Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, dịch quá trong kinh thành thình lình xảy ra đại hỏa, thổi quét toàn bộ tây sương.

Thật ra thị vệ của dịch quán tới kịp lúc thế nhưng không biết là vì nguyên nhân gì mà ngọn lửa kia trong một thời gian ngắn lại lan ra và bốc cao, cho nên không một ai đi vào!

Cuối cùng, ngọn lửa cũng suy yếu rồi tắt dần, tin dữ cũng truyền đến.

Bạch Hiền quận chúa vừa mới từ Tây Càng đến Bắc Mạc hòa thân sau trận đại hỏa bị xa ngang đè trúng, tuy rằng vẫn chưa tạo thành vết thương trí mệnh, nhưng mà trên người có nhiều chỗ bị bỏng, dung nhan tuyệt sắc cũng gần như bị hủy.

Tin tức mới vừa truyền ra, lập tức kinh động toàn bộ kinh thành, ngay cả hoàng đế cũng quan tâm tới.

Đầu tiên là ngự y đã xem qua thương thế của Bạch Hiền bẩm tấu, thuật lại tình trạng của Bạch Hiền hiện tại, tất cả mọi người nhịn không được thở dài.

Vẫn có một người không tắt hi vọng là Phác hoàng tử Phác Phủ Thanh Hoành.

Sau khi kết thúc buổi lâm triều, hắn liền lập tức thỉnh chỉ hoàng đế, lấy cớ thay mặt hoàng đế thăm hỏi Bạch Hiển

Nửa canh giờ sau, hắn đã đến dịch quán, đi vào chỗ ở của Bạch Hiền, chỉ nghe bên trong có âm thanh lách cách không ngừng.

"Đem tất cả gương soi quăng hết đi, các vật có thể phản quang đều quăng hết, ta biết các ngươi đều muốn cười nhạo ta, các ngươi cứ xem đi, xem cho đã đi…"

Tiếp theo là một loạt âm thanh loảng xoảng lang canh, cùng với thanh âm của các tỳ nữ thỉnh tội cầu xin tha thứ.

Thị vệ canh cửa cũng thật cẩn thận thông truyền:"Quận chúa, Phác Lục gia phụng ý chỉ Hoàng Thượng, đến thăm hỏi quận chúa."

Bên trong im lặng một chút, sau đó truyền ra thanh âm của Bạch Hiền, cũng đã bình tĩnh đi rất nhiều:"Phác Lục gia, mời vào."

Phác Phủ Thanh Hoành vào trong phòng, chỉ thấy dưới đất một đống hỗn độn, mười mấy thị nữ quỳ gối bên tường, lạnh run. Mà Bạch Hiền ngồi ở trên giường, tầng tầng lớp lớp màn che buông xuống, che dấu nàng rất cẩn thận.

"Thanh Hoành phụng mệnh phụ hoàng đến thăm hỏi quận chúa, không biết thương thế quận chúa như thế nào?" Phác Phủ Thanh Hoành đi đến trước giường, hai mắt hoa đào thâm sâu vừa nói vừa nhìn trước màn che mắt.

Trong giọng nói của Bạch Hiền chất chứa một tia ẩm ướt : "Đa tạ Phác Lục gia."

Phác Phủ Thanh Hoành nghe được thanh âm kia, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, đối với chuyện nàng bị hủy dung nhan đầy hoài nghi, chỉ nói:
"Thỉnh quận chúa tha thứ cho Thanh hoành đường đột, Thanh Hoành muốn chính mắt thấy thương thế của quận chúa để hồi báo cho phụ hoàng."

Sau một lúc lâu trầm mặc, âm thanh trầm thấp của Bạch Hiền bỗng truyền đi ra: "...... Chỉ sợ làm kinh hách Phác Lục gia......"

"Quận chúa, sao lại nói vậy." Phác Phủ Thanh Hoành nói xong, tự mình động thủ vén màn che, một tầng lại một tầng, cho đến khi chỉ còn tầng che cuối cùng, có thể thấy thấp thoáng thân ảnh Bạch Hiền, đột nhiên truyền đến một mùi hương khó ngửi.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, vén mạnh bức màn che cuối cùng lên, cùng lúc đó, Bạch Hiền cũng quay đầu về phía hắn.

Chỉ một thoáng, trên mặt Phác Phủ Thanh Hoành chỉ còn một màu xám xịt như tro!

Sau một lát, thị vệ gác cửa dịch quán cửa chứng kiến ngày đó Phác Lục hoàng tử tông cửa xông ra, mà sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt rất đáng sợ!

Hôm sau, hoàng đế trên triều xác nhận dung nhan Bạch Hiền bị hủy là sự thật. Các vị hoàng tử lúc trước bất luận là vì lý do gì muốn cưới Tịch Nhan lúc này không dám nói gì nữa.

Trong tình cảnh này, nếu trước mặt hoàng đế mà nhắc đến vấn đề cầu thân, như vậy có vẻ quá mức dối trá.
Không có một vị hoàng tử nào lại dám làm một chuyện khả nghi như vậy.

-----------------------------

Trong dịch quán, Bạch Hiền ngồi trước gương trang điểm, ngay cả bản thân cũng không dám nhìn dung mạo của mình, bèn cho gọi người mang khăn đen đến, một lần nữa đem che dấu khuôn mặt mình.

Nhưng chỉ cần nhớ lại hôm qua Phác Phủ Thanh Hoành cố ý muốn vén màn che, sau khi vén mản , sắc mặt hắn biến đổi chỉ trong phút chốc, Bạch Hiêng liền nhịn không được trong lòng cười lạnh.

Lần này nàng không biết hòa thân quận chúa dung nhan bị hủy còn nơi nào để đi?

Vừa nghĩ tới đây, nàng lại không khỏi nghĩ tới ngoại tổ mẫu -- Thái Hậu Tây Càng nhìn xa trông rộng. Bà là người cơ trí và quyết đoán nhất mà Bạch  Hiền từng gặp, một người phụ nữ đa mưu túc trí, không biết hôm nay nàng đi bước này bà có đoán trước được hay không?

Buổi chiều, trong cung có người đến tuyên đọc thánh chỉ. Hoàng đế ân điển cho cho Bạch Hiền an tâm tịnh dưỡng, mọi việc không cần quan tâm, hết thảy đều có hoàng đế vì nàng làm chủ.

Nói cách khác, việc tứ hôn việc cũng tạm thời không bàn đến.

Trong lòng Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, Ngô Diệc Phàm đến thăm nàng, vừa mới nhìn thấy nàng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sửng sốt một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhất thời dở khóc dở cười:
"Muội...... Như thế nào lại đem mình thành bộ dáng như vậy?"

"Không tốt sao?" Bạch Hiền thản nhiên liếc mắt nhìn hắn

"Huynh không nghe nói các vị hoàng tử cũng không dám nhắc lại việc cưới ta sao?"

Ngô Diệc Phàm gật gật đầu, để tay trên bàn, cố nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn là: "Xì" bật cười một tiếng:

"Tốt lắm, vì ăn mừng muội hủy dung thành công, sư huynh cùng muội uống một chén. Chỉ là Bạch Bạch, muội tự biến mình thành bộ dạng như vậy, tính không lập gia đình sao?"

"Không quan trọng." Tịch Nhan thản nhiên phun ra ba chữ.

Ngô Diệc Phàm giơ chén rượu lên, hai mắt gian xảo mị hoặc:

"Không quan hệ, bất cứ khi nào muội quay đầu, sư huynh đều có thể cưới muội."

Bạch Hiền trả lời hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, không thèm chấp.

Tiễn bước Ngô Diệc Phàm, Bạch Hiền ra lệnh tỳ nữ hầu nàng đi tắm, sau đó mới thả lỏng tâm tình, bình yên đi vào giấc mộng.

Nhưng mà không ai nghĩ đến, giấc ngủ bình yên đó chỉ đến trong một đêm thôi --

Giữa trưa hôm sau, bỗng nhiên có thánh chỉ truyền tới.

Trực giác Bạch Hiền cho biết có điềm chẳng lành. Theo lý hôm qua, thánh chỉ đã xem như cấp cho nàng công đạo, hôm nay thế nào lại còn có thánh chỉ khác?

"Mục Cầm, thân mình ta không thoải mái, ngươi đi thay ta tiếp chỉ." Bạch Hiền nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời không tìm được chủ ý khác, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, cũng đồng thời tự trấn tĩnh bản thân.

Nghe vậy, Mục Cầm liền đi ra tiếp chỉ, nhưng chỉ một lát liền quay trở lại, trong tay cung kính nâng thánh chỉ màu vàng, nâng lên trước mặt, ngữ khí bình thản trước sau như một:

"Nô tỳ chúc mừng quận chúa, hoàng thượng hạ chỉ, tứ hôn quận chúa cho Phác Thất hoàng tử."

"Thứ "Bạch Hiền đang ngồi sau màn giường, bởi vì dùng sức nên để lại lỗ hổng to tướng trên tấm màn xanh nhạt,Mục Cầm nghe tiếng ngẩng đầu lên, bắt gặp dung nhan Bạch Hiền lúc này trắng bệch rất đáng sợ, lại cúi đầu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro