Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bắt đầu từ hôm nay, cái này là cái giường của ông, còn tui ở trong kia! - Bạch Hiền hậm hực chỉ xuống cái salon - Nỗi ám ảnh của Xán Liệt mỗi khi anh bị phạt.
_ Bà xã ah! Đừng xưng tui và gọi anh bằng ông mà - Xán Liệt xoa xoa tay nhìn cô với gương mặt khổ sở - Ban đêm lạnh lắm bà xã ah! Cho anh vào đi mà, em không thương anh nữa sao.
Bạch Hiền quay lại và nhìn thấy gương mặt không thấy mùa xuân của anh. Tội quá trời luôn, nhưng mà tha hết lần này đến lần khác rồi, tha hoài thì anh lừng thì sao? Nhất quyết không được.
_ Ah~ thương ông xã quá hà - Bạch Hiền nhếch mép nhìn anh - Thế khi ông xã đi chơi ở ngoài có nhớ đến vợ già ở nhà không nhỉ?

_ Không mà, anh không có mà.....chỉ là cùng mấy thằng bạn đi uống nước thôi mà, bà xã ah! tha cho anh đi mà~_ Không! - Bạch Hiền đáp một cách gọn lỏn - Tui là tui cấm anh mon men lại gần tui một tuần, anh mà xớ rớ là tui cho anh chết mất xác, hứ! Bạch Hiền nguýt dài và thong dong đi vào phòng, để lại một Xán Liệt cùng nỗi buồn đang gậm nhấm._ Hừ! Lại bị nhốt - anh ngồi xuống salon một cách bực dọc." Cạch! "_ AH! BÀ XÃ, ANH BIẾT EM YÊU ANH MÀ, KHÔNG NỠ ĐỂ ANH NGỦ NGOÀI SALON LẠNH LẼO NÀY PHẢI KHÔNG? - Xán Liệt reo lên một cách vui sướng khi cánh cửa phòng mở ra và Bạch Hiền đứng phía sau nó." Bộp! " - Chăn gối đáp thẳng vào mặt anh không thương tiếc._ Cái này là mền gối của anh đó, liệu mà nằm, hứ!Cánh cửa phòng lại một lần nữa đóng lại một cách không thương tiếc. Lần này bị bỏ thật rồi. Xán Liệt tiu ngỉu ngồi phịch xuống ghế và mở tivi lên coi. Hôm nay chương trình cũng u ám như hoàn cảnh của anh vậy, toàn là ba cái phim gì đâu không thôi._ Huh? Hôm nay có chiếu Địa Ngục Trần Gian ah?Xán Liệt ném rì mốt   sang một bên sau khi đã tắt âm thanh của cái tivi. Anh nằm ườn ra mà xem phim , vừa coi anh vừa hồi tưởng lại lần đầu tiên chạm vào cô. Ôi~ ngày xưa mới tuyệt làm sao.....

- Flashback -

Sau khi đầu độc toàn bộ bầy vịt của bà San, Bạch Hiền cũng giữ đúng lời hứa là cùng anh đi ăn và người trả tiền tất nhiên là anh rồi. Miền quê thì làm gì có quán ngon mà ăn nhưng Xán Liệt nghĩ đây là cuộc hẹn đầu tiên của hai đứa nên không thể sơ sài như thế được. Do đó anh quyết định.....năn nỉ Bạch Hiền lên thị trấn để ăn và cô cũng không phản đối. Không phải vì yêu mến anh đâu mà là vì bố cô bảo lên thị trấn mua ít đồ dùng về nhà xài. Ôi~ số anh là số con rệp mà._ Bạch Hiền ah! chúng ta đi ăn rồi về ah? - Xán Liệt nhăn nhó nhìn Bạch Hiền khi cô đang cố ăn hết tô mì trước mặt mình._ Vậy còn muốn đi đâu nữa ah?_ Hay là....chúng ta đi xem phim đi, đi xem phim nhé - Anh hớn hở ra mặt._ Được thôi, sẵn hôm nay tâm trạng tui tốt, ha ha ha ha!Thành công! Thằng Jin này có chiêu. Mai mốt thưởng nó.  Xán Liệt gật gù vui mừng, anh nhớ lại lời vàng ngọc của Jin, đàn em thân cận của anh đã nói rằng "Muốn lấy lòng trái tim của người đẹp thì phải đưa người đó vào những nơi coi là.......kinh dị nhất, ghê gớm nhất để có thể tỏ rõ chí khí nam nhi của mình. Quá đúng, lần này Bạch Hiền sẽ tự động nép vào vai anh thôi, há há há há! "_ Em ở đây, anh vào mua vé nhé Xán Liệt vội vã chạy vào phòng bán vé, anh nở nụ cười sát thủ của mình và đứng theo một kiểu cực kỳ phong độ._ Em ah! lấy cho anh hai cái vé phim kinh dị đi._ Anh....muốn kinh dị nào ạ? Anh có thể nói tên phim ra không? - Cô gái e thẹn nói_ Càng kinh dị càng tốt, phim nào cũng được._ Vậy ah! Anh coi Địa Ngục Trần Gian đi, phim đó rất nổi tiếng bây giờ đấy. Đảm bảo kinh dị, không nôn không lấy tiền._ Ok! Cho anh hai vé đi em. Xán Liệt lấy vé và nháy mắt với cô nàng khiến cô cứ mỉm cười mà quên luôn chưa lấy tiền vé của anh._ Bạch Hiền ah! Chỉ còn phim này thôi hà - Xán Liệt giả vờ trưng gương mặt khổ sở của mình_ Phim nào cũng được mà, yên tâm đi!
Bạch Hiền mỉm cười và đi vào trong, Xán Liệt đưa hai ngón tay kiểu victory và vội chạy theo Bạch Hiền.
Lần này không ôm được em thì Xán Liệt này không làm mafia nữa.
Giờ chiếu phim
_ AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!TRỜI ƠI! AI BẢO ANH MUA CÁI VÉ NÀY HẢ???????
Bạch Hiền hét lên một cách thảm thiết khi bộ phim bắt đầu được 10p.
Ha ha ha ha! Ôm anh đi, mọi câu chuyện tình đều bắt đầu từ cái ôm thắm thiết đó mà!
_ AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!
Ôm anh đi, sao không ôm anh mà ôm cái thằng bên cạnh kia chứ? TRÁNH RA CHO TAO! Bạch Hiền LÀ CỦA TAO MÀ, TRÁNH RA!!!!!!!!!
Xán Liệt hất tay tên ngồi kế bên đang luồn tay qua eo cô.
_ Mày chạm vào em ấy thử coi, mày không nát sọ thì tao là con mày - Xán Liệt gằn từng tiếng cùng với cây súng nhỏ đang yên vị bên thái dương tên đó khiến nó sợ quá liền rụt tay lại và im bặt.
_ Bạch Hiền ah! Anh bên này nè! Bên này, ôm anh đi! - Xán Liệt kéo Bạch Hiền về phía mình.
_ Ủa? Anh bên này hả? Tui tưởng anh bên kia? AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!
XOẸT! XOẸT! XOẸT!!!!!!!
Xán Liệt rùng mình khi nhận được cái ôm của Bạch Hiền. Cảm giác cứ như có một luồng điện 2000V vừa chạy qua sống lưng vậy. TUYỆT QUÁ ĐI!!!!!!!!!!!!!!!
_ RA ĐI, TRỜI ƠI LÀ TRỜI! SỢ QUÁ!!!!!!!!!!!!ĐI RA ĐI ĐI RA!
Ây da, cái đó có gì mà ghê chứ? Chỉ là cây sắt xuyên qua da thôi mà. Có những lần Xán Liệt đi thanh trừng bang phái, anh còn làm những điều ghê gớm hơn như thế nữa kia, mấy cái này chỉ là phim thôi nên chả có gì phải sợ cả. Tuy nhiên, Xán Liệt bây giờ không còn nghe thứ gì nữa rồi, ha ha ha ha, bộ phim này hay thật. Nhờ nó mà Bạch Hiền ôm anh rồi ha ha ha ha còn không mau nhân cơ hội này mà ôm lại chứ.
_ Đừng sợ đừng sợ, chỉ là phim thôi mà. Em đừng sợ, có anh mà!
Vừa nói Xán Liệt vừa thừa cơ hội ôm chặt lấy Bạch Hiền. Cơ thể cô thật là mềm, mềm lắm lắm lại còn mát nữa, ai mà lỡ ôm rồi thì đánh chết cũng không muốn bỏ ra đâu và bây giờ anh đang lâm vào tình trạng này. Xán Liệt mỉm cười và nhìn lên bộ phim nhưng thực chất thì tư tưởng anh bay đi đâu mất tiêu rồi, chỉ có làn da Bạch Hiền và cơ thế mát rượi của cô mà thôi, ôi~
_ AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!! TRỜI ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!
Uh! Cứ la nữa đi, ôm anh chắc vào.
_ VỀ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
_ Không, cứ ở đây coi đi - Xán Liệt vẫn tiếp túc ôm lấy cô và nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tuyệt vời do cô mang lại, chỉ với một cái ôm thôi mà, có cần phải như thế không?
Nhưng.......
Xán Liệt nhận ra có cái gì đó ươn ướt nơi ngực anh. Lạ! làm sao lại ướt chứ? Không lẽ anh đổ mồ hôi? Không thể nào, chỗ này là chỗ VIP mà, lại có máy lạnh nữa thì làm sao mà đổ mồ hôi?
Natsu tò mò cúi xuống và anh thật sự hối hận khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Bạch Hiền. Cô sợ đến phát khóc rồi.
_ Bạch Hiền ah! đừng khóc, đừng khóc mà! - Xán Liệt vội vã ôm cứng lấy cô.
_ Về đi, về..... tui sợ lắm....đi về đi mà..... :((( - Bạch Hiền nấc lên từng tiếng và cô có biết rằng tiếng nấc của cô đang xé rách trái tim một ai đó....
_ Được, chúng ta về. Em đừng khóc nữa được không?
Xán Liệt nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô và khéo léo đưa cô ra ngoài. Anh sai rồi, là anh chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi, anh không quan tâm đến cảm giác của cô. Anh đã quá ích kỷ rồi.
_ Bạch Hiền ah! đừng khóc nữa được không, đừ.....
" BỐP! "
_ YAH! TÊN Xán Liệt CHẾT TIỆT, ANH TỚI SỐ RỒI. TÔI BẢO SAO HẢ? TỤI SỢ MUỐN GẦN CHẾT MÀ MÃI KHÔNG CHỊU RA!!!!!!!!!!
Xán Liệt hoàn toàn choáng váng với người đang đứng trước mặt mình, có phải là Bạch Hiền vừa khóc lúc nãy của anh không vậy? Có phải không vậy? Sao mà khác quá trời thế?
_ B......Bạch Hiền ah!.....em.....
_ CHẾT ĐI CHẾT ĐI, TÊN MẮC DỊCH! NẾU TUI KHÔNG GIẢ BỘ KHÓC LÓC THÌ BAO GIỜ ANH MỚI RA ĐÂY HẢ?
_ Huh? Là giả? - Xán Liệt tròn mắt nhìn cô.
_ Hứ! Bộ anh tưởng tui vì anh mà khóc hả? Nằm mơ đi, VỀ! Xán Liệt đáng ghét!
Xán Liệt gục mặt và lẽo đẽo theo Bạch Hiền nhưng môi anh đôi lúc lại mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Bạch Hiền tự nguyện ngả vào vòng tay anh, cơ thể cô.....mềm thật mềm, thơm thật thơm, anh nghiện mất rồi. 
_ Đi nhanh lên, bộ muốn lôi bộ về ah? - Bạch Hiền trừng mắt nhìn anh.
_ Tới ngay tới ngay!
Trạm xe buýt
_ Sao em không lên xe?
Xán Liệt ngạc nhiên khi thấy Bạch Hiền cứ chần chờ hoài mà không chịu lên. Chẳng phải cô muốn về lắm sao? Chuyến xe cuối cùng sắp khởi hành rồi mà cô vẫn còn lưỡng lự là sao?
_ Bạch Hiền ah! Sao không lên? - Anh khều nhẹ vai cô.
_ Im đi, để tui suy nghĩ?
_ Hai người có muốn lên không hả? Chúng tôi sắp chạy rồi!
_ TỪ TỪ CHỨ! LÀM GÌ MÀ HỐI QUÁ VẬY HẢ???????????
15p sau
_ Bạch Hiền ah! chuyện gì vậy?
Xán Liệt cảm thấy thật lo lắng khi Bạch Hiền cứ lầm lầm lỳ lỳ ít nói, khác hẳn với mọi ngày. Bình thường ai mà chọc cô là kẻ đó coi như là tự đào mồ chôn mình rồi. Thế mà lúc nãy, khi cô hét lên rằng "TỪ TỪ CHỨ! LÀM GÌ MÀ HỐI QUÁ VẬY HẢ?" thì tên lơ xe đã đốp lại một câu "BÂY GIỜ CÓ ĐI KHÔNG THÌ BẢO?" thì cô..... "đi". Thái độ ỉu xìu như vậy thật không phải là Bạch Hiền rồi.
_ YAH! LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? - Bạch Hiền hét lên và hất tay anh ra khỏi trán mình.
_ Em bị bệnh ah? Nói anh biết đi, có phải em bị bệnh không? - Xán Liệt nhìn cô với vẻ lo lắng.
_ Anh trù tui hả? Ai bệnh? Huh huh huh huh? - Bạch Hiền nghiến răng nhìn anh.
_ Thì em chứ ai, từ hồi ra khỏi rạp chiếu phim đến bây giờ em lạ lắm đó nha. Đi xe buýt thì lưỡng lự nè, rồi.....nhiều lắm lắm.
Bạch Hiền gục mặt không nói, Xán Liệt cũng không biết là cô đang suy nghĩ cái gì nữa nhưng anh thật sự thấy không quen với một Bạch Hiền "đàng hoàng" như thế này chút nào cả.
60p sau
Huh? Cái này phải là mơ không ta? Bạch Hiền chủ động nắm tay mình ah?
_ Bạch Hiền ah! - Xán Liệt ngạc nhiên nhìn Bạch Hiền.
_ Cho tui mượn đỡ cái tay - Bạch Hiền cúi gầm mặt xuống.
_ Anh cho em luôn, em muốn cái gì anh cũng cho em hết, cả người anh anh cũng cho em luôn - Anh vỗ ngực tự mãn.
_ Vậy thì....ôm tui đi, ôm chặt vào....
Trời ơi! Cuối cùng thì em cũng động lòng rồi ư? Huhuhu, anh cảm động quá Bạch Hiền ah! anh yêu em. Cuối cùng anh cũng là người chiến thắng rồi. Gajeel ah! vĩnh biệt mày nhé. Tao thắng rồi.
Xán Liệt ôm vội Bạch Hiền vào lòng và siết chặt cơ thể mềm mại thơm tho ấy vào người. Anh không muốn bỏ ra chút nào cả.
Trời không phụ lòng người mà.
- End flachback -
_ Cũng tại mày đó - Xán Liệt chỉ vào cái tivi đáng thương - Tại mày mà tao tưởng bà xã động lòng rồi, ai ngờ là sợ bị y như vậy trên xe buýt nên lấy tao làm lá chắn. Báo hại hôm sau tao bị một trận nhừ tử tưởng vì chạy lại ôm. Tao hận mày! Ah không, hận con nhỏ bán vé! Không, hận cái thằng đạo diễn ấy. Tự nhiên nghĩ ra mày rồi mày khiến cho bà xã tao sợ. Tao bị đánh, là mày!
Mắng một lúc lâu, Xán Liệt cảm thấy cổ họng mình khát kinh khủng khiếp. Anh đứng lên và đi uống một ít nước sắn tiện nhìn xem mấy giờ rồi. Trời đất, đã 1h hơn rồi chứ ít ỏi gì nữa. Vậy là Bạch Hiền làm thật rồi, bỏ thật rồi.
Bà xã ah, không có em làm sao anh ngủ đây huhuhu TT.TT
" Cạch! "
Khà khà khà, ngủ rồi ngủ rồi !
Xán Liệt! Anh gan hùm ha, dám vào phòng?
Xán Liệt mỉm cười khi nhìn thấy Bạch Hiền nằm ngủ ngoan ngoãn trên giường. Trong lòng anh cũng có chút không vui khi nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy mà không có anh. Thật không công bằng mà, đáng lẽ cô phải thức và khóc thút thít chứ? Sao lại ngủ thẳng ỳ như vậy chứ? Huhuhu
_ Bà xã ah!
Xán Liệt nhẹ nhàng nằm lên giường và luồn tay qua eo Bạch Hiền kéo cô lại gần mình hơn.
Ổn! Vậy là ngủ được rồi ha ha ha! Sáng mai chịu khó dậy sớm một chút chạy ra salon tạo hiện trường giả là ok, chiêu này mình làm hoài, có kinh nghiệm rồi há há há, ngủ thôi.
_ Hí hí hí! Bà xã ngủ ngon nhé - Anh hôn mạnh lên thái dương Bạch Hiền rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nằm bên cạnh, Bạch Hiền cứ mỉm cười suốt. Thật ra cô cũng đâu có ngủ được khi chiếc giường vốn có hai người nằm mà bây giờ trống một bên như thế này chứ. Nếu anh không vào thì cô cũng đi ra và bắt anh vào thôi. Giận thì giận thật nhưng mà thương nhiều hơn giận. Thương lắm rồi nên có giận cách nào cũng không giận lâu được.
_ Ông xã ngốc!
Bạch Hiền mỉm cười và hôn nhẹ lên môi anh.
_ Ông xã ngủ ngon - Bạch Hiền thì thầm.
7h sáng
_ Xán Liệt! ANH TO GAN THẬT, DÁM LẺN VÀO PHÒNG TUI? LẠI CÒN ÔM TUI NỮA HẢ? ANH TỚI SỐ RỒI. YAH! KHÔNG ĐƯỢC CHẠY, ĐỨNG ĐÓ CHO TUI!
_ BÀ XÃ AH! THA CHO ANH ĐI, THA CHO ANH ĐI MÀ, CÓ EM ANH MỚI NGỦ ĐƯỢC MÀ, BÀ XÃ AH.....THA CHO ANH ĐI! AAA!!!!!!!!!!!ĐỪNG CÓ NHÉO ANH ĐAU LẮM ĐÓ.
_ TUI CHO ANH CHẾT, DÁM LẺN VÀO PHÒNG HẢ?
_ VỢ CHỒNG CẬU IM ĐI ĐƯỢC KHÔNG HẢ? MỚI SÁNG SỚM ĐÃ CÃI NHAU RỒI KHÔNG THẤY BỰC SAO?
_ KHÔNG LIÊN QUAN TỚI BÀ, NHIỀU CHUYỆN - Bạch Hiền hét lên - Đúng không ông xã?
_ Ừ - Xán Liệt gật đầu đồng tình - BÀ GIÀ NHIỀU CHUYỆN! A........ĐỪNG NHÉO ANH MÀ.
7h30
_ Ông xã đi làm nhé!
_ Ừh! Bye bye bà xã!
8h
_ Anh hai ah! Lỗ tai anh sao vậy? - Jin hỏi một cách ngạc nhiên.
_ Ah!......té đó mà...ha ha ha....té.....thôi làm việc đi!
_ Dạ anh hai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek