Chương 25: Trứng chiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sherry

Chương 25: Trứng chiên

Trước lạ sau quen, Giang Vô đã có thói quen mỗi lần làm xong đều giúp cô gái tắm rửa sạch sẽ. Nhìn cô héo héo nhắm hai mắt, cuộn người trên sô pha, những vệt đỏ chói mắt rải khắp thân thể mềm mại, có vết là bị hắn hôn đến rầy da, có vết thì bị tay hắn nhéo đỏ, chân tâm vẫn còn cuồn cuộn phun ra dịch đục hai người giao hợp.

Giang Vô mặc quần dài vào rồi kéo chân Thịnh Hạ, để cô chổng mông quỳ trên sô pha, đầu gối tách ra để lộ đùi trong, hắn vừa lau khô cho cô thì cửa động lại chảy ra mấy thứ này, Giang Vô dứt khoát châm điếu thuốc, tính chờ cô tiết xong lại lau tiểu huyệt.

Hắn đi đến mở cửa sổ để mùi tính ái nồng đậm trong phòng bay ra, cũng để cây gậy bốc hỏa của hắn hạ nhiệt, thao nữ minh tinh được nuông chiều từ bé chính là khổ như vậy, thân kiều thể nhuyễn, tiểu bức càng nộn.

Cô gái huyệt thịt phấn nộn, mềm mại non nớt, hắn phải hiểu được tế thủy trường lưu, nếu không thao hỏng tiểu nộn bức đó người khổ vẫn là mình.

Hắn hút xong ba điếu thuốc mới dám đi qua nhìn hạ thể cô, lần nữa lấy giấy vệ sinh lau chùi huyệt nhỏ.

Lau được hai cái thì ghét bỏ vứt giấy vệ sinh vào thùng rác bên cạnh.

Mẹ nó Trâu Văn Viễn, mua giấy càng ngày càng tệ, mới lau hai cái đã khiến tiểu nộn bức đỏ ửng. Hắn đứng dậy kéo ngăn tủ, lấy quần lót tứ giác sạch sẽ ra xem như khăn tắm lau lau hạ thể non mềm của cô.

Lau xong cũng không vứt đi như hôm qua mà để lại vào ngăn tủ.

Thịnh Hạ từ từ tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Giang Vô thần sắc kì lạ nhéo nhéo miếng vải, vòng eo tinh tráng, tám khối cơ bụng chỉnh tề chồng chất, phía dưới đai lưng còn là côn thịt nhấp nhô gợi cảm.

Thứ hắn đang cầm trên tay không phải cái áo chiffon bị hắn xé nát lúc nãy sao, còn có quần lót chữ Đinh (丁) của cô nữa.

Thịnh Hạ thẹn thùng muốn chui vào chăn mới phát hiện mình không ở trên giường, đừng nói là chăn, ngay cả một mảnh vải che thân cô còn không có, quần lót cũng bị tùy ý vứt bỏ một bên.

Hai tay cô che mắt, giả vờ không nhìn thấy cảnh tượng hoang dâm vô độ này.

"Giang Vô...Em...Em không quần áo mặc..."

Người đàn ông đảo mắt nhìn tiểu yêu tinh khẩn trương đến cuộn tròn trên ghế sô pha, không khỏi cười nhạo một tiếng.

Hiện tại biết thẹn thùng, lúc nãy trên giường la hét thất thanh sung sướng như vậy sao không thấy cô xấu hổ.

Khi Thịnh Hạ rời khỏi văn phòng, chỉ có quần jean là của chính mình, đây là món đồ duy nhất của cô còn sạch sẽ, quần lót của cô thì ướt đẫm, áo chiffon bị Giang Vô xé nát, đến nỗi áo ngực...cũng bị côn thịt hắn có ướt.

Quan trọng hơn là, nước trên côn thịt hắn....còn không phải nước của cô sao...

Hai người đứng trước cửa công ty, ánh mắt Giang Vô như có như không dừng ở trên người cô gái, cô mặc áo sơmi to rộng của hắn, bên trong thêm cái áo thun lót, lại bên trong nữa thì cái gì cũng không có, chân không, tiểu bức bọc trong quần lót cũng là của hắn.

Hắn lên tiếng hỏi cô, cùng ngữ khí bình thường có chút bất đồng.

"Ăn cái gì?"

Thịnh Hạ lúc này mới lưu ý đến bụng còn đang đói.

Thật ra cô rất muốn mặc quần áo của hắn đi rêu rao khắp nơi nhưng sợ hắn chê cô quá chơi trội.

Hai người chơi từ lúc 6h chiều, hiện tại đã 10h tối. Thịnh Hạ đem những địa điểm ăn được chọn lọc một lần, chậm rãi săn sóc kiến nghị: "Nhà anh?"

Người đàn ông đang hút thuốc nghe vậy liền sặc đến cổ họng, Thịnh Hạ vội vàng vỗ nhẹ lưng hắn.

Bị cô gái khẩu xuất cuồng ngôn làm bất ngờ, Giang Vô lập tức điều chỉnh lại trạng thái, đem tàn thuốc trong tay gạc xuống.

"Có thể."

Cô nhếch miệng, khi cười rộ lên thì đôi mắt híp lại như trăng non, vừa thanh thuần vừa đáng yêu.

Thịnh Hạ thầm nghĩ, cô quả nhiên ngày càng hiểu biết Giang Vô, nếu hắn không chịu đi nhà cô, vậy thì cô liền tri kỉ một chút.

Đi nhà hắn.

Bất quá lần này, là Giang Vô suy nghĩ nhiều.

Thời gian đã khuya, siêu thị cùng sạp hàng bên ngoài đều đóng cửa, trong nhà hắn rất ít nấu nướng, tủ lạnh chỉ thừa một cái trứng gà không biết mua khi nào và một ít mì sợi mới mua gần đây.

Giang Vô vừa chiên trứng lòng đào vừa bắt nước nấu mì. Cô ở bên cạnh tròn mắt mà nhìn như phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc mà sùng bái cảm thán: "Anh thật lợi hại a."


Thịnh Hạ cũng chỉ biết ăn.

Hắn trong quân từng ăn cơm tập thể, sau này xuất ngũ chỉ có một mình, ăn cơm hộp bên ngoài nhiều quá lại ngán nên ngẫu nhiên cũng tự mình nấu nướng một chút, trù nghệ tinh vi không tính, không đói chết là được.

Còn đại tiểu thư trước mắt này, sợ là cả muối và đường cũng không phân biệt được.

Hai chén mì hơi tương tự được bưng lên bàn, cô gái nhỏ đã ngồi vào vị trí, cô nhìn cái chén trước mặt rồi lại nhìn Giang Vô, vui vẻ nói: "Em có trứng chiên a, anh không có."

Thật là cô gái không có lương tâm, hắn ừ một tiếng:"Ăn đi."

Giang Vô ngồi đối diện cô đã sớm đói bụng, liếm kem trên người cô chỉ là tình thú, sao có thể thật sự no.

Chiếc đũa quấy nước mì, gắp một đũa mì lên, cách thức ăn uống đơn giản nhanh gọn lại không thô lỗ, ngày cả âm thanh hút mì cũng thực nhẹ.

Miệng cô nhỏ, ăn rất chậm, một chén mì ăn từ tốn, nhai chậm nuốt kĩ.

Giang Vô không dám xem nhiều, sợ mình nhìn mãi sẽ nhịn không được đè người đương trường thao lộng.

Tiểu hồ ly tinh quá câu con mẹ nó nhân.

Trên bàn nhất thời an tĩnh, chỉ có âm thanh cô thổi khí rất nhỏ.

Hô hô, hô hô.

Cô đột nhiên kêu hắn: "Giang Vô."

Người bị kêu theo tiếng giương mắt, chiếc thìa trong tay cô gái đựng quả trứng chiên, đưa tới bên môi hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Há mồm."

Ánh mắt hắn có trố ra sau đó mới hé miệng, ăn trứng chiên cô đút.

Ý cười trên mặt cô càng đậm, ngọt ngào hỏi hắn: "Ăn ngon không?"

Đúng là tiểu yêu tinh mượn hoa kính phật mà, đây là trứng hắn chiên, đương nhiên biết có ngon hay không.

"Ân..."

"Em cũng cảm thấy rất ngon."

Người đàn ông còn cho rằng cô gái sẽ tiếp tục thao thao bất tuyệt về mì sợi hắn nấu thì người ta đã cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn mì.

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, chờ đến ăn sắp xong vẫn không thấy cô nói chuyện.

A, tiểu yêu tinh câu dẫn người.

Câu dẫn người khác sẽ đem lại hậu quả đau đớn, tiểu yêu tinh cô có biết không.

=======



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro