Cậu Bé Gác Mái (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mộc lấy một cái cớ có thể nói là không chê vào đâu được.

Force tiên sinh cũng không có hoài nghi nói: "Bệnh viện tâm thần này là bệnh viện tâm thần duy nhất của thị trấn, cũng là bệnh viện tâm thần nổi tiếng tốt nhất trong mấy thị trấn gần đây. Bất quá nhiều năm trước đây, bệnh viện này bỗng dưng bốc cháy, nghe nói trận hỏa hoạn lớn này đã thiêu chết không ít người, cũng có không ít người bệnh nhân lúc hỗn loạn trốn thoát. Chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn ở thị trận, tất cả lực lượng cứu hỏa đều hỗ trợ mới có thể ngăn được lửa lan rộng.

"Hóa ra còn có chuyện như vậy..." Tô Mộc một tay chống đầu, cảm thấy hứng thú lại nói: "Nhưng mà nhìn không ra bệnh viện tâm thần kia có dấu vết từng bị cháy ."

"Sau này chính phủ đã tài trợ tu sửa bệnh viện này, cô đương nhiên không nhìn ra dấu vết bị lửa đốt."

Tô Mộc gật gật đầu, tròng mắt xoay chuyển, lại làm bộ giống như thuận miệng hỏi: "Force tiên sinh, ngài nói trong bệnh viện tâm thần kia... Cũng sẽ có những đứa trẻ lớn như tôi sao?"

"Trẻ con?" Force tiên sinh xem xong bài tập, tháo mắt kính xuống nhìn Tô Mộc suy nghĩ giây lát, nói: "Không loại trừ khả năng cũng có trẻ con, có khả năng là người nhà bác sĩ, cũng có khả năng là bệnh nhân tâm thần bẩm sinh.'

"Bệnh nhân tâm thần bị bệnh bẩm sinh."

"Nói chung, người có vấn đề về tinh thần thông thường đều là từ vừa sinh ra nhân cách đã không hoàn thiện, tuy rằng cũng có ví dụ người sau khi trải qua biến cố chịu kích thích mới trở thành bệnh nhân tâm thần, nhưng hầu như thì đều ở độ tuổi còn nhỏ đã xuất hiện dấu hiệu bệnh."

Tô Mộc nói: "Nói cách khác... Sẽ có người khi còn nhỏ đã bị bác sĩ chuẩn đoán chính xác là có bệnh về tinh thần sao?"

"Có tồn tại khả năng này."

"Có khả năng bác sĩ cũng sẽ khám sai không?"

Force tiên sinh nhìn thẳng mắt Tô Mộc, "Tình huống mà cô nói, không thể nói tuyệt đối, chỉ có thể nói xác suất phát sinh là vô cùng nhỏ."

Nghe thấy câu nói như vậy, Tô Mộc giống như càng xác định được điều gì.

Nói thật ra, cô thật sự không thấy Morin có điểm gì không thích hợp, Morin tuổi nhỏ như vậy, cậu cũng giống những đứa trẻ khác thích ăn đồ ăn vặt, nếu như muốn nói cậu có vấn đề gì... Chính là lúc Tô Mộc muốn dẫn cậu rời đi, cậu lựa chọn không đi.

Sau thời gian cơm trưa, đi cùng với mèo đen nhỏ, Tô Mộc giấu hộp cơm, quen cửa quen nẻo trèo vào bệnh viện. Cửa sổ vẫn không khóa lại như cũ, cô đẩy liền mở ra, Tô Mộc uyển chuyển nhẹ nhàng bò qua cửa sổ đứng xuống đất, nhìn thấy Morin đang nằm trên giường.

Tô Mộc rón rén đi đến mép giường, vừa định giúp cậu đắp chăn đàng hoàng thì  bỗng nhiên một bàn tay bắt được cổ tay cô, khoảnh khắc hắn mở to mắt giống như là một con sư tử canh gác.

Tô Mộc ngẩn ra.

Nhưng rất nhanh, sau khi thấy rõ người trước mắt là Tô Mộc cậu buông lỏng tay ra, từ trên giường ngồi dậy nhìn cô.

Tô Mộc có chút xấu hổ ngồi ở mép giường, "Tôi thấy cậu đang ngủ... Nên nghĩ giúp cậu đắp chăn ... Ha ha ha.'

Cuối cùng cô cười vài tiếng khô khốc, nhưng cũng không làm không khí sôi động lên.

Không khí trầm mặc vài giây, làm người cảm thấy không được tự nhiên.

Rốt cuộc, sau khi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cậu mở miệng, "Tôi rất đói."

Tô Mộc phản ứng lại, vội mở ra hộp cơm đặt lên tay cậu, khóe mắt cô liếc qua thấy được ở cửa một mâm cơm không được chạm qua, không khỏi nghĩ chẳng lẽ là bởi vì cô từng nói với cậu không thể ăn những đồ ăn hỏng đó, cho nên cậu vẫn luôn không ăn, vì vậy chịu đói đến bây giờ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro