[Edit] [ChanBaek] Lừa dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“ Bạch Hiền, một tiếng nữa là phải đi Quỳnh Đảo rồi, giờ em còn muốn đi đâu nữa?” Phác Xán Liệt thấy  Bạch Hiền có vẻ mệt mỏi, kiệt sức nhưng vẫn cố gắng lết xuống giường, vội vàng đến nỗi chưa tắm mà đã xỏ quần vào, nhịn không được nói một câu.

“Chết tiệt!” Bạch Hiền nhìn nhìn đồng hồ rồi mắng một câu, “nếu không phải lúc nãy con cầm thú là anh phát xuân, thì bây giờ em đã chuyển tiền xong rồi.”

“Chẳng phải là chuyển tiền cho cha em sao, ngày mai kêu Trương Hiểu Bột giúp em chuyển đi là được rồi. Ai, không phải cuối tuần trước em vừa mới về nhà thăm cha em rồi sao?! Sao không để lại chút tiền? Để tuần này còn phải đi chuyển, thật phiền phức.”

“Cuối tuần trước? Tháng trước tiêu quá nhiều tiền, cuối tuần về nhà trong tay chỉ còn dư vài đồng. Đương nhiên phải đợi đến tuần này lãnh lương rồi mới chuyển được chứ. Còn nữa, anh đừng để cho Trương Hiểu Bột giúp chúng ta làm chuyện riêng nữa, anh ấy là trợ lý của anh chứ không phải của em, em chỉ là một quản lý nhỏ làm trong bộ phận kế hoạch thôi, đâu thể nào hở chút là lại đi kêu người ta giúp đỡ.”

“Vậy anh kêu nó đi là được chứ gì? Anh sẽ nói là chuyển tiền cho cha vợ của anh.” Phác Xán Liệt nhìn vào hình ảnh Bạch Hiền đã ăn mặc chỉnh tề được phản chiếu trong gương, cậu đang đeo sợi dây nịt da cá sấu mà Phác Xán Liệt tặng cho cậu vào lễ giáng sinh.

Bạch Hiền không đáp lại lời nói nửa kiến nghị nửa trêu chọc của Phác Xán Liệt, cậu đeo dây nịt vào một cách mau lẹ, khoác lên một chiếc áo gió màu trắng rồi cúi người xuống hôn Phác Xán Liệt một cái: “Em đến bưu điện một chút sẽ về, nhiều lắm là ba mươi phút.”

“Bạch Hiền.”

“Gì?” Bạch Hiềnvừa mở cửa định đi ra đã bị Phác Xán Liệt gọi lại.

“Đêm qua anh mơ thấy ác mộng, mơ thấy thuyền của chúng ta đi ra biển và bị chìm, nhưng chỉ có một cái phao cứu sinh, lúc đó anh vô cùng lo lắng, em nói coi nếu là em thì em sẽ làm gì?”

“Đưa phao cứu sinh cho cái thứ ngu ngốc không biết bơi lội như anh” Bạch Hiền lập tức trả lời mà không hề suy nghĩ, “nhớ năm xưa, em là quán quân bơi lội của trường đó! Nếu xuống nước mà còn cần dùng phao cứu sinh thì đúng là quá mất mặt rồi ……”

“Hồi ấy, tiểu Hải cũng nói như vậy, …… thế nhưng, nó đã gạt anh …… nó chết rồi.” Phác Xán Liệt nhìn vào mắt Bạch Hiền mà nói.

“Em sẽ không gạt anh đâu.” Bạch Hiền mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều đặn, trắng bóng.

“Két” một tiếng, cửa đã được đóng lại, nhưng chưa đầy một giây sau lại mở ra.

“Đừng có nghĩ lung tung, những điều ta nằm mơ thấy đều ngược lại với sự thật. Còn nữa, không được hút thuốc!” Bạch Hiền trịnh trọng cảnh cáo.

Cậu biết mỗi lần Phác Xán Liệt nhớ tới tiểu Hải thì sẽ không ngừng hút thuốc.

Lần này, cửa phòng thật sự được đóng lại, khóa chặt một nỗi cô đơn trong phòng.

Phác Xán Liệt châm điếu thuốc, trong làn khói mịt mờ, anh khẽ nheo mắt.

Hai mươi lăm phút sau, cái di động để ở đầu giường của Phác Xán Liệt reo lên.

“Anh Xán liệt , mười lăm phút trước Biện Bạch Hiền đã tới nhà hàng hải sản Thành Đô, cậu ấy đã gặp thượng cấp của mình là Hoàng đội trưởng, đồ đã được cậu ấy giao cho người đó rồi.”

“Hừ,” Phác Xán Liệt cười lạnh một tiếng, “gặp mặt nhau trong nhà hàng, vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được, sau khi Bạch Hiền ra khỏi đó thì còn làm gì nữa?”

“Ừm, sau khi rời khỏi thì cậu ấy còn gọi một cuộc điện thoại, nhưng gọi đến đâu thì không biết, ngoài ra thì cậu ấy không làm gì nữa. Ước chừng cậu ấy sắp về đến nhà rồi.” Lúc này, Phác Xán Liệt nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, sau đó là tiếng mở cửa.

“Được rồi, tôi đã biết.” Phác Xán Liệt cúp máy, nhìn Bạch Hiền từ ngoài cửa đi vào. Trán của cậu bị những cơn gió lạnh bên ngoài táp vào nên hơi đỏ lên. Tuy trong đôi mắt đen láy có vẻ mệt mỏi, nhưng thân thể cao gầy lại di chuyển một cách ưu nhã và nhanh nhẹn.

Bạch Hiền vừa bước vào phòng đã khụt khịt mũi, tức giận xông vào phòng ngủ, dùng vẻ hung thần ác sát thét lên với Phác Xán Liệt: “Anh lại hút thuốc nữa phải không? Mỗi lần đến đều làm cho nhà em như cái bếp lò, ngộp chết đi được, khục khục ……”

Phác Xán Liệt vội mở cửa sổ ra cho thoáng khí, trả lời một câu không ăn nhập gì hết: “Gửi tiền cho cha em xong rồi à?”

“Ừ, hôm nay bưu điện nhiều người quá, may mà mấy người đó làm ăn cũng khá lanh lẹ, đợi hơn mười phút là đã đến lượt em. Xuýt chút nữa còn tưởng là trễ mất rồi ……” Bạch Hiền vừa thu thập hành lý để đi Quỳnh Đảo vừa nói, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng của Phác Xán Liệt.

**************************

Quỳnh Đảo

Đêm khuya, trên chiếc du truyền sang trọng cực lớn của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền vừa ăn các món nướng vừa uống soda có bỏ thêm đá, Bạch Hiền không có thói quen kén cá chọn canh khi ăn, nhưng với đồ uống thì cậu rất khó chiều. Cậu không thích uống rượu, nhưng vẫn phải uống trong một số trường hợp bắt buộc không thể không uống và Phác Xán Liệt phát hiện ra rằng tửu lượng của cậu không kém; cậu cũng không thích uống mấy thứ như cola hay nước cam ép, nói mấy thứ đó quá ngọt uống không ngon. Bình thường, Bạch Hiền chỉ uống soda, hơn nữa cậu còn bỏ thêm muối vào trong ly nước, lý do của cậu ta là khi con người uống một lượng lớn soda thì sẽ làm giảm đi lượng muối trong cơ thể, không có lợi cho sức khỏe, cho nên phải cho thêm tí muối. Mỗi lần Phác Xán Liệt nghe thấy luận điệu này của cậu thì đều cười cậu nói chuyện không có căn cứ.

“Xán Liệt, giúp em lấy thêm ly soda.” Bạch Hiền vừa nhai xâu thịt nướng Brazil vừa nói với Phác Xán Liệt, người đang nhìn ra biển, “thịt nướng hôm nay mặn quá.”

Phác Xán Liệt mỉm cười với cậu: “Yên tâm, hôm nay có rất nhiều nước, cho em uống đến không muốn uống mới thôi.”

Lúc Phác Xán Liệt đưa nước cho Bạch Hiền, tiểu Lạc cầm la bàn đi đến nói với Phác Xán Liệt: “Gần đến nơi rồi.”

Phác Xán Liệt gật gật đầu, quay lại nói với Bạch Hiền: “Em có biết đây là đâu không?”

Nhìn thấy Bạch Hiền bối rối lắc đầu, Phác Xán Liệt nói tiếp: “Đây chính là nơi Tiểu Hải chết.”

Bạch Hiền biết em trai của Phác Xán Liệt, cũng là người thân duy nhất của anh – Thương Hải đã chết đuối trên biển.

Phác Xán Liệt nhìn mặt biển đen nghịt trong đêm, dùng thanh âm trầm thấp hơi khàn nói: “Gió hôm đó rất lớn, thuyền điều tra buôn lậu ma túy đang đuổi theo phía sau tụi anh, lão Triệu đã bị lựu đạn nổ chết, chỉ còn lại tiểu Hải và anh. Tụi anh đổ toàn bộ ba hòm ma túy xuống biển, từ dưới khoang thuyền tìm được một cái phao cứu sinh, tiểu Hải nói tháng trước nó đã học bơi với A Thăng, giờ đã biết bơi rồi nên kêu anh mau đeo phao cứu sinh vào và trốn đi, lúc anh nhảy xuống biển nó vẫn đang làm động tác chuẩn bị trước khi xuống nước ……” Đôi mắt sáng quắc sắc bén của Phác Xán Liệt đột nhiên chuyển hướng từ mặt biển xa xăm kia về phía Bạch Hiền, “thế nhưng …… nó gạt anh. A Thăng căn bản chưa từng dạy nó bơi.”

“Một tuần sau mới tìm thấy thi thể của Tiểu Hải, nó uống rất nhiều nước biển …… nguyên bụng đều là nước, cả người đều là bọt khí …… trương lên, đến nỗi anh không thể nhận ra.”

“ Xán Liệt,” Bạch Hiền nắm lấy bàn tay bị gió biển thổi đến lạnh ngắt của Phác Xán Liệt " Anh đừng trách móc bản thân nữa, kì thật đây đều là do độc phẩm hại ta, hại nhiều người như thế, còn hại chết cả Tiểu Hải. Bây giờ anh đã không còn mua bán ma túy nữa, trong đám anh em sẽ không còn ai giống như tiểu Hải nữa ……”

“Ai nói anh không còn buôn ma túy nữa?” Âm thanh của Phác Xán Liệt theo gió biển thổi đến, cả hai người đều lạnh như nhau.

Hơn nửa ngày trời Bạch Hiền mới phản ứng lại, đôi mắt mở to nhìn hắn như không tin được vào điều vừa nghe: “Liệt Nhân Hội bây giở không phải đều làm ăn hợp pháp sao ……”

“Mấy tư liệu em có được đều là giả, và mấy mối làm ăn ghi trong đó đương nhiên đều là làm ăn chân chính hợp pháp, anh vẫn phải cám ơn em đã giúp anh thoát khỏi sự nghi ngờ của cục cảnh sát.”

Bạch Hiền cúi đầu xuống, có thể là do luồng gió biển lạnh lẽo mà cơ thể cậu khẽ run lên, tay trái của Bạch Hiền vốn dĩ đặt trên lan can, giờ đây lại vì nắm chặt lấy lan can mà trắng bệch ra: “Lúc nào?! Kể từ lúc nào mà anh biết em là ……”

“Từ lúc em mới vào Liệt Nhân Hội.”

Nghe thấy câu này, mặt Bạch Hiền đột nhiên tái đi, cậu trầm mặc một lúc, tiếp đó tự cười bản thân: “Hóa ra anh vẫn luôn lợi dụng tôi, vẫn luôn đóng kịch, lừa dối tôi.”

“Nên nói là lừa dối lẫn nhau.” Phác Xán Liệt rót rượu vào ly thủy tinh, hớp một ngụm rượu nho rồi đính chính lại lời nói của Bạch Hiền.

“Em có biết lần đó nhận hàng vì sao tiểu Hải lại chết không?”

“Là do mua bán ma túy hại chết nó, chính là nghề mà đến bây giờ anh vẫn còn làm ……”

“NÓI BẬY!” xoảng một tiếng, chiếc ly bị Phác Xán Liệt ném xuống đất vỡ tan tành, rượu nho giống như máu tươi lan khắp mặt đất, và lúc này mắt Phác Xán Liệt cũng nhuộm lên màu đỏ giống như vậy, “tại vì trong bang có gián điệp trà trộn, đem thời gian cùng địa điểm giao hàng báo với cảnh sát!”

Bạch Hiền lúc này mới phát hiện mười mấy anh em phụ trách lèo lái và phục vụ trên thuyền đã vây xung quanh.

“Em có biết sau này tên gián điệp đó ra sao không? Hắn đã tự sát sau khi bị phát hiện, thi thể bị anh ném xuống biển. Sau này anh đã thề rằng, nếu còn để anh phát hiện có gián điệp, tìm được một tên thì ném một tên!”

“Đồ khốn! Thả tôi ra!” Trong cuộc vật lộn Bạch Hiền bị năm, sáu tên đánh ngã, bị đè chặt trên boong thuyền. Boxing với karate của Bạch Hiền đều vô cùng xuất sắc, bình thường cậu ứng phó từ bốn đến năm người cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay trong lúc đánh nhau cậu phát hiện hình như sức lực của mình đang dần mất đi.

Cậu nhận ra rằng Phác Xán Liệt đã bỏ thuốc vào ly soda.

“Phác Xán Liệt, tên khốn nạn! Anh ném tôi đi, ném ngay bây giờ đi!”

“Bạch Hiền, cậu quá ấu trĩ quá đơn thuần! Cậu tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi sao? Nơi đây cách bờ biển không xa, đem một quán quân bơi lội của trường quăng xuống nước, tôi chẳng phải là quá mạo hiểm sao? Hơn nữa, trước khi xuống nước cậu không cần mấy anh em giúp cậu làm động tác khởi động à?” Không đợi cho Bạch Hiền kịp trả lời Phác Xán Liệt đã làm dấu tay, mấy tên đàn em nắm lấy hai chân của Bạch Hiền kéo lê cậu đến cạnh hồ bơi trên du tuyền. Bạch Hiền nhìn thấy hồ nước kia ban ngày trong xanh đến thế, trong đêm lại ánh lên những tia sáng xanh thẫm.

Một người trung niên tuy không cao nhưng vô cùng lực lưỡng mang một cái máy bơm nước loại nhỏ từ dưới khoang thuyền lên, đây vốn là công cụ dùng để thoát nước trong tình huống khẩn cấp. Người trung niên đó thả một đầu của máy bơm nước vào trong hồ bơi, và đầu ra của máy bơm nước bị cắm vào một ống nhựa thô. Bây giờ Bạch Hiền toàn thân vô lực nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, tứ chi của cậu bị đè chặt lên boong thuyền. Có mấy cánh tay không an phận còn nhân lúc này mà trêu chọc cậu, người đàn ông trung niên sau khi bài trí xong cái máy bơm nước thì cầm đầu còn lại của cái ống nhựa đi về phía Bạch Hiền.

Dưới sự phản kháng kịch liệt của Bạch Hiền cái ống nhựa vẫn bị nhét vào sâu trong cổ họng của cậu. Cậu hiểu Phác Xán Liệt muốn làm gì, cơ thể bị đè chặp trên mặt đất cố sức vùng vẫy. Trong đám hỗn độn, cậu nhìn thấy Phác Xán Liệt lạnh lùng đứng ở một bên, con người hôm qua vẫn còn hôn cậu một cách đắm say giờ đây mặt không cảm xúc, gật đầu nhẹ với tiểu Lạc – người đang khống chế sự tắt mở của cái máy bơm nước.

Một lượng lớn không khí trong ống nhựa bị đẩy vào trong bụng Bạch Hiền, tiếp đó là chính dòng nước biển lạnh giá mặn chát dưới áp lực cực lớn điên cuồng chảy vào trong cổ họng của cậu, thuận theo thực quản nhanh chóng trôi tuột xuống bụng, Phác Xán Liệt nhìn thấy cái eo mềm mại thon gọn của Bạch Hiền từ từ trương lớn lên. Sự thật là mọi người trên boong thuyền đều có thể thấy rõ tốc độ phồng lên của phần bụng Bạch Hiền và lúc này nơi eo Bạch Hiền vẫn còn đeo sợi dây nịt da cá sấu do Phác Xán Liệt tặng, siết chặt lấy phần eo đang trướng phồng lên một cách nhanh chóng của cậu.

Nhìn thấy Phác Xán Liệt lại gật đầu vài cái, tiểu Lạc tắt máy bơm nước.

“Mùi vị được không? Không thua gì soda đá thêm muối chứ?” Phác Xán Liệt ngồi trên chiếc ghế bố đặt trên boong thuyền, thị ý những người đang đè Bạch Hiền rút cái ống nhựa trong cổ họng cậu ra, kì thật bây giờ dù cho không có người đè xuống thì cậu cũng không đứng lên nổi. Trong giây phút cái ống bị rút ra khỏi cổ họng, Bạch Hiền giống như một con cá bụng to mới bị ném lên bờ, trên boong thuyền không ngừng vùng vẫy khuấy động, cậu nôn không ngừng, như cố gắng nôn hết lượng nước trong bụng ra.

“Các Lạp, mày đi giúp cậu ta.”

Sau vài từ đơn giản của Phác Xán Liệt, một gã cao lớn cơ bắp có tướng tá của một vận động viên quyền anh đến cạnh Bạch Hiền, sau đó chân phải dùng lực đạp mạnh xuống bụng của Bạch Hiền.

Theo sau tiếng thét không thể ức chế, Bạch Hiền phun ra vài ngụm máu tươi, tiếp đó huyết dịch tựa như mất khống chế mà chảy ra từ miệng Bạch Hiền……

Phác Xán Liệt cầm lấy tệp tài liệu màu xanh đứng dậy đi đến phía trước Bạch Hiền. Đôi môi của Bạch Hiền bị nhuộm đỏ bởi dòng máu tươi không ngừng chảy ra khẽ động đậy, nhưng cổ họng cậu lại không phát ra bất kì âm thanh nào.

“Vốn dĩ chúng ta đã có cơ hội.” Phác Xán Liệt đổ hết mọi thứ trong tệp hồ sơ ra trước mặt Bạch Hiền, đó là hồ sơ lưu trữ kể từ khi thi vào học viện cảnh sát đến giờ của cậu, trong đó còn lẫn một xấp ảnh, nơi trong ảnh là chỗ hôm trước Bạch Hiền đã tới – nhà hàng hải sản Thành Đô, Bạch Hiền trong ảnh trịnh trọng bàn giao một cái đĩa mềm và phong bì màu trắng cho Hoàng đội trưởng.

“Những thứ trong cái đĩa mềm đó hoàn toàn có thể chứng minh Liệt Nhân Hội làm ăn chân chính hợp pháp, là do tôi cố ý đưa cái đĩa mềm đó cho cậu, mắc công cục cảnh sát ngày nào cũng âm thầm cắn lấy tôi không buông. Thế nhưng …” trong giọng nói của Phác Xán Liệt không có sự hưng phấn đắc ý, chỉ có nổi thống khổ cùng bi thương không thể che giấu. “Thế nhưng tôi ước cậu không đi đến đó, tình nguyện bây giờ Liệt Nhân Hội vẫn bị cảnh sát hoài nghi …… Tại sao hôm ấy tôi kéo dài thời gian, giữ cậu lại cho đến khi cách thời gian xuất phát chỉ còn một tiếng mà cậu vẫn muốn đi?! Tại sao?!”

Nhìn những bức ảnh lộn xộn trên mặt đất, Bạch Hiền mỉm cười, cậu đã không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa rồi nhưng ai cũng có thể thấy được cậu quả thật đang cười.

Cũng giống như ném một que diêm đang cháy vào thùng xăng, nụ cười của Bạch Hiền đã thổi lên ngọn lửa tức giận của Phác Xán Liệt, hắn cảm thấy Bạch Hiền đang cười cợt hắn như một tên hề bị tình yêu lừa dối: “Không được cười! Không được cười!”

Phác Xán Liệt tựa hồ giận đến mất cả lý trí mà quát tháo lũ đàn em: “Khóa miệng nó lại! Bơm nước vào cho tao! Tiếp tục bơm! Không được để xót một giọt nước nào hết.”

Trong lúc vội vã, có người lại nhét cái ống nhựa vào sâu trong cổ họng của Bạch Hiền, có người lại khởi động máy bơm nước, có người còn ác ý đem hai điếu thuốc đang cháy nhét vào lỗ mũi của người trước giờ không hút thuốc là Bạch Hiền, mùi khói thuốc nồng nặc khiến cậu nghẹt thở xuýt chút nữa là hôn mê, nhưng lại không cách nào ho được. Bạch Hiền bị nghẹn đến nỗi mơ mơ hồ hồ, cậu nghe thấy có tiếng quát tháo: “Không phải lúc nào mày cũng quản việc hút thuốc của lão đại sao? Lần này cũng để mày thưởng thức vị ngon của nó mới được.” Bọn chúng cười ầm lên một cách tàn nhẫn, cùng với tiếng cười, nước biển chảy vào trong cơ thể Bạch Hiền một cách vội vã. Tốc độ dòng chảy lần này nhanh hơn so với lần trước, sức ép cũng lớn hơn so với lần trước, máy bơm nước phát ra tiếng gầm, vận hành với mã lực mạnh nhất ……

Phác Xán Liệt bực tức ngồi trên chiếc ghế bố, rất lâu sau vẫn không kêu ngừng lại.

“Đại ca, nó sắp chịu không nổi rồi.” Tiểu Lạc đứng kế bên nhắc nhở.

Lúc máy bơm nước cuối cùng cũng đã dừng lại, phần bụng của Bạch Hiền giống như thai phụ có mang mười tháng. Và sợi dây nịt cậu yêu thích vẫn đang hành hạ cậu. Mắt cậu mở to, nhìn xa xăm về phía bầu trời đen thẳm. Tuy Phác Xán Liệt từng nói không được để xót một giọt nước nào hết, nhưng vẫn có một thứ chất lỏng chảy ra từ khóe mắt Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt không cho người đạp vào phần bụng trương lên của Bạch Hiền nữa, chỉ là rút cái ống nhựa trong miệng cậu ra, rồi lại dùng một cái còng tay còng hai tay cậu lại ở sau lưng, cuối cùng đẩy cậu xuống vùng biển băng lạnh đến tận xương tủy.

“Là do cậu lừa tôi trước.” Nhìn theo bọt biển nổi lên khi Bạch Hiền rơi xuống, Phác Xán Liệt tự nói với chính mình.

Rồi một dòng lệ thuận theo má anh rơi xuống, nhưng đã nhanh chóng bị gió biển thổi khô đi.

“Cho thuyền quay về.” Phác Xán Liệt quay đầu lại dặn dò đám đàn em một câu.

“Tiểu Hải, năm sau anh vẫn sẽ đến thăm em.” Đối mặt với mặt biển đen ngòm, Phác Xán Liệt trong lòng mặc niệm.

***************************

Ngày thứ hai sau khi Phác Xán Liệt trở về từ Quỳnh Đảo, anh nhận được một gói bưu phẩm được gửi từ chỗ cha của Bạch Hiền. Sau khi mở ra, những thứ trong đó khiến mặt Phác Xán Liệt tái đi, đó chính là hồ sơ phạm tội của Thương Vũ trước khi anh thành lập Liệt Nhân Hội, và những chứng cứ này đủ để Phác Xán Liệt ăn hơn trăm viên đạn. Ngoài ra, cùng với những tư liệu được gửi đến còn có một cuộn băng, Phác Xán Liệt bỏ nó vào đầu máy, ngón trỏ run rẩy ấn lên nút Play hai lần rồi mới ấn xuống hẳn. Cuộn băng chạy một cách chậm chạp nhưng ổn định, giọng nói trong trẻo hấp dẫn của Bạch Hiền vang lên:

“Xán Liệt, em là Bạch Hiền. Trước giờ em vẫn luôn muốn thú nhận với anh một chuyện, nhưng lại không biết làm sao để mở lời, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để nói cho anh biết. Chỉ khi anh không ở trước mặt em, em mới có thể nói ra những lời này, vả lại em nghĩ, dùng phương thức này nói với anh cũng có thể cho hai ta một quãng thời gian để suy nghĩ kĩ lại.

Điều em muốn nói là … kì thật … em là một cảnh sát, nói chính xác hơn là một gián điệp. Em biết kẻ anh hận nhất chính là những tên gián điệp, bởi vì anh nói tiểu Hải là do bọn chúng hại chết, thế nhưng nếu tiểu Hải không tham gia vận chuyển ma túy thì làm sao lại chết? Thứ hại chết cậu ấy là độc phẩm! (dừng khoảng vài giây) Em ở Liệt Nhân Hội đã hai năm rồi, trong hai năm này em đã thu thập được không ít tư liệu, thậm chí bao gồm cả hồ sơ anh mua bán ma túy từ bảy năm trước, em biết em nên đem những thứ này giao cho Hoàng đội trưởng, nhưng em thật sự không muốn đưa anh vào tù, không muốn nhìn thấy anh bị xử bắn. Anh thường nói một người vừa mới ra trường không trải sự đời như em thật quá ấu trĩ, quá đơn thuần. Xem ra đã bị cái miệng quạ của anh nói trúng rồi. Lúc ở bên anh, em cứ luôn quên mất bản thân vẫn là một cảnh sát, cũng không biết kể từ lúc nào, em lại hồ đồ đến nỗi … thích anh. Em biết những việc mà bây giờ tập đoàn Liệt Nhân làm đều là việc làm ăn chân chính, anh cũng không làm những việc vi pháp nữa. Sau khi xác nhận được tin này em đã vui mừng suốt một tháng, lúc nào cũng âm thầm mừng rỡ. Thế nhưng Hoàng đội trưởng và Lý cục trưởng hình như không mấy tin tưởng chuyện này, từ trong thái độ của họ em cảm giác được lòng trung thành của em đang bị cục cảnh sát hoài nghi (than thở). Bọn họ hoài nghi cũng đúng thôi, em quả thật không xứng đáng với chức phận cảnh sát của mình (dừng vài giây). Ngày tới chính là ngày em cùng anh đi Quỳnh Đảo, em sẽ giao một đĩa mềm có liên quan đến công ty và sổ sách nội bộ cho Hoàng đội trưởng, tuy trong đó bao gồm cả bí mật kinh doanh nhưng chí ít có thể chứng thực Liệt Nhân Hội là công ty làm ăn chân chính, em nghĩ như thế là có lợi cho anh. Hơn nữa những bí mật kinh doanh này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, cho nên sẽ không gây nên tổn thất kinh tế cho Liệt Nhân Hội. Còn hồ sơ mua bán ma túy trước kia của anh, em sẽ kêu cha em trả lại cho anh, cuộn băng này em cũng sẽ giao lại cho cha, bảo ông vào hôm ba mươi đem cuộn băng cùng tư liệu tất cả gửi đến đây. Vậy thì đợi sau khi anh trở về từ Quỳnh Đảo sẽ vừa kịp lúc nhận được nó.

Em biết hành động của mình đã phản bội lại lòng trung thành và chính nghĩa mà một cảnh sát phải có, nhưng em thật không muốn đưa một người đã làm lại từ đầu như anh đến tuyệt lộ …… (trầm mặc) cứ coi như đây là chút ích kỉ của em đi.

Em biết anh ghét nhất là gián điệp, cho nên em tính ở lại Quỳnh Đảo thêm vài ngày, nếu như sau khi nghe xong cuộn băng này anh vẫn còn có thể chấp nhận em thì hãy gọi điện cho em, nếu như không thể chấp nhận thì xin anh đừng gọi, em không muốn tận tai nghe thấy anh nói lời chia tay.

Xong rồi, tất cả những tư liệu em thu thập được đều đã hoàn trả cho anh hết rồi, hi vọng sau khi nhận được anh có thể xử lý thích đáng. Cũng hi vọng những thứ này có thể nhắc nhở anh vạn lần đừng đạp lên vết xe cũ, đừng làm lại nghề đó nữa.

Ừm, còn có một chuyện nữa, em đã viết xong đơn từ chức, trước khi đi Quỳnh Đảo, em sẽ đem nó cùng với đĩa mềm giao cho Hoàng đội trưởng. Em thật sự không xứng làm một vị cảnh sát. Nói đến đây thôi, cha em ở bên ngoài kêu em ra đánh cờ tướng với ông rồi. Em sẽ ở Quỳnh Đảo đợi một tuần, đợi điện thoại của anh kêu em về nhà (cười).

Đúng rồi, lúc em không ở bên anh, anh hút thuốc ít thôi! Bác sĩ Hàn nói anh mà không cai thuốc nữa thì chứng tức ngực, hồi hộp sẽ nặng thêm đấy.

(Sau khoảng nữa phút) Đồ khốn! Nhớ mau mau gọi điện cho em đấy!”

Sau câu nói ấy là một sự im lặng lạ thường, cho đến ba phút sau vẫn không có âm thanh gì. ngay lúc Phác Xán Liệt cho rằng cuộn băng đã hết, ba tiếng “Em yêu anh” phát ra từ đầu máy một cách rõ ràng.

Phác Xán Liệt ngồi nghệt ra trong phòng của tổng giám đốc, nghe tiếng sè sè phát ra từ cuộn băng. Rồi một lúc sau, cô thư kí bên ngoài nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá, xô đẩy. Lẫn với tiếng đổ vỡ ấy, phát ra từ phòng tổng giám đốc …… là tiếng khóc không thể đè nén.

***************************

Năm ngày sau.

“Reng ……”

“Xin chào, đây là nhà của Biện Bạch Hiền Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Ơ, tôi là nhân viên công tác tại lớp học bơi của Trung tâm thể dục thể thao, Biện tiên sinh từng gọi điện đến báo danh lớp dạy bơi kì thứ 26, nhưng anh ấy nói hôm đó anh ấy phải đi Quỳnh Đảo nên chưa kịp đến đây nộp học phí, chỉ để lại một số điện thoại cho chúng tôi. Vì mai là ngày khai giảng lớp học bơi, nếu Biện tiên sinh còn muốn tham gia thì xin nội trong chiều nay hoặc trưa mai trước khi lớp học bắt đầu nộp hết học phí. Nếu học kì này không biết bơi, thì có thể được miễn phí tham gia lớp học kì sau ……”

“Được rồi, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy. Cám ơn anh.”

“Không cần khách sáo.”

Cúp điện thoại.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ, như sợ làm cho con người đang say giấc trên giường kia tỉnh dậy.

" Bạch Hiền  .” Anh cúi người xuống, giống như ngày hôm ấy Bạch Hiền hôn anh trước khi ra khỏi cửa, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt sưng phù biến dạng của cậu.

Người trên giường không lên tiếng.

“Haizz, kể từ lúc đón em về từ Quỳnh Đảo đến giờ, em vẫn không màng gì đến anh, anh không cố ý đến chậm mất ba ngày đâu, mỗi phút anh đều gọi điện cho em, anh rất muốn nói với em rằng ‘ Tiểu Bạch, mau về nhà đi, anh đang đợi em quay về đây!’ , thế nhưng đã gọi bao nhiêu lần rồi mà vẫn không ai bắt máy …… Tiểu Bạch, đừng giận anh nữa, sau này anh hứa sẽ luôn nghe lời em … Đúng rồi, anh đã cai thuốc rồi này, sau này nhất định không hút nữa đâu. Em muốn anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó, đừng có bỏ rơi anh mà, Bạch Hiền …… À, người ở lớp dạy bơi của Trung tâm thể dục thể thao đã gọi điện đến rồi, họ hỏi em còn muốn đi học bơi không, em đúng là đồ hư, rõ ràng không biết bơi thì sao lúc đó lại gạt anh?” Phác Xán Liệt lật chăn lên, cẩn thận nằm xuống bên cạnh Bạch Hiền rồi ôm chặt lấy cái cơ thể đang dần dần thối rữa.

______
HOÀN

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro