Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi Trương Anh đi làm, cô nghe được chuyện xảy ra với Tiếu Duyên, cũng toát mồ hôi lạnh, lại hỏi cô ấy tại sao lại đi đến nơi hẻo lánh như vậy. Tiếu Duyên nhất thời không nghĩ ra cớ gì hay, tùy tiện tìm một chủ đề để chuyển.

Việc khai khẩn đất hoang, xây dựng hồ chứa nước không phải là việc có thể làm trong một sớm một chiều, sau khi công việc đồng áng giảm bớt, hầu hết mọi người đều bị điều lên núi làm việc. Thôn Hà Tử cũng có rất nhiều ngọn đồi cằn cỗi, mấy đội trưởng bàn nhau khoanh một mảnh đất, đào đá lấp đất, tốn không ít công sức.

Tiếu Duyên đặt những viên đá vỡ đã đào được vào giỏ, đá nhỏ càng nhiều lại càng tốn sức. Tay cô không quá thô, quanh năm cầm cuốc, trên lòng bàn tay có một lớp chai sạn mỏng.

Cô vặn cổ tay đau nhức, mặc kệ những vết cắt nhỏ trên tay, tiếp tục đào đá, tự nhiên một đôi găng tay trắng được ném trước mặt. Tiếu Duyên ngẩng mặt lên, cúi đầu quá lâu nên mắt tối sầm lại, thích ứng một lúc mới phân biệt được khuôn mặt của bóng người cao gầy kia.

Từ cao nhìn xuống ngược sáng, một vòng ánh sáng mỏng bao quanh khiến người khó nhìn rõ. Cô sững sờ nhìn, có vẻ tâm tình đối phương rất tốt, nhưng dáng vẻ lúng túng không tình nguyện lại quá rõ ràng, ngữ khí hung ác: "Nhìn gì mà nhìn ? Ngu ngốc."

Tiếu Duyên hồi thần, trong lòng thở dài, tiếc hận nghĩ, sao có thể nhầm hắn thành Hà Tiến, hai người rõ ràng tính tình trái ngược nhau. Tiếu Duyên nhặt đôi găng tay sạch như mới trên mặt đất lên, không đón nhận lòng tốt của Hà Triệu, "Anh tự mình dùng đi."

Hà Triệu liếc nhìn tay cô, nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng, hắn từ nhỏ đã kiêu ngạo, rất ít chuyện muốn làm mà không làm được. Sinh ra tính tình ngang ngược, chỉ là muốn đối xử tốt với một người, lại không khéo léo, cho dù được gia đình nuông chiều, vẫn không được yêu thích như anh trai.

Người bên ngoài bất kể là sợ hắn hay là chán ghét hắn, biểu hiện ra ngoài ba phần không muốn gặp hắn năm phần né tránh hắn, hắn mừng rỡ tự tại. Nhưng nhìn thấy Tiếu Duyên ở chỗ này cũng có biểu hiện như vậy, hắn rất không vui, đút hai tay vào túi, giễu cợt nói: "Cũng đúng, anh cho mà. Cái này còn không đơn giản sao, anh trai anh ở bên kia, để anh ý tới đây thì dễ xử lý rồi."

Nói đến đây, Tiếu Duyên cũng là người có tính cách trầm lặng, luôn thích giấu suy nghĩ trong lòng, dù ở nhà cũng chưa thấy cô nghịch ngợm gì. Cảm quan của mọi người về cô ấy là người ngoan ngoãn hiểu việc. Tiếu Lan thích hờn dỗi tính tình nhỏ nhen, trong hai người Tiếu Duyên càng giống chị hơn , từ nhỏ đã biết khiêm nhường.

10 năm cứ như vậy trôi qua, chỉ khi gặp được Hà Triệu, hắn luôn có cách khiến cô bại lộ, trêu chọc cô lo lắng. Tiếu Duyên ghét sự khiêu khích của Hà Triệu, khóe miệng bất mãn cong lên, "Anh có thể đừng làm phiền tôi nữa không, tôi vẫn đang bận đây."

Hắn khịt mũi, rất hưởng thụ tính cách giận dỗi giống con mèo của cô. Tiếu Duyên nản lòng, giật lấy chiếc găng tay màu trắng trong tay Hà Triệu, do dự hồi lâu không nỡ dùng, cô chưa bao giờ dùng thứ tốt như vậy.

Hà Triệu lại cướp lấy rỏ, học cô nhặt những viên đá, nhặt một lúc đã đầy được nửa rỏ . Tiếu Duyên đau lòng cho đôi găng tay đành đeo nó lên tiếp tục công việc. Hà Triệu lúc này mới hài lòng, ngồi xổm bên cạnh cô trò chuyện: "Anh không nhàn rỗi. Hai ngày nay anh đang làm một việc lớn, thanh lọc bầu không khí của thôn Hà Tử."

Ban nãy dùng găng tay của người ta, giờ vết thương nhỏ cũng không còn đau nữa. Tiếu Duyên da mặt mỏng, ngại cau có với hắn, ậm ừ cho có lệ. Hà Triệu nắm lấy bím tóc đen của cô, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở ngôi nhà trên cây, hắn ôm Tiếu Duyên từ phía sau, ngọn tóc cọ vào bụng dưới, kích thích cảm giác ngứa ran tê dại, có thứ gì đó đang sống dậy.

Hà Triệu nóng mặt, hắn kéo tóc Tiếu Duyên lên để che, Tiếu Duyên giật lại bím tóc và lẩm bẩm: "Đừng kéo tóc tôi."

"Em có thể lịch sự hơn với anh không, anh nợ em tiền hay gạo." Hà Triệu buồn bực, nghĩ đến điều gì đó, tâm tư dịu dàng ban nãy biến thành một loại cay đắng khác, giọng điệu của hắn bất giác oán giận, " Cửa nhà anh không dễ vào, Đỗ Minh Nguyệt biết điều đó nên luôn lịch sự với anh, nếu anh không thích một người nào đó, em nghĩ xem anh Hà Tiến còn quan tâm tới họ sao?"

Nghe được câu nói trước của hắn, Tiếu Duyên có chút đỏ mặt, có vẻ cô đối với hắn quá mất kiên nhẫn rồi. Câu đằng sau đúng là chọc vào tâm can khiến cô xấu hổ, nhất là khi biết trước sẽ không có kết quả, nhận thức của bản thân còn mơ hồ, còn bị người ta trực tiếp chỉ ra, nghe có chút mỉa mai. Vừa xấu hổ vừa buồn.

Hà Triệu chỉ là tùy tiện bịa ra mọi chuyện, để bầu không khí yên bình hơn, lại thấy Tiếu Duyên im lặng, khuôn mặt hắn lập tức trở nên tối sầm. Không biết tại sao, chỉ cảm thấy rất tức giận, hắn nói: "Tất cả các cô gái đều thích anh ý, em cũng đừng nghĩ nữa."

Tiếu Duyên cũng tức giận, nhỏ giọng đáp lại: "Cần anh quản à."

Hà Triệu đứng dậy, "Tôi quản."

Hai người họ cãi nhau như trẻ con, Trương Anh quay đầu nhìn, Hà Triệu chạy xuống dốc, lao về phía Thiết Ngưu đang nhàn rỗi trên con đập ở đằng kia. Xong việc, đội trưởng triệu tập nam thanh niên và trung niên trong thôn, nói việc gác đêm đã có người làm rồi, mọi người không nên ra ngoài vào ban đêm, ai ngủ nhà nấy.

Trương Anh và Tiếu Duyên cùng nhau trở về, mệt mỏi sau một ngày bận rộn, hai người nói về những chuyện vặt vãnh trong nhà. Lại nói về chuyện xảy ra gần đây, một tên ác nhân cũng chưa tóm được, trong lòng hoảng sợ, Trương Anh nói: "Sao lại kêu Hà Triệu đi tuần đêm rồi, có được không vậy? một đám người lít nhít, biết cái gì?"

Tiếu Duyên không trả lời, Trương Anh tự trả lời: "Hẳn là đội trưởng thấy bọn họ quá nhàn rỗi, tìm chút việc để làm cũng tốt. Này, Tiếu Duyên, sao hắn lại đi theo chúng ta?"

Tiếu Duyên nghe thấy lời Trương Anh liền quay đầu lại. Hà Triệu thong thả bước đi, miệng ngậm một mẩu cỏ, mắt nheo lại như một người chưa tỉnh ngủ cà lơ phất phơ ngã xuống. Hai người rẽ vào một cái ngách, quả nhiên hắn cũng rẽ theo.

Trương Anh lên tiếng, "Hà Triệu, anh theo chúng tôi làm gì?"

Hà Triệu đi tới, liếc nhìn Tiếu Duyên, không biết đang nhìn đâu, "Tôi thích đi con đường này, không được sao? Đường của thôn, lại không có quy định là không được đi đường lớn, trừ phi có người ngang ngược hơn tôi, dựa vào đường thông đến nhà cô mà không cho tôi đi."

Trương Anh gần như bật cười thành tiếng, nhìn Tiếu Duyên, cô tức giận quay người bỏ đi. Đi đến ngã ba đường, Trương Anh và Tiếu Duyên mỗi người một ngả, đi được một lúc quay lại đã không thấy Hà Triệu rồi, cũng mặc kệ hắn.

Hà Triệu luôn đi theo Tiếu Duyên, thấy cô bước vào cửa mới chậm rãi xoay người đi tìm Thiết Ngưu tụ tập. Thiết Ngưu đợi đã lâu, chạy tới khoác lên vai hắn, đặt chân xuống đất, khịt mũi nói: "Thím lại cho ngươi ăn gì tốt vậy, ta sắp với không tới ngươi rồi, ngươi cao quá đi thôi."

Thiết Ngưu ghen tị vỗ vai Hà Triệu, Hà Triệu cũng cảm thấy mình cao hơn một chút, trong khoảng thời gian này, quần của hắn đều ngắn rồi. Hắn hất tay Thiết Ngưura, "Kêu ngươi tìm người ngươi tìm được rồi sao? Hắn chính là mấu chốt, bắt được tên chó kia phải dựa vào hắn rồi."

Thiết Ngưu mờ mịt xoa đầu, "Không phải, ta còn tưởng ngươinghi ngờ Lưu Nhị Mã Tử mới kêu ta đi tìm hắn. Ý ngươi là không phải hắn sao? Ta cảm thấy hắn rất khả nghi. Rất nhiều người trong đội đều nghi ngờ hắn, hôm qua còn có người đến ném đá trước cửa nhà hắn. "

Hà Triệu vẻ mặt thản nhiên, trong mắt Thiết Ngưu, Hà Triệu có loại năng lực có thể dễ dàng nghĩ ra những ý tưởng mà người bình thường không nghĩ ra được, nhưng hắn lại chưa bao giờ tự đắc, giống như đây chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản. Là loại người thông minh mà không biết, lúc đầu còn cho rằng Hà Triệu giỏi giả vờ hơn người khác, nhưng sau này tụ tập hắn lâu, Thiết Ngưu mới biết người này thực sự thông minh.

Bạn thấy tức không, Hà Triệu  vừa là người có nghĩa khí, có trách nhiệm, nếu gặp chuyện tìm hắn ta, hắn nhất định sẽ cười vào mặt bạn một trận, nhưng vẫn nghĩ cách giúp đỡ bạn, đây là nguyên nhân khiến Thiết Ngưu đặc biệt thích chơi với Hà Triệu. Cha hắn nói mặc dù Hà Triệu không nghề ngỗng, nhưng hắn là một người có thể kết giao.

Thiết Ngưu căng não chờ Hà Triệu giải đáp thắc mắc cho hắn, Hà Triệu ghét bỏ đẩy khuôn mặt hắn ra, "Nói ra sẽ thông thấy vui nữa, dù sao ngươi cũng phải nhớ, chúng ta cần diễn một vở kịch, đợi ta thuyết phục được Lưu Nhị Mã Tử, những chuyện khác ta sẽ giao cho ngươi, làm hỏng việc ta sẽ thu thập ngươi."

"Rồi cậu đi làm gì?"

"Tìm cho hả giận."

"Hả?"

Ngày thứ ba Hà Triệu đi theo họ về nhà, Trương Anh hiểu rồi, thì thầm với Tiếu Duyên, "Không phải hắn đưa chúng ta về nhà chứ? Đề phòng cái kẻ không biết là ai kia. Mấy ngày này ta thấy Hà Tiến cũng đưa nữ thanh niên tri thức đó về sở thanh niên tri thức. Cách này tuy tốt, nhưng không phải cách lâu dài."

Trương Anh kéo Tiếu Duyên, quay đầu hỏi Hà Triệu: "Anh có manh mối gì không? Rút cục hắn là ai?"

"Sẽ sớm biết thôi, hai ngày này cực kỳ nguy hiểm, hai người chú ý chút, nếu không có việc gì thì đừng chạy đến nơi hẻo lánh, như vậy không phải đưa người dâng tới cửa sao ?"

Tiếu Duyên lặng lẽ liếc nhìn hắn, cảm thấy Hà Triệu đang nói cô, Trương Anh cũng cảm thấy như vậy, "Hai ngày nay cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về nhà."

Hà Triệu lập tức như bị giẫm phải đuôi, rất không vui, đặc biệt là hắn nhìn thấy đôi mắt trầm lặng của Tiếu Duyên đang nhìn hắn chăm chú, toàn thân nóng bừng, hung dữ nói: "Nghĩ nhiều quá, tôi làm quen với địa hình nơi này thôi, đến lúc cần sẽ có tác dụng."

Trương Anh ngừng nói, tạm biệt Tiếu Duyên về nhà. Tiếu Duyên một mực không nói chuyện với Hà Triệu, chỉ còn lại hai người bọn họ, Hà Triệu sải bước đuổi theo, "Em không có gì muốn nói sao?"

"Không có." giọng nghẹn ngào. Nói cảm ơn hắn cũng chả thèm để tâm, cô cũng không có gì để nói.

Hà Triệu vò đầu bứt tóc, thấy Tiếu Duyên đẩy cánh cửa sân, đến khi cửa đóng lại. Hắn khịt mũi: "Không có thì không có, chả thèm."

Ngày thứ tư buổi sáng đi làm, mấy người trong đội bàn tán xôn xao, nói rằng đã bắt được kẻ bại hoại đó, chính là Lưu Nhị Mã Tử. Nhiều người thở phào nhẹ nhõm, dương dương tự đắc bình luận: "Tôi đã nói chính là hắn mà, ngoài hắn ta ra còn ai nữa, kẻ có tiền án này".

"Đúng không, tôi cũng đoán là hắn, mấy lần thấy hắn thậm thà thậm thụt bên ngoài, giờ thì không sao rồi, cuối cùng cũng có ngày yên ổn rồi."

"Ngày xưa hắn còn nhỏ không hiểu chuyên, giờ đã trưởng thành rồi. Lưu Nhị Mã Tử phải bị đưa đi cải tạo lao động."

"Thật mất mặt, giờ làng xã ai cũng biết rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro