Chương 54 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vài năm, nhà ga thị trấn Bạch Miễn chóng mặt, sân ga nối với phòng chờ được bao quanh bởi hàng rào sắt, chỉ những người có vé mới được vào. Các quầy hàng, người bán hàng lộn xộn đã được chấn chỉnh và đều có giấy phép kinh doanh đạt tiêu chuẩn. Không có người quản lý chỗ cổng vào, chỉ có các chỉ huy đội mặt đất mặc đồng phục duy trì trật tự.

Nhà ga xe lửa náo nhiệt đang  diễn những màn chia tay và đoàn tụ, hôm nay Tiếu Duyên mặc một bộ váy liền áo màu vàng nghệ,đi đôi giày da nhỏ màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest,  để tóc xoăn đang thịnh hành nhất hiện nay. Cô có khuôn mặt trái xoan nhỏ, khi không để tóc mái, toàn bộ khuôn mặt của cô lộ ra ngoài, tôn lên làn da trắng và đôi lông mày đen theo phong cách phương Tây

Cô lo lắng kéo quần áo, vuốt tóc, than thở với Tiếu Lan, "Em chẳng thấy ai làm tóc kiểu này, có phải khó coi hay không, cảm giác là lạ. Để tóc dài như xưa vẫn đẹp hơn."

Tiếu Lan trợn tròn mắt, lại một người qua đường đi qua nhịn không được quay đầu nhìn Tiếu Duyên: "Ngươi được rồi đấy,  nói hoài không dứt. Kiểu tóc này rất đẹp do ngươi nhìn chưa quen thôi, mấy hôm trước đi lên tỉnh ngươi cũng thấy rồi đấy, bao  nhiêu người làm mà có đẹp được như ngươi đâu."

Trong quảng trường ga tàu ồn ào náo nhiệt, Tiếu Duyên nghe thấy tiếng còi tàu nối đuôi nhau tiến đến, cô không biết mình  đợi bao lâu rồi. Vươn cổ nhìn, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người cao lớn màu xanh quân đội đang từ cửa tiến tới. Trong khoảnh khắc đó dòng người hối hả cùng đám đông đã biến mất, trong mắt họ chỉ còn thấy đối phương.

"Đến rồi - - đến rồi - - Hà Triệu!" Tiếu Lan ôm Hổ Tử kiễng chân nhìn.

"Hà Triệu! " Tiếu Duyên nhào vào lòng Hà Triệu giống một chú chim nhỏ vui vẻ. Hà Triệu buông túi du lịch trong tay để nó rơi xuống đất, không để ý đến nó. Hắn ôm chặt Tiếu Duyên, hít một hơi thật sâu,nghe thấy cô thì thầm: "Cuối cùng anh cũng về, em rất nhớ anh."

Cho dù là đàn ông đích thực giờ phút này cũng không khỏi rơi nước mắt, hai người ôm nhau thật chặt, giống như người thân xa cách hơn mười năm không gặp. Tiếu Duyên ôm lấy vòng eo cứng ngắc của hắn, trong lòng vừa cay vừa chua vừa ngọt, bắt đầu nấc lên từng tiếng.

Tim Hà Triệu thắt lại như muốn nghẹt thở, đầu ngón tay thô ráp lau đi nước mắt của cô, "Đừng khóc."

Tiếu Lan chậm rãi đi tới cười híp mắt: "Lúc không nhìn thấy thì không sao, lúc này lại biết khóc rồi. Tiểu Hổ Tử đang nhìn đấy."

Tiếu Duyên ngượng ngùng chỉnh lớp trang điểm, lại liếc nhìn Hà Triệu, thấy hắn nhìn cô không chớp mắt, quên cả chào hỏi, đỏ mặt nói: "Chị em cùng em tới đón anh, hôm nay chúng ta ở lại thành phố, ngày mai về thôn Hà Tử."

Sau đó cô đón lấy tiểu Hổ Tử, dạy hắn gọi dượng. Tiểu Hổ Tử ôm lấy cổ Tiếu Duyên, dán vào mặt cô, rụt rè nhìn Hà Triệu, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu, Tiếu Duyên hôn lên má nó một cái,: "Hổ Tử ngoan, trở về dượng mua kẹo cho ngươi."

Hà Triệu Tiên vẫn còn hơi xa lạ, nhìn thấy Tiếu Duyên và tiểu Hổ Tử cực kỳ thân mật, hắn khịt mũi một cách nghẹn ngào. Một nhóm người đi ra ngoài, Hà Triệu một tay xách túi, tay kia khoác lên eo Tiếu Duyên, Tiếu Lan dẫn đường ở phía trước.

Trên eo ngứa ngáy, đôi bàn tay to kia nóng như lửa đốt, Tiếu Duyên ngẩng đầu nhìn Hà Triệu. Đã mấy năm không gặp, nhưng Hà Triệu càng ngày càng cao, vai lưng dày, trên mặt rám nắng, trông rất nam tính.

Hà Triệu không nói gì cúi đầu nhìn cô, so với mấy năm trước, hắn đã thận trọng hơn nhiều.

Vương gia đã sớm chuẩn bị thức ăn.Đúng như dự đoán, Hà Triệu sau khi đi lính trở về, lời nói và hành động của hắn ta đều tỉ mỉ, không còn chút dấu vết của thói côn đồ trước đây.Không chỉ đoan chính nghiêm túc, câu từ trật tự rõ ràng, ngôn ngữ lanh lợi,  không có nửa câu nói nhảm.

Tiếu Duyên không được tự nhiên,  luôn cảm thấy rất xa lạ, cả đêm không thể nào đến gần trước mặt hắn. Tiếu Lan cũng không quen, thì thầm với Tiếu Duyên, "Nhìn xem hắn hiện tại ổn trọng cỡ nào, lúc trước ngươi gả cho hắn chả ai thèm coi trọng, hiện tại coi như không  thua kém ai rồi."

Tiếu Duyên mơ hồ đáp một tiếng, cơm nước lau bàn, rửa bát xong, cô còn lề mề nói chuyện phiếm với Tiếu Lan . Hà Triệu cũng nói chuyện Vương Thanh Sơn, không ai vội, tốt nhất vẫn là Tiếu Lan lặng lẽ đẩy Tiếu Duyên nói:  "Còn ngồi tiếp nữa là đến ngày mai đấy."

Tiếu Lan vội vàng đuổi bọn họ trở về nghỉ ngơi, Hà Triệu đứng dậy, nắm lấy tay Tiếu Duyên và giữ chặt. Sau đó mới ra khỏi cửa.

Tiếu Duyên lặng lẽ liếc Hà Triệu, khuôn mặt hắn không biểu cảm, bước chân chậm chạp, nếu không phải bàn tay nóng bỏng và chặt chẽ của hắn đang ôm cô, cô còn cho rằng hắn tâm lặng như nước đấy.

Tiếu Duyên thuê một căn nhà trong thành phố để trông coi cửa hàng, trên đường đi cũng giải thích vài câu với Hà Triệu. Hắn thấp giọng đáp lại, Tiếu Duyên có chút buồn bã mất mát, thậm chí còn nhớ Hà Triệu  của trước kia người luôn động một chút là trêu chọc cô và đem những lời âu yếm treo trên miệng.

Chìa khóa cắm vào trong lỗ, Tiếu Duyên cúi đầu: "Nhà này em ở nửa năm rồi, cái gì cũng đầy đủ hết, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ..."

Còn chưa kịp nói xong cô đã bị hắn ôm vào trong phòng, trước mắt tối sầm người bị lật lại, miệng bị chặn lại. Tiếu Duyên hoảng sợ, phản ứng vươn tay muốn đẩy hắn, Hà Triệu dễ dàng tóm lấy hai tay cô, ngậm môi cô vừa hút vừa cắn, bộ dáng giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Một lúc sau, miệng đã tê dại, hắn dùng hai bàn tay to ôm lấy bộ ngực nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhào nặn xoa nắn lúc mạnh lúc nhẹ khiến cô ngứa ngáy khắp người, cô nuốt nước bọt thở dốc nói: "Hà Triệu..."

"Gọi anh là Tiểu Triệu ca, gọi anh như trước. " Giọng điệu của hắn có chút tủi thân giống như bị lạnh nhạt. Tiếu Duyên còn khẩn trương, run rẩy thân thể căng ra, sắp bị nhào thành một vũng nước, nghe được hắn bất mãn than thở: "Anh nhớ em muốn chết, mỗi ngày đều mơ thấy em, Duyên Duyên, Duyên Duyên..."

Tiếu Duyên lập tức thả lỏng, từ đầu đến cuối, Hà Triệu vẫn là Hà Triệu trước kia, ở trước mặt cô hắn chưa bao giờ thay đổi. Cô ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói: "Lên giường đi, ở bên trong."

"Không đợi được nữa."

Còn chưa kịp cởi quần áo, ngay tại trên tủ giày cạnh cửa, một tay nâng cô lên, một tay vén váy kéo quần lót ra, đồ vật sớm đã  nóng bỏng dâng trào khí thế hung hăng xông lên. Hà Triệu không biết mấy năm nay đã ăn cái gì, cơ thể nổi gân cứng ngắc, nắm lấy cánh tay hắn có thể thấy các cơ bắp phồng lên căng cứng.

Một chân của cô gác trên eo hắn, không thẻ móc vào, khi cô chạm vào cơ bắp cân xứng trước ngực, mềm mại co dãn mười phần. Cơ ngực từng cơ phồng lên giống như nắm đấm, bóng loáng dưới  ánh trăng rọi chiếu.

Cô vốn chưa sẵn sàng, không chịu nổi sự vội vàng của hắn, Tiếu Duyên ôm mặt Hà Triệu trong tay, có thể thấy rõ vẻ kiên nhẫn và cảm xúc trên khuôn mặt hắn.Khi cô chủ động rướn người về phía trước liền bị lưỡi hắn quấn lấy, vừa mút vừa hôn ngấu nghiến.

Dưới bàn tay nhào nặn của hắn, da thịt trắng như tuyết mềm nhũn thành nước, cô nhẹ nhàng trượt xuống dễ dàng ngồi ở trên đầu trụ nóng bỏng, phảng phất như bị bỏng, cả người cô run rẩy muốn đứng dậy. Lại bị hắn nắm eo, thân thể của hắn nhẹ nhàng rướn lên,liền cảm giác được hai cái môi mập mạp bị ép tách ra, bánh bao lớn màu trắng lên men xuất hiện một vết nứt, trên nhụy hoa còn có  dòng nước nóng chảy xuống.

Hà Triệu hít một hơi thật sâu, giống như một con chó sói khổng lồ, xoa bóp vừa hôn vừa liếm vợ, vùi mặt vào cổ cô vẫn chưa chịu ngẩng lên.Nghiến răng nghiến lợi chui vào trong lỗ, hai người đồng thời run lên, vừa khó chịu vừa thoải mái hừ ra tiếng.

Hơi thở như từ bên dưới nhét vào lồng ngực, suýt chút nữa cô đứng dậy không nổi, mật huyệt nhiều năm không được người đến thăm đột nhiên căng ra, khiến hốc mắt cô đỏ lên.Cảm giác đặc biệt rõ ràng trong bóng tối, thân thể nóng bỏng đầy mồ hôi, tiếng thở gấp như thiêu đốt có thể bỏng da người, nụ hôn thân mật triền miên cực hạn mê người.

Đây là thứ yếu, cảm giác hạ thân được phóng đại mấy lần, âm hộ ẩm ướt hơi nóng, sau đó từ từ phồng lên như than hồng. Một chút kích thích nhỏ như dòng điện mãnh liệt nhảy qua toàn thân, kích thích những con suối sâu trong huyệt,dòng nước tuôn ra ào ạt, rửa sạch vách tường bên trong.

Hai chân Tiếu Duyên mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.

Cánh tay từ sau thắt lưng cô duỗi ra siết chặt lại, cơ bắp đột nhiên nhô lên cứng như xương. Cả người cô mềm nhũn như nước, gầy yếu không xương, quấn chặt như dây tơ hồng. Hắn rắn chắc và mạnh mẽ như một tảng đá, vòng eo tiến công giống như báo săn nhìn chằm chằm con mồi,huy động các cơ bắp trên toàn cơ thể để tập hợp sức mạnh và luật động.

Bàn chân  đang giơ lên không trung, mỗi lần bị đụng gót chân liền đập vào eo hắn, khi lực đâm nhanh, các ngón chân sẽ cong lên, căng thẳng. Giống như lá rụng trong gió mưa, ngay cả tiếng rên rỉ nho nhỏ cũng sụp đổ, ngắt quãng, lúc cao lúc thấp.

Đã lâu không có lăn lộn như vậy, Tiếu Duyên mở to đôi mắt đẫm lệ, đồ vật trước mắt đều kịch liệt rung chuyển. Hắn ra vào cuồng nhiệt, như muốn bù lại khoảng thời gian đã mất, mỗi lúc một mạnh hơn, sâu hơn nhưng hắn lại gọi nhũ danh của cô một cách vô cùng dịu dàng và trìu mến.

Dục vọng khổng lồ lấp đầy huyệt đạo, chen chúc tiến vào tận cùng bên trong,mở ra từng nếp gấp ẩn giấu, kiên quyết lấp đầy cả hành lang. Cổ họng sưng lên giống như bị nghẹn, Tiếu Duyên cố nén nghẹn ngào, há to miệng hít sâu một hơi, "Hà Triệu... nhẹ một chút, lực mạnh quá rồi... ừm..." Thật sự có chút đau.

Động tác co rút mãnh liệt khiến hành lang sắp cháy lên, nhiệt lượng lan tỏa khắp toàn thân, nóng như tôm hấp. Tấm lưng dày và nóng, mồ hôi nhễ nhại, trơn tuột không túm được, chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ hắn,chịu đựng mỗi lần đâm đều giống như có thể thao đến xuất hồn.

Hắn nhanh chóng nắm lấy hai chân cô vòng qua eo, lập tức đẩy cô dựa vào tủ giày, dục vọng nhẹ nhàng rút ra chỉ để lại quy đầu kẹp chặt, lại dùng gấp mười gấp trăm lần sức mạnh hung hăng đâm trở về. "...A... ừm... tiểu Triệu ca à..." Cô giống như một con cá mắc cạn, dùng hết sức thở dốc, từ thân thể đến tinh thần đều khoái cảm cực độ.

Vật cứng nóng bỏng không ngừng xông lên, liên tục siết chặt, cho đến khi chạm đến gốc, dùng sức từng chút từng chút , tựa hồ như vậy có thể chen vào chỗ sâu hơn của huyệt mềm . Tiếu Duyên thần sắc mơ hồ, eo cong lại thành một vòng cung mềm mại đến khó tin, đầu ngón tay trắng bệch bấu chặt vào thành tủ, cảm giác âm hộ bị kéo ngày một căng chướng, mỗi một lần ra vào kịch liệt đều khiến toàn thân cô run lên bần bật.

Eo bụng chật hẹp để ở giữa hai chân điên cuồng đâm mạnh, một tay giữ lấy bắp đùi mịn màng trơn nhẵn, bộ ngực thơm tho tuột ra và bị kẹp giữa môi và răng, cả người cô đều nằm dưới sự kiểm soát của hắn, muốn sống muốn chết. Mật huyệt mỗi một lần co giật đều điên cuồng vặn vẹo co rút, toàn bộ mị thịt đều đang vận động, ngậm lấy côn thịt cắn phối hợp đưa đẩy, như bị ngậm vào trong cái miệng không răng, vừa mút vừa nhai, vừa hút vừa xoắn, kích thích dòng điện từ sống lưng vọt lên, da đầu nhịn không được sảng khoái đến điên cuồng.

"Duyên Duyên... Duyên Duyên, anh rất nhớ em..." Hắn giống như một người nghiện lâu ngày, si mê ngửi mùi vị trên người cô, liếm từng tấc da thịt trắng nõn. Đôi mắt đen đột nhiên tỏa sáng, khoái cảm mãnh liệt theo tiểu huyệt lại một lần nữa vô ý thức quấy chặt như thủy triều bao phủ người, lực đạo va chạm của hắn và tốc độ càng thêm ác liệt, phần giao nhau giữa hai cơ thể phát ra âm thanh chói tai bốp bốp, chất lỏng bắn tung tóe đánh bóng làn da đỏ ửng tạo thành bọt. Cô hít thở không thông mất giọng,mái tóc ướt đẫm nước mắt và mồ hôi, dính vào nhau bừa bãi, khi âm hộ nóng bừng co giật đến cực độ, bụng dưới kịch liệt co giật, siết chặt Hà Triệu khiến cả người cơ bắp căng thẳng.

Hắn mãnh liệt hô hai hơi, ấn lấy eo nhỏ mảnh khảnh đang đưa đẩy như mấy,sau hàng trăm cú dập cuối cùng hắn cũng bắn ra. Một lần bắn này liền duy trì rất lâu, tựa hồ giao ra tất cả hàng tồn.  Hà Triệu tựa mặt vào ngực Tiếu Duyên, nghe được nhịp tim kịch liệt. Chậm rãi cảm thụ phân thân ngâm mình trong dòng nước ấm nồng sệt, thỉnh thoảng bị ị siết chặt, dư vị khoái cảm.

Cả người thoải mái lười biếng, một lát sau, hắn nâng lên cái mông nhỏ của cô rồi mò mẫm vào phòng ngủ, nằm ở trên giường nhìn kĩ cô. Không có gì thay đổi, khuôn mặt như bông hoa nở, lông mày rậm đôi mắt tuấn tú, xinh đẹp vô cùng, cho nên hắn vừa xuống trạm xe liếc mắt một cái đã thấy cô. So với mấy năm trước, người càng trắng hơn một chút, da thịt trắng nõn như sữa. Tôn lên dáng vẻ dãi nắng dầm mưa của hắn, cơ thể anh rám nắng thành màu đồng, tư thế ôm chặt lấy nhau, đen trắng khảm nạm, vừa hài hòa lại loang lổ, tựa hồ vô cùng xứng đôi, có tác động thị giác mạnh mẽ.

Hà Triệu nhìn chằm chằm Tiếu Duyên hồi lâu, ánh mắt kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như rất nhiều lần trong mộng , ôm cô nhìn cô thế nào cũng  không đủ. Lúc này đây không giống, nhuyễn ngọc ôn hương nằm trong lòng, khác hẳn với thường ngày thức dậy xung quanh trống rỗng.

Tiếu Duyên cực kỳ mệt mỏi, mắt khép hờ, không nỡ ngủ, tay đặt lên mặt hắn, giọng nói có chút khàn, "Anh gầy rồi, không ăn cơm đàng hoàng sao?"

"Anh rắn chắc rồi, em sờ thử đi. " Hắn mỉm cười, dáng vẻ vẫn như trước. Tiếu Duyên quay đầu không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của hắn: "Vẫn ngốc như trước."

"Anh còn đi không? "Cô mở to hai mắt chờ mong hỏi.

Hà Triệu mềm lòng nói: "Không đi, đánh chết cũng không đi. Cả đời được mấy cái năm năm." Vốn ba năm là có thể xuất ngũ, nhưng là lúc đó vừa vặn có cơ hội tiến thêm một bước, hắn liền cắn răng lại ở lại hai năm, một khắc kia nhìn thấy cô hắn ngộ ra, đời này không thể đi đâu nữa rồi.

Lúc không gặp tưởng niệm như tơ, vương vấn tận xương tủy, nhưng rốt cục khi gặp được hắn cô rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhất thời lại không biết mở miệng từ đâu. Tay Tiếu Duyên nắm lỗ tai Hà Triệu, trong lòng vô cùng thỏa đáng an tâm, không chú ý tới tư thế hai người vẫn đang dính vào nhau, trong em có anh trong anh có em, nước sữa giao hòa.

Hà Triệu chịu không nổi, qua vài năm khổ hạnh, một khi ôm vợ  vào trong ngực, tiểu đệ đệ bị ngậm ở trong huyệt đạo mềm mại ngâm đến mềm nhũn. Bất động còn tốt, cô vô ý thức vừa khép chân vừa kẹp là có thể phá vỡ dây thần kinh của hắn.

Nhưng hắn vẫn cho rằng bây giờ mình nên trưởng thành ổn định, đừng ở bên ngoài huấn luyện vài năm, ở trước mặt cô vẫn là tiểu hài tử, chơi đùa đùa giỡn, hắn đang cố gắng đến gần hơn với tiêu chuẩn của cô. Hắn âm thầm điều chỉnh hô hấp, trong lòng nghĩ đến chuyện khác.

Lúc trở về mang quà cho cô, vừa rồi vội quá nên quên lấy...... Tiểu huyệt nhẹ nhàng giật lên, hút đến thần kinh côn thịt tê dại......

Công việc của hắn được phân đến chính quyền thành phố, về sau chính là bát cơm sắt cấp bậc lãnh đạo mà mọi người nói, trong thôn sẽ không còn ai nói cô gả không tốt nữa... Cô rụt vào trong lòng hắn , ừ, ngậm càng sâu...

Chờ công việc ổn định, đón Duyên Duyên tới ở cùng...... Cửa huyệt đột nhiên kẹp chặt, Hà Triệu sảng khoái đến mức trán nổi gân xanh, hít sâu một hơi, mới cảm giác được dương vật nhanh chóng khôi phục sức sống......

Tiếu Duyên trừng to mắt, thân thể đau nhức vẫn chưa khôi phục, lười biếng đến không có chút sức lực nhấc lên, hai chân đã bị hắn gác ở khuỷu tay. Tựa hồ nghe được từ sâu trong mật huyệt truyền đến tiếng nước, hòa lẫn với dâm dịch, tinh dịch, hắn nhẹ nhàng rút ra lại tàn nhẫn cắm vào. Cả người Tiếu Duyên run rẩy như cọng rơm, hắn đâm toàn bộ côn thịt vào bên trong, cô hét lên một tiếng,chống thân trên lui ra sau, kết quả đã bị hắn tóm lấy eo kéo trở lại.

Cô gắt gao cắn chặt mu bàn tay, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, thấp, dưới cơn mưa giông dồn dập, sấm chớp cuồn cuộn, bên trong lỗ nhỏ trở nên ẩm ướt, bôi trơn, vách huyệt cũng hoàn toàn mở ra.  Quy đầu thẳng tắp cứng rắn, gân xanh nổi lên, một mắt trợn tròn, gai thịt cứng rắn, gần như trọng lượng toàn bộ thân thể đều tập trung, trong nháy mắt hung hãn vồ tới , giống như nham thạch rơi xuống vách núi , như thói quen xuyên vào huyệt thịt mềm mại.

Một loại kích thích sảng khoái xâm nhập vào đỉnh đầu làm nổ tung lục phủ ngũ tạng, Tiếu Duyên run rẩy kịch liệt, rõ ràng cảm giác được gậy thịt mỗi một lần xâm nhập đều phảng phất như muốn đem huyệt đạo nứt ra cảm giác no căng, thịt non ở sâu trong không ngừng khuếch trương lại co rút lại, khoái cảm tụ tập như nước lũ xung động thần kinh mỗi một chỗ toàn thân, hết đợt này đến đợt khác, đâm thẳng đến mức nhưbị trăm móng vuốt cào xé tâm hồn cả người phát run, gân cốt tê liệt.

Bụng dưới không biết khối cơ bắp nào truyền cảm giác ngứa ngáy tê dại, cứ dồn dập, bành trướng rồi lan rộng. Giống như bị bỏ vào trong nước sôi, cảm giác khô nóng, nóng bỏng kèm theo khoái cảm tràn ngập không thể thoát khỏi.

Chỉ duy trì tư thế kéo hai chân, thân thể hướng về phía trước bốn mươi lăm độ, dồn sức ở nửa người dưới eo và mông, điên cuồng quất điên cuồng cắm vĩnh viễn không có chừng mực. Một chút so với một chút sâu, một chút so với một chút tàn nhẫn, mỗi một cái đều đụng vào hoa tâm ở sâu trong tiểu huyệt. Tử cung run rẩy không nhịn được bị giày vò thời gian dài, bình hoa nở rộ , tiết ra dâm dịch vài lần. Giống như bánh bao trắng thơm mềm,mỗi khi chọc vào sẽ tạo thành một lỗ nhỏ, nhiều lần đâm ở một chỗ, huyệt hoa đóng chặt hơn nữa cũng chịu không nổi sức căng, thả lỏng lực đạo.

Côn thịt lớn tựa hồ cảm nhận được thỏa hiệp, khi khối thịt mềm mại phồng lên chìm xuống, nó liền một cái lao qua cửa nhỏ, quy đầu vùi vào một nơi mềm mại ẩm ướt chưa từng có. Cho dù khó chịu, cũng không thể che đậy được âm hộ khuấy động và liếm chặt chẽ côn thịt theo mọi hướng. Gân xanh trên côn thịt dữ tợn bị cắn nuốt chửng tứ phía, cái miệng nhỏ hút xoắn chặt chẽ xuất thần, kích động đến từng cái, khiến các cơ bắp trên người hắn rung lên vì phấn khích.

Hà Triệu sảng khoái da đầu kịch liệt nhảy lên,bạch quang trước mắt lộng lẫy như pháo hoa, cũng không chịu nổi kích thích tiêu hồn đoạt phách này, dương vật bên trong huyệt đạo  điên cuồng rút nảy mãnh liệt, phun từng cỗ tinh dịch vào lọ hoa đang đậy chặt. Hai lần xuất tinh kéo dài, cộng với nhiều lần cực khoái cô đếm không được số lần cao trào,chất lỏng trong bụng  bị đè ép chặn ở bên trong.

Tiếu Duyên trướng đến khó chịu vì không còn chút sức lực nào. Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được hắn đang nói cái gì, cuối cùng không thể chịu đựng được sự mệt mỏi, rơi vào vùng đất mơ mộng ngọt ngào và đen tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro