*Chap 3*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền uể oải trở về nhà, phía sau lưng cậu là nhật thực chậm rãi hạ xuống.

Bóng dáng đổ dài trên con phố nhỏ, trong lòng không kiềm được một chút cô liêu.

Cánh cửa nhà vừa mở ra, một vật nhỏ đã từ phía trước lao vào lòng cậu, hai chân ngắn ngủn quấn lấy áo khoác.

"ChanChan, được rồi, mau xuống đi."

Bạch Hiền bật cười, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cún nhỏ, gõ nó xuống khỏi người mình, nắm lấy hai chân nhỏ nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn đôi tai mềm mại.

Cún nhỏ đặt chân xuống đất, tiếp tục lao ra phía ngoài cửa, đầu nhỏ sang trái sang phải, không ngừng tìm kiếm.

Biện Bạch Hiền đem cặp sách đặt trên ghế, quay người nhìn cún nhỏ nhà mình không ngừng nhìn ngó bên ngoài, trong lòng lặng lẽ buồn cười và chua xót.

"Anh ta không tới nữa đâu."

Đây là nói với chính bản thân mình, hay nói với con cún nhỏ kia chính cậu cũng không rõ.

Bạch Hiền ôm lấy cún nhỏ đi vào nhà, nhanh chóng đóng cánh cửa lại.

Cún con đang ngây ngẩn bám vào người cậu này chính là cún con của Phác Xán Liệt cách đây không lâu đã đem tặng cậu, mỗi ngày sau tan học đều cùng cậu trở về nhà, cùng nhau chăm sóc vật nhỏ này, từng đêm cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Phác Xán Liệt không phải không có nơi để trở về, chỉ là nơi ấy không cho hắn hạnh phúc, không cho hắn bình yên, không cho hắn an toàn. Cứ như vậy cùng hắn bình yên qua mấy tháng, cam nhận giống như hai người thực sự đã đem đối phương đặt vào trong tim, tới cuối cùng vẫn là lời chia tay không chút do dự.

Mọi chuyện rồi sẽ trở về vị trí ban đầu, cuộc sống của Bạch Hiền cũng trải qua như chưa hề có ai tên Xán Liệt tồn tại, cậu lại bình bình đạm đạm mà sống qua ngày, chỉ có điểm khác biệt, hiện tại cậu không sống một mình, cậu còn một sinh mệnh bé nhỏ trong cơ thể.

Loại sự tình này đã từng làm cậu vô cùng kinh hãi, rất muốn chạy tới bên cạnh Phác Xán Liệt, nói cho hắn biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, muốn nhìn biểu tình của hắn, muốn hắn ôn nhu bảo vệ cậu.

Thực không ngờ ngày hôm đó tới tìm hắn, vô tình nghe thấy hắn cùng một người bạn trò chuyện. Người kia run sợ hỏi hắn lỡ làm nữ nhân có thai rồi, phải làm thế nào? Phác Xán Liệt khi ấy cầm ly rượu vang đỏ trên tay cười lạnh, đưa lên khóe miệng uống vào một hơi, không suy nghĩ mà lập tức trả lời, ép cô ta phá bỏ đứa nhỏ đi.

Biện Bạch Hiền đứng phía sau lưng hắn nghe thấy rõ ràng từng chữ một, nhếch mép mỉa mai chính bản thân mình, vội vã xoay lưng trở về. Loại ng máu lạnh như PXLiệt, có thể nói giết đi một sinh mệnh thật dễ dàng, ngay từ đầu cậu không nên tính chuyện nói sự thật với hắn, sớm muộn gì hắn cũng tìm cách hãm hại tiểu sinh linh này. B.B.Hiền trở về nhà, trong lòng xác định rõ cuộc sống ngày sau, cũng xác định mối quan hệ với PXL.

Cậu tiến vào trong bếp, tự mình chuẩn bị một chút đồ ăn tối. Trước kia buổi tối chỉ uống một ít coffee, hiện tại đối với đứa nhỏ trong bụng không thể tùy tiện như vậy. Mặc dù hiện tại tình cảm chưa quá nhiều, nhưng cậu hiểu rất rõ toàn bộ sinh mạng ấy đều phụ thuộc vào mình.

Cậu tự tay làm một chút cơm trộn đơn giản, đem theo thức ăn cho cún nhỏ, kéo theo vật nhỏ ra ngoài phòng khách, bình đạm xem từng kênh truyền hình trước mắt, cảm giác có chút thoải mái.

Cuộc sống này không có P.X.Liệt , ngoại trừ một mảng trông trong tim, sinh hoạt của cậu không hề có chút gì thay đổi.

Phía bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập gấp gáp.

Biện Bạch Hiền nhamh chóng đem cơm đặt xuống bàn, vội vã đi ra bên ngoài.

Cánh cửa vừa bật mở, một thân hình cao lớn lao tới, đẩy ng cậu đập vào bức tường bên cạnh.

Mùi rượu nồng nặc từ cơ thể của người kia khiến B.B.Hiền vô cùng khó chịu, hai chân mày nhăn lại, đem hắn đẩy ra. Gió lạnh từ ngoài thổi vào, ngấm vào cơ thể cậu, chiếc áo mỏng manh không giúp Bạch Hiền giữ ấm.

"Biện Bạch Hiền."

____________ Hết chap 3___________
cmt & cho ý kiến nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro