Cậu Bé Gác Mái (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng câu trả lời của Morin là đáp án tiêu chuẩn nhưng trong lòng Tô Mộc vẫn cảm thấy tức là thế nào?

Tuy rằng cậu không hiểu vì sao Tô Mộc đột nhiên nhắc đến ngực, nhưng nhìn cô giống như vô cùng để ý, cậu liền nắm tay cô, nghiêm túc nói: "Tôi không phải vì ngực cậu mới thích cậu."

Thôi được rồi.

Cậu đã bị cô làm cho ở chỗ này nghiêm túc thảo luận vấn đề liên quan đến "Ngực", Tô Mộc không hiểu tại sao mình đột nhiên trở nên ấu trĩ như vậy, cô cúi đầu nhìn cậu nắm chặt tay mình, không nhịn được thở dài, nói: "Tuy rằng trong tương lai còn nhiều việc chưa xác định, bất quá tôi vẫn muốn hỏi cậu, cậu nguyện ý rời khỏi nơi này không?"

Từ khi quen biết cậu tới nay, không biết Tô Mộc đã hỏi cậu vấn đề như vậy bao nhiêu lần, mỗi lần cậu đều trả lời giống nhau, ngay cả lần này cũng không ngoại lệ.

"Tôi vẫn chưa thể rời đi."

"Cậu không cần lại nói với tôi chuyện điên rồ, cái gì mà nơi này là nhà của cậu, cũng không cần nói cái gì mà tình yêu thương cậu dành cho nơi này." Tô Mộc nắm bàn tay cậu, trên cánh tay cậu vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy mấy cái lỗ kim, có những lỗ kim lưu lại từ trước cũng có những lỗ từ gần đây. "Morin, tôi không cảm thấy cậu có bệnh gì cần phải chữa, tôi cũng không cảm nhận được cậu có sự biến hóa sau một thời gian dài tiếp nhận trị liệu, bác sĩ cùng hộ sĩ trong bệnh viện này đều không quan tâm cậu, vì sao cậu không muốn rời đi cùng tôi?"

Morin trầm mặc.

Cũng bởi vì sự trầm mặc của cậu, trực giác của Tô Mộc cho biết nguyên nhân cậu không cùng cô rời đi là vì một chuyện vô cùng lớn, tuy cô là người không thông minh nhưng trực giác lại lợi hại nhất.

Đại khái là ý thức được Tô Mộc không dễ dàng lừa như mấy lần trước, cô cố chấp phải biết được đáp án, Morin rốt cuộc nói: "Tôi không thể rời đi nơi này vì tôi thật sự có vấn đề".

"Cậu có thể có vấn đề gì?"

"Một buổi tối mấy năm trước, tôi giết bố mẹ tôi."

Tô Mộc ngây ngẩn cả người.

Cậu vốn không muốn nói cho cô chuyện này, nhưng so với việc sau này cô ngẫu nhiên biết được từ chỗ người khác còn không bằng hiện tại chính miệng cậu nói ra tất cả.

Bộ dáng của cậu không giống nói đùa.

Tô Mộc miễn cưỡng chính mình khôi phục trấn định, vì đã sớm chuẩn bị ở thế giới này xuất hiện tình huống đại vai ác ăn thịt người nên khi nghe được Morin nói, Tô Mộc cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, "Vì sao... Cậu giết cha mẹ?"

"Lúc nhìn thấy họ cùng đứa trẻ khác trong nhà vui vẻ bên nhau, tôi bỗng nhiên nghĩ có lẽ một ngày nào đó họ sẽ vì người khác mà bỏ lại tôi, mà tôi chỉ có thể dùng một phương pháp mới có thể khiển họ vĩnh viễn không có cơ hội rời khỏi tôi."

Cho nên tới cuối cùng, cậu cùng bố mẹ cậu cũng coi như là vĩnh viễn "Hòa hợp một thể".

Nếu có người muốn nghe nguyên nhân bởi vì cậu thật sự có nỗi khổ nên mới làm ra việc táng tận lương tâm như vậy, thì thật xin lỗi, cậu không có nỗi khổ gì, cũng không phải chịu nhẫn nhục trong quá khứ. Đúng như đánh giá của bác sĩ, căn nguyên của tất cả mọi việc đều đến từ chính bản thân cậu là một "Người bệnh".

Cậu trời sinh là một bệnh nhân tâm thần, cũng là tư liệu sống nghiên cứu tốt nhất trong nhiều bệnh nhân.

Cậu nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đây là nguyên nhân vì sao tôi chưa thể rời đi, bởi vì tôi là một người bệnh, trước khi bệnh tốt lên, nếu tôi cùng cậu rời đi, tôi thực sự sợ hãi... Tôi sẽ làm ra việc không tốt đối với cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro