Chị dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Seohyun muốn ra ngoài, Sếp đã cho em quyền tự do. Em vẫn còn nhớ lối đi tắt mà ngày nhỏ hay theo sau Sếp nên không sợ ai nhìn thấy. Mà mấy hôm Sếp đều qrakhông về nhà nên chắc có đi hơi lâu một chút cũng chẳng sao.

Seohyun dạo phố một mình trên con đường xa lạ mà chưa từng đặt chân tới, em thích cảm giác được đứng giữa dòng người tấp nập như đã góp thêm một màu sắc cho cuộc sống. Em đi thong dong qua từng ngôi nhà, những kỉ niệm về thời học sinh ngắn ngủi chợt ùa về.

-Seohyun - Một giọng nói quen quen cất lên. Em chưa quay lại nhưng đã nhận ra là D.O. Seohyun nở một nụ cười tươi tắn.

-Lâu lắm rồi không gặp - D.O ngỏ lời.

-Ừm! - Seohyun tiếp tục bước, em sợ hắn sẽ hỏi lí do mình đã vắng mặt trong suốt mấy tháng qua.

-Chúng ta cùng làm cho DEVILS! - D.O chuyển hướng đi cùng Seohyun.

Seohyun khá bất ngờ, nhưng không biểu hiện qua khuôn mặt.

-Dạo này cậu ở đâu? - D.O thoáng buồn trước thái độ thờ ơ của em, nếu là mọi khi nhìn thấy bạn cùng lớp em sẽ vui như vớ được vàng.

-Ở DEVILS.5 - Seohyun biết mình không phải là nhân viên của Chanyeol, nhưng quả thực em đang ở trong khu vực đấy.

-Mình ở DEVILS.4 - D.O ngạc nhiên, dẫu sao em kém mình những 3 tuổi, mà đã leo lên được DEVILS.5 trong khi hắn ra sức cố gắng mà còn chưa được.

-Sướng nhá! - Ý Seohyun có nghĩa là, được làm nhân viên của DEVILS thực thụ hơn em nhiều.

-Ở DEVILS.5 môi trường tốt hơn chứ? - Còn chưa kể mức lương ở đấy cao gấp hai lần bậc liền kề mà em lại nói là "sướng" - Cậu làm về lĩnh vực gì? - D.O quan tâm.

-Mình đâu có được làm điệp viên.

-Làm gì?

-Người giúp việc!

D.O nhìn em.

-Bên mình đang thiếu người, hay cậu chuyển sang đi, mình sẽ giới thiệu.

Mắt Seohyun sáng lên nhìn D.O, nhưng rồi lại từ chối.

-Sao vậy?

-Vì điều đó không tốt cho cậu?

-Không hiểu? - D.O thực sự rất muốn giúp bạn mình. Ngày hôm nay được gặp em hắn thấy đã rất may mắn rồi, trong suốt những tháng ngày qua không ngừng tìm kiếm vì nhung nhớ, nói thực từ nhỏ tới giờ, con gái vây quanh mình rất nhiều, nhưng chưa một người nào đến với hắn chân thật và dịu dàng tới thế. Seohyun đã từng chăm sóc cho bản thân rất chu đáo, khi ấy hắn cảm thấy vướng víu, ghét bỏ, còn giờ thì muốn quay lại quãng thời gian đó biết nhường nào. Ngày ngày hắn để Seohyun "bắt ép" phải hoà đồng với các bạn trong lớp, dù quan hệ của em với các bạn đâu có tốt, em còn hay đặt suy nghĩ và lợi ích của bạn bè lên trên bản thân mình,... người con gái thánh thiện như thế, D.O thích em từ lúc nào không hay.

-Không sao! Mình sẽ giúp! - D.O không đợi câu trả lời từ em.

-Muốn lắm nhưng không được đâu D.O à.

-Sao không được, mình có thể chuyển cậu sang DEVILS.4 - D.O ăn mặc rất phong cách, không còn cái dáng vẻ lôm côm đóng giả ngày nào, trông chững chạc nhưng vẫn gọi em là bạn.

-Wow, hẳn vị trí của cậu rất cao!

-Ừm!

-Nhưng không được đâu, khó lắm - Dù sao D.O không thể bằng Sehun được, Seohyun nghĩ vậy vì em luôn gọi Sehun là Sếp.

-Anh trai mình làm bên DEVILS.5, mình có thể nhờ anh ấy giúp! - Chưa bao giờ D.O kể cho Seohyun biết cậu có một người anh trai.

-Không, làm phiền anh ấy - Dù người ấy có là ai, thì so với "đấng tối cao" cũng chưa đủ so bì.

-Kai rất nhiệt tình! - Thực ra, Kai chỉ tốt đối với em trai của anh thôi.

-Cậu vừa nói gì vậy? Kai... Kai là anh trai cậu sao?

-Sao nào? Đúng là thế!

-Vô lí, mình là đứa em duy nhất của anh ấy! - Seohyun khăng khăng.

-Tớ... tôi và anh Kai cùng cha khác mẹ!

Chẳng kịp để D.O dứt lời, Seohyun đã ôm chầm lấy cậu dẫu đang ở giữa đường.

Dù dòng người vội vã trôi qua, thời gian vẫn như đang lặng trôi nơi đây. Em ôm siết lấy D.O, rất chặt, rất lâu. Seohyun khóc òa và nghẹn ngào trong tiếng nấc, nước mắt ướt đẫm ngực áo D.O, gào lên như một đứa trẻ con:

-Anh đừng bỏ em! - Cảm xúc của Seohyun giờ đây lẫn lộn. Giống như một nhà mạo hiểm nghiệp dư may mắn leo lên đến đỉnh ngọn núi cao đồ sộ, hạnh phúc vì mình đã làm được điều mong muốn, nhưng lại lo sợ bị một cơn gió mạnh cuốn ngã từ trên cao, ngã từ cái đỉnh của sự hạnh phúc, là đau nhất. D.O là ngọn núi ấy, việc nhận tìm được anh trai là hạnh phúc tột đỉnh, nhưng em sợ chính hắn lại là ngọn gió vô tình thổi bay những ao ước, mơ tưởng của em về tình thương. Em sợ D.O cũng như Kai, sợ tất cả đều như cha mà ruồng bỏ mẹ con em, em ôm D.O chặt lắm, đến nỗi mà ngộp thở, níu giữ người anh thứ bằng sức mạnh của tình yêu. Em biết, mình quá nhỏ bé chỉ cần bị hắn vung tay là sẽ ngã ật ra. Chính vì siết chặt quá, phụ thuộc hoàn toàn vào bờ vai D.O, nên nếu bị đẩy ra, hẳn sẽ rất đau. Nhưng Seohyun không biết làm gì hơn, bản năng cho biết phải giữ lấy cho mình người anh này, mọi giá phải để anh nhận em,...

-D.O ơi, đừng bỏ em... - Giọng Seohyun không thoát ra được cao hơn, nước mắt đã làm ứ nghẹn con tim.

D.O chẳng biết làm gì hơn, ngoài việc vỗ về em gái. D.O biết cách chiều lòng phái yếu nhưng sao đối diện với em đôi bàn tay như cứng đờ.

Cho đến khi phải hứa rằng không bỏ rơi mình Seohyun mới buông tha, D.O vuốt nhẹ hai bên khóe mắt, lau khô nước mắt cho. Ánh mắt em sao mà long lanh và trong sáng tới thế, khiến khiến không thể không ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc để kiểm chứng lời hứa. Còn em thì vẫn cứ giữ chặt lấy tay hắn như một đứa trẻ sợ bị bỏ lại.

-Em à, về nhà với anh! - D.O không muốn để em mình phải làm người giúp việc.

-Anh ở với ai?

-Anh Kai!

-Vậy thì em không về đâu! Em không được tiếp nhận.

-Anh sẽ...

-Không, anh không được nói, xin anh, có lẽ anh Kai có điều khó nói!

Đôi mắt Seohyun làm D.O không thể không nghe theo. Seohyun thêm một lần nữa ôm chặt lấy anh trai.

-Chỉ cần thi thoảng em được nhìn thấy anh là đủ rồi! - Hạnh phúc của Seohyun đơn giản là được nhìn thấy nụ cười anh trai dành cho mình.- Ước gì em được ở cùng với anh nhỉ, một mình anh thôi, em sẽ nấu bữa sáng mỗi ngày, giặt đồ của anh, cả bắt nạt anh nữa... hi hi... làm tất cả những việc mà cô em gái hay làm! - Seohyun nghĩ tới đó bật cười, chỉ cần hình dung khi đem áo quần của anh trai đi giặt, thó được một vài thứ trong túi, tiếng cười trong nước mắt.

-Vậy thì về với anh! Anh có nhà riêng, anh cũng sẽ không nói cho Kai.

-Ngốc! Mẹ em là gián điệp, anh gọi em về thì sẽ phải như bố đấy!

-Vậy thì sao?

-Nhưng...

-Chúng ta là anh em! - D.O "tuyên bố".

Một nụ cười rất tươi nở trên đôi môi Seohyun. Em và D.O là hai anh em khác mẹ cùng cha. Kai không nhận em, nhưng D.O đã làm điều ngược lại. Từ giờ, em đã có Anh!

Lúc này cũng chẳng phải lúc để nghĩ về con người đang đợi chờ ở nhà - hắn, em đi theo anh trai của mình tới một căn biệt thự nằm ngoài Devil Buildings...

Trên đường đi em không nói gì, chỉ nhìn anh trai mà mỉm cười, ngay cả D.O cũng không thể biết hết được niềm vui sướng của em lúc này đâu. Đôi lần bắt gặp ánh mắt kia, khiến hắn bối rối, nhưng rồi lại tự nhủ: "Seohyun là em gái mình!".

Căn nhà nằm ở ngoại ô thành phố, phải mất chừng một giờ xe chạy mới tới. Vừa đặt chân xuống xe, Seohyun đã chạy vào sân để ngắm nghía ngôi nhà.

D.O là con người hiện đại, nên ngôi nhà mang dáng vẻ của thời đại mới. Tường được sơn màu xanh thiên thanh mát dịu, trên chiếc cổng nho nhỏ màu trắng sữa là dàn hoa thiên lý đã đang độ trổ hoa,... một cảm giác thân quen ngập tràn trong Seohyun, em là người thân của D.O, nên ngôi nhà này em cũng là chủ!

Seohyun vẫy vẫy người anh rồi đi vào trong nhà luôn, tỏ ra mình là một vị chủ nhân đã đi dã ngoại một chuyến lâu lâu mới về, nhìn thấy áo của anh trên ghế đã vội vàng treo lên ngay ngắn. Em sẽ nấu bữa tối và yêu cầu D.O nghỉ ngơi.

Trong khi đó Chanyeol đã về tới nhà, mấy hôm nay hắn đi công việc, giờ trở về, mong muốn được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của em. Hắn có quà, chắc chắn em sẽ thích... hắn đã phải bay sang tận Chile chỉ để mua một chậu xương rồng cảnh cho người con gái của mình. Chanyeol đang hình dung khi em nhận món quà, bỗng dưng hắn cười, cười một mình mà thấy rất thú vị!

Em không có ở nhà, cũng không để lại lời nhắn. Hắn chờ hoài mà không thấy, sốt ruột bật hệ thống kiểm soát định vị vị trí. Biết rằng làm vậy là không tôn trọng quyền tự do của em, nhưng đã 19h rồi, bốn tiếng qua hắn lo cho em lắm. Thiết bị được kích hoạt, mỗi một nhân viên ở DEVILS đều phát tín hiệu tần số riêng biệt trên cơ thể, qua máy lọc tín hiệu toàn cầu, Chanyeol có thể phát hiện ra người cần tìm, trừ phi đang ở vùng mã hóa, ví như ở trong phòng hắn đây, chỗ của Sehun hay Krystal cùng những người lãnh đạo khác. Kết quả thu được rất nhanh, chỉ sau chưa đầy một giây, Chanyeol đã biết Seohyun ở bên D.O.

D.O và Seohyun có quan hệ gì, hắn đã biết, đương nhiên hắn quan tâm đến người con gái ấy rất nhiều nên đã điều tra kĩ lưỡng. Tuy nhiên việc em đi mà vẫn chưa trở về tới giờ này khiến hắn khó chịu, cơn tức giận được nhân đôi khi hắn nghĩ tới "lời thỉnh cầu" của em hôm trước. Ngộ nhỡ, cả hai người đó chưa biết về quan hệ ruột thịt của mình thì sao? Chanyeol sợ em sẽ thay thế hắn bằng một người khác.

Ngay lập tức Chanyeol khởi động cầu dữ liệu thông qua hệ thống DEVILS.4 triệu tập D.O tới DEVILS ngay lập tức. Điều này đã không qua khỏi con mắt nghi ngờ của Sehun.

z

-Sao vậy anh? - Seohyun vừa dọn thức ăn lên bàn.

-Có việc đột xuất! Không biết là việc gì nữa! - D.O ôn tồn trả lời em, vừa kiểm tra lời nhắn.

-Vậy thì anh phải đi ngay chứ! Đi thôi anh không bị phạt đấy! - Seohyun tháo găng tay ra, em vào phòng lấy bộ quần áo cho D.O - Em không sao đâu! - Seohyun cũng đoán vì anh trai không muốn để em ở nhà một mình.

-Nhưng em... - D.O thật khó xử, đây là lệnh Sếp lớn, chắc phải rất quan trọng, mà lại vẫn muốn ở bên em để bù đắp những thiếu hụt về tình cảm.

-Không! Đi đi anh! Anh mà bị hệ lụy từ em là em buồn lắm đó, nên anh đi đi mà...! - Seohyun đẩy D.O ra tới cửa và nằng nặc bắt phải đi. D.O đành chấp nhận.

D.O có khi nào đã cướp mất tình thương của em? Hắn vừa lái xe vừa nghĩ. Cả hai cùng là em của Kai, nhưng sao Seohyun lại nói Kai không nhận em trong khi anh đối với mình rất tốt. D.O thở dài, nếu biết em là em gái của mình sớm hơn, hẳn cậu sẽ không để em chịu nhiều khổ nhọc...

Chanyeol khéo léo bố trí để D.O tình cờ biết được Seohyun chính là em gái mình thông qua việc gửi sót dữ liệu về Kai, yêu cầu đồng nghiệp thân tín phải gửi lại do Kai vẫn đang ở Nam Mĩ vì lí bảo mật tuyệt đối nên không thể gửi qua mạng anh ninh xuyên cấp. Như thế, chắc chắn D.O sẽ phải rà soát lại một lượt thông tin của Kai để kiểm tra và sẽ nhận ra cái tên Seohyun nằm ở đâu đó trong bộ nhớ, Chanyeol đã xóa phần "con của gián điệp" để tránh lặp lại sự việc anh trai không nhận em, sau khi đã an tâm, D.O được trả về. Chanyeol chắc hẳn Seohyun giờ này rất hạnh phúc.

Chanyeol có thêm một đêm khó chịu, hắn không tài nào chợp mắt được, cứ nghĩ nụ cười em dành cho D.O là đã không thể thở nổi. Em chưa từng cười với hắn dẫu chỉ là một nụ cười sáo rỗng,...

Một ngày mới, không có Seohyun dọn bữa sáng, không có người đem áo tới cho, trống vắng vô cùng, Chanyeol không thể tìm thấy sự thoải mái dù ở một mình. Đi làm với tâm trạng uể oải, trong buổi họp, hắn liếc nhìn D.O không biết bao nhiêu lần. D.O vẫn tỏ ra hết sức bình thường, che giấu niềm vui hạnh phúc qua lớp mặt nạ. Hắn thừa biết D.O đang dùng tài diễn xuất cao tay....

Rồi thêm một ngày nữa không thấy Seohyun trở về, hắn... ghét em vô cùng. Sao lại có thể vô tâm quá vậy? Chẳng lẽ suốt mấy ngày qua, không một giây phút nào em nghĩ về hắn? Em không sợ D.O bị vùi dập sao? Nhưng Chanyeol đâu có cớ để gọi em về.

z

Từ bên nước ngoài DEVILS tuyển chọn rất nhiều kiều nữ tới từ Châu Á, Âu, Mĩ để tìm ra những mĩ nhân hợp "khẩu vị" của Đại Bàng Trắng, tất cả phải là giai nhân tuyệt sắc. Cuộc tuyển chọn trải qua nhiều quá trình nên việc chọn ra năm mươi người đẹp hẳn sẽ phải thu hút sự quan tâm của Sếp. Trong số họ có thể chỉ là người tình một đêm của Chanyeol, hoặc sẽ là vĩnh viễn, không thể nói trước được, chưa ai từng được gặp Chanyeol dù chỉ một lần nên đều tò mò về con người hoàn hảo này, nhưng đều mong muốn lọt vào tầm ngắm nơi đôi mắt Chanyeol. Họ tự kiêu, tài năng và trí tuệ.

Buổi tiệc đêm của DEVILS vừa mới chỉ bắt đầu, 50 cô gái đã choáng ngợp trước vẻ đẹp của Sehun. Quả không như lời người ta nói, những nỗ lực của họ không uổng! Sehun là em trai của Đại Bàng Trắng, hắn đã đẹp như vậy rồi, thì người mà họ chờ đợi sẽ không thua kém!

Sehun mặc bộ Vest màu trắng khác hẳn với tông tối màu hàng ngày, hắn đang đi vào, phong thái đường hoàng hùng dũng theo từng bước chân. Cầu vai nở nang cùng với tầm vóc cao lớn, Sehun luôn thu hút ánh nhìn của mọi người.

Krystal bước đi cùng với anh mình. Duy chỉ có mỗi cô là phái yếu được sánh vai cùng Sehuntừ trước tới giờ, Sehun ghét phụ nữ. Các quý cô chân dài thoáng do dự trước nữ hoàng của buổi tiệc, Krystal cũng mang vẻ đẹp quý phái như người anh trai. Nếu Sehun mang một phong cách rất đàn ông, thì ngược lại, ở Krystal sự nữ tính luôn hiện hữu, không chỉ vậy, đôi mắt biết nói của cô còn khiến bao nhiêu người ngã gục. Làn da trắng hồng nổi bật trên nền chân váy đen, đúng là một khuôn mẫu của DEVILS. Rời chỗ Sehun, Krystal tiến về chỗ Kai, anh đang đứng cạnh người em trai, D.O.

Chanyeol tới ngay sau đó, hắn lịch lãm trong trang phục màu đen tương phản với Sehun. Chỉnh lại cổ áo, Chanyeol đi vào. Hắn là chủ nhân của buổi tiệc.

Ngay khi vừa nhìn thấy, những mĩ nhân đã ngây ngất trước vẻ đẹp "khó đoán" của Chanyeol, mặt khác vẫn luôn phải tự tin trước hắn. Nếu may mắn, họ có thể có được vinh dự sở hữu hắn suốt cuộc đời.

Năm mươi cô gái, là tụ họp tinh hoa, chắt lọc những tinh túy từ hơn một trăm quốc gia. Họ đều xuất thân không chút tì vết và tất cả đều một lòng vì DEVILS. Những đôi chân dài miên man, bờ môi gợi cảm và thân hình quyến rũ không một thước đo nào có thể đánh giá, họ nín thở đợi chờ đôi mắt Chanyeol dừng lại nơi mình. Viên quản lí giới thiệu từng cô gái một cách chi tiết, tổ chức tin rằng sẽ có ít nhất một người trong số được chọn. Ấy thế mà Chanyeol lại nghĩ tới Seohyun lúc này, nếu đem so sánh em với họ, chắc chỉ là 0,1 trên thang điểm 1000. Chanyeol vẫn đang lắng nghe lời của người thuyết trình, so với những mỹ nhân hoàn hảo này Seohyun sao lại có quá nhiều nhược điểm tới vậy?

Lại nghĩ tới em, hắn nâng một ly Vodka nho đen và uống cạn. Seohyun cũng có một chiều cao tương đối, nhưng không hề gợi cảm, thế mà lại có sức quyến rũ chết người, hơn hẳn những đường cong khiêu gợi trước mặt hắn đây.

Viên quản lí muốn hỏi Sếp có muốn xếp cô gái nào vào một trong số những khu biệt thự không và nhận lại cái lắc đầu ngay lập tức. Hắn không muốn, mà tại sao ngay từ khi Seohyun mới chỉ mười một, hắn đã cho em được ở đó, chẳng lẽ... tình cảm của hắn bắt đầu từ trước đó rồi sao? Chanyeol không chọn ai cả, điều đó thật phũ phàng và lạnh lùng, trái lại càng khiến các giai nhân mong muốn chinh phục hơn.

Ở buổi dạ hội đêm này còn có thêm tâm điểm chú ý nữa, là Sehun. Mười bộ trang sức độc nhất vô nhị từ hơn 128 quốc gia được bày trang trọng trong lớp tủ kính, tất cả đều của Sehun. Giá trị mỗi sản phẩm lên tới vài chục nghìn dola chứ không ít. Mọi người góp mặt tại đây đều tò mò không biết những món nữ trang này sẽ vinh dự dành cho cô gái nào. Như đã biết, Sehun không bao giờ ngó ngàng đến phụ nữ, thế mà hôm nay khác hẳn, Sehun trầm ngâm đợi chờ một người nào đó.

z

Seohyun đang ngủ thì nhận được tin triệu tập của Sếp nhỏ. Em không hề biết di động đã bị gài hệ thống của Sehun từ hồi nào, khi bước ra cửa thì đã thấy có ngay một chiếc xe đứng chờ.

Cửa lớn đã được đóng khi vị khách mời cuối cùng đến. Là một cô gái. Seohyun bước vào, em chưa thực sự hiểu lệnh của Sếp. Nói thực, so với Chanyeol em sợ Sehun gấp đôi. Trống ngực đập thình thịch khi mà nhiều con mắt quý tộc đang soi mói, đây là chốn "thiên đàng", có lẽ vậy, em toàn thấy những ác quỷ cao sang qua lại trong cung điện đồ sộ. Nhìn thẳng ra chỗ của những kiều nữ chân dài, giữa họ là một người khác giới vận đồ đen. Chanyeol đã nhìn thấy em. Hắn không tin em lại ở đây, cả chiếc váy màu đỏ hồng em đang mặc trên người nữa, hẳn phải có người đẳng cấp cao mua cho. Là D.O được sao? Có thể, nhưng D.O không to gan tới mức dẫn em gái tới đây! Chanyeol nhận định, còn Kai thì càng không phải, hay là...

Kai cũng nhìn thấy em. Anh cố không để tâm tới.

Chanyeol ôm đại một cô gái trong số, tay hắn mơn man nơi vòng eo của quý cô cốt chỉ để em ghen. Nhưng Seohyun ngoảnh đi ngay, em lo sợ Sếp hỏi một tuần nay đã đi đâu nên tiếp tục làm theo lệnh Sếp nhỏ, tiến lại gần mấy chiếc tủ kính long lanh ánh đèn. Người bảo vệ chặn lại, không cho bước tiếp. Em không hiểu gì, chỉ biết dòng lệnh của Sếp sai khiến mình phải đi vào khu vực đó.

Lúc này, Sehun đã đến bên cạnh, nở một nụ cười chưa từng thấy:

-Chọn đi! Một hoặc tất cả! - Sehun nhìn em âu yếm.

-... - Seohyun nhìn thẳng vào mắt hắn. Không giống như mọi khi, đôi mắt dành cho em giờ tràn ngập tình yêu thương.

Tất tần tật những người có mặt lúc này đều sốc vì điều đó. Họ không tin câu nói được phát ra từ Sehun và cũng không tin người con gái lại là một tiểu nữ vô danh. Seohyun chưa xác định ra dụng ý của Sehun, nhưng ánh mắt hắn khiến em không rời được. Em không hô hấp bằng mũi nữa mà dùng miệng thở sâu.

-Chọn đi! - Sehun đặt tay lên bờ vai Seohyun và đẩy đi xem từng thứ đồ. Những viên kim cương lấp lánh, những chuỗi hạt xa xỉ lộng lẫy, thực sự không thể so bì bằng ánh mắt của Sehun đang nhìn em. Seohyun chớp mắt rồi nhìn xuống. Em còn cảm nhận được đôi vai run rẩy của mình, mắt em hoa lên, ghì chặt tay vào chiếc váy.

-Chiếc lắc chân hạt cườm hay khuyên tai ngọc trai La Mã? - Sehun để em lại gần mình hơn.

Seohyun vẫn yên lặng, những bộ sản phẩm này quá phô trương. Sehun định giải thích cho em và mọi người bằng cách hôn nhẹ lên má thì từ xa, Chanyeol đã đẩy cô gái người Hà Lan ra.

Seohyun mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ hồng chấm ngang đầu gối. Người toát lên mùi thơm hoa huệ tây, thanh cao nhã nhặn. Em đứng so người một phần vì sức nặng đôi bàn tay của Sehun. Không phải nặng bởi trọng lượng mà là ở làn da của Sếp rất ấm, ẩn dưới bàn tay hồng hào kia là hằng hà vô số tinh thể mặt trời bé con, truyền sự nồng ấm tới đôi bờ vai run rẩy. Giống như giữa Sếp thân quen, em nhìn Sehun với vô số cung bậc cảm xúc, hận có, sợ có, trách móc cũng có, và có chút gì đó là niềm tin.

Em không hiểu mình đến đây để làm gì, khoác lên mình bộ cánh như những công nữ quý phái, và là tâm điểm của sự chú ý. Sehun hài lòng vì chiếc váy mà đích thân chọn lựa, Seohyun rất hợp với màu đỏ thẩm mĩ này. Người em không còn quá gầy như lần hắn sai em đi tới Green, có lẽ thời gian qua đã chú ý giữ gìn sức khỏe hơn. Trông em không nổi bật trong bữa tiệc nhưng nổi bật với riêng mình hắn, chỉ thế là đủ. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, một nét giản dị vốn có mà vì thế hắn đã yêu em. Em dung dị, không trưng diện như những người con gái khác, em là chính mình, và là người con gái hắn yêu.

Đứng bên cạnh em đây là một người đàn ông mặc Vest trắng, còn đằng xa là một người khác mặc đồ màu đen, rõ ràng màu đỏ hợp với trắng hơn là đen. Sehun cúi người để hôn lên đôi má em, hắn muốn giải thích cho tất cả chỗ đứng của Seohyun, kể cả hai người anh trai kia, nhưng không được, lần thứ hai, hắn lại bị Chanyeol qua mặt.

-CẬU ĐANG NỊNH CHỊ DÂU ĐẤY À! - Câu nói cất lên theo ngữ âm trầm mà rất rõ, khiến tất cả phải lặng im, kể cả tiếng nhạc. Chanyeol bỏ tay ra khỏi người cô gái, rồi ung dung bước tới chỗ Sehun, như mình đã "đặt cọc" chỗ đứng.

Cái từ "Chị dâu" Seohyun không giả vờ không hiểu, chẳng lẽ câu chuyện hôm nọ là thực sao? Những điều Chanyeol nói với em...? Em rời mắt nhìn về phía người đang tiến lại gần, không chỉ em mà hàng trăm ánh mắt cũng đang dõi theo.

Không quan tâm tới suy nghĩ của Sehun, Chanyeol đến ngay trước mặt, đối diện, luồn tay vào eo và giữ em về bên mình.

Sehun nhìn lại Chanyeol bằng ánh mắt nảy lửa. Đây là buổi tiệc của Chanyeol, Sehun chuyển mắt về phía Seohyun - "Đúng vậy, tôi đang cùng bạn gái lựa đồ cho chị dâu!" - Nếu muốn nói, Sehun hoàn toàn có thể chớp cơ hội khi Chanyeol tiến đến, nhưng hắn không làm. Sehun thở điềm tĩnh. Hắn cũng buông tay khỏi đôi vai em ngay khi Chanyeol bước tới, chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng. Sehun không thích đem chuyện này ra làm trò hề, đặc biệt càng không muốn đem em ra để tranh giành. Hắn phạm sai lầm một lần là đủ, cái ngày đem em đi "cho" đã là quá khứ, giờ không thể tiếp diễn. Hắn chấp nhận em với tư cách là "chị dâu", nhưng chỉ trong buổi tối ngày hôm nay.

Oh Sehun không nhìn Seohyun nữa, hắn quay đi, để lại ánh nhìn hụt hẫng nơi em. Phía cuối tầm nhìn, em chạm ánh mắt của D.O, Kai đang ở đó, nhưng em không dám, chỉ dám tìm đường giải thoát nơi người anh thứ hai. Sự việc này đối với D.O cũng thật khó lường, em gái cậu là "chị dâu của Sếp nhỏ" được ư?

Chanyeol không thích ánh mắt đó của Seohyun, thà rằng em mở tròn to đôi mắt nhìn vô định mọi thứ còn hơn là nhìn về phía người khác.

-Em muốn lấy hết tất cả số nữ trang này sao? - Chanyeol cắt ngang, nhưng Seohyun không trả lời. Chưa bao giờ nghe hắn gọi mình là "EM". Chanyeol đặt đôi môi của mình vào môi em như để cố hữu "chủ quyền". Hắn làm vậy là bất ngờ, gây sốc với tất cả mọi người, nhưng em để yên thế.

Phải nói là liều lĩnh, ngộ nhỡ đột nhiên em đẩy hắn ra, chắc chắn Sehun sẽ "nhảy vào cuộc", vì thế Chanyeol không thể chạm môi quá lâu, tay hắn luôn trong trạng thái chờ chực, kiểm soát cánh tay em, không thể để hành động "thô lỗ" lấy tay quẹt miệng diễn ra được. Cố gắng lắm Chanyeol mới dứt khỏi bờ môi mềm. Cảm giác quyến luyến êm ái từ từ quấn lấy hắn rồi siết chặt, em không khước từ nụ hôn bị động đó. Sehyun hướng lên nhìn Chanyeol, đôi mắt như một đứa trẻ vô tội có vô vàn điều phải hỏi ngay tức thì.

-Em không thích chúng sao? Vậy có lẽ chiếc nhẫn này sẽ làm em hài lòng! - Chanyeol ra hiệu cho nhân viên đem ra. Hắn chu đáo hay vì đã tính trước? Và lờ luôn ánh mắt của em.

Người phục vụ đem ra một món đồ giá trị, một chiếc nhẫn. Ánh sáng từ mặt ngọc safia phát ra tao nhã, lung linh tỏa sáng trên đôi mắt em. Hắn không đợi Seohyun lên tiếng mà đã nâng đôi tay em lên, đặt chiếc nhẫn vào vị trí mà hắn muốn, vừa vặn.

Seohyun đổi hướng về phía tay mình, em không biết giá trị của chiếc nhẫn và cũng không thể hiểu được giá trị hành động vừa rồi của Chanyeol. Sau giây phút này, giờ đây vị trí của em đã hơn hẳn hai người anh trai mình, và có khả năng còn vươn cao hơn cả nhiều người khác nữa. Chanyeol đón nhận ánh mắt của em, một mặt hắn sợ rằng em và những người xung quanh cảm nhận được thấy từng nhịp đập dồn dập của trái tim mình, mặt khác lại muốn thể hiện em là người hạnh phúc nhất tối nay.

Chanyeol dùng tay nhẹ nhàng chỉnh đầu Seohyun xuống, hắn không muốn em cứ trân trân nhìn hắn thư thế. Đôi môi em như đang thách thức, giống một liều thuốc chết người, hắn phải kiềm chế bằng cách để em đổi tầm nhìn.

Đạt được mục đích của ngày hôm nay, Chanyeol xoay người và để em đi theo mình bằng cách tay vẫn đang ôm lửng nơi vòng eo. Hai người ra tới cổng và lên xe đi luôn. Trước khi sánh bước cùng Chanyeol, Seohyun đã ngoái lại. Ánh mắt em tìm kiếm là Sehun. Sehun khước từ sự tìm kiếm của em, hắn chỉ nhìn vào chiếc nhẫn trên đôi tay run run. Một ánh mắt buồn tới khó tả, một sự hy sinh không thể lớn lao hơn, trước khi em rời tầm mắt, Sehun đột ngột nhìn thẳng vào em... đó là sự không từ bỏ.

Dù thế nào chăng nữa, dù ngày hôm nay em thuộc về ai, thể xác hay cả con tim em nữa, nhất định một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho em phải "chủ động" đi tìm "mũi tên" của riêng em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro