Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Quế Hoa được Lý Tú trấn an, hai người vào phòng nói chuyện. Lý Tú vốn định đợi Hà Triệu tự nhận đối tượng của hắn là ai, sau đó sẽ điều tra cô nương kia tình hình thế nào, nếu thành sẽ tìm người định hôn, hôm nay biết là Tiếu Duyên, bà cực kỳ hài lòng.

Cũng không cần điều tra, cứ như vậy đi, hiếm khi con trai thích. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa con trai trời không sợ đất không sợ kia hoảng hốt thất thố, thiếu niên học được cách dụng tâm, khoảng cách đến lúc trưởng thành không xa nữa.

Chu Quế Hoa vốn đánh Tiếu Duyên chẳng qua là để bịt miệng dân làng. Để cho bọn họ biết truyền ra chuyện như vậy, bà không có khả năng làm bộ không biết mà mặc kệ, nhất là Hạ quả phụ, bà nhất định phải tìm cô ta tính sổ.

Không ngờ việc còn chưa đâu vào đâu, không chỉ Hà Triệu tự mình nhảy ra, mà Lý Tú khi biết việc này còn vui mừng, nghiễm nhiên đã thừa nhận Tiếu Duyên,nghiêm túc tới bàn chuyện hôn sự với bà. Không ra tay đánh người tươi cười, Chu Quế Hoa ứng phó, nhất định phải để Lý Tú biết Tiếu Duyên nhà nàng rất có quy củ, đó chỉ là những lời đồn nhảm, kể cả những lời đàm Tiếu về cô với Hà Triệu cũng là do những người đó cô ý muốn làm tổn thương Tiếu Duyên.

Lý Tú đương nhiên hiểu, giải thích với Chu Quế Hoa, con trai nhà mình rất nghịch ngợm, trêu mèo chọc chó không chịu ngồi yên, tranh cãi với người ta cũng là tự mình đưa chuôi dao cho người ta. Hai người ngươi khen con trai ta, ta khen con gái ngươi, xem như tỷ muội kết giao. Đến cuối cùng quyết định ngày lành, mời bác ba Hà Triệu tới cửa chính thức làm mai. Tiễn người hồi lâu, Chu Quế Hoa mới phản ứng lại, tiến triển có phải hơi nhanh hay không.

Lúc Lý Tú đi, Hà Triệu cũng đi theo, vừa mới bước vào cửa đã nhận được ánh mắt như cười như không của nương hắn, Hà Triệu không thèm để ý: "Sao, mấy ngày không gặp con trai người, càng ngày càng tuấn tú nên không nhận ra sao ?"

"Bớt ba hoa đi. " Lý Tú hừ một tiếng nói:" Ngươi có tiền đồ, còn kéo tay hôn môi cô nương nhà người ta, lần này hay rồi, mọi người đều biết. Xem ngươi còn mặt mũi gặp người ta không."

Không có mặt mũi gặp người, cho nên tự nhiên là muốn chơi xấu, Hà Triệu nói: "Con lôi kéo hôn môi lúc nào, Hạ quả phụ nói bậy người cũng tin. Con người tuy rằng khốn nạn, nhưng cũng không phải lưu manh. Hơn nữa, Tiếu Duyên đó là con thỏ nóng nảy biết cắn người, cô ý bằng lòng sao?

Bản thân hắn cũng không thèm để ý, dù sao cũng chỉ là chuyện tình cảm phong lưu bị trưởng bối truyền ra mà thôi, nhưng Tiếu Duyên thì không được, cô sẽ khóc vì bị người chỉ trỏ. Ánh mắt hoài nghi của Lý Tú quét qua Hà Triệu vài lần, hiện tại truy cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa.

"Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện ngươi gây ra phải chịu trách nhiệm, ta đã thương lượng với thím ngươi, mấy ngày nữa mời tam cô bà ngươi chính thức đi hỏi. Bây giờ còn có cơ hội đổi ý, đến lúc đó không thể lâm trận đào ngũ được đâu."

Hà Triệu trong lòng quả thực sảng khoái muốn chết, buổi tối nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, câu nói kia nói như thế nào nhỉ , "Nhiều năm cầu mà không được, tự nhiên được như ước nguyện', tâm trạng bay bổng vui vẻ như một chú chim nhỏ.

Nhưng không biết vì sao, hắn không muốn hoàn toàn biểu hiện ra vui mừng, người ta nói vui quá hóa buồn, vạn nhất hắn đắc ý vênh váo, hôn sự với Duyên Duyên xảy ra khúc chiết thì làm sao bây giờ? Chỉ khi cùng cô lĩnh giấy chứng nhận, tâm mới có thể trở về thực tại, bày ra bộ dạng phóng đãng cất giấu ý cười nơi khóe miệng: "Cứ như vậy đi, Ai muốn làm đào binh, đều đã lúc này rồi."

"A, còn ủy khuất ngươi."

Bên ngoài cửa truyền đến một tiếng châm chọc lạnh lùng, Hà Triệu quay đầu lại nhìn, bí thư Hà kẹp văn kiện dưới cánh tay, tay phải cầm chốt cửa. Hà Triệu vừa nhìn đã thấy không ổn, liền chạy vào trong phòng, Hà bí thư đuổi ở phía sau, vừa xắn tay áo vừa mắng, "Từ nhỏ ta dạy ngươi như thế nào, quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân lo lắng ưu sầu, đều cho chó ăn! Ta vốn tưởng rằng ngươi bất quá chơi bời lêu lổng một chút, không thích làm việc, nào biết ngươi đều hỏng từ gốc rễ. Ngươi nhìn xem ngươi đang làm chuyện người làm sao ? Ở đâu học được tính hạ lưu, lão Hà gia không có loại đàn ông như ngươi."

Dù ban ngày vùng nông thôn ồn ào đến đâu thì ban đêm cũng yên tĩnh, xa xa thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa kéo dài. Trong chuồng gà, con gà mái già rụt đầu vào cánh, phát ra những tiếng gừ gừ trong cổ họng, ung dung lim dim đôi mắt ngủ gà ngủ gật.

Tiếu Phi ôm bát bước vào cửa phòng Tiếu Duyên, tiến đến trước mặt cô, "Này, trứng gà, lăn quả trứng lên vết thương, vết bầm tím sẽ nhanh chóng biến mất. Còn có dầu này, bôi lên là có thể tiêu máu bầm trong đêm."

Mấy quả trứng gà lớn trắng như tuyết, lần lượt chen chúc, sờ vào vẫn còn nóng hổi. Tiếu Duyên lăn xong một cái liền kêu Tiếu Phi ăn, hỏi hắn, "Ngươi nấu?" Em trai nàng cẩn thận như vậy?

Tiếu Phi trong miệng ngậm lòng đỏ trứng gà, nói chuyện mơ hồ không rõ, "Nương nấu, bảo ngươi dùng xong liền ăn."

Tiếu Duyên ồ một tiếng, mấy người bọn họ thường xuyên bị đánh, sau khi đánh xong Chu Quế Hoa có lẽ cảm thấy mình xuống tay nặng nề, sẽ luôn bù đắp bằng những cách khác. Tình hình hiện tại là như vậy, khi cha mẹ có chuyện gì có lỗi với con cái, sẽ không ai tới nói với con cái rằng ta xin lỗi, mà sẽ cho ngươi một bậc thang để ngươi đón lấy, nếu còn lắm mồm cẩn thận lại bị đánh một trận.

Tiếu Duyên cũng biết, mẹ cô gọi Tiếu Phi tới đưa trứng gà đưa thuốc, là đang khéo léo an ủi cô, lăn qua loa miệng vết thương, cô nhặt lấy hai quả: "Còn lại ngươi đưa đi cho cha nương. Ta hai quả là đủ rồi, ta muốn ngủ, đừng tới nữa."

Tiếu Duyên buộc chặt cửa, trong bóng tối nằm trên giường lẳng lặng chờ, một lát sau, ngoài cửa sổ liền truyền đến hai tiếng chim hót rất quái dị. Cô xoay người mở cửa sổ, thả Hà Triệu vào, "Sao sớm vậy?"

"Sao em biết anh sẽ tới? " Hà Triệu nhảy xuống, suýt nữa ngã một cái, vịn cánh tay Tiếu Duyên, cười hì hì," Không có việc gì không có việc gì, thiếu chút thì trượt chân."

Tiếu Duyên buông hắn ra ngồi trở lại, nghiêng đầu nói: "Lúc anh đi anh nắm tay em là em biết anh sẽ đến."

Hà Triệu có vẻ hơi xấu hổ, đứng cạnh Tiếu Duyên cũng không ngồi, chỉ nhìn cô cười, một lát sau mới áy náy mở miệng, "Tiếu Duyên em còn đau không? Anh mang thuốc đến bôi cho em một chút."

Tiếu Duyên mím môi: "Không đau, dùng trứng gà nóng lăn qua rồi. Anh ăn không?"

Hà Triệu nuốt nước miếng, "Ăn." Tiếu Duyên nhìn hắn ăn như hổ đói, nhịn không được hỏi: "Anh chưa ăn cơm à?

Hà Triệu lắc đầu, "Vừa nghĩ đến việc gặp em, anh liền quên ăn cơm."

Biết rõ hắn ba hoa, Tiếu Duyên vẫn không nhịn được cười, nhìn hắn ăn trong lòng  liền thấy ấm áp, rất là thỏa mãn. Lúc trước cô vẫn sợ sự tình bại lộ sẽ như thế nào, thời điểm lần đầu tiên ở cùng hắn, suýt nữa cho rằng mình sẽ không sống sót. Nhưng hôm nay hỗn loạn đến mức này , lúc cô bị đánh Hà Triệu liền bảo hộ ở phía trước, thậm chí còn quỳ xuống với mẹ cô, đột nhiên cô không sợ nữa.

Những lời ngọt ngào trong miệng Hà Triệu là vô tận, cô chưa bao giờ tin tất cả, khoảnh khắc hắn chắn ở trước mặt cô kia, lớp vỏ cô vẫn dùng để bảo vệ mình, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài của Tiếu Duyên lặng lẽ nứt ra. Lời hứa của hắn cũng không phải dùng để dỗ cô chơi, hắn đã từng nói, lưu manh chơi bời lêu lổng cũng có lúc nghiêm túc, Tiếu Duyên lúc ấy không chịu nghe, hiện tại đã hiểu ra một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro