Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, thứ hai.
Mộc Miên theo thường lệ ở cửa chờ anh, khi Lâm Mộ An ra tới, ánh mắt đảo qua cô, trong mắt nhiều hơn vài phần nhu ý.
Hai người sóng vai đi tới.
Đi vào phòng học, đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, tiết này là tiết Toán của chủ nhiệm lớp, Mộc Miên lấy lại tinh thần, lấy sách giáo khoa ra nghiêm túc chuẩn bị bài. 
Cô là đại biểu môn Toán, đồng thời cũng là lớp phó học tập, trong tiết thầy Lý Nguyên luôn thích kêu cô lên giải bài.
Quả nhiên, giữa tiết bị thầy gọi lên trên bục giải đề một lần, chức vụ hiện tại cũng bị kêu lên một lần.
Lúc tan học Phương Vân cười cô: “Không hổ là môn sinh đắc ý của Lý Nguyên, ái đồ chi xưng, làm không giả được.”
Ái đồ này là ngoại hiệu đến từ tiết học vừa rồi, cuộc thi giữa kì đầu tiên Mộc Miên giữ điểm toán cao nhất, từ đó về sau thầy Lý Nguyên liền đối với cô thập phần chiếu cố.
Mỗi lần có tiết Toán, luôn là muốn khen Mộc Miên một chút, dần dà, tất cả mọi người đều biết lớp Một có Mộc Miên, thành tích toán học đặc biệt tốt, thầy Lý Nguyên rất yêu thích.
Đoạn thời gian kia còn kéo tới vài người theo đuổi, sợ tới mức ngày thường Mộc Miên đi qua những nơi nhiều người, cũng không dám thẳng lưng.
Sau thời gian trôi qua cũng lâu, mọi người cũng liền quen.
Mộc Miên giữa trưa cùng Lâm Mộ An ăn cơm, hai người nói chuyện cũng bình thường, trong lúc đó chiếc đũa Mộc Miên không cẩn thận rớt xuống đất, khi cầm một đôi khác trở về, chỗ ngồi bên cạnh đã nhiều thêm hai người.
Cô nhìn quanh bốn phía một chút, xác thật không có quá nhiều chỗ trống.
Mộc Miên ngồi xuống.
Mắt nhìn mâm cơm của người đối diện, đem cà rốt trong chén mình yên lặng gắp qua.
“Quỷ kén ăn…”
“Nhìn xem cậu gầy như vậy …”
Lâm Mộ An không thích ăn thịt, cũng không thích ăn ớt xanh, làm một phần cà rốt xào thịt, phút chốc thức ăn bên trong cũng chỉ dư lại ớt xanh cùng thịt, cà rốt bị ăn sạch sẽ.
Anh nhìn cà rốt nhiều ra ở trong mâm, không lên tiếng, dùng đũa gắp lên đưa vào miệng.
Mộc Miên âm thầm trợn trắng mắt.
Lâm Mộ An ăn xong, dừng một chút, mắt nhìn mâm cô một góc trống rỗng, sau đớ đem ớt xanh cùng thịt nạc dư lại trong mâm mình, toàn bộ gắp tới để trong chén cô.
Mộc Miên: “……”
Hai người bên cạnh nhìn một màn này, yên lặng mà nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó đều vùi đầu ăn cơm.
Thời điểm ăn xong trở về, Mộc Miên cùng Lâm Mộ An đi hai hướng khác nhau, cô phải về phòng học ngủ trưa, anh muốn đi sân thượng.
“Không cho đi.”
Cô ngửa đầu ánh mắt không chút nào nhân nhượng.
Lâm Mộ An bỏ qua một bên mắt không nhìn cô.
Mộc Miên đi kéo tay anh, bị hất ra, cô lại kéo, cảnh cáo: “Cậu muốn đi buổi tối mình không nấu cơm cho cậu.”
Anh ngoan, tức khắc không có động tác, đứng ở nơi đó cúi đầu xuống dường như có chút ủy khuất.
Mộc Miên từ túi áo, lấy ra một cây kẹo que, lột ra đưa đến bên môi anh.
“Nha, vị dâu tây.”
Anh hé miệng, tùy ý cô đưa vào, vị chua ngọt nhè nhẹ tan ra ở đầu lưỡi, từng vị thấm vào vị giác.
Đột nhiên oán khí bất mãn đáy lòng, cứ như vậy tan thành mây khói.
Mộc Miên vừa lòng cười, kéo tay anh, đi đến phòng học.
Như là nắm một đứa trẻ lớn nghe lời.
Buổi chiều lúc đi văn phòng thầy Lý Nguyên đưa bài tập, ông theo thường lệ lôi kéo Mộc Miên nói một hồi.
Đơn giản là cái gì hảo hảo học tập mỗi ngày hướng về phía trước linh tinh, thuận tiện đả thông tư tưởng, cuối cùng chỉ vào đống vở bài tập đã ghi lời phê trong một góc kia, kêu cô cầm về phòng học phát.
Mộc Miên ôm chồng vở bài tập đến cằm cô kia hướng phòng học đi đến, lúc mới ra cửa liền đụng phải Thẩm Hạo từ văn phòng bên cạnh đi ra . 
Anh nhìn đến bộ dáng gian nan lúc này của Mộc Miên, lập tức tiến lên cầm lấy một nửa, cực kỳ tự nhiên cười nói: “Lão Lý lại đem cậu như con trai mà sai sử?”
Mộc Miên thở dài, sâu kín mở miệng: “Cũng không phải sao, còn nhân tiện làm một khóa tư tưởng giáo dục.”
“Dù sao cũng là ái đồ, đương nhiên muốn đặc thù đối đãi ——”
Anh nói giỡn, Mộc Miên cong khóe miệng trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Hạo là lớp trưởng lớp hai cách vách, hai người ở lần thi đua toán học nọ vừa lúc bị phân tới một lớp, sau đó cứ như vậy quen nhau.
Mộc Miên là một người ít nhiệt tình, mặt ngoài thoạt nhìn không nóng không lạnh, kỳ thật trong xương cốt vô cùng xa cách, bạn bè chân chính không có mấy ai.
Thẩm Hạo lại là một người rộng rãi, bọn họ học lớp toán cũng là Lý Nguyên dạy, ba ngày hai nơi đều nghe ông nhắc tới Mộc Miên, nghe nhiều cũng liền quen thuộc, bởi vậy khi vừa thấy đến Mộc Miên chân nhân, nhưng thật ra so người khác nhiều hơn vài phần gần gũi. 
Hai người một đường nói nói cười cười, thực nhanh liền đến cửa phòng học, lớp hai ở phía trước, Thẩm Hạo giúp cô đem vở bài tập đặt trên trên bục giảng, mới xoay người trở về.
Trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Mộc Miên, không biết nói câu gì, hai người cười hết sức sáng lạn.
“Ai, Thẩm Hạo này cùng lớp phó của chúng ta quan hệ rất không tồi a.” Nam sinh ngồi ở phía trước Lâm Mộ An nhịn không được bát quái.
“Ân, đúng vậy, còn thường xuyên nhìn thấy hai người ở bên nhau thảo luận đề.” Nam sinh bên cạnh nói tiếp.
“Ai, mày nói bọn họ có thể hay không…”
“Sao có thể, tâm của lớp phó thế nhưng đều đặt ở trên người bông hoa cao lãnh của chúng ta mà…”
Hai người tự cho là âm thanh thảo luận rất nhỏ, nói xong, còn trộm liếc mắt nhìn Lâm Mộ An phía sau mặt vô biểu tình.
Người sau bỗng nhiên giương mắt nhìn lại đây, hai người sợ tới mức giật mình một cái, nháy mắt an tĩnh như gà.
“Hẳn là không nghe được đi…” Bọn họ nghĩ.
“Ánh mắt lạnh đến có thể đông chết người… Thật không biết lớp phó tính tình ôn ôn nhu nhu, làm sao nhịn được.” Bọn họ lại nghĩ.
.
Buổi tối về nhà Lâm Mộ An sắc mặt không tốt, mấy ngày nay thần sắc đang rất tốt, không biết thế nào lại khôi phục thành bộ dáng lạnh lẽo trước kia.
Cách trường học rất xa, Mộc Miên mới thử đi nắm tay anh.
Kết quả bị hất ra.
“Cậu làm sao vậy?” Cô thò lại gần thử hỏi.
Người trước không có trả lời cô, bước chân nhanh hơn đi về phía trước, Mộc Miên vội vàng đuổi theo.
Vừa vào cửa, Lâm Mộ An liền kéo cặp sách hai người xuống, đem cô đè ở trên ván cửa, sau đó nắm cô cằm hôn xuống.
Mộc Miên trở tay không kịp, nức nở hai tiếng, sau đó chậm rãi đáp lại anh, ngón tay xuyên qua tóc của anh, mang theo trấn an.
Anh động tác dần dần bình phục xuống, nhẹ nhàng liếm cắn cô, ôn nhu triền miên. Mộc Miên tay ở mái tóc anh xuyên qua, gãi nhè nhẹ tê dại, Lâm Mộ An thoải mái than thở ra tiếng.
Qua thật lâu, anh mới buông cô ra, khuôn mặt hai người cách nhau cực gần, hô hấp giao hòa, bốn mắt nhìn nhau, môi Mộc Miên ửng đỏ, phía trên có chút nước, đáy mắt cũng là hơi nước mênh mông.
Ánh mắt Lâm Mộ An tối sầm lại, không chịu khống chế lại lần nữa hôn lên.
Khi tách ra, hai người đều thở hồng hộc, Mộc Miên điều chỉnh hơi thở, lại lần nữa hỏi anh: “Cậu làm sao vậy?”
Tay cô còn đặt ở sau đầu anh, tay anh thì đặt ở bên hông cô, thân mình cơ hồ dán vào nhau.
Lâm Mộ An hơi nghiêng đầu, thanh âm mang theo một tia khàn khàn, vang ở bên tai, cực kì gợi cảm.
“Không có gì.” Anh nói.
Mộc Miên thưởng thức tóc của anh, bộ dáng không để ý chút nào.
“Nga, mình đi nấu cơm đây.”
Lâm Mộ An buông cô ra.
Khống chế cảm xúc muốn đem cô ôm vào một lần nữa.
Buổi tối cơm nước xong, Mộc Miên lấy bài tập ra bắt đầu làm, Lâm Mộ An tắm rửa xong đi ra, cô còn ở nơi đó cắn đầu bút.
Anh nghi hoặc hỏi: “Cậu không quay về sao?”
“A…” Mộc Miên ngẩng đầu, cười nói: “Nghĩ muốn ở bên cạnh cậu nhiều hơn.”
Muốn cho cậu một ít ấm áp, để cho cậu biết, thế giới này, cũng không chỉ có cô độc cùng tịch mịch.
Như vậy, cậu liền sẽ đối thế giới này, nhiều lưu luyến.
Sẽ không dứt khoát mà biến mất như thế.
Lâm Mộ An trầm mặc đứng ở nơi đó, Mộc Miên cho rằng anh sẽ không mở miệng, lại cúi đầu tự giải đề bài, nhưng mà không bao lâu, bên tai lại nhớ tới thanh âm anh.
Thanh lãnh, sạch sẽ, giống như trận tuyết đầu mùa, thuần trắng, không dính bụi trần.
Thật dày áp mãn chi đầu, gió thổi qua, rào rạt rơi xuống.
“Tôi không cần bạn.”
“Thói quen có bạn nếu mất đi, sẽ càng thêm tuyệt vọng.”
“Mộc Miên, cậu hiện tại đi còn kịp.”
Mộc Miên trợn tròn mắt, có chút bừng tỉnh, đây là lần đầu tiên cô nghe được Lâm Mộ An kêu tên cô.
Hết sức dễ nghe.
Cô nghĩ.
“Lâm Mộ An, cậu khả năng sẽ không tin tưởng, mình tồn tại, chính là tới cứu vớt cậu.”
“Cậu cho rằng cậu là Quan Âm Bồ Tát a.” Anh cười nhạt.
Mộc Miên ý cười trong suốt, không chút nào sợ hãi nhìn thẳng anh, trong mắt đầy điểm điểm ánh sáng, lộng lẫy làm người khó có thể nhìn thẳng.
Lâm Mộ An nhịn không được chuyển tầm mắt.
Bên tai vang lên thanh âm cô, thanh thúy, kiều mềm, nói năng có khí phách.
“Mình là nữ Quan Âm của cậu.”
Đừng sợ ——
Vinh nhục chìm nổi, mình tới độ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro