Cậu Bé Gác Mái (52)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ellen cười nói ôn hòa: "Morin, thân là bác sĩ chủ trị của cậu, tôi nghĩ tôi là người duy nhất mong muốn tinh thần cậu có thể chuyển biến tốt, tôi hy vọng cậu có thể mở lòng giao lưu với nhiều bạn mới, như vậy sẽ tốt hơn cho bệnh tình của cậu."

Morin không nói, đổi với vẻ ôn hòa ngụy trang của Ellen, ngay cả diễn kịch với anh ta cậu cũng lười.

Ellen lại luôn cảm thấy khả năng giao tiếp của mình không tồi, dù là người xa lạ cũng dễ dàng có hảo cảm với anh ta, đây cũng chính là nguyên nhân anh ta có thể lặp đi lặp lại nhiều lần phong lưu giữa vạn "bụi hoa".

"Morin." Ellen mỉm cười, "Tôi hy vọng chúng ta có thể hình thành một mối quan hệ bạn bè thân thiết, không phải người bệnh và bác sĩ, mà là bạn bè."

Nói chung, sau những lần Ellen nói những lời này, có rất nhiều người đều sẽ nhịn không được sinh ra tín nhiệm với anh ta, do đó có thể để anh ta tiếp xúc đến thế giới nội tâm của những người đó.

Nhưng Morin lại khác biệt, Ellen là bác sĩ chủ trị của Morin nhiều năm, lại chưa từng thật sự thân cận với cậu. Việc Morin vừa tới bệnh viện đã cắn đứt ngón tay của một bác sĩ cũng coi như gây ra một trận sóng to gió lớn. Cũng bởi vậy, Morin bị bố trí ở gác mái đơn độc này, đã chịu những đãi ngộ kém nhất, và không có bác sĩ nguyện ý tiếp nhận cậu.

Bác sĩ là người không phải thần, đương nhiên bọn họ cũng có tâm lý sợ hãi, đây là chuyện bình thường của con người.

Vốn dĩ Morin sẽ không đến tay Ellen, chỉ trách ở bệnh viện Ellen thật sự biểu hiện quá tốt, dưới tình huống không có người nguyện ý tiếp nhận cậu, tất nhiên viện trưởng sẽ đem Morin phân cho anh ta.

Mặc dù nói Ellen phụ trách Morin, trên thực tế những năm gần đây, ngoại trừ thời gian tiêm cho Morin theo quy định, Ellen chưa từng tiếp xúc với Morin vào những thời điểm khác. Đương nhiên, ban đầu anh ta vẫn nguyện ý thử tiếp xúc với Morin nhưng mà Morin dầu muối không ăn, từ đầu đến cuối đều bảo trì trầm mặc, rất nhanh Ellen đã mất hết kiên nhẫn.

Đến nỗi những liều thuốc tiêm vào cơ thể Morin... Chính Ellen cũng không tin phương pháp này có thể trị khỏi cho Morin, bệnh nhân tâm thần trời sinh, tam quan của bọn họ đã ăn sâu bén rễ từ sớm, sao có thể dễ dàng trị liệu trở thành giống người bình thường được?

Bệnh nhân tâm thần có chỉ số thông minh cao, bọn họ luôn biết ngụy trang, tuyệt đối sẽ không "Bình thường."

Nhưng bệnh nhân khó gặp như vậy, đối với Ellen lại là một đối tượng nghiên cứu vô cùng tốt, anh ta không có đối thủ có năng lực mạnh, nhưng Ellen cảm thấy bản thân phải làm cái gì đó để đạt được một ít danh tiếng trong giới y học.

Nếu có thể phân tích thế giới nội tâm của một bệnh nhân tâm thân trời sinh, thì điểm này cũng đã đủ khiến thanh danh anh ta được nâng cao.

Đáng tiếc chính là, bất luận Ellen biểu hiện ôn hòa, vô hại đến mức nào, Morin đều không phản ứng, hơn nữa từ thần sắc bình đạm của cậu không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, giống như người đàn ông dối trá đang chắn trước mặt cậu chỉ như không khí mà thôi.

Ellen bắt đầu có chút không vui, tuy nói anh ta là người có ham thích đắp nặn mình trở thành một người đàn ông hoàn mỹ nhưng đối mặt với người luôn coi mình thành không khí thì ngay cả người có tính tình tốt đến mình cũng sẽ không đem mặt nóng dán mông lạnh.

Mà Morin đã tránh Ellen đang chắn trước mặt mình, hướng sang bên cạnh đi về phía trước.

"Từ từ, Morin!" Ellen vươn tay muốn túm tay Morin, Morin đã phản ứng rất nhanh tránh đi.

Nhưng cùng lúc đó, người đàn ông đang phát ra tiếng kêu của gà trống, cánh tay múa may ở bên cạnh lại thình lình xông tới hướng Morin va chạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro