Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái mồm hắn quá ngu ngốc , tăng một cấp là tiền lương cũng tăng không ít, nhưng hắn cứ như cái hồ lô không có miệng lúc nào cũng im thin thít, tức chết người. " Tiếu Lan bởi vì mang thai nên không có đi làm, các khoản chi tiêu trong nhà lại càng lúc càng lớn, nhịn không được mà oán giận.

"Anh rể là người thành thật, trong lòng chị rõ ràng mà, nói không chừng anh ấy cũng có suy tính của mình."

"Suy tínhcái rắm. Nhà máy của ngươi có thiếu người không, nếu không ta cũng vào nhà máy làm, miễn cưỡng sống tạm qua ngày cũng được."

Tiếu Duyên không đồng ý, "Thân thể chị vốn không tốt, còn phải cho tiểu Hổ Tử ăn, vào cái gì mà vào, trực ca đêm chị chịu sao? Ai trông tiểu Hổ Tử, để cho bà nội nó trông chị yên tâm sao ?"

Tiếu Lan thở dài, gãi chiếc mũi nhỏ của con trai mình, khịt mũi nói: "Tiểu phiền toái."

Tiếu Duyên nhìn cháu trai nhe răng ra cười, không nhịn được hôn một cái: "Tiểu phiền toái cũng đáng yêu khiến người ta yêu thương."

"Nếu không ta mở quầy hàng trước cửa nhà máy của ngươi, trong ngõ có người bán hủ tiếu chua kiếm được rất nhiều tiền."

Bán đồ ăn vặt đi sớm về tối không nói, một mình chị mang theo con búp bê cũng không được, Tiếu Duyên sợ tiếp tục từ chối sẽ làm tổn thương lòng nhiệt tình của Tiếu Lan: "Em nghe nói chợ trời phía tây thành phố đang cho thuê, hay là em cùng chị đi xem thử, bày sạp quần áo bán cũng được, là một công việc đứng đắn."

Tiếu Lan vốn cũng không có bất kỳ ý tưởng nào, nhưng Tiếu Duyên đi làm vài năm, thu được nhiều kiến ​​thức, kỹ năng và tiền bạc hơn, thay đổi tính khí dè dặt và hướng nội trước đây, trở nên hào phóng hơn rất nhiều. Có nhiều việc Tiếu Lan còn dựa vào lời khuyên của cô để quyết định.

Hai người hẹn nhau, lúc Tiếu Duyên nghỉ ngơi thì cùng nhau đi chợ trời phía Tây. Nó tương đương với một khu chợ đầu mối nhỏ, vừa bước vào, xung quanh sẽ có rất nhiều hàng hóa, bao gồm quần áo, nhu yếu phẩm hàng ngày, giày dép, mũ nón...

Đi dạo từ sáng đến tối, trong suốt quãng đường Tiếu Lan đều im lặng, chỉ nghe Tiếu Duyên hỏi. Đói muốn chết, mỗi người gọi một bát mì thịt thái sợi lớn, chỉ vài phút sau đã ăn sạch bát, Tiếu Duyên nói: "Mua đồ chính là muốn đẩy mạnh tiêu thụ, chị trước kia rất thích nói chuyện, giờ lại chả nói gì."

"Một lần mang thai ngốc ba năm, ta lại chưa tiếp xúc qua, quên mất nói như thế nào. Ngươi cảm thấy thế nào a, bán cái gì có lời một chút? Ta thấy bên trong có một cửa hàng đồ sứ, những nồi niêu xoong chảo kia nhà nhà đều dùng được, lại có thể để lâu, không sợ bị lỗ."

"Con trai chị sắp học trèo học đi rồi, trong phòng bày một đống chén sứ vại, nó đụng vào thì sao? Không an toàn."

"Nhưng ta không muốn bán quần áo, ta thấy cũng không có người mua."

"Quần áo ở đây cũng không tốt lắm, không đẹp bằng nhà máy của bọn em làm. Kiểu dáng lỗi thời, tay nghề thô sơ, trông cũng na ná giống nhau, muốn em cũng không mua." Hiện tại mọi người làm ăn đều đang trong giai đoạn tìm hiểu, vừa thấy người ta bán cái gì, liền bất chấp tất cả, nhập theo một lượng hàng lớn, dẫn đến khách hàng mất hứng thú, đương nhiên bán không được.

Tiếu Duyên nhớ lại lúc trước cô đi thị trấn, đã nhìn thấy một chợ đầu mối tốt hơn nơi này nhiều.

Hai chị em đi dạo hai ngày, Tiếu Lan càng xem càng chán nản, Tiếu Duyên nhìn bộ dáng của cô, có vẻ cũng không muốn làm công việc vừa tốn sức vừa tốn nước bọt như vậy. Tiếu Duyên hỏi, Tiếu Lan cũng không nói ra được, tốt nhất có thể làm việc ở nhà, thuận tiện trông con, thời gian cũng tự do.

Tiếu Duyên ngẫm lại nói: "Vậy chị thương lượng với anh rể một chút, mở một cửa hàng nhỏ thì thế nào?"

Cô chỉ thuận miệng nhắc tới, Tiếu Lan lại thực sự bàn bạc với Vương Thanh Sơn , hai vợ chồng nhất trí nói làm là làm. Mượn tiền vốn mỗi nơi một ít, mở một cửa hàng nhỏ, bán một số gia vị muối và giấm nguyên liệu thiết hàng ngày, thỉnh thoảng mang một ít trứng gà và rau củ nhà trồng từ quê lên.

Tiếu Duyên đi cùng Tiếu Lan đến chợ đầu mối, Tiếu Lan không mở cửa hàng nhưng Tiếu Duyên lại rất để ý. Hàng ở xưởng may của họ đều là những đơn hàng lớn, không nhất thiết chỉ phục vụ cho một nhãn hàng, mấy dây chuyền sản xuất mà cô quản lý thường xuyên thay đổi đơn hàng, sản xuất các sản phẩm gốc. Vì vậy, cô ấy hiểu biết về các thương hiệu và phong cách hơn các tổ trưởng khác.

Dựa vào quy mô của danh sách và số lượng hàng may mặc được sản xuất, Tiếu Duyên có thể nắm bắt được hướng đi của xu hướng. Đáng tiếc ở thị trấn nhỏ người có tầm nhìn xa không nhiều, hiểu biết về kinh tế lại càng ít, chỉ biết theo phong trào, thị trường rất ế ẩm.

Một khi Tiếu Duyên đem chuyện này để trong lòng, cô sẽ chú ý tìm cơ hội, thực hiện một số nghiên cứu thị trường và nghiên cứu nhu cầu dân sinh của mọi người.

Ngày tháng trôi qua một cách nhàn nhã, Lâm Tĩnh ở khu vực nhà máy bọn họ dự định từ chức và rời đi, hôm nay sau khi tan làm, cô ấy nói rằng cô ấy muốn mời mọi người đi ăn tối.

Tiếu Duyên cũng được mời, cửa hàng mà Tiếu Lan mở cô còn chưa đi xem qua, hôm nay nhà máy mất điện nửa ngày, mọi người đều được nghỉ, vừa vặn cô có thời gian định đi xem. Lâm Tĩnh lại giữ chặt cổ tay cô, "Không được nói không đi, tôi sắp rời khỏi đây rồi, không chắc còn quay lại hay không, chỉ một bữa cơm này thôi."

"Được rồi, tôi trở về thay quần áo."

Tiếu Duyên ở cùng ký túc xá với Bàng Quyên, Bàng Quyên đã thu dọn xong. Hiếm khi mặc váy đỏ tươi, thắt lưng mỏng buộc quanh eo, dáng người người tròn trịa, ưu điểm là khí chất giống viên ngọc chưa được mài của cô ấy.

Hai bím tóc đen nhánh rủ xuống lưng, ngoài miệng và trên mặt đều thoa một lớp son khiến gương mặt trở nên hoạt bát tràn đầy sức sống . Nhấc váy lên xoay một vòng hỏi Tiếu Duyên "Cậu thấy thế nào? Đẹp không? Tôi béo quá rồi mặc váy không đẹp."

Tiếu Duyên thật lòng nói: "Quan trọng là chọn được quần áo phù hợp với dáng người. Cậu mặc như này cũng không quá béo đâu."

Bàng Quyên vui sướng soi gương, "Lâm Tĩnh gọi ăn tối, cô ấy nói với cậu chưa, cậu mặc gì vậy?"

Bàng Quyên nhìn khuôn mặt giống như ngôi sao trên áp phích rạp chiếu phim của Tiếu Duyên, vòng eo thon thả, cánh tay nhỏ chân nhỏ, làn da trắng nõn, khiến cô cực kỳ hâm mộ. Nếu cô ấy xinh đẹp như Tiếu Duyên thì muốn theo đuổi ai mà không được.

Bàng Quyên lặng lẽ giữ chặt Tiếu Duyên, "Tôi nhờ cậu một chuyện."

"Chuyện gì?"

Tiếu Duyên cầm nội y băn khoăn không biết có nên thay hay không, cô rất ngại lộ ngực trước mặt người khác, Bàng Quyên lại một lúc lâu vẫn chưa ra ngoài, cô đành để quần áo về lại tủ.

Bàng Quyên ghé vào tai cô nói, Tiếu Duyên càng rối rắm, "Chuyện này..., tôi còn trẻ, làm người trung gian không dễ, tốt hơn hết là nhờ tổ trưởng Vương. Lão tiền bối cùng tiểu bối tùy ý tán gẫu chuyện tìm đối tượng gì đó, vừa không có vẻ cố ý mà chuyện truyền đi cũng không ai nói gì."

Tôi chính là muốn cậu đi, Bàng Quyên ở trong lòng thầm nói, năn nỉ nói: "Đây không phải là vì xấu hổ sao, tôi đối với cậu rất tốt, cậu giúp tôi hỏi một chút, anh ấy không vừa ý cũng không sao. Tôi cũng chưa từng cầu xin cậu cái gì, giúp tôi một chút đi mà."

Thật ra Tiếu Duyên và Bàng Quyên cũng chỉ như vậy, Bàng Quyên dường như thân thiết với rất nhiều người, chuyện riêng tư gì cũng có thể chia sẻ, nhiều người cho rằng cô ấy tốt. Tiếu Duyên tâm tư tỉ mỉ, thường xem xét mọi người một cách chi tiết.

Lúc trước có một lần, Bàng Quyên từng bị cấp trên quy trách nhiệm vì một lô hàng có vấn đề, khi lãnh đạo tức giận thì ai dám lên tiếng? Tiếu Duyên muốn giải quyết vấn đề trước, kiểm tra từ đầu đến cuối và thấy rằng đó không phải là vấn đề trên dây chuyền sản xuất. Do bao bì sai nên hơn nửa đơn đều bị làm sai, may mắn phát hiện kịp thời, bao bì sai đã được thay thế,tình trạng hỗn loạn biến mất vô hình.

Tiếu Duyên đã giúp đỡ Bàng Quyên một tay, hai người trở nên thân thiết hơn một chút. Sau đó bên dây chuyền của Tiếu Duyên cũng xảy ra một chuyện cũng không lớn, cô bị phê bình một trận. Cô cũng chỉ than thở phàn nàn với Bàng Quyên vài câu, quay đầu lại liền bị lãnh đạo gọi đi gõ một trận.

Từ trong miệng lãnh đạo nói ra là do nói chuyện phiếm với Bàng Quyên, Tiếu Duyên lúc ấy liền biết điều mà cô nghi ngờ là đúng. Sau đó, việc lớn việc nhỏ, cô không có tình bạn sâu sắc nào với Bàng Quyên nhưng vẫn duy trì thể diện.

Nhưng hôm nay xem ra phần thể diện này cũng rất khó duy trì, Bàng Quyên suốt đường đi quấn lấy Tiếu Duyên: "Cậu hỏi giúp tôi một câu, anh ấy trả lời sao tôi cũng chấp nhận, giúp tôi đi mà. Thật đấy, đến lúc đó tôi sẽ cảm cậu anh thật tốt. Được rồi được rồi, mọi người đã đến, không nói nữa, nhớ kỹ đấy, tôi đi đây."

Tiếu Duyên thật sự ghét bản thân mình, cô ở bên ngoài rèn luyện lâu như vậy, da mặt vẫn mỏng, người khác vừa nhờ cái gì, cô liền không tìm được lý do để từ chối. Chỉ là trong lòng cô ấy có nghi ngờ với Bàng Quyên, người ta vô cớ gây rối, cô vẫn chẳng có cách nào.

Bữa tiệc của Lâm Tĩnh, Hà Hoành Đông cũng đến cùng mấy nhân viên bộ phận sửa chữa. Lúc ngồi vào bàn ăn, hắn ngồi ở bên cạnh Tiếu Duyên, bình thường hắn không cảm thấy khó xử nhưng một khi lo lắng chuyện gì, hắn lại cảm thấy mất tự nhiên.

Tiếu Duyên căng thẳng, Hà Hoành Đông cũng căng thẳng, tối nay cô nhìn hắn nhiều lần. Cô không biết, cô vừa nhìn hắn, hắn liền có cảm xúc phức tạp rối rắm, vừa muốn né tránh ánh mắt chăm chú của cô, luôn cảm thấy mình có gì đó không ổn, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho cô. Lại thật sự nhịn không được nhìn lại cô, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghiêm túc nhìn hắn như vậy.

Khuôn mặt của Hà Hoành Đông dưới ánh đèn đỏ bừng, lưng thẳng tắp, hắn uống hết ly này đến ly khác.

Giống như đang rót sữa tiếng ừng ực ừng ực, Tiếu Duyên cười nói: "Em thấy ấm trà bên kia không ai động, anh còn uống không? Ngâm với kiều mạch đấy, anh thấy uống ngon không?" Cô lắc cái bình rỗng.

Hà Hoành Đông cầm chén trà, cố gắng giữ bình tĩnh, có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập như trống. Tiếu Duyên suy nghĩ, giống như đang nói chuyện phiếm: "Nhà anh cách nơi này khá xa, sao anh lại chạy tới đây làm việc."

"Anh có người thân làm việc ở nhà máy sắt bên này, vừa lúc tốt nghiệp không có việc gì làm, nên cứ nói tới tạm đây trước."

"Đều là nghĩ như vậy, trước tìm một công việc kiếm sống qua ngày, rồi từ từ xem có nghề nào có thể kinh doanh cả đời, bên ngoài cũng tốt, quốc gia cho cơ hội chính sách nhiều, chúng ta hiện tại khắp nơi đều là cơ hội."

Hà Hoành Đông không phải là người thích nói khoác, có vài người nỗ lực ba phần đi ra ngoài lại nói mười phần, có vài người cố gắng mười phần nhưng chỉ tiết lộ với bên ngoài ba phần. Hắn là một người nỗ lực mười phần, sau khi nhìn thấu tất cả mọi thứ, cũng không dám để lộ một phần ra bên ngoài.

Nhưng Tiếu Duyên chủ động hỏi, không kìm nén được ham muốn biểu đạt của mình, muốn cho cô quen thuộc và hiểu rõ chính mình, nhịn không được hết thảy đều mở lòng với cô.

"Anh cũng nghĩ như vậy, anh dự định năm sau sẽ đi phía Nam xem sao, sau khi để dành tiền, tích lũy kiến ​​thức, nhất định phải biết bên ngoài thế nào, người bên ngoài trải qua cuộc sống như thế nào, và họ nghĩ gì về xã hội ngày nay, làm sao cuộc sống trở nên thịnh vượng, gió đông như nào mà đến. Trước kia anh đọc tiểu thuyết, cảm thấy những người viết ra những điều đó thực sự tuyệt vời. Khi anh biết đến tác giả, biết ông đã đi qua bao nhiêu núi sông, gặp biết bao người, anh cũng muốn thử..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro