chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Can Xun / Can Xun Wen / Nói chuyện với mặt trăng Chương 20: Cậu bé bánh gạo của tôi.


Khi Oh Sehun tỉnh dậy từ trên giường trong phòng ngủ của Park Chanyeol, vẫn chưa đến năm giờ sáng. Cảm thấy lòng bàn tay trái đầy mồ hôi, quay sang cậu nhìn thấy Park Chanyeol đang nắm chặt tay của mình, anh đang ngủ say trên ghế sô pha cạnh giường . Oh Sehun  muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay Park Chanyeol, nhưng tay Park Chanyeol đột nhiên siết chặt, giống như một phản ứng theo bản năng. "Nhìn xem, ngay cả khi đã ngủ anh cũng không muốn em rời đi."

Oh Sehun đứng dậy, vén tấm chăn đã để sang một bên rồi đắp lên người Park Chanyeol. Điện thoại đặt trên tay vịn ghế sô pha bị va đập rơi xuống thảm, màn hình sáng lên. Oh Sehun nhấc điện thoại lên và thấy màn hình khóa của điện thoại là một bức ảnh mà cậu đã nhìn thấy trên tường của phòng thay đồ  trước đó, bức ảnh chụp từ phía sau ,lúc đó cậu mặc bộ đồ bóng chày có số 94 in trên lưng áo và đang đứng trên sân khấu.

Oh Sehun nhìn chằm chằm vào màn hình khóa một lúc, bật camera điện thoại lên, hướng camera về phía mình và để lại nhiều bức ảnh tự chụp. cậu chụp rất nhiều tư thế cùng biểu cảm khuôn mặt của mình, lưu lại những khoảnh khắc lúc cậu mở mắt, nhắm mắt, cậu chụp thẳng mặt rồi lại chụp nghiêng, lúc cậu cười, lúc cậu giả vờ khóc...Những ngày trước khi anh có thời gian đáp lại em, không biết anh đã nhìn bóng lưng em bao nhiêu lần rồi. Từ bây giờ hãy chỉ mình chính em ,nhìn em từng bước đi về phía anh.

Oh Sehun nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, nhưng cậu vẫn tình cờ gặp quản gia đang đứng trước cửa. Sau khi Cha của Chanyeol qua đời, hàng đêm vào giờ Tý, quản gia sẽ đến trước cửa và thắp một ngọn nến mới trên tường để an ủi linh hồn ông trên thiên đàng.

Sehun chỉ muốn giải thích đơn giản với quản gia và rời đi, nhưng quản gia nhất quyết lái xe đưa cậu đi. Trong xe, Oh Sehun hỏi: “ Chú chăm sóc Chanyeol lâu chưa?” quản gia cười dịu dàng đáp:" kể từ khi thiếu gia về đây , thiếu gia về Park gia cũng đã mười năm rồi”.

Cảm thấy Oh Sehun vẫn còn rất nhiều điều để hỏi mình, Quản gia tiếp tục nói, "Thiếu gia được đưa về nhà họ Park vào ban đêm lúc gần sáng khi mọi người đã ngủ. Tôi thấy cậu ấy đang đứng ở cửa bếp tôi cứ bấm bụng hỏi cậu ấy có đói không nhưng cậu không chịu trả lời và chạy về phòng, tôi nấu mì gói rồi mang lên để trước cửa phòng cậu ấy, sáng hôm sau khi tôi đi ngang qua cửa phòng thiếu gia cái bát trống rỗng, có ba ngôi sao năm cánh gấp bằng giấy đường ở cạnh bát giống như cậu ấy đang cảm ơn tôi. Tôi đã nói với cậu Kim Junmyeon về việc này, từ đó cậu Junmyeon xin tôi hãy chăm sóc cho thiếu gia.Tôi trở thành quản gia của thiếu gia ,tôi vẫn luôn ở bên cạnh thiếu gia từ đấy đến bây giờ. Tôi nghĩ chính cậu Junmyeon muốn thông qua tôi để có thể gần gũi hơn với thiếu gia,mà tôi cũng cảm thấy rất quý thiếu gia. ”

Oh Sehun luôn cảm thấy quản gia thực sự rất thương yêu Park Chanyeol. Khi nói đến Park Chanyeol , giọng điệu của quản gia dường như đang nói về một đứa trẻ mềm mại và đáng yêu. Quản gia tiếp tục nói: “Thiếu gia vốn không thích làm ăn, ngày đó ông chủ bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư đã gọi thiếu gia đến để giao phó, đại thiếu gia cũng muốn thiếu gia tham gia vào cùng nhóm với mình để giúp đỡ thiếu gia .Rốt cuộc sản nghiệp của Park gia vẫn phải dựa vào hai anh em bảo vệ, sau đó thiếu gia vẫn  thường đi theo đại thiếu gia đi khắp nơi. Me của đại thiếu gia vẫn luôn một mình đến thăm vào ngày giỗ mẹ nhị thiếu gia mỗi năm, với loài hoa mà mẹ thiếu gia yêu thích.  Mặc dù bà không thật sự biết điều đó. Thiếu gia vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì đã đột ngột đến làm xáo trộn cuộc sống của gia đình bà. Sau khi cha mẹ của Thiếu gia Baekhyun gặp tai nạn, Thiếu gia đã xây dựng một phi -khách sạn kinh doanh trên núi tuyết, nơi thuận tiện cho Baekhyun thiếu gia ở khi thăm cha mẹ. Tuổi tôi ngày càng lớn, hàng năm sau sinh nhật, thiếu gia sẽ thu xếp tôi đi khám sức khỏe và kết quả sẽ giao cho thiếu gia, thật ra tâm tư của thiếu gia rất kín kẽ, cậu ấy không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, nhưng chỉ cần để ý nhất định có thể cảm nhận được. Ở một nơi nào đấy mà ta không bao giờ có thể thấy được, thiếu gia vẫn luôn âm thầm quan tâm bảo vệ . Tôi cũng phát hiện ra khi tôi thu dọn phòng cho thiếu gia Có một cái hộp trên bàn cạnh giường ngủ của thiếu gia trong đó có một chiếc điện thoại di động màu đen, một vài đô la Nhật ,có khung và một vé xem buổi biểu diễn của cậu. "

Vào buổi chiều khi đến Tokyo, sau khi dự lễ khai trương cửa hàng, Oh Sehun nhất quyết dùng tiền riêng của mình mua hai chiếc đồng hồ vàng mag cậu rất thích. “Một chiếc còn lại có phải cho tớ không?” Kim Jongin hỏi, nhưng Oh Sehun chỉ cười và không trả lời.

Vào ngày thứ chín đến Nhật Bản, cuối cùng Oh Sehun cũng đã kết thúc chuyến đi của mình tại đây và trở về Hàn Quốc. Cậu lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Park Chanyeol, “Hôm nay em sẽ trở về Seoul.” Tin nhắn vẫn chưa được trả lời ,một đã khoảng thời gian trôi qua. Nhìn thấy màn hình hiển thị tin nhắn đã được đọc, cậu coi đó như là câu trả lời.Nhưng Oh Sehun không khỏi tự hỏi, liệu ánh sáng mà cậu ấy muốn mang đến cho Park Chanyeol có thể vượt qua vết thương mà Park Chanyeol sợ ​​mất đi một lần nữa hay không?

Dù trời đã tối nhưng Park Chanyeol vẫn cố tình đậu xe dưới bóng cây cách ký túc xá của Oh Sehun mười mét để không mang lại phiền phức cho cậu . Chờ hồi lâu, trên đường có rất ít người và xe, chỉ thấy một chiếc ô tô  màu đen đậu ở dưới lầu ký túc xá. Nhìn thấy Oh Sehun xuống xe, Park Chanyeol vừa muốn lấy điện thoại di động ra, đã thấy Oh Sehun nói vài câu với người trong xe, sau đó đội mũ và đeo khẩu trang, lon ton chạy sang chỗ khác. Cậu chạy ra đường và ra hiệu dừng một chiếc taxi dừng lại ngồi vào , xe nhanh chóng chạy đi. Park Chanyeol khởi động xe nhanh chóng phóng đi với tốc độ gần như thần tốc.

Xe taxi của Oh Sehun đến biệt thự của Park Chanyeol, vừa xuống xe bước tới cửa, Park Chanyeol đang đứng bên cạnh khuất bóng bước ra.

Oh Sehun đứng yên, nhìn Park Chanyeol đột nhiên xuất hiện. Cậu thấy Park Chanyeol bước đến gần cậu đứng đối mặt với cánh tay dang rộng và với khuôn mặt rạng rỡ mà cậu chưa từng thấy trước đây. Oh Sehun cúi đầu nhìn trên mặt đất đứng một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhếch miệng cười, ôm lấy hắn eo.

Park Chanyeol siết chặt vòng tay của mình và vỗ nhẹ vào lưng Oh Sehun  bằng tay phải của mình, như một sự chào đón và an ủi. Anh cởi mũ của Oh Sehun ra, cục u trên đầu Oh Sehun vẫn chưa biến mất. “Không đau đâu, anh cũng đừng đau lòng.” Oh Sehun vỗ má anh nói.

Bước vào biệt thự và cùng nhau ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Oh Sehun nhìn thấy một hộp quà được buộc bằng ruy băng trên bàn cà phê. Như thể biết rằng đó phải là một món quà cho mình, Oh Sehun cầm lấy chiếc hộp và mở nó ra mà không hỏi. Còn chưa kịp xem trong hộp có thứ gì, Park Chanyeol liền cầm lấy đồ trong hộp ra.

Park Chanyeol yêu cầu Oh Sehun lấy điện thoại ra ,Sau đó Oh Sehun mới biết món quà mà Park Chanyeol tặng cậu là một chiếc nhẫn trang trí điện thoại di động có thể gắn vào mặt sau. Oh Sehun bật cười, “Anh có theo dõi tin tức của em không?” Oh Sehun biết Park Chanyeol nhất định là có, vì vậy anh mới biết rằng cậu sẽ trở về vào buổi tối, vì vậy anh mới biết rằng đầu cậu bị thương rất đau, vì vậy anh sẽ biết cậu  đánh rơi điện thoại tại sân bay. Vì những điều này Oh Sehun không nói với anh trong tin nhắn.

Oh Sehun hỏi Park Chanyeol khi cậu hiểu ra điều đó, nhưng Park Chanyeol không trả lời, anh nắm tay cậu và không nói gì.

Buổi sáng trong phòng thay đồ , Park Chanyeol ngồi dưới sàn, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tủ. Trên bức ảnh có dòng chữ của Oh Sehun dành cho anh: "Đừng để em ở đây, hãy để em ở trong trái tim anh". Quản gia bước lên lầu vì muốn mời anh ăn cơm, đi đến  phía sau anh nhưng anh không để ý, không biết anh đã ngồi trước bức ảnh bao lâu rồi.

Quản gia sau lưng Park Chanyeol nói: “Khi thiếu gia từ Mỹ trở về, đại thiếu gia và cậu Sehun đã đợi thiếu gia ở đây rất lâu, sau khi đại thiếu gia đi rồi, cậu Sehun xuống bếp tìm tôi hỏi thăm xem thiếu gia thích ăn gì và không thích ăn gì , những cái gì thiếu gia không thể ăn sau khi thực quản bị thương. Ông chủ từng nói khi còn sống, Park có thể phát triển thành như bây giờ không phải là  điều mà người bình thường có thể có, nhưng Không gì có thể đảm bảo rằng điều đó sẽ tồn tại lâu dài. Điều này cũng đúng với của cải, quyền lợi và lòng người. Luôn chỉ có một phương thức  không phải phòng ngừa mà là sự kiên quyết. Ngay cả khi nó được nắm  trong tay nó cũng có thể tuột mất, chỉ khi nắm chặt nó hơn thì nó mới có thể ở trong lòng bàn tay lâu hơn. "

Park Chanyeol tiếp tục nắm tay Oh Sehun . Anh đã nhìn thấy Oh Sehun  khi cậu ngủ say trên chiếc giường trong phòng ngủ của anh trước khi sang Nhật. Lòng bàn tay của Oh Sehun đầy những vết trai sạn vì nhảy múa trong thời gian dài. Lần này Sehun từ Nhật Bản trở về, những vết trai sạn trong tay dường như ngày càng dày khiến anh không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Tại sao em lại trở thành nghệ sĩ giải trí?” Park Chanyeol hỏi. "Ừm ... Không có kế hoạch từ trước, bị một nhân viên công ty  phát hiện. Khi em học lớp 6 tiểu học, em đang ngồi ăn bánh gạo bên lề đường thì bị một số người có vẻ ngoài kỳ lạ tiến lại gần." Em nghĩ đó là một kẻ biến thái, em đã bỏ chạy và bị đuổi theo . Ba mươi phút sau, người đàn ông ngăn em lại và nói với em rằng anh ta là một nhân viên của công ty giải trí . " Oh Sehun nói với một nụ cười.

Park Chanyeol bị nụ cười trên mặt Oh Sehun làm cho sững sờ, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Oh Sehun trên màn hình, anh đã cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.

Một ngày trước khi mẹ của Park Chanyeol qua đời, anh bước từ bệnh viện về nhà với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể mệt mỏi. Đi ngang qua quán bánh gạo gần nhà thì dừng lại vì mùi thơm . Cũng lâu rồi anh chưa được ăn uống đầy đủ vì muốn dành dụm tiền chữa bệnh cho mẹ.

Nhìn chằm chằm vào chiếc bánh gạo với đôi mắt thèm thuồng hồi lâu, một cậu bé với mùi sữa bước đến gần anh. " Cậu hãy cầm lấy , sau khi ăn đừng khóc nữa", giọng cậu bé như sáp và nhẹ nhàng. Park Chanyeol vừa cầm lấy chén bánh gạo nhỏ trên tay cậu bé thì thấy cậu bé đang bị một người đàn ông lạ mặt đuổi theo.

Park Chanyeol ôm lấy cổ Oh Sehun , ôm lấy cậu cười lớn, "Hóa ra là em ,nhóc bánh gạo của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanhun