Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến buổi tối, Phác Xán Liệt vẫn không sao quên được chuyện xảy ra lúc ban ngày, đành lang thang tản bộ để xua đi chuyện nhỏ nhặt ấy khỏi đầu.

"Làm sao vậy, có tâm sự gì sao?"

Nghe câu hỏi nhẹ nhàng vừa rồi, vùng xung quanh lông mày Phác Xán Liệt đã nhíu chặt, lộ ra một nụ cười trấn an: "Không có, không nghĩ gì cả."

"Nhìn anh từ nãy đến giờ, trông rất đăm chiêu, không phải đã hứa là sẽ không mang chuyện công việc đến chỗ tôi rồi sao?"

Phác Xán Liệt nở nụ cười, lắc đầu, "Thanh Tử, thực sự không có gì."

"Chỉ mong là tôi nghĩ quá nhiều."

Trong quán bar là một bầu không khí an tĩnh, tiếng nhạc mềm nhẹ vọng trong không gian. Đằng sau quầy bar, cô gái xinh đẹp rất biết ý tứ, quan sátPhác Xán Liệt một hồi lâu, lúc này mới xoay người, bắt chuyện với những vị khách khác.

Phác Xán Liệt là khách hàng lâu năm của quán bar "Thanh thông tuế nguyệt" (*) này, nữ chủ nhân là Diệp Thanh Tử, bạn cùng trường với Phác Xán Liệt khi học trung học và đại học, giao tình vô cùng tốt đẹp.

Hôm nay, thấy Phác Xán Liệt đến, biểu tình chẳng còn ung dung như thường ngày, mà lại mang dáng dấp đầy đăm chiêu, Diệp Thanh Tử đoán rằng anh có tâm sự trong lòng.

Có thể có chuyện gì khiến một Phác Xán Liệt luôn luôn trầm ổn, bất động như núi, lại không thể buông bỏ được?

Đem chiếc lồng chuột đặt ở chiếc tủ đầu giường,  Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại.

Đã tự mình nuôi con vật cưng này, được một tuần rồi.

Hình như nó chẳng lớn thêm chút nào, hay là, còn cần thêm chút thời gian nữa.

Có con vật cưng này làm bạn cạnh bên, Biện Bạch Hiền vẫn luôn đơn độc trong căn phòng ngủ rộng lớn này cảm giác thêm vài phần an toàn.

Tuy rằng đó chỉ là một con vật bé nhỏ, nhưng cũng là có thêm một sinh mệnh ở đây, trong gian phòng tĩnh lặng này, không còn cảm giác lẻ loi nữa.

Gia giáo của ông nội rất nghiêm, mệnh lệnh rõ ràng rằng trong nhà lớn không được dưỡng vật nuôi. Đàn ông trong gia tộc Biện thị đều đi theo con đường sự nghiệp, mấy chị gái đều là những người phụ nữ thành công, chuyên tâm vì sự nghiệp của gia tộc, hoàn toàn đều không có tâm tư dưỡng vật nuôi.

Thế nhưng, bản thân cậu lại rất thích, rất muốn có một con vật nhỏ.

Ăn cơm xong, thấy ông nội cùng anh ba vào thư phòng, Biện Bạch Hiền nghĩ nghĩ, có thể sẽ bàn bạc khá lâu, thừa dịp không ai chú ý, cậu lặng lẽ ở lại nhà bếp.

Vừa cầm cọng rau xà lách trên tay, phía sau chợt truyền đến một thanh âm quen thuộc: " Bạch Hiền , cậu đang làm gì vậy?"

Biện Bạch Hiền không ngờ còn có thể có người đi vào phòng bếp, tay run lên, cọng rau liền rớt xuống đất.

Quản gia Kim đi tới, ngồi xổm xuống trước mắtBiện Bạch Hiền , nhìn một lúc, hỏi: " Bạch Hiền , làm sao vậy? A, cầm rau xà lách làm gì?"

Bác Kim là tổng quản nhà lớn của Biện gia, chăm sóc Bạch Hiền rất nhiều. Với ông, Bạch Hiền đối xử tựa như với ông nội của mình. Nghe được câu hỏi, cậu thấp đầu, không hé răng.

Không cần đoán cũng biết cậu bé Biện Bạch Hiền vẫn như đang mười sáu tuổi này chắc không phải là muốn ăn vặt, nhặt lên cọng rau xà lách rơi trên mặt đất, bọc lại, bác Kim kéo tay Bạch Hiền , rời khỏi phòng bếp.

"Có thể không đem đi được không ạ?" Biện Bạch Hiền hỏi, nháy đôi mắt to, nhìn bác Kim bên cạnh.

Nhìn chú chuột kiểng bé nhỏ trong lồng, bác Kim do dự.

Vốn dĩ Bạch Hiền lặng lẽ mua vật nuôi về, cũng chẳng dễ dàng gì.

Mệnh lệnh của lão gia rõ ràng cấm chuyện này, ai cũng không dám trái lời, dù có là đứa cháu mười sáu tuổi nhỏ nhất và được thương yêu nhất trong nhà, cũng sẽ không ngoại lệ.

"Mình thích nó." Nhìn bộ dáng chú chuột nhỏ ăn cọng rau xà lách, Biện Bạch Hiền trong lòng dâng tràn niềm yêu thương.

Người bạn bé nhỏ đáng yêu này, nhất định sẽ không thương tổn ta.

Bác Kim hiểu thấu tâm ý của Biện Bạch Hiền, đắn đo một chút, ông nói: "Vẫn là không nên nuôi thì hơn."

Biện Bạch Hiền cúi đầu, lắc lắc ngón tay, "Vì sao?"

"Nhà lớn nuôi vật cưng không tốt lắm, chuột kiểng lại nhỏ, nhốt trong lồng không tốt cho nó, thả nó đi lại càng không ổn."

"Vậy cũng không cho nuôi chó mèo ạ." Biện Bạch Hiền giận dỗi buông một câu.

Cũng chỉ khi trước mặt bác Kim, cậu mới dám giận dỗi mà làm nũng như vậy.

"Thế nhưng, cậu cũng biết, thất ca, thập tứ ca của cậu, đều bị dị ứng lông động vật mà, cả hai chị gái của cậu cũng rất sợ chuột nữa, vậy..."

Biện Bạch Hiền xụ mặt, nặng nề cúi đầu.

Kỳ thực bản thân cậu cũng biết sẽ chẳng nuôi được bao lâu, nhưng vẫn không cam lòng.

Ngẩng đầu, nhìn bác Kim, Biện Bạch Hiền nói: "Vậy, đem nó đi đâu giờ ạ?"

"Ừm, cuối tuần tới, đưa đến hội bảo vệ động vật."

Nghe thấy còn được một đoạn thời gian nữa, Biện Bạch Hiền lộ ra một nụ cười đầy cảm kích nhìn bác Kim.

Chỉ biết bản thân còn có thể được yêu thương nó, dù là chỉ một chút thời gian thôi, Biện Bạch Hiền cũng đã thỏa mãn rồi.

Nhìn cậu thiếu niên trước mắt nụ cười như hoa, đôi môi phấn hồng nhếch thành một độ cung đầy đáng yêu, bác Kim trong lòng thở dài, đứa trẻ này, luôn luôn tự nhốt mình trong thế giới riêng, nếu có thể cười nhiều một chút, nói nhiều một chút, thì tốt rồi.

Đến khi nào, mới có thể kéo Biện Bạch Hiền thoát khỏi bóng ma trong tâm hồn cậu?

Đem chuyện chú chuột kiểng thưa với người đứng đầu của Biện thị, ông nội Biện Bạch Hiền – Biện Hiển Long, ông ta nghe xong, do dự một hồi, cúi đầu, không nói gì.

"Nếu không, để Bạch Hiền nuôi được không, tôi sẽ đưa đi bác sĩ thú y kiểm tra một chút. Cậu ấy thật tình rất thích nó, một con vật nhỏ bé đáng yêu, cũng không gây ra nguy hiểm gì..."

Biện Hiển Long lắc đầu, "Thứ Bạch Hiềncần, không phải là vật nuôi. Nó cần là cần tiếp xúc với con người nhiều hơn, chứ không phải với chuột."

Lão gia nói rất đúng, bác Kim không buồn nói (nhắc) lại, trầm mặc gật đầu.

Cuối tuần, ngôi nhà lớn thường ngày an tĩnh của Biện gia náo nhiệt hẳn lên.

Anh chị em Biệnthị công tác ở Hương Đảo, đều trở về, quây quần tại nhà lớn cùng ăn bữa cơm.

Là người một nhà, cùng ngồi vây quanh một bàn, nhẹ nhàng cười nói.

Biện Bạch Hiền ngồi trên chiếc ghế trước cái bàn dài, lẳng lặng nhìn, nghe.

Nghe được câu nói nào thú vị, Biện Bạch Hiền sẽ lặng lẽ mỉm cười.

Khuôn mặt niên thiếu khôi ngô, lộ ra ý cười nhợt nhạt, tựa như hoa xuân chớm nở.

Biện Bạch Lục nhìn đứa em trai nhỏ tuổi nhất, cậu luôn luôn ngồi lặng yên một mình, phảng phất như cách sau một lớp tường thủy tinh dày mà nhìn thế giới xung quanh.

Cho dù là người nhà, cậu cũng không quá mức thân mật.

Ưm, thực ra, khiến cậu bị thương tổn, lại cũng chính là người cùng một nhà.

Ăn cơm xong, từ chối lời mời đi chơi của các anh trai, Biện Bạch Hiền một mình an tĩnh trở về phòng của mình.

Nhìn bóng dáng Biện Bạch Hiền một mình rời đi, Biện Bạch Lục đột nhiên thấy yêu thương vô hạn.

Tiểu tử nhỏ tuổi nhất này, chính là em trai ruột của nàng, nếu như cậu chịu khó cười nhiều hơn, nếu như cậu chịu khó ra ngoài hơn, thì thật là tốt biết bao.

Trở lại phòng mình, lấy chiếc lồng ở trong tủ đầu giường ra, đặt trên bàn trà, Biện Bạch Hiền ngồi trên sô pha, nhìn chú chuột nhỏ trong lồng.

Có lẽ vì sắp bị đem đi, Biện Bạch Hiền cảm giác được, đôi mắt đen bóng của chú chuột tựa hồ mang theo một tầng hơi nước.

Là hơi nước đọng trong ánh mắt kia? Hay tự bản thân nó đã thế?

Đang chìm đắm trong những suy tư của chính mình, phía sau chợt có tiếng gõ cửa, Biện Bạch Hiền quay đầu.

Đi vào, là chị hai.

Nghĩ rằng chú chuột kiểng này cũng sắp bị đem đi rồi, Biện Bạch Hiền không cần phải đem giấu nó đi nữa.

Ngồi xuống bên cạnh cậu em trai, tay xoa vai cậu, thấy cậu không tránh né, Biện Bạch Lục ôm lấy Biện Bạch Hiền.

Nhìn sang chú chuột trong lồng, con vật nhỏ an tĩnh, đương ăn hạt ngô, bộ dáng thực rất đáng yêu, Biện Bạch Lục không khỏi mỉm cười.

Con vật nhỏ này, cùng Biện Bạch Hiền, thực giống nhau.

"Đừng trách ông nội." Biết chuyện ông muốn đem chú chuột đi, Biện Bạch Lục nhẹ giọng nói.

"Vâng. Ông cũng là muốn tốt cho em."

Biện Bạch Hiền biết, ông nội tuy nghiêm khắc, nhưng là thực tình thương yêu cậu.

Cùng em trai ngồi một lúc, Biện Bạch Lục thử thăm dò hỏi: " Bạch Hiền, vài ngày nữa, cùng chị đến một nơi không?"

Biện Bạch Hiền quay sang nhìn Biện Bạch Lục, vô thức căng cứng vai, lộ ra vẻ mặt kinh sợ, thẳng thừng lắc đầu.

Là e sợ, thực sự là rất sợ. Để mua được chú chuột, cậu đã phải len lén lang thang trên phố bao lâu, mất đến mấy ngày mới bình ổn lại được tâm tình.

Vuốt ve mái tóc đen mềm mại của em trai, Biện Bạch Lục dịu dàng nói: "Là một nơi rất yên tĩnh, không có nhiều người, chỉ có chị thôi, em không cần sợ."

Biện Bạch Hiền đã biết, nơi chị gái sắp đưa mình đến, đôi con ngươi đen trong mắt, lộ ra vẻ chán ghét.

"Em không muốn đến." Ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quay mặt qua, giọng nói Biện Bạch Hiền lạnh như băng, tựa như con vật nhỏ đang dựng lông.

Biện Bạch Lục than nhẹ một tiếng, buông tay.

Thấy vẻ mặt mất mát của chị gái, Biện Bạch Hiền đột nhiên cũng thấy khó xử.

Vì sao? Vì sao nhất định phải bức tôi đến nơi đó!

Tôi căm ghét nó, cái nơi khiến tôi cảm giác mình chẳng khác gì động vật!

Đương nhiên, ý nghĩ ẩn sâu trong lòng này, cậu sẽ không nói ra.

"Chị biết em không muốn, quên đi vậy. Em hãy ngoan ngoãn ở nhà."

Biện Bạch Lục dựa người vào sô pha, buông rủ mi mắt, trên mặt, lộ ra một tia uể oải.

Thấy người chị luôn luôn mang theo bộ dáng mạnh mẽ, lộ ra biểu tình uể oải mà bi thương, Biện Bạch Hiền không khỏi động lòng.

Chị ấy cũng là vì muốn tốt cho mình, thế nhưng, chị lại không hiểu được điều mà mình thật sự mong muốn.

"Được rồi, em đi." Cúi đầu, Biện Bạch Hiềnthấp giọng nói.

Biện Bạch Lục ánh mắt sáng bừng, thế nhưng ngay sau đó, đôi con ngươi của nàng chợt trở nên ảm đạm.

Dù cho có đi đến đó, cũng chưa chắc đã thu được kết quả mong muốn.

Cậu em trai này tự đóng kín tâm tư mình, đã rất nhiều năm rồi, muốn khiến cậu mở lòng, nói đâu có dễ.

Chỉ hi vọng em trai chịu khó đi ra ngoài, nhìn thế giới rộng lớn này, thế nhưng, cậu lại sợ hãi, và cũng... không muốn.

Mùng 8 tháng 3 =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro