Chương 30 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Ngày Sau
_ Mẹ à ! Con không ăn đâu! Ngán lắm rồi!
" Bốp! "
_ ĂN NGAY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
_ Mẹ à ! Đừng có ép vợ con mà! Em ấy ngán lắm rồi! Con nhìn còn ngán mà!
_ ANH IM NGAY CHO TÔI. KHÔNG VÌ ANH THÌ CON TÔI CÓ NHƯ THẾ NÀY KHÔNG HỬ ? ĐỢI ANH LÀNH ĐI RỒI BIẾT TAY TÔI - là bà Biện gắt lên khiến Xán Liệt im bặt và chăm chú vào phần cơm của mình, bà liếc nhanh qua Bạch Hiền - NHÌN CÁI GÌ ? HAI VỢ CHỒNG BÂY HAY QUÁ RỒI! ĐỂ CHO BÀ GIÀ NÀY NAI LƯNG RA CHĂM SÓC, BÀY ĐẶT LÊN NÚI LÊN ĐỒI CHƠI RỒI BỊ TÉ NHƯ THẾ! HAI CÔ CẬU HAY QUÁ RỒI, BÂY GIỜ GÃY TAY GÃY CHÂN ĐẤY!

_ Mẹ à ! - Bạch Hiền kéo tay bà khi các y tá đứng ngoài cửa mà chẳng dám vào - Y tá vào tiêm thuốc!Đến bây giờ bà Biện mới quay lại và nhường lối cho y tá vào. Hai cô đẩy xe thuốc vào nhưng gương mặt xanh xao trông đến tội._ Mẹ đi về lo cho ba tụi bây. Chiều mẹ vô. Liệu mà ăn hết chỗ này. Nhờ nó mà cháu ngoại không sao đây. Ăn nhiều vào!Bạch Hiền gật đầu rồi nhìn bà đi ra. Mẹ cô tuy rằng quát tháo ầm ĩ như thế nhưng thực chất lo cho cô và Xán Liệt lắm. Bà biết tin hôm qua và đã vào ngay sau đó. Bà đã bên cạnh Bạch Hiền trong lúc cô hoảng loạn nhất, ôm cô vào lòng và vuốt ve như dỗ dành một bé con vậy. Cả bố cô cũng thế. Tính ông điềm tĩnh hơn bà nên ông chỉ cầm tay cậu vỗ về thôi. Riêng Xán Liệt thì đến tối hôm qua mới tỉnh lại.----------------------------Flash Back-----------------------------
_ Bác sĩ! Sao rồi ? - Shina cùng Jella và Erza vội chạy đến vị bác sĩ già khi ông bước ra từ phòng cấp cứu.
_ Cô cậu là gì với bệnh nhân Bạch Hiền ?
_ Tôi...tôi là em của Bạch Hiền . Tôi là Jella - Jella nhận đại. Cậu cùng hai người còn lại đan tay vào nhau một cách lo lắng nhìn bác sĩ - Anh tôi có sao không bác sĩ ?
_ À ! Cô Bạch Hiền bị chấn động mạnh ngay bụng khiến thai bị tổn thương nặng nhưng rất may mắn là thai nhi rất khỏe do gia đình đã chăm sóc kỹ lưỡng nên tình hình không nguy hiểm lắm. Lúc đầu khi tôi thấy máu chảy trên đùi cô ấy ở tháng thứ ba thì chúng tôi đã nghĩ đến việc phải nạo thai ra. Nhưng may mắn thay là thai nhi vẫn còn sống. Gia đình cần phải tẩm bổ thêm cho mẹ và bé nhé! - ông mỉm cười nhìn Jella.
Đến lúc này, Jella mới thở phào nhẹ nhõm được một phần. Cậu cùng với Shina và Erza thả phịch xuống ghế. Mồ hôi đã bớt đổ. Cô còn sống và em bé vẫn còn sống.
" Cạch! "
_ Xin lỗi ai là người nhà của Xán Liệt? - cô ý tá chạy gấp ra.
_ Vâng chúng tôi đây!
_ Anh ấy đang thiếu máu trầm trọng, trong các vị có ai nhóm máu AB không ? Chúng tôi đã hết nhóm máu này rồi!
_ Tôi! - Erza giơ tay - Tôi nhóm AB!
_ Vâng! Mời cô đi theo chúng tôi!
Hơn hai tiếng sau Xán Liệt cũng được đẩy ra, tay chân anh đều bị quấn băng trắng xóa cả. Bác sĩ nói khoảng một tháng mới có thể đi lại và vận động tay chân được. Anh và Bạch Hiền được đưa vào phòng hồi sức đặt biệt. Shina đã dặn y tá cho giường họ nằm gần nhau vì cậu biết rằng sau khi tỉnh lại, Xán Liệt nhất định sẽ đòi gặp Bạch Hiền và cô cũng thế. Cứ an bài trước sẽ chắc chắn hơn. Đàn em Xán Liệt luôn hiểu tính anh hai của mình khi không có Bạch Hiền bên cạnh.
-------------------------------End Flash Back--------------------------
_ Để em đút anh ăn! - Bạch Hiền chầm chậm đi lại giường của Xán Liệt và ngồi lên đó - Mẹ quá đáng! Đã bảo một tháng nữa mới được cầm nắm mà anh mới tỉnh lại một ngày đã bắt anh cầm muỗng ăn rồi.
_ Tại mẹ muốn anh vận động sớm thôi - Xán Liệt cười méo xẹo, anh cũng đau lắm nhưng mà mẹ của anh dữ quá, không làm là bị mắng té tát ngay, ôi~
_ Anh còn đau không ?
_ Không! Anh hết đau rồi. Thấy em và con an toàn, anh không đau nữa ♥.
_ Ngốc! - Bạch Hiền mỉm cười và cú nhẹ vào đầu Xán Liệt.
_ Anh đã rất sợ bà xã ah! Anh sợ anh mất em. Lúc đó anh chắc không sống nổi, anh sẽ chết theo em luôn! - Xán Liệt nhìn cô, mắt anh đỏ lên khi người anh yêu vẫn còn ngồi ở đây nhìn anh, anh hạnh phúc lắm cô biết không ? Khi anh tỉnh lại, người anh nhìn thấy đầu tiên là gương mặt hạnh phúc của cô, cô đang nằm gần anh và nhìn anh. Nụ cười của cô là dành cho anh. Lúc đó anh đã nghỉ, chỉ cần bên cạnh cô, dù sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa. 
_ Em cũng vậy. Em yêu anh nhiều lắm - Bạch Hiền mỉm cười và hôn lên môi anh - Anh xem - cô lấy tay anh đặt lên bụng mình - Cả con cũng yêu anh nữa. Gia đình ba người chúng ta sẽ hạnh phúc.
_ Ừm! - Xán Liệt cười híp mắt.
Một tuần sau, Xán Liệt và Bạch Hiền được đón về nhà. Vì anh bị thương nên tục lệ mỗi tuần chồng mới được thăm vợ tạm gác qua một bên. Anh được ngủ cùng với cô mỗi ngày. Tuy rằng mẹ của Bạch Hiền đối xử với anh rất đỗi mạnh bạo nhưng chung quy bà cũng muốn tốt cho anh. Bà sợ anh không thể cầm nắm được nên bắt anh cầm muỗng mỗi khi ăn cơm. Bạch Hiền vẫn bị bắt ăn những thứ bổ dưỡng vì bà tin rằng nếu như thế thì thai không thể nào yếu được, mạnh khỏe mạnh khỏe.
Bà Biện vẫn không thể biết được nghề chính của Xán Liệt vì Bạch Hiền đã dặn anh không được nói. Bố mẹ cô chắc chắn sẽ bắt cô về và buộc Xán Liệt ly dị với cô. Nhà cô vốn là gia đình theo xưa nên ghét xã hội đen lắm. Họ cho rằng những kẻ xã hội đen là những kẻ khát máu, không có tính người. Có lẽ bí mật này sẽ theo cô và anh đến chết.
_ Con à ! Con à ! - Xán Liệt áp tai lên bụng của Bạch Hiền và nghe ngóng tình hình. Theo thói quen mỗi đêm của anh, anh phải chọc làm sao cho baby con trong bụng của anh đạp một cái anh mới chịu đi ngủ. Mỗi lần như thế Bạch Hiền đau quằng quại nhưng không trách anh đâu. Cũng chỉ vì anh cưng con quá đi đó mà >v<
Tháng thứ năm
_ Ăn đi Xán Liệt! Em không ăn nổi đâu! - Bạch Hiền đẩy tô gà về phía Xán Liệt - Em ngán lắm rồi, làm ơn đi, ăn đi!
_ Anh cũng ngán rồi. Anh ăn lén cho em một tuần rồi! Tha anh đi! Hu hu hu hu - Xán Liệt nhìn cô bằng đôi mắt cún con, một tuần nay Xán Liệt đã ăn dùm cho cô vì thương cô quá, ngày nào cũng ăn những đồ đầy dầu mỡ, rồi lại uống thuốc bắc thuốc nam nhưng bây giờ anh cũng chịu hết nổi rồi. Ngán quá!
_ Giờ anh ăn không ? - Bạch Hiền đổi giọng.
_ Hửm ?
_ Không ăn thì em ăn, em mà ăn, em ói cho anh chết! Ụa! - Bạch Hiền nhợn một cái khiến Xán Liệt hoảng hồn ăn sạch mọi thứ trên bàn.
_ Giỏi! Em thương! Há há há há! ♥~
Tràn cười man rợ của Bạch Hiền khiến Xán Liệt xanh mặt. Tự nhiên anh ước rằng anh không nên ở đây nữa. Ở đây Bạch Hiền chẳng ăn gì, anh thì càng ngày càng tròn ra.
Tháng thứ 6
_ Bà xã ơi! Anh muốn...... - Xán Liệt liếm nhẹ lên bụng Bạch Hiền và luồn tay vào trong váy cô.
" CHÁT! "
_ Đi ngủ!
_ Bà xã à !!!!!!!!!!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_ Woa! Em lên 78 kg rồi nè! - Xán Liệt chỉ vào cái cân.
_ AAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! TÔI LÊN 12 KÝ RỒI !!!!!!!!!!!!!! CON KHÔNG ĂN ĐỒ BỔ NỮA! TT^TT
" BỐP! "
_ IM! ĂN HẾT ĐI!
_ Mẹ à ! Con giúp mẹ nhặt rau nhé! - Xán Liệt lon ton chạy theo bà Biện, anh mà còn ở đây nữa thì thể nào cũng phải ăn cho Bạch Hiền.
Tháng thứ 8
_ Ông xã à ! Em muốn......... - Bạch Hiền hôn nhẹ lên môi anh.
_ Không! - Xán Liệt đáp dứt khoát - Con mình lớn rồi, không được!
_ Anh không thương em hửm ? Hu hu hu ! Con ơi! Bố không thương mẹ con mình nữa rồi! TT~TT
_ Aish! Bà xã à ! Anh đã kìm lắm rồi. Anh "thèm" em cả tháng nay rồi đó - Xán Liệt chịu không nổi mà đỡ cô lên người mình, mút ngon lành bờ ngực cô - A ! Em có sữa nè bà xã!
_ Ai có thai mà không có sữa chứ, ngực em cũng to lên rồi nè! o.O
_ Cũng như vậy thôi! - Xán Liệt thì thầm.
_ Anh nói cái gì ?
_ Không! Mình tiếp tục nhé! Lần này em nằm trên anh đi chứ nằm dưới con mình bị đè chết.
_ Ừ ! Yêu anh quá! ♥
Bạch Hiền cúi xuống hôn lên đôi môi quyến rũ của anh. Cả hai dìu nhau trong vũ điệu ái tình. Bây giờ Xán Liệt mới nhận ra rằng, bà mẹ mang thai, có nhu cầu cao kinh khủng. Hầu như ngày nào anh cũng cùng cô..... và tất nhiên là theo kiểu ngồi rồi, Bạch Hiền mang thai làm sao nằm dưới anh được. Đau lưng quá!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_ Ôi~ nứt bụng dữ quá đi! Hu hu hu hu , sợ quá ông xã ơi! Mẹ nói sinh con đau lắm, đau chết được đấy - Bạch Hiền chơi đùa với ngón tay của Xán Liệt và nói.
_ Em sinh mổ mà, không đau đâu, nhanh lắm. Tên bác sĩ đó mà làm em đau, anh thề giết hết cả nhà nó!
_ Hứ! Em cho anh làm xã hội đen chứ không phải cho anh nói giết chóc trước mặt em. Ai là nhất ? - cô vểnh môi.
_ BÀ XÃ !
_ Đúng! Hí hí hí hí hí! :">
Tháng thứ 9
_ Ông xã ơi! Còn mười ngày nữa thôi, em sợ quá hà! Hu hu hu hu ! Bụng em to lắm rồi nè, em sợ quá! Có đau không ? Hu hu hu mổ có đau không ? Em sợ lắm ông xã à ! - Bạch Hiền khóc tức tưởi.
_ Không sao đâu! Còn những mười ngày nữa mà. Em đừng là anh khóc theo chứ. Bà xã à ! Hu hu hu hu , bà xã à ! Hu hu hu !
_ HAI ĐỨA BÂY NÍN NGAY! ĐÃ HAI MƯƠI MẤY TUỔI RỒI CHỨ ÍT ỎI GÌ MÀ CÒN ÔM NHAU KHÓC LÓC KỂ LỂ NỮA CHỨ. SINH ĐẺ THÔI MÀ, MÀY CON SINH MỔ MÀ CÒN KHÓC GÌ? MẸ MÀY SINH THƯỜNG MÀ CON KHÔNG NÓI ĐÂY NÀY!
_ HU HU HU HU! ÔNG XÃ ƠI! HU HU HU!
_ HU HU HU! MẸ À ! ĐỪNG MẮNG VỢ CON NỮA MÀ HU HU HU!
_ Hai đứa bây! - bà Biện bất lực nhìn hai vợ chồng - Mẹ bó tay với hai vợ chồng bây rồi.
~~~~~~~~~~~~~~
_ Ông xã à ! Làm gì vậy ?
Bạch Hiền ngạc nhiên nhìn Xán Liệt với lỉnh kỉnh những thứ đồ trong phòng.
_ Anh chuẩn bị đưa em đi sinh chứ gì. Đem cái gì cần đem. Bây giờ đã qua tháng thứ 9 rồi. Nghe nói trong tháng này thì người mẹ sinh bất thình lình lắm nên phải chuẩn bị đầy đủ. Chỉ cần em la đau bụng là anh hốt em đi liền. Đồ mang sẵn trên người. không sợ thiếu - Xán Liệt vừa nói vừa chăm chỉ xếp đồ vào túi xách - Công chuyện ở nhà lớn anh đã giao cho Jella và Erza. Bây giờ anh toàn tâm toàn ý với em và con thôi.
_ Hứ! Những mười ngày nữa cơ mà!
_ Chuẩn bị tốt hơn em ơi! - Natsu nói giọng đều đều.
~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày thứ 15
_ ÔNG XÃ ƠI! SAO TỚI GIỜ EM CHƯA SINH ? HU HU HU HU ? EM SỢ QUÁ HÀ!
_ BÀ XÃ À ! ĐỪNG NÓI NỮA, ANH CŨNG PHÁT HOẢNG LÊN RỒI, CON À ! SAO CHƯA CHỊU RA CHỨ ? HU HU HU HU!
_ Có nhiêu đó cũng khóc lóc. Hai vợ chồng bây vui thật, sanh sớm sanh muộn có lạ đâu, mẹ mày những 11 tháng mới sanh Bạch Hiền đó thôi, aish! - bà Biện lẩm bẩm.
_ Bà nó à ! Con Bạch Hiền mới có con lần đầu mà, chẳng phải khi bà mang thai con Lujin cũng vậy sao ? Bà con khóc lớn hơn thằng Bạch Hiền - ông Biện nhâm nhi ngụm trà.
_ Aish! Ông khá hơn tôi hả ? Khi đó ai khóc trước đây ? Ông không khá hơn thằng Xán Liệt đâu - Bà Biện lườm ông nhưng môi bà vẫn nở nụ cười, ôi cái thời còn xuân sắc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
_ Ông xã ơi! - Bạch Hiền cựa mình níu lấy tay anh - Hu hu hu, ông xã à !
_ Hửm ? Chuyện gì vậy em ? Ngủ đi! Thức khuya không tốt cho em và con mình đâu - Xán Liệt mắt nhắm mắt mở xoa xoa bụng cô, chắc cô lo quá nên không ngủ được đây mà.
_ Hu hu hu, em đau bụng quá! Ông xã à ! Em đau lắm, em đau quá ông xã ơi....
Xán Liệt giật mình bật dậy. Bạch Hiền khóc đến tèm lem mặt mày hết rồi.
_ Đừng lo! Anh đưa em đi bệnh viện ngay!
Xán Liệt nhảy phóc xuống giường và bế vội Bạch Hiền lên tay - MẸ ƠI! BÀ XÃ CON ĐAU BỤNG RỒI! MẸ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - anh hét to - Bà xã à ! Đừng sợ nhé, anh bế em đi ngay!
Xán Liệt vội vã đi nhanh ra cửa, bây giờ chỉ mới một giờ sáng nên không có xe cộ gì cả. Anh cứ thế bế Lucy chạy đến bệnh viện. Từ nhà mẹ Bạch Hiền đến đó mất 20 phút và anh cảm thấy đoạn đường này bây giờ xa quá. Bạch Hiền càng ngày càng khóc lớn vì đau khiến anh cũng phát hoảng lên. Đôi chân trần chạy trên đường nhựa đến tróc cả da ra nhưng anh không cảm thấy đau chút nào cả, Bạch Hiền của anh đang đau và nếu không đến kịp lúc thì sẽ rất nguy hiểm. 
_ Bà xã à ! Ráng lên, sắp đến rồi em à ! - Xán Liệt trấn an cô
_ Hức hức! Em đau quá, em đau quá! Hức hức! Càng lúc càng đau ông xã ơi, ÔNG XÃ ƠI !!!!!!!!!
_ AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!ĐAU QUÁ!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Xán Liệt hét lớn khi Bạch Hiền nắm tóc anh. Cô đau quá nên nắm tóc anh giật liên tục, tay còn lại đập mạnh vào ngực anh khiến anh ho khù khụ. Không thể ngừng lại, anh chạy nhanh về phía bệnh viện và cùng Bạch Hiền hét lên giữa đêm khuya. Mỗi ngôi nhà mà anh đi qua đều bật sáng đèn vì người ta không hiểu chuyện gì mà om sòm ngoài cửa đến thế.
_ BÁC SĨ! BÁC SĨ! HỘC HỘC ĐAU QUÁ! ĐAU QUÁ! BÁC SĨ À ! - Xán Liệt hét lớn và chạy vào bệnh viện. Người anh đầy mồ hô và mặt thì đỏ rần rần. Bộ pyjama hình con heo bông có cánh cũng ướt đẫm mồ hôi trong khi Bạch Hiền vẫn giật tóc anh và ôm lấy bụng khóc tức tưởi.
Chiếc băng ca nhanh chóng được đưa lại, cô được đưa vào phòng mổ ngay lập tức.
_ HỨC HỨC! ÔNG XÃ ƠI! ĐỪNG BỎ EM! EM KHÔNG MUỐN Ở MỘT MÌNH ĐÂU, HU HU HU, EM KHÔNG MUỐN MÀ! HỨC HỨC! ÔNG XÃ À ! - Bạch Hiền hét lên và nắm chắt lấy tay của Natsu khi bác sĩ cố đưa cô vào phòng mổ.
_ Nhanh lắm Bạch Hiền à ! Nhanh lắm, anh hứa mà, sẽ nhanh thôi! Không sao đâu!
_ HỨC HỨC! ÔNG XÃ À ! ÔNG XÃ À !
Cánh cửa phòng mổ đóng lại cũng là lúc bố mẹ Bạch Hiền đến nơi. Không quan tâm đến bàn chân đang rướm máu và bộ pyjma xộc xệch, anh đi đi lại lại trước cửa phòng, một lần vì lo một phần vì sợ. Bạch Hiền mà bị sao thì chắc anh chết mất.
_ Con đừng lo, không sao đâu, sẽ nhanh thôi - ông Biện vỗ vai an ủi - Đi băng bó lại vết thương đi, chân con chảy máu rồi!
_ Con không sao ba! Con lo quá! Vợ con trong đó một tiếng đồng hồ rồi, con lo quá!
Xán Liệt kết thúc câu nói cũng là lúc cửa phòng mổ mở ra.
_ BÁC SĨ! VỢ TÔI SAO RỒI ? - Xán Liệt nắm chặt tay bác sĩ.
_ Chúc mừng anh! Vợ anh sinh cho anh một bé gái thật dễ thương. Bé nặng ba ký năm!
Cả nhà ai cũng vui mừng và chạy lại chỗ Bạch Hiền khi cô được đẩy ra. Bạch Hiền vẫn còn ngủ vì tác dụng của thuốc mê. Kế bên là cô y tá với baby tròn trịa trên tay mình.
_ Chúc mừng anh! Em bé rất đáng yêu - cô mỉm cười và đặt bé vào đôi tay run rẩy của Xán Liệt.
_ Trời ơi.... - Xán Liệt không biết nói gì nữa vào phút này, cả cơ thể anh đang ngập tràn trong hạnh phúc. Anh đang bế thiên thần của mình vào lòng, bé ngủ mà cũng thật xinh đẹp. Sao mà giống mẹ bé quá, đôi mắt tròn long lanh của mẹ nè, cái mũi cũng của mẹ nè, má phúng phính cũng của mẹ nốt. Gương mặt....cũng của mẹ luôn, chỉ có cái miệng là giống với anh thôi.  
_ Con gái ngoan à ! Bố đặt tên con là Phác Bạch Ý nhé ! Con gái ngoan ! - Xán Liệt hôn nhẹ lên má bé.
_ Để mẹ bế nào! - bà Biện vội vã chạy lại.
Ngay khi bé Phác Bạch Ý rời khỏi tay Xán Liệt, anh lập tức ngã xuống đất. Ngất mất rồi, ngất trong hạnh phúc! o.O
Một tuần sau, Xán Liệt đưa Bạch Hiền trở về nhà lớn. Bọn đàn em của anh lúc nào cũng vây quanh lấy Bạch Hiền và tiểu công chúa của cô. Nhất là Ayato, cậu cứ đòi bế Bạch Ý suốt thôi. Xán Liệt thì bù đầu bù cổ với đống giấy tờ mấy tháng quá, tất cả anh đều phải xem xét qua để đảm bảo tính an toàn của nó, mãi đến tối mới về được với vợ và con gái yêu của mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~
_ Bạch Ý à ! Bố về rồi đây ! - Xán Liệt ôm lấy bé con đang nằm úp trên giường và hôn lấy hôn để vào má bé - Con đang chơi gì thế ? Cho bố chơi cùng với!
_ oe oe oe~
_ A ! Con chơi một mình à ? Mẹ con đi tắm nên để con một mình à ? Tội nghiệp Bạch Ý của bố quá! Chơi có mình thôi! Hu hu hu hu - Xán Liệt giả khóc nhìn bé khiến bé cười khúc khích - Ôi đáng yêu quá đi! Luna à !
Năm năm sau
_ Hu hu hu hu hu!
_ Nín nào! Bạch Ý ngoan đừng khóc con!
Bạch Hiền bế Bạch Ý về nhà trong khi cô bé vẫn khóc tức tưởi và tiếng khóc đó khiến cả nhóm sát thủ cũng phải đau lòng. Gì chứ! Bé là con nuôi của họ mà!
_ Bạch Ý!!!!!!!!!!!!!!!!!!! SAO CON KHÓC VẬY ? AI ĂN HIẾP CON À ! NÓI BỐ NGHE! THẰNG NÀO CON NÀO ĂN HIẾP CON, BỐ BẮN CẢ NHÀ NÓ!
" BỐP! "
_ Anh nói giọng đó tiếng nữa đi, tôi thách anh đó!
_ Bà xã à ! Anh xin lỗi - Xán Liệt ôm cái đầu đáng thương của mình - Bạch Ý của bố à ! Sao con khóc vậy ? Trong lớp có bạn ăn hiếp con à ?
_ Hu hu hu hu, bố ơi! Bố ơi!
_ Ngoan nào, nói bố nghe, ai ăn hiếp con!
Bạch Hiền hơi nhíu mày, Bạch Ý luôn thế, khi bé khóc, không bao giờ bé nói với cô nhưng chỉ cần Xán Liệt hỏi thì bé sẽ nói ngay. Bạch Hiền cảm thấy....mình chỉ là người số hai trong lòng Bạch Ý thôi. Buồn dễ sợ.
_ Cô giáo phạt con! Hu hu hu hu hu!
_ HẢ ? CÔ GIÁO PHẠT ?
Cả Xán Liệt lẫn Bạch Hiền đều ngạc nhiên, chẳng phải Bạch Ý ở trường nổi tiếng là ngoan ngoãn sao, sao lại bị phạt?
_ Sao con bị phạt ? - Xán Liệt hôn lên đôi má bầu bĩnh của bé.
_ Hu hu hu hu , cô giáo hỏi con, ước mơ của con là gì hu hu hu , con nói....con nói....ước mơ của con là....hu hu hu hu là.....là.... là làm đại ca. huhu huhu, tự nhiên...cô mắng con, huhu huhu, cô phạt con huhu huhu!
Câu nói của Bạch Ý khiến Xán Liệt lẫn Bạch Hiền chưng hửng. Có ai nghĩ rằng, một bé con học lớp lá, mà nói ước mơ sau này của mình là.....làm đại ca không chứ?
Thật ra thì có đấy, có một người....
- Flash Back -
_ Xán Liệt à ! Sau này lớn lên, con muốn làm gì ?
_ CON MUỐN LÀM ĐẠI CA!
- End Flash Back -
The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek