Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã rất khuya, sau một ngày bận rộn và bị Hà Triệu quấn lấy nhiều lần vào ban đêm, Tiếu Duyên đã sớm kiệt sức. Nằm trong lòng Hà Triệu ngủ thật say, Hà Triệu mở mắt ra, sự tình thỏa mãn qua đi sự mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.

Ánh trăng sáng ngời, xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, một tia tình cờ chiếu vào trên giường, in xuống hàng mi cong cong của trên mặt Tiếu Duyên, tạo thành một cái bóng nhỏ. Hà Triệu liền nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác hư ảo không chân thật.

Đặt tay lên eo Tiếu Duyên nhéo nhéo, khiến cho cô ở trong mộng nhỏ giọng ưm, trán Hà Triệu kề lên trán Tiếu Duyên, thanh âm rất nhẹ, "Tiếu Duyên, chúng ta ở bên nhau, thật tốt."

Ngủ một giấc no nê, mắt Hà Triệu còn chưa mở ra, vươn tay sang một bên sờ nhưng không có gì cả. Động tác của hắn khựng lại trong giây lát, hắn đột nhiên ngồi dậy đầu tóc rối bời, trước tiên nhìn thấy chữ hỉ đỏ thẫm trên tủ quần áo mới tinh mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mặt trời rực rỡ, căn phòng đã sáng trưng, hắn xỏ giày bước ra khỏi phòng chính, trong sân có những chùm lá bắc vàng đang phơi. Con gà trống to hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thừa dịp người ta không chú ý sẽ tới mổ hai cái, trong bếp phòng phía tây nhà chính truyền đến hai tiếng thét to, Hà Triệu lúc này đi qua.

Tiếu Duyên ngồi ở cửa bếp ném củi vào lỗ nồi, Lý Tú đứng ở phía sau xào rau, hắn dựa vào cửa, mẹ chồng nàng dâu đang tán gẫu việc nhà, ai cũng không chú ý tới hắn. Ngày hôm qua gặp một đống thân thích, Tiếu Duyên còn mờ mịt nên Lý Tú liền nói cho cô biết.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai đang đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười, hai tay ôm ngực, Lý Tú nói: "Chịu dậy rồi? Bao nhiêu tuổi còn ngủ nướng, dọn dẹp ăn cơm. Cha ngươi ở trong ruộng đấy, đi kêu một tiếng đi."

Tiếu Duyên cũng chú ý tới Hà Triệu, nhìn hắn một cái, không nói gì, Hà Triệu bất mãn đi tới, ngồi xổm bên chân cô. Lý Tú vừa nói vừa nhìn hai người bọn họ cười, Tiếu Duyên đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Đi gọi cha ăn cơm."

Tiếng gọi cha của cô rất tự nhiên, phảng phất đã thành thói quen, Hà Triệu cười đứng dậy đi ra cửa. Mảnh đất riêng của gia đình Hà gia nằm bên bờ sông nhỏ, xung quanh là đá, trước đây mảnh đất riêng của xã viên đã được mở rộng, gia đình hắn vẫn còn một mảnh đất phía sau cách nhà không xa.

Hà Triệu lười biếng đút tay vào trong túi, lắc lư về phía bờ sông, Hà bí thư cũng không ở trong ruộng. Hà Triệu tìm kiếm xung quanh hai lần không thấy liền xoay người trở về, Lý Tiểu Diễm lúc này đã ngăn hắn ta lại, khuôn mặt khóc lóc của cô ta giống như một con mèo.

"Hà Triệu, chúng ta đi thôi." Lời nói khiến người ta giật mình, "Ta không muốn gả cho Thẩm Tiên Quốc, ngươi cũng là bởi vì Hạ quả phụ mới bất đắc dĩ dính líu tới Tiếu Duyên, chúng ta cùng ra ngoài đi phía nam làm công, qua vài năm nữa trở về, trong nhà không nhận cũng phải nhận được không?"

Vẻ mặt Lý Tiếu Diễm kiên định, ánh mắt nhìn về phía Hà Triệu với vẻ tuyệt vọng. Cô ta thích Hà Triệu ở nhà không phải là bí mật lớn gì, cha mẹ mơ hồ cũng có thể đoán được một chút.

Lúc trước Tiếu Duyên cùng Hà Triệu định hôn sự, vốn tưởng rằng với tính cách trẻ con của cô, không bao lâu nữa sẽ quên. Gia đình đã sắp xếp xem mắt, nhưng lần nào cô ta cũng tự gây nhiễu loạn, Lý lão cha tức giận, mắng Lý Tiểu Diễm một trận, nói rằng không gả cũng phải gả, không phải thuận theo cô ta.

Lý Tiểu Diễm đã khóc và hét lên rằng cô ta sẽ không lấy ai khác ngoài Hà Triệu dọa cha mẹ cô sợ gần chết, lúc này mọi người mới biết được cô ta thích Hà Triệu sâu đậm như vậy. Lý lão cha càng hạ quyết tâm sắp xếp xem mắt cho cô ta, Lý thẩm cũng khuyên cô ta rằng Hà Triệu đều kết hôn, bọn họ không có tương lai.

Lý Tiểu Diễm mắt điếc tai ngơ, Hà gia một ngày chưa bàn việc cưới gả, cô ta liền ôm hy vọng một ngày, không bao giờ tin người mình thích sẽ ở bên người khác một cách dễ dàng như vậy. Lúc trước cô ta cũng đã tìm Hà Triệu vài lần nhưng đều bị hắn cho leo cây, cô ta vẫn luôn bị cha mẹ theo dõi, hôm nay cũng liều mạng ôm hận khí chạy tới.

Hà Triệu lui về phía sau một bước, thấy vẻ mặt của Lý Tiểu Diễm không giống như đang nói đùa, vẻ mặt mất hứng, "Nói bậy bạ gì vậy?"

"Ngươi lẽ nào thích Tiếu Duyên sao? Chúng ta cùng đi thôi, trước kia ngươi rõ ràng nói sẽ ở bên ta, ta còn không sợ ngươi sợ cái gì?" Thái độ của Hà Triệu khiến cô ta có chút hoảng hốt, nhưng thật vất vả mới có dũng khí nói ra nên không thể lùi bước.

Hà Triệu lười nói với cô ta: "Ta thích hay không thích vợ ta liên quan gì đến ngươi, cho dù không có cô ấy, ta cũng không thể ở bên ngươi. Huống chi ta hao tổn tâm cơ mới có kết quả được ở bên cô ấy, ngươi đừng tự cho là đúng được không?"

Hắn luôn tỏ ra lười biếng và không quan tâm đến bất cứ điều gì, người và vật không hợp với trái tim hắn chỉ có thể đối xử không thương tiếc. Lý Tiểu Diễm khẽ cắn môi không cam lòng nắm chặt tay: "Vậy thì dù sao chúng ta cùng nhau lớn lên, cha ta muốn gả ta cho một người đàn ông đã ly hôn còn có con trai, ngươi giúp ta khuyên nhủ ông ý, được không?"

Hà Triệu liếc nhìn Lý Tiếu Diễm, tuy rằng không tin, cũng không chọc thủng cô ta, "Lý thúc rất thương ngươi, ngươi nói chuyện tử tế với ông, ông ý sẽ không ép ngươi gả."

Hà Triệu dầu muối không vào, Lý Tiểu Diễm hoàn toàn hết cách, hai mắt đỏ hoe, "Hà Triệu, ngươi cũng quá độc ác, giúp ta nói một câu có khó như vậy sao? Nếu không ta liền đi tìm Tiếu Duyên nói chúng ta đã ngủ với nhau, xem cô ta còn muốn gặp ngươi không."

Cô ấy chỉ tức giận nói một câu thôi mà Hà Triệu lại giống như sư tử bị người xâm phạm lãnh thổ, sắc mặt lập tức âm trầm, "Ngươi có bệnh sao? Ta lấy lập trường gì giúp ngươi nói chuyện, ngươi không muốn gả ai muốn gả ai liên quan gì đến ông đây? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám nói lung tung với Duyên Duyên ta khiến ngươi đẹp mặt."

Hà Triệu ôm một bụng tức giận về nhà, càng nghĩ càng không hiểu, Tiếu Duyên ngồi dưới mái hiên lột đậu, bị Hà Triệu kéo vào trong nhà, nhìn mặt thối của hắn, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi." Hỏi xong liền buồn cười, ai có thể khi dễ Hà Triệu, hắn không khi dễ người đã là không tệ rồi.

Hà Triệu cũng nở nụ cười, nói ra thật sự là kỳ quái, hắn rõ ràng tức giận đến không chịu được, nhưng nhìn thấy Tiếu Duyên ngọn lửa kia không biết như thế nào liền dần dần tắt, muốn sờ sờ ôm cô một cái, để cho cô dỗ hai câu, "Em có tin anh hay không?"

Tiếu Duyên không hiểu, "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Em cứ nói tin anh hay không tin đi, đâu ra nhiều tại sao vậy?" Anh nhìn cô chằm chằm, có chút ý tứ càn quấy, "Bây giờ anh là người đàn ông của em, em phải vĩnh viễn tin tưởng anh nhất có biết hay không? Người ta vừa nói lung tung về anh em đã hoài nghi anh."

"Ví dụ như?"

Cô trở nên nghiêm túc, hắn cũng không nói nữa, dù sao liền lôi kéo muốn cô cam đoan, hai người cùng nhau xì xào thì thầm. Hà Triệu không an phận, trên tay sờ lung tung, Tiếu Duyên tránh một chút, mặt đỏ bừng, Hà Triệu nhỏ giọng nói, "Anh thấy hôm nay em đi đường cũng mất tự nhiên, còn đau không? Chỗ nào không thoải mái, anh sờ thử."

Tiếu Duyên đỏ mặt đến tận cổ, Hà Triệu đều nhìn ra, vậy cha nương cũng đều biết rồi, cô vừa thẹn vừa tức, "Đều tại anh, ai bảo anh làm bậy, không còn mặt mũi gặp người."

"Không sao đâu, không sao đâu, cha nương không biết đâu, ai mà rảnh rỗi nhìn em đi đường như vậy."

"Anh đó."

"Anh là nhìn vợ anh, ngực của vợ anh, eo của vợ anh, mông của vợ anh, anh đều nhớ kỹ, sau này đi ra ngoài liền không thể nhìn rồi." hắn cười hì hì đùa giỡn lưu manh, "Tối hôm qua như vậy em thoải mái không?"

Tiếu Duyên vội vàng che miệng Hà Triệu, hắn không đùa cô nữa, nhớ ra gì đó hỏi, "Anh của anh đâu? Sáng sớm đã không gặp."

"Nói là có huấn luyện phải vào thành học tập, mấy ngày mới có thể trở về."

Hà Triệu ồ một tiếng, tiếp tục cắn lỗ tai, cho đến khi Lý Tú ở bên ngoài gọi mới chịu ra.

Qua vài ngày, thôn Hà Tử xảy ra một chuyện lớn, Lý Tiểu Diễm nhảy cầu. Có người nói cô ta không hài lòng với cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt nên bốc đồng liền chạy đi tự sát. Có người nói cô ta coi trọng tên lưu manh, cha cô không đồng ý, hai cha con cãi nhau một trận. Thân thích nhà cô thì nói không cẩn thận rơi xuống sông mà thôi, đâu mà tự sát.

Tiếu Duyên nghe Lý Tú nói vài câu, lúc về nhà mẹ đẻ Chu Quế Hoa cũng nói người cô thân thiết của mình, "Tính khí lớn như vậy, cha mẹ còn không phải vì tốt cho bọn họ sao, thật vất vả nuôi lớn còn không được đụng vào. Nhà ta nếu có con cái như vậy, nên chết càng sớm càng tốt."

Tiếu Lan ngồi ở cửa bếp với vẻ mặt thất thần quay đầu liếc nhìn Chu Quế Hoa, mím môi cúi đầu. Tiếu Duyên nhìn xung quanh, tiến đến bên cạnh Tiếu Lan, hai chị em nói vài câu về việc nhà.

Tiếu Duyên không nhịn được hỏi, "Sao chị về nhiều ngày như vậy mà không đi làm?"

Tiếu Lan thở dài, chuyện công việc cô cũng không biết nói với Tiếu Duyên như thế nào, cô có mâu thuẫn với một quản lý trong bộ phận, đối phương gây khó dễ cho cô, muốn điều cô đến quầy bán đồ vặt bên cạnh khách sạn quốc doanh làm tương cho người ta, cô không có biên chế liền dễ bị thiệt thòi. Tính tình cô vừa nóng nảy vừa bướng bỉnh, tinh thần sa sút biếng nhác liền chạy về .

Tiếu Duyên quả thật cũng không có ý kiến cho cô ấy, bộ dáng hùng hùng hổ hổ của Tiếu Lan chính là không chịu được ức hiếp "Vậy cứ tạm làm đi, dù sao cũng tốt hơn việc chị chạy về như này, tất cả đều là chị không đúng. Hai ngày trước Hà Triệu còn nói với em bộ phận vận tải có một người tên là Vương Thanh Sơn, cấp trên cũng muốn đẩy hắn xuống nhường chỗ cho thân thích, người ta vẫn làm việc đúng quy củ không để người khác tóm được lỗi sai, như vậy ai có thể nói cái gì?"

Tiếu Lan sắc mặt không được tự nhiên, không khỏi trừng mắt nhìn Tiếu Duyên, "Ngươi hiện tại gả tốt, liền quay đầu lại chê cười ta có phải không, ai biết về sau nam nhân của ta không chừng so với Hà gia còn hiển quý hơn đấy?"

Tiếu Duyên nhìn Tiếu Lan một hồi, "Ta muốn chê cười ngươi, ta liền nói với nương, cần gì tới tìm ngươi."

Tiếu Lan không thể thừa nhận rằng cô ấy có chút ghen tị, em gái cô và Hà Triệu xảy ra chuyện gì, cô thấy rõ ràng. Nhắc tới cũng kỳ quái, Hà Triệu trước kia là người vô tâm vô phế, như thế nào lại đối với Tiếu Duyên tốt đến móc tim móc phổi, vừa rồi tiễn Tiếu Duyên trở về còn lưu luyến không rời đi ba bước liền quay đầu lại. Trên người Tiếu Duyên mặc tất cả đều là quần áo mới, trên tay còn đeo một cái đồng hồ trong thôn cũng không có mấy người mua nổi, gả đi không bao lâu sắc mặt đều hồng hào, tay cũng không thô ráp như thường ngày.

Rõ ràng cuộc sống trôi qua rất tốt, nam nhân thương cô, luyến tiếc cô mệt mỏi, bây giờ cũng không cần ra ruộng rồi. Vừa rồi cô đưa cho Chu Quế Hoa mấy đồng nói là Hà Triệu cho, trong lòng Tiếu Lan cảm thấy khá khó chịu, lẽ ra cô ấy nên vui mừng vì em gái ruột mình sống tốt, nhưng so với hoàn cảnh của chính mình, giữa người với người sao lại có khoảng cách lớn như vậy ?

Tiếu Lan cam chịu nói: "Ta có thể làm sao bây giờ? Nương căn bản sẽ không đồng ý, nói cho nương biết sẽ phiền phức. Lại không giống ngươi, Hà gia có năng lực như vậy."

Hà Triệu thật sự thích Tiếu Duyên, Vương Thanh Sơn còn không thèm để ý tới cô. Nhưng cô lại giống như ma muốn ở cùng một chỗ với hắn, muốn ngủ cùng hắn, muốn dọn dẹp nhà cửa làm việc nhà cho hắn, ngay cả đứa bé kia cô nghĩ cô cũng có thể chăm sóc tốt.

Tiếu Duyên cũng không muốn can thiệp vào quyết định của Tiếu Lan, người chị này tính tình nói một không nói hai, người lại đơn giản dễ xúc động, sợ cô ấy bị lừa, "Nghe chị nói người kia trong nhà không khá giả, hắn cũng không có ý với chị, nương cũng sẽ không đồng ý. Chị còn kiên trì cái gì?"

Tiếu Lan không cam lòng, cười lạnh nói: "Rất nhiều người trong nhà không khá giả, bọn họ sẽ không sống nữa sao? Ngươi còn chưa làm vợ quân nhân đâu mà bày ra cái bộ dạng đó, coi thường ai?

Nói chuyện không hợp, hai chị em tan rã trong không vui, Tiếu Duyên vẫn muốn khuyên nhủ Tiếu Lan. Nếu đối phương cũng có ý, tranh thủ một phen không có gì đáng trách, nhưng người ta không có biểu hiện gì, một cô nương như chị cô lại cứ tiếp cận người ta, khiến người ta coi thường, như vậy không đáng.

Tiếu Lan căn bản không để ý tới cô, không tới vài ngày liền vào thành làm việc. Hà Triệu cũng sắp đến ngày nhập ngũ, những giấy chứng nhận trên trời dưới đất này, kiểm tra sức khỏe, Tiếu Duyên cũng bận rộn theo, không để ý tới Tiếu Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro