Nảy mầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

seohyun đang suy nghĩ, sự tò mò thôi thúc bản thân ra khỏi phòng. Đi hết hành lang, em dừng lại ở căn phòng có cửa được sơn màu đen, khác hoàn toàn với chín phòng còn lại. Đột nhiên cửa phòng mở ra, Chanyeol bước ra ngoài.

-Sao vậy nhóc con? - Lần đầu tiên hắn không còn gọi em là "mày" nhưng chất giọng thì vẫn như trước.

-Dạ không có gì! - Con bé sợ hãi, ước gì đừng đặt chân ra khỏi cửa.

Chanyeol nhìn con bé bước đi thẳng. Tới phòng cuối cùng, hắn mở cửa vào. Đơn giản hắn không thích ai vào phòng mình.
Seohyun bước theo. Vẫn như xưa, em thấp hơn hắn hơn một cái đầu. Chanyeol ngồi chờ sẵn ở ghế salon. Hắn đang dùng máy tính của mình. Chẳng lẽ lại dậy con bé bằng cái máy cổ lỗ sĩ kia. Seohyun lấy máy tính của mình ra, hai máy đối lập nhau về màu sắc, một màu trắng bạc, trong khi cái còn lại đen tuyền. Chanyeol chiếm tới bảy phần của cái ghế dài, tư thế hắn ngồi rất thoải mái, trong khi con bé chỉ dám ngồi ở ghế phụ kề bên.

Hai tuần học được từ tay hacker chuyên nghiệp, con bé có vẻ khá hơn, nhanh nhạy hơn, xác định được phương hướng trong những bài toán khó. Có những phương thức mà các hacker của DEVILS không hề hay biết Seohyun lại được tiếp cận. Chanyeol sàng lọc những bài tập rắc rối, chỉ dạy cho những thứ dễ hiểu và một số tuyệt kĩ cơ bản, hắn không thích nói, trong cả mấy tiếng đồng hồ, họ đều im lặng. Tuy nhiên cũng có rất nhiều buổi hắn phát cáu với con bé. Seohyun quá chậm hiểu, Chanyeol đã chỉ cặn kẽ vài ba lần rồi mà để tự thực hiện mãi không xong. Sao có thể so sánh Seohyun với hắn được, trí tuệ của một con bé mới chỉ 11,12 sao sánh bằng cái người sinh trước tới tận bảy năm, mặt khác, hắn là ai kia!?! Nhưng Chanyeol vẫn giữ bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt ngây ngô của em khiến hắn chẳng thể nào tức được nữa, những lúc ấy hắn đành thở dài và truyền đạt lại từ đầu.

Một buổi sáng đầu tuần như bao ngày khác, Chanyeol định sẽ dạy con bé cách ẩn mình trên hệ thống mạng online trước khi tới văn phòng. Vẫn cái cách chẳng coi ai ra gì, hắn thản nhiên mở cửa phòng con bé. Seohyun đang đánh răng, còn quá sớm mới lại hôm qua hắn dạy tới tận khuya. Nghe thấy tiếng động, con bé nhận ngay ra là hắn. Lại phải học, em chán ngấy rồi, một ngày hắn dành ít nhất tám tiếng trực tiếp dạy, còn lại để em tự thực hành với đống bài tập phải làm trong mười tiếng. Em chải đầu cẩn thận rồi bước ra. Chanyeol nhìn con bé bằng ánh mắt khó chịu vì đã để hắn chờ lâu. Nếu là người khác chắc chắn con bé đã tìm cách làm hỏng cái máy tính để khỏi phải học nữa, nhưng hắn thì không thể. Hắn toàn dạy cách lẩn tránh chương trình an ninh, biết bao nhiêu dạng bài tập, trong khi em thích lập trình hơn. Em lại ngồi vào vị trí quen thuộc, khởi động máy.

Hắn vẫn nhìn con bé từ nãy tới giờ. Trông nó ăn mặc chẳng hợp gu tẹo nào. Hắn luôn lịch sự với bộ jeans áo sơ mi, có hôm thì là quần âu, áo vest, thi thoảng mới thấy hắn mặc áo cổ tim. Còn con bé, nó luôn mặc quần thụng, áo phông.

"Ha, có lẽ nó ngại người khác giới!" - hắn khẽ mỉm cười, đối với hắn con bé chẳng khác gì khúc củi khô. Hắn thoáng nhìn thấy nét đắn đo trên khuôn mặt non choẹt, nhận ra sự không thích của con bé vào những bài tập này, ờ thì hắn đã quen với cách làm việc 18/24 tiếng của DEVILS rồi, có lẽ phải thay đổi.

Chẳng ai thích người khác nhìn mình quá lâu, Seohyun đứng dậy vào nhà bếp. Buồn ngủ quá, em lấy một ly cà phê và uống ực. Thật chẳng phép tắc chút nào. Sếp vẫn ngồi ngoài này mà em dám.

-Cà phê! - Chanyeol lên tiếng ra lệnh.

Chủ muốn uống cà phê, em hiểu, rửa cái cốc vừa uống, đổ nước cà phê vào và mang ra, đặt trước bàn chỗ hắn ngồi. Thật hết chịu nổi, Chanyeol nhìn vào cốc cà phê đó, rồi lại nhìn em. Ánh mắt rất khó chịu. Con người hắn vốn hoàn mĩ. Đôi mắt tròn xoe nhìn vào con mắt sâu thẳm, làm hắn chẳng thể trách con bé, chắc vẫn còn ngoái ngủ.

Giờ thì Seohyun mới hiểu, đem cất ly cà phê đó đi rồi lấy một ly mới. Em quay lưng về phía hắn, hồn nhiên uống hết ly cà phê trước, sau đó đem ly mới ra. Chiếc gương đã phản chiếu hết hành động, Seohyun đặt ly cà phê xuống bàn. Hắn chẳng còn gì để nói với em. Không coi ai ra gì cả. Hắn không dùng cà phê nữa. Lại tiếp tục học.

Sau ba tiếng yên tĩnh, con bé chợt lên tiếng:

-Tôi đi ra ngoài một chút - thường người ta hay nói rồi làm ngay, nhưng con bé phải được sự đồng ý đã.

"Tôi" - thật buồn cười, nếu lớn hơn tí nữa thì có thể xưng hô như thế, vì nhân viên của DEVILS vẫn hay dùng từ đó để trao đổi với hắn,... Từ "tôi" khẽ nhói trong tim, riêng đối với nhóc con này thì không được dùng từ đó. Nên là gì nhỉ? "Anh - em" - đột nhiên hắn nghĩ về em mình, có khi nào con nhóc này đã lấy đi vị trí đó mất rồi. Tiếng bíp từ máy tính kéo hắn về với thực tại, Seohyun vẫn đang nhìn hắn.

"À! Nó đã nốc hai ly cà phê lúc nãy!" - Chanyeol ra hiệu cho con bé đi. Trẻ con thật nhiều điều thú vị, hắn lại mỉm cười.

Chanyeol nhìn vào chiếc ghế đối diện, có cái gì dưới gối. Một tấm thiệp chúc mừng. Bên ngoài có từ "Anh trai". Chanyeol không giở ra đọc. Seohyun lạnh hơn hắn nhiều.

Khi Seohyun quay lại thì hắn đã đi rồi!

Tốn thời gian với nhóc con thật, lần nào hắn cũng chỉ định dậy nhóc một lúc thôi, nhưng hình như bên nhóc hắn không có ý niệm thời gian, dẫu cho chỉ cần hướng mắt xuống cuối màn hình laptop.

Kể từ vụ trao đổi hàng lần trước, DEVILS đang tạm ngưng hoạt động, phần là để củng cố lại đội ngũ nhân viên, phần khác là do ông trùm đã tìm ra thú vui khác không phải công việc.

Chanyeol lại nhớ đến cái từ "Anh trai". Con người hạ đẳng đó có gì mà hơn hắn, chỉ khác là chảy chung một dòng máu với con bé. Thế mà ngày nào hắn cũng qua căn phòng đó, im lặng hàng giờ, rồi lại đi. Có khi nào đã trở thành một phần rất quen thuộc mỗi ngày, và cũng không có ý định gỡ bỏ. Cái cảm giác mong chờ một điều gì đó thật thú vị, như là chạm vào đôi mắt nâu của nhóc, hay cốc nhẹ vào đầu khi giảng mãi mà không hiểu, cái mặt thộn ra vì cách giải bài tập khó lại quá dễ,... Nhưng cái gì cũng có giới hạn, Chanyeol luôn dừng lại đúng lúc.

Hắn đã coi con bé như em gái, nhưng nhỡ đâu, một ngày nào đó lại vượt quá ranh giới. Đối với một kẻ có tham vọng mà nói, DEVILS là tất cả, không gì hơn!

z

Seohyun nhận được thông báo, ngay chiều nay phải đi tập huấn. Trong tương lai, em sẽ trở thành điệp viên. Seohyun không mong muốn điều đó, thứ mong chờ chỉ là một nơi yên ổn, sống qua ngày, rồi khi đã đủ tuổi được phát luật quy định, em sẽ từ bỏ nơi này, bằng mọi cách... Điều em vẫn đang tìm kiếm là gia đình thật sự, vì chỉ có những giọt máu mủ mới không ép con tim cô độc đau khổ quằn quại. Thế mà em lại được làm điệp viên phải sống mãi trong cái xã hội vô nhân tính này.

Seohyun lên chuyến bay cuối cùng sang Seoul.

Sehun nhìn theo bóng chiếc máy bay...

z

Đặt chân về lại đất nước sau sáu năm, hít một hơi dài,... Thứ mùi cảm nhận được là máu, của mẹ,... Đặt một vòng hoa trước cánh đồng bạt ngàn, thời gian làm phai nhạt đi con đường mòn hồi nào, mà có phải là trên mảnh đất này không, em không thể hình dung được, lúc ấy mới chỉ là một bé con, ...quá lâu rồi, nhưng chưa khi nào con tim thôi không rỉ máu,...

Seohyun không thay đổi là mấy, vẫn là mái tóc đen cắt ngang lưng buộc gọn gàng, đôi mắt màu nâu ẩn dưới hàng lông mi dài, à, đôi mắt không tròn xoe như hồi bé nữa, đuôi mắt dài và sâu hơn, mang nỗi buồn man mác,...

Qua bài kiểm tra kĩ thuật lập trình, Seohyun được xếp vào DEVILS.4. Thật bất ngờ, vì tư cách của em đâu có thể tiến xa như thế, mẹ là gián điệp cho tổ chức chống lại DEVILS, nhưng có lẽ một tháng học với bậc thầy của máy tính ngày trước đã giúp em có một chỗ đứng. Giờ thì những đứa trẻ ở cùng hồi bé trong cô nhi viện sẽ không thể khinh miệt mình như trước nữa, bởi tiêu chuẩn để vào được DEVILS.4 là rất cao.
Seohyun xếp hạng thứ 300/300 tổng số nhân viên đợt này của DEVILS, giống như đỗ vớt vậy, thà rằng không được còn hơn. Tại sao ư? Seohyun sợ làm việc cho con người đó. Hôm nay là ngày ra mắt Sếp. Em không thích nhìn thấy cái khuôn mặt ấy chút nào.

Seohyun xếp hàng theo thứ tự, em xếp trong dãy gồm 10 người, còn lại những dãy kia dài hơn. Họ phát cho mỗi người một tấm thẻ thông hành, của em là cái màu đỏ. Thật choáng váng! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Em sẽ đảm nhiệm vai trò của một gián điệp cho DEVILS!

Mẹ vì làm gián điệp mà chết dưới phát súng theo lệnh của kẻ đó, việc chọn người làm ở vị trí nào cũng phải dưới sự phê chuẩn từ hắn, thế mà "bắt" em làm theo cái điều không thể ngờ tới. Hắn muốn gì chứ? Một đứa con trả thù mẹ nó, đi ngược hoàn toàn lại những gì mẹ nó đã làm. Còn gì đau đớn hơn.

-Sếp! - người quản lý hô lớn. Tất cả nhân viên mới của DEVILS.4 đều cúi mặt, riêng hàng cuối cùng gồm 10 người không cần phải làm điều đó.

Seohyun đứng thẳng người. Sếp đi vòng quanh kiểm tra. Có những người, họ biết nhau ở đó mà không muốn nhìn.

Sehun rất đẹp. Trông hắn chững chạc so với độ tuổi 24, phom người chuẩn cộng với chiều cao ngất ngưởng, 1m87, khiến hắn chẳng bao giờ không phải là tâm điểm của sự chú ý. Sehun sải bước tiến tới chỗ của những gián điệp tương lai, từng bước chân toát lên một phong thái đĩnh đạc, con mắt chẳng chủ định nhìn vào cái gì. Lúc này đồng loạt cả 10 con người cúi đầu kính chào. Seohyun đứng ở vị trí số bảy.

-Tốt lắm - Sehun lên tiếng bằng chất giọng trầm ấm, nhưng không biểu cảm - Từ giờ các ngươi không hề quen biết nhau, không hề biết DEVILS, và ta, chủ nhân của các ngươi chừng nào mà hoàn thành nhiệm vụ.

-Rõ! - Tất cả đồng loạt lên tiếng.

Giây phút này đối với Seohyun là giây phút hạnh phúc nhất từ trước tới giờ. Không còn phải cúi chào con người đó, không phải lo sợ con người đó sẽ hành hạ mình, cũng chẳng phải sống trong những ngột ngạt của DEVILS. Nếu như không được huấn luyện từ nhỏ phải trung thành với những vị thủ lĩnh của DEVILS, chắc chắn Seohyun sẽ cầm súng bắn lén từ phía sau hắn rồi. Ngay cả người có vị trí cao hơn hắn một bậc, em cũng đã từng dám...

z

Trường THPT SoPa

-Cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ có một bạn học sinh mới - Cô Hana chủ nhiệm lớp 12A2 thông báo - vào đi em! - cô chỉ tay vào bạn học sinh nữ đứng ngoài cửa lớp. Seohyun bước vào, cố tỏ ra thân thiện.

-Bạn ấy sẽ giới thiệu đôi nét về bản thân mình cho cả lớp! - Cô Hana tạo không khí sôi nổi.

-Xin chào! Mình là Seohyun, các bạn giúp đỡ mình nhiều nhé! - Giọng của Seohyun rất truyền cảm nhưng có vẻ như ấn tượng đầu tiên trong các bạn là không tốt. Vậy nên Seohyun cũng thôi, người của DEVILS không thích nhiều lời.

-Chà, phía góc lớp còn hai cái bàn trống, chúng ta không thể để bạn mới ngồi trong đó được. Luhan à, em chuyển vào trong để bạn ngồi chỗ em nhé! - cô giáo muốn học sinh mới ngồi dãy giữa, nhưng là bàn cuối vì Seohyun khá cao - Thị lực của em tốt chứ, Seohyun?

-Dạ vâng - Seohyun lễ phép rồi đi xuống cuối lớp.

Cậu học sinh đó với cái tên Luhan không thích nhường chỗ cho em nhưng vì là lệnh của giáo viên, cậu đành chấp hành vô điều kiện. Seohyun đặt ba lô lên bàn, kèm theo một nụ cười:

-Xin lỗi vì đã ngồi chỗ của cậu nhé!

Cậu ta không thay đổi trạng thái khuôn mặt, chỉ đặt phịch chồng sách xuống một cách thái độ.

Thế giới mà Seohyun sống trước đây khác thế này hoàn toàn, không bao giờ có chuyện trước mặt người quản lý mà nhân viên tự do nói chuyện và bày trò, thế nhưng tại cái lớp học này, cô giáo vẫn đang nghiền ngẫm giảng bải, lũ học sinh ngồi học với đủ mọi tư thế, người thì cúi gằm xuống đọc truyện tranh, người thì nằm dặt dẹo, hay tiếng rung liên tục từ điện thoại của một vài nam sinh. Seohyun chưa từng nghĩ lớp chọn hai lại thế, biết vậy đã xin vào chọn một cho xong. Mà hình như Seohyun học lớp Văn, đây là môn học yếu nhất của em từ trước tới giờ...

Seohyun khẽ mỉm cười nhận ra cậu bạn đang nhìn về phía mình, em đã biết lí do sao cậu lại khó chịu khi phải chuyển chỗ. Là vì cô bạn ngồi phía bên tay phải. Có vẻ ánh nhìn của cậu ta không được đáp lại, Seohyun nhìn ra phía đó, bạn nữ ấy vẫn đang chăm chỉ nghe bài. Theo trực quan, em biết hai người này không đơn giản chút nào.

-Cạch! - cây bút chì của Luhan bị gãy, đây là lúc để thể hiện sự thân thiện, Seohyun lấy ra chiếc bút chì và hướng về phía Luhan.

-Dùng của mình nè! - Seohyun nở nụ cười tươi tắn.

Luhan cũng không có ý định dùng, nhưng trong hộp bút chẳng còn cái nào thay thế. Luhan lấy luôn và chẳng thèm nhìn cô bạn. Cánh tay cậu ta không giống như những nam sinh khác, nó chắc và khỏe, từng đường gân nổi lên một cách khỏe khoắn. Ở tuổi này đâu thể có một cơ thể hoàn chỉnh như vậy được, không chỉ cậu mà hai bạn nam ngồi phía trên cũng vậy. Giờ thì Seohyun đã biết tại sao mình phải vào lớp Văn để học. Trái lại, Luhan chẳng có chút nghi ngờ về cô gái đó. Cả năm tháng tuổi thơ đã tạo cho Seohyun chiếc mặt nạ hoàn hảo mà ngay cả "những con mắt" tinh tường nhất cũng không thể hiểu.

Đầu học kì có một bài kiểm tra khảo một số môn học cơ bản, Seohyun đều thực hiện một cách dễ dàng, có khi còn cố tình làm sai để tránh điểm tối đa, môn cuối cùng thì không mấy trót lọt Môn Văn. Nếu là phân tích một tác phẩm văn học thì chỉ cần học thuộc văn mẫu là Seohyun có thể làm được, chuyện đó không khó, nhưng cô Hana muốn thay đổi đôi chút, vì những đề cảm hứng của các tác phẩm đã quá quen thuộc, cô ra một đề hoàn toàn cấp I.

"ĐỀ BÀI: Hãy kể lại một kỉ niệm mà anh (chị) đáng nhớ nhất." - Cô viết rất to lên bảng.

-Lớp sẽ được làm bài trong 150 phút!

-Cô ơi! Sao đề này mà thời gian lâu thế !- Học sinh nhao nhao.

-Lâu để các em có thời gian cân nhắc kỉ niệm nào đáng để viết nhất. Bắt đầu tính giờ - Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, rồi trở về bàn giáo viên.

- Seohyun à, em không nhìn thấy đề sao? - Cô Hana thấy lạ vì tại sao cô học trò cuối lớp vẫn cứ chằm chằm nhìn cái bảng từ nãy tới giờ.

Seohyun không có vẻ nghe thấy những gì cô nói. Cả lớp quay xuống nhìn thành viên mới, cô bạn ngồi trên phải dùng tay lay mạnh, em mới thực sự trở về hiện tại.

-Cô đang nói bạn đó!

-Hả, à vâng, em nhìn rất rõ, chỉ là em đang tập trung suy nghĩ.

-Ừ, thế thì làm đi em - Cô Hana tiếp tục soạn giáo án. Cả lớp ai nấy đều đã đặt bút sau 15 phút đầu tiên. Trừ em.

Em thấy ghen tỵ với họ. Sao ai cũng phải đắn đo để chọn trong số hàng tỉ kỉ niệm, mà mình thì chẳng thể. Tờ giấy chỉ viết gỏn gọn tên và hai chữ bài làm. Biết viết gì đây? Tờ giấy trắng giống như tâm hồn em, những nét ban đầu là của mẹ, mẹ đã cho em những kỉ niệm hạnh phúc, nhưng em còn quá bé, không thể hình dung ra được. Em không biết mẹ bao nhiêu tuổi, cũng chẳng biết tên mẹ, không thể nhớ mình đã đủ lớn để gọi lên cái từ "mẹ" chưa?! Rồi thì cảm giác được ôm ấp trong vòng tay của người mẹ, không nhớ nổi, cha và anh trai nữa, những khuôn mặt ấy nếu như một ngày nào đó tình cờ giáp mặt, ai chỉ cho em biết được chứ?

Kỉ niệm thì nhiều lắm, toàn những mảnh vụn sắc lẹm mà chẳng bao giờ quên được. Nếu nói, em đã từng ăn cơm của con thú cưng của chủ, ai tin được chứ? Nếu nói người bạn duy nhất của mình đã bị hành sát một cách thê thảm dưới một tay súng 14 tuổi, chắc em tâm thần mất? Nếu nói em đã từng phải sống trong căn nhà kho trật trội và ngày ngày phải ăn cơm có sạn, em đã bị hoang tưởng?

Cuộc đời bắt đầu từ máu, máu của mẹ. Giọt mồ hôi mặn chát ướt đẫm tấm lưng, mẹ ôm em trong vô vọng. Rồi ai đó lấy đi quyền sống của mẹ... Chỉ vì làm gián điệp mà mẹ chết, cũng chỉ vì từ "gián điệp" em được sống, để con người đó hành hạ. Em không muốn lật lại, trang giấy trắng quá, em ghen tỵ với nó,... Còn nhớ, em đã từng ở cô nhi viện, nhận lấy sự ghẻ lạnh từ mọi người, nhưng đó chưa là gì khi chịu đựng dưới quyền kiểm soát của Sếp. Em đơn giản chỉ là vật tế cho một con quỷ hung tợn, để nó chà đạp lên mọi quyền sống, cho nó thỏa mãn thú tính... Giống như chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trên thế giới, làn da của em như đống than chì, không chút giá trị còn hắn như hàng ngàn viên pha lê kết nối,... làm sao dám quên.

-Các em còn 15 phút nữa - Cô Hana dừng công việc soạn thảo và thông báo. Có lẽ nhờ vậy mà Seohyun mới thức tỉnh, tờ giấy đã bị bôi bẩn và kín hết cả hai mặt. Ai đã làm điều đó, hay chính em đã làm nhơ tâm hồn???

Seohyub không hề để lộ cảm xúc ra bên ngoài, trông em vẫn bình tĩnh như các bạn khác. Có lẽ từ chính nỗi đau, khiến con người ta mạnh mẽ hơn. Chỉ còn 15 phút, em định nộp bài văn này sao? Chẳng có một kỉ niệm cụ thể nào, chẳng có chủ ngữ, và là vô thực tế với những con người hiện thực kia. Seohyun cất bài văn đó đi, lôi tờ khác ra viết trong vòng 15 phút ngắn ngủi.

Ngày thông báo điểm chẳng thú vị chút nào. Cô Hana bước vào lớp cùng tờ báo điểm.

-Lớp ta nhìn chung là khá tốt, chỉ có một vài bạn cần phải xem xét lại - Rồi cô phát danh sách điểm cả lớp cho từng học sinh vừa để cả lớp tự đánh giá lực học và bố trí kế hoạch bồi dưỡng thêm. Cô Hân đưa tờ điểm cho Seohyun, không hài lòng:

-Giờ ra chơi em gặp cô!

-Vâng.

-Bạn chạy chân trong à? - Cô bạn ngồi trên quay xuống nói với chất giọng mỉa mai nhấn mạnh ở từ "bạn".

-Là sao? - Seohyun không hiểu mấy từ ẩn dụ lắm. Ở DEVILS mọi người luôn nói thẳng vào chủ đề chính luôn.

-Học văn mà cái đó không hiểu hay cố tình không biết thế? - Rõ ràng cô bạn ngồi trên không hề hiền lành chút nào.

-Ý là bạn đút tiền để được vào lớp ấy, không ngờ lớp mình cũng có thành phần như thế - Một cô bạn ngồi cùng hàng với người bạn kia lên tiếng.

-... - Seohyun lặng thinh. Đúng là em vào đây theo lệnh Sếp.

-Không biết nói gì ư, điểm văn của cậu có 3 thôi à? Kém thế, cho mình mượn bài văn đi - Giọng cô bạn kiêu căng.

-... - Seohyun vẫn không nói, hai tay giữ khư khư lấy bài văn dù bị người kia giằng xé.

-Ồn ào, trật tự giùm - Luhan chen ngang, cậu không thích tính mấy bạn nữ trong lớp hay so đo, rồi bắt nạt người mới vào - Nó thích cho xem thì cho, không thì thôi, quay lên đi - giọng cậu không quá to để hai cô bạn kia còn biết ý quay lên.

-Ông được sáu chứ mấy mà hét to thế - Cô gái ngồi trên Luhan quay lại.

-Kệ tui.

-... - Seohyun thở dài. Hai cô bạn này chẳng khác mấy người ở cô nhi viện năm đó.

-Reng! Reng! Reng! - Tiếng chuông ra chơi cất lên, cả lớp đứng dậy chào cô rồi bàn tán đủ thứ chuyện, riêng Seohyun vẫn chưa có bạn, đứng lên theo cô Hana vào văn phòng.

-Cô không hài lòng về bài văn của em. 150 phút mà nội dung quá ngắn, chưa hết mặt giấy, em bị ốm hay không tập trung vậy?

-Dạ, em... - Seohyun ấp úng.

-Mà cô không thể ngờ được, chữ em thật tệ, giống như mấy bạn học lớp chọn một theo chương trình trắc nghiệm, tờ giấy thi mà viết chẳng khác gì giấy nháp. Em về làm lại bài khác rồi nộp cô.

-Dạ, em xin phép - Seohyun cúi gằm đầu rồi lủi thủi bước đi, trông em thật tội nghiệp, chẳng ai không chạnh lòng. Cô Hana nhìn theo bóng em.

-Cô à, em... làm đề khác được không? Bất kì đề gì cũng được - Seohyun quay lại, bạo dạn lên tiếng. Cái đề đó có được làm ở nhà thì cũng chẳng hơn, em biết chắc.

-Nhưng là đề chung của toàn trường, người chấm đâu chỉ mình cô - Cô Hana nhìn học sinh của mình, vẫn là khuôn mặt ngốc nghếch, em đã làm Chanyeol thay đổi, thì tại sao cô Hana lại không - Thôi thì em làm đề khác vậy! - nói rồi cô tìm đề thay thế. Seohyun mong rằng không phải là viết về gia đình hay bạn bè, em không có những thứ xa xỉ ấy.

-Được rồi, nghị luận xã hội về hiện tượng bạo lực trong cuộc sống. Đề này hơi rộng, em cần phân tích cả gia đình, nhà trường và xã hội. Thế nhé, đây là đề dự trữ, không thay đổi nữa được đâu, nếu vẫn muốn làm đề cũ thì cũng được.

-Dạ - Seohyun bước đi. Cô Hana trông con bé thật tội nghiệp.

Cả ngôi trường rộng lớn này biết bao nhiêu người mà em chỉ có một mình,... Lớp học ở góc trái, dãy hành lang trải dài như vô tận. Chữ em xấu, đúng thế, vì có ai nắn cho, ở DEVILS họ chẳng mấy khi dùng giấy. Còn về bạo hành, em chính là một nạn nhân đây. Đúng là ông trời ghét em rồi.

Seohyun về lớp, có một vài đôi mắt đang săm soi, trực quan của điệp viên cho biết điều đó là vô hại, họ chỉ có quyền nói không tốt về em, làm sao có quyền hành động, bởi em cũng như họ đang ở một xã hội bình đẳng.

-Mình là Taeyeon - Một cô bạn chìa gói bim bim trước mặt Seohyun bằng cách dễ mến - làm quen nhé! - làn da trắng và đôi môi mọng đỏ khiến cô bạn nổi bật hơn tất cả. Trông cô ấy đầy thiện cảm, Seohyun không ngần ngại nở nụ cười. Có thể đã lâu lắm rồi, em mới cười tự nhiên, không thể so bì với ánh mắt trong sáng và nụ cười đáng yêu của cô bạn, nhưng chắc chắn, đó là một nụ cười "đem lại hạnh phúc cho mọi người". Taeyeon chỉ cho Seohyun từng người trong lớp, em cũng chỉ biết lắng nghe,...

-Thế nhá! - Sau khi nhiệt tình giúp bạn hòa nhập với bạn bè, Taeyeon để Seohyun tự mình tìm hiểu, cô đi về phía Baekhyun - bạn trai cô.

z

Lướt qua vài trang mạng, Seohyun có quá nhiều tư liệu để viết, nhưng không thể...

Seohyun dùng xe đạp để tới trường, gần đây em mới học cách sử dụng nó, không có ai dậy nên dù đã biết đi vẫn gặp đôi chút bất tiện.

-Đi đứng kiểu gì vậy!? - Một cậu học sinh đi đằng sau quát lớn làm em giật mình. Xe của em tự nhiên bị kẹt phanh dừng gấp làm xe phía sau buộc phải dừng lại.

-Xin lỗi bạn! - Seohyun rối rít quay mặt lại nhận ra đó là Luhan. Trông mặt cậu ta lạnh te, đôi mắt màu ngọc trai đen ẩn dưới hàng mi cong, sống mũi cao và thẳng,... chưa bao giờ Seohyun nhìn thẳng vào một người nào đó mà ngắm kĩ đến thế.

-Không đi đi à!? - Luhan quát lớn hơn. Cậu đã quá quen với những đứa con gái hay nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ còn năm phút nữa là vào lớp rồi.

-À ừ! - Seohyun định táp vào lề đường cho cậu bạn vượt lên, nhưng đường đông quá, vậy nên em lên xe và đi tiếp.

Luhan thấy khó chịu với người đi trước, rõ là đường đông mà tay lái cô ta hết xoay bên này rồi lại chập choạng bên kia. Tới một ngã tư, Seohyun quên mất không nhìn đèn tín hiệu, vẫn cứ đi thẳng.

-Mù à!? - Luhan lại quát lớn, may mà cậu đã kịp giữ yên sau xe của Seohyun. Seohyun giật thót tim, nhưng thứ khiến con tim đập dồn dập không phải là vì bị lực kéo ở phía sau,...

Bên kia đường, một con Lamborghini LP640 dừng lại vì đèn đỏ. Có hai thanh niên đang ngồi trong đó. Seohyun mím chặt môi, hệ tuần hoàn làm việc hết công suất để có thể bình tĩnh nhưng mồ hôi đã ướt đẫm áo lúc nào không hay. Người cầm lái là Sehun, còn người ngồi kế bên là Chanyeol. Dẫu khoảng cách giữa hai con đường đối diện không hề gần, qua một lớp kính trong. Cái dáng người ấy mấy năm qua Seohyun không hề gặp, hắn vẫn ngồi theo kiểu sẽ "ăn thịt đối phương", tay phải gác lên cửa xe một cách phóng thoáng, còn tay trái tựa sau gáy phong thái thượng phong. Tư thế người cầm lái cũng không kém phần oai hùng, như "nuốt chửng" mọi thứ. Luôn là thế, họ xuất hiện để làm tim em ngạt thở.

Đèn chuyển màu xanh, tất cả các phương tiện bắt đầu lăn bánh, con xe đó cũng chuyển mình. Xe đạp của em buộc phải cuốn theo... Luhan cố gắng vượt ngang cô bạn để "chiêm ngưỡng" chủ nhân con siêu xe.

Thật lạ, nếu là một công chức không bao giờ có thể dám mơ được ngồi trong chiếc xe ấy, và nếu có tiền tỷ cũng khó mà có được xe nhập từ Mỹ như thế. Bằng đôi mắt tinh tường, Luhan đưa ra những quan sát đích đáng: đây là con xe mang một gam màu đen khỏe khoắn, ngoại trừ mui và khung cửa, thân xe được làm bằng sợi cacbon, vành được đúc hợp kim nhẹ giảm trọng lượng tối đa, chí ít cũng phải 650 mã lực, và tốc độ có thể đạt tới là 342 km/h. Còn hai người ngồi trong, chắc chắn không ai khác ngoài người của DEVILS. Chúng muốn phô trương đây mà. Luhan nhìn kĩ vào đôi mắt của người ngồi ghế bên, rồi tới người cầm lái, chúng toát lên vẻ kiêu hãnh tới đáng sợ, chúng chỉ nhìn thẳng. Thật là may mắn, Luhan đã che khuất hoàn toàn cho em. Cậu đã xuất hiện thật kịp lúc, khi mà con xe dũng mãnh kia đi lướt qua...

Tiếng chuông vào lớp vừa dứt, Luhan là học sinh cuối cùng được vào trường. Kể từ ngã tư đó, Luhan vượt lên đi trước Seohyun. Người bảo vệ chặn cổng không cho bất kì học sinh nào cố "vượt rào".

Seohyun không may mắn như cậu bạn. Em sẽ quay về nhà ư? Nếu như không nhìn thấy chiếc xe màu đen đó thì có thể, còn giờ bằng mọi giá em phải vào trường vì không muốn giáp mặt lần hai. Seohyun gửi xe ở ngoài và tìm cách vượt rào, điều đó không khó nếu là một nhân viên của DEVILS. Em luôn tỏ ra bình tĩnh, đi dạo xung quanh trường và tìm sơ hở, sử dụng chút ít khả năng từ đợt tập huấn, chỉ sau 4 phút đã có mặt tại lớp học.

-Ghê nhỉ? - Luhan khá bất ngờ vì sự xuất hiện của cô bạn. Nếu là học sinh cá biệt lâu năm thì dễ dàng tìm được lối vào, nhưng đây chỉ là lính mới, lại còn là phái yếu mà có thể vào được thì thật bất ngờ.

-Hì - Seohyun chỉ cười ngượng ngạo chẳng biết giải thích lí do. Hôm nay em phải nộp bài văn nên cũng khó để nghỉ.

Cậu nhìn vào nụ cười ấy, lạ thật, cậu cũng chẳng còn suy nghĩ gì nữa. Cô Hana bước vào, cả lớp đứng dậy chào. Cô mới ngoài 30, nhưng vì tâm lí nên cả lớp đều quý mến. Seohyun lấy trong cặp bài văn của mình ra đem lên nộp.

-Xong rồi à? - Cô Hana luôn niềm nở.

-Vâng - Seohyun cười trừ.

-... - Cô nhìn vào bài văn của học sinh lớp chuyên văn, chữ viết chẳng dễ đọc chút nào.

-Hì, em viết hơi ngoáy một tí ạ - Seohyun ngập ngừng. Thực ra em chẳng hề suy nghĩ về bài viết này, gửi yêu cầu tới DEVILS, lập tức sẽ có một bài văn hoàn chỉnh phù hợp với giọng văn của học sinh lớp 12 lực học bình thường. Em biết lạm dụng vị trí là không tốt, nhưng điều gì khác em cũng có thể làm được trừ việc hình dung về hai con người ấy.

Seohyun lại nở nụ cười đáp lại ánh nhìn của cô. Cô Hana rất thích nhìn nụ cười của cô học sinh này, trông thật thánh thiện và gần gũi.

Seohyun vẫn đang cố gắng hòa đồng với các bạn, em bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán, lúc nào cũng mỉm cười. Hộp bút luôn căng phồng, toàn là dụng cụ học tập, bạn nào thiếu, em sẵn lòng cho ngay, vì, thứ em mong muốn là được làm bạn với tập thể lớp. Nhưng khi mà càng thân thiết với cái thế giới này sợ rằng em sẽ yêu nó mất, rồi khi về lại DEVILS phải chết trong nỗi cô đơn.

Luhan ngồi phía phải, cũng là phía bên hành lang của lớp học, từ chỗ mình nhìn ra cửa sổ chỗ cậu thì chẳng có thứ gì, nhưng em lại thích nhìn ra phía ấy. Em thích nhìn vào ánh mắt của cậu. Đó là gì nhỉ, giống như giọt pha lê, đôi mắt đang nhìn về phía cô bạn Jessica. Luhan thích người ấy, cậu luôn trộm nhìn và cười một mình. Còn Seohyun không nghĩ thế, em cho rằng đó là ánh mắt của người anh trai đang nhìn cô em gái. Bạn ấy thật hạnh phúc, em ao ước có được ánh nhìn đó dù chỉ một lần.

Mấy cô bạn ngồi trên đều thấy lạ, vì sao ngày nào cũng thấy em nhìn cậu bạn rồi mỉm cười, thế là họ bàn tán xôn xao. Họ mặc định rằng em thích Luhan.

-Cậu thích Luhan à? - Taeyeon nói nhỏ bên tai Seohyun.

-Gì cơ? - Seohyun quay sang nhìn người bạn mà mặt chẳng thể hiện gì, nếu như bị nói trúng tim đen, thì phải tía tai, đỏ mặt, nổi da gà, nhưng em vẫn hoàn toàn bình thường.

-Thôi đi, đừng giả bộ nữa, cả lớp biết rồi - Taeyeon vẫn nài nỉ cô bạn hé lộ chút ít bí mật.

-Bạn đùa à, mình thích nhìn vào mắt của Luhan, chỉ thế thôi - Seohyun thẳng thắn.

Cứ tưởng câu nói thầm thì đó chỉ là bí mật của hai người, nhưng toàn bộ khu dưới đã nghe thấy hết. Trong đó có Luhan. Tất cả đều quay xuống nhìn Seohyun. Họ nhìn vào đôi mắt Seohyun, rồi lại quay lên cùng với tiếng cười rúc rích. Luhan đang úp mặt trên bàn, nghe thấy mấy tiếng cười đó, cậu ngửng lên quay sang phía Seohyun và nói:

-Trơ trẽn - Rồi cậu bước ra khỏi phòng học.

-Luhan à, chờ tớ với! - Taeyeon đuổi theo, hình như cô định thanh minh giúp cô bạn.

Seohyun vẫn ngồi yên đó, "Trơ trẽn???", vốn từ hạn hẹp không cho phép Seohyun hiểu cậu ta nói gì. Ngay sau đó, trong giờ Toán của thầy Be, cả lớp chăm chú học, thái độ học tập nghiêm túc không giống hồi đầu năm nữa. Theo thói quen, Seohyun quay sang nhìn cậu bạn. Cậu ta ném luôn cục tẩy vào chính giữa đỉnh đầu em. Seohyun khé nhíu mày, không đau nhưng làm tóc rối đành tháo dây buộc lại.

-Mời hai anh chị ra ngoài! - Thầy Be nổi tiếng nghiêm khắc, đang say sưa giảng bài mà có ai ồn hoặc làm việc riêng khiến thầy rất ức chế. Thầy vừa viết một số dạng tích phân cho cả lớp và quay xuống thì thấy trò nam ném mạnh thứ gì đó vào trò nữ cuối lớp, không hề tôn trọng bài giảng, thầy đoán rằng chắc phải làm việc riêng từ nãy rồi - Giờ này sắp thi thố đến nơi rồi mà còn trêu với đùa được hả? - Thầy Be chỉ tay ra cửa lớp. Cả lớp khẽ che mặt cười, "Thầy đuổi đúng người thế!",... Luhan bước thẳng ra ngoài lớp, cậu thừa biết tính ông thầy già vả lại cũng không thích năn nỉ ỉ ôi chỉ để nghe thêm mấy lời giảng.

Riêng Seohyun vẫn trân trân nhìn thầy, em chưa bổ sung cho mình được cách ứng xử. Ngày trước ở DEVILS, dù một ông lão ở tuổi 80 làm việc cho DEVILS.3 thì vẫn phải "nhường nhịn" người ở DEVILS.4.

-Thầy kinh lắm đó, ra ngoài đi - Cô bạn ngồi trên thì thầm, thực chất là muốn có câu chuyện để thu hoạch.

-... - Seohyun tin theo lời bạn không chút do dự bước ra cửa lớp. Và thầy Be tiếp tục giảng bài sau vài phút gián đoạn.

-Cứ đứng ở ngoài này thôi à? - Seohyun lên tiếng hỏi.

-Không thì thích uống nước chè hả? - Luhan vẫn luôn trả lời bằng giọng cọc cằn.

-Là sao?- Seohyun đâu phải tỏ ra ngây ngô mà thực lòng không biết.

-... - Luhan nhìn em, cậu chúa ghét những đứa con gái nào giả vờ ngốc nghếch.

-... - Seohyun lặng im. Nhưng em vốn không thích yên lặng, cậu là ai chứ, chỉ là bạn cùng lớp, ngang hàng, em pha trò...

-Muốn nghe chuyện cười không?

-Không!

-Thế giải đố? - Seohyun vốn là người hòa đồng chẳng qua hồi nhỏ không có bạn.

-Không!

-Ừm, à, hôm qua cậu có xem bóng đá không?

-Không!

-Vậy à, thế thì nói chuyện gì nhỉ? - Seohyun cho tay lên cằm suy nghĩ.

-Im đi - Luhan bắt đầu khó chịu.

-... - Seohyun yên lặng được một lúc -... nhưng thời gian trôi lâu lắm, không nói chuyện thì...

-Thì mặc xác cô. Cô không có lòng tự trọng à? - Luhan vừa dứt lời, cậu bước ra chỗ khác, áp mình vào tường mà ngủ.

Bài giảng của thầy Be dù hay mấy thì hôm nay cũng không vào đầu, các bạn đều tranh thủ ngó nghiêng ra phía cửa lớp. Họ thấy khó chịu vì hai người kia đứng khuất so với tầm nhìn, "có lẽ không muốn cho ai xem đây mà!", nhưng rồi lại khoái chí khi thấy Yun bước ra đứng quay về phía lớp mình. Trông cậu lúc nào cũng thật lãng tử. Seohyun như chết lặng vì câu nói đó. Em có lòng tự trọng, nhưng đã bị "rơi" mất rồi. Vẫn cứ nghĩ cô bạn sẽ lườm mình, Luhan mở mắt và nhìn về phía cũ. Seohyun chỉ cúi gằm mặt xuống, cố gắng thở nhẹ, ánh nắng chói cũng không bận tâm. Em không đẹp, nhưng em luôn rạng rỡ mỗi khi cười. Em không có thứ gì nổi bật cả, nhưng luôn làm người khác phải chú ý.

Luhan đã hơi quá lời, cậu biết nhưng cậu không muốn cho bất kì ai cơ hội. Vì cậu đã yêu người đó rồi. Seohyun vẫn đứng đấy, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt em, khiến đôi môi khô rát. Từng hơi thở bị kìm lại vì nỗi đau. Như những lần trước, vết thương trong tim lại rỉ máu, ừ, cứ cho là họ có quyền, có địa vị, họ có tất cả và họ muốn làm gì thì em đều phải chịu, nhưng Luhan chỉ là một người bình thường thôi, vậy mà cậu có quyền ném vào đầu em à,... rồi đỉnh đầu em khẽ nhói đau, kí ức ngày nào vẫn ám ảnh em mãi,... Còn cái thứ xa xỉ lòng tự trọng,... thì đã nói rồi mà, em đâu còn nữa,... Seohyun ghì chặt tay mình vào chân váy không tựa vào tường, em muốn đứng vững bằng đôi chân và sức lực của mình.

z

-Cậu điều con nhóc đó đi à? - Chanyeol lên tiếng sau khi im lặng một hồi lâu.

-Nhân viên của tôi, tôi có quyền! - Sehun cũng không ngần ngại gì mà nhìn vào người ngồi kề bên.

-Ăn nói với bề trên vậy sao?

-Giờ thì chúng ta ngang hàng. - Chính xác là vậy, họ đều đang ngồi trên cùng một hàng ghế. Sehun tiếp tục phóng xe lao thẳng.

z

-Reng! Reng! Reng!

Thầy Be còn bực bội chuyện hai học sinh làm mất năm phút quý giá nhưng chuông đã kêu, thầy vội vàng chép mấy bài toán tích phân lên bảng rồi cho lớp nghỉ. Ngay lập tức, các bạn đã ùa ra khỏi phòng để thăm dò.

-Em chào thầy! - Luhan đứng thẳng người, nghiêm trang chào, ra vẻ rất kính nể.

Thầy cũng phì cười vì hành động vừa rồi, đi qua chỗ của Seohyun, nhìn cô học trò mà thấy tội. Thầy nghĩ chắc cô trò chỉ diễn kịch nhưng cũng khiến thương cảm nên vỗ nhẹ vào vai động viên. Seohyun nhìn thầy rồi nở nụ cười hối lỗi. Sau đó đám bạn xúm xít hỏi chuyện Seohyun, vì đương nhiên họ biết có khai thác từ Luhan cũng chẳng được gì. Seohyun không trả lời,lắc đầu cười nhạt. Luhan nhìn vào cô bạn, thay đổi nhanh chóng, lúc vừa trông tội khổ vô cùng còn giờ thì toe toét.

-Cáo! - Luhan thốt lên dù đang đi bên cạnh hai người anh em.

Baekhyun và Suho đều biết, vì ba trái tim họ, cùng hướng về một người.

...

Seohyhn ngồi tập trung làm bài không nhìn đi đâu nữa. Có nhiều phiền toái lắm rồi, nhưng cũng vui vì nhờ thế mà giờ ra chơi em có cơ hội được nói chuyện với nhiều bạn. Những kiến thức trong sách giáo khoa đều đã được học bài bản khi đi đào tạo ở DEVILS, nên việc hoàn thành bài không mất nhiều thời gian.

-" Cậu có biết bộ ba Luhan, Baekhyun và Suho là niềm tự hào của lớp mình không?"

-" Mấy em lớp dưới chạy hàng dài ý"

-"Mấy bà sinh viên trường bên cũng chết mê chết mệt"...

Seohyun đang nghĩ... Đẹp ư? Đúng là họ rất ưa nhìn, nhưng so với hai vị Sếp, họ chưa là gì. Tuy nhiên nếu để tả về nét đẹp của hai người thì em chịu, chưa bao giờ dám nhìn trực diện vào họ. Rồi lại mỉm cười, hiện giờ em vẫn đang yên bình, được sống mà không phải lo lắng gì hết.

-Bị điên à!? - Luhan quay sang, cậu thấy khó hiểu vì sao em vừa cười vừa làm bài, lúc thì ngồi trầm ngâm, được một lát lại giở khuôn mặt não nề.

-Ừ! Bị điên! - Seohyun thừa nhận, em đúng là điên rồi, điên từ cái ngày mà tên sát thủ mang em về. Theo bản thân nghĩ, những người đẹp, họ tàn nhẫn và độc ác lắm, chẳng ai là không thế đâu, kể cả Luhan.

Một thời gian sau, Seohyun không còn bị gán ghép nữa, bởi chủ thể đâu tỏ ra thái độ khác lạ với Luhan từ lần ấy. Mà mọi người cũng quen rồi, vì Luhan đẹp nên có nhiều người thích, một sự thật hiển nhiên luôn luôn đúng.

Dạo này Luhan không hay đi chung với những người còn lại. Có lẽ cậu muốn đặt tình bạn lên trên.

Cách đây mười năm,... Ba cậu nhóc được kết hợp lại thành một gia đình.

Cha của Baekhyun và Suho đều tử trận khi chiến đấu với Rồng Đen, còn mẹ của hai người cũng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Vì vậy cha và mẹ Luhan đã nhận họ làm con nuôi, chăm sóc như con đẻ của mình. Sau đó chừng ba năm, họ mang về cô nhóc, kém ba cậu bé một tuổi. Cô bé ấy có cái tên là Jessica, em hay bị các cậu nhóc bắt nạt và luôn khóc thảm thiết. Nhưng sau khi mẹ Luhan quyết định nói sự thật cho cả bốn, đó là, cha và mẹ Jessica đều bị chết dưới đạn của DEVILS, ba cậu nhóc không còn ghét Jessica nữa, và dần dần kết nạp cô vào gia đình nhỏ.

Mục tiêu của cả 4 người - là kẻ đứng đầu những con ác quỷ, chính vì thế họ đã quyết tâm rèn luyện thể chất để thực hiện đến cùng nhiệm vụ. Được biết ở tổ chức WHITE, có một cô bạn chừng tuổi Jessica được tổ chức chọn để gài chip điện tử, họ đã sẵn sàng đề nghị sẽ bảo vệ người đó, vì họ nghĩ, chắc chắn lú quỷ sẽ thèm khát con chip và tự mò đến.

Những năm tuổi thơ qua vô tình họ đã đặt Jessica ở trong trái tim mình. Còn giờ thì sao nhỉ? Luhan không biết nữa, ... Baekhyun đã thích Jessica, còn mình và Suho... Cậu đã có tình bạn rất đẹp với Suho và không muốn mất nó,... cả sự khó xử của Jessica nữa,... Cậu sẽ từ bỏ, có thể con tim sẽ chẳng thể thay đổi, nhưng có lẽ về hình thức sẽ là hơn...

" Quen nhau nhé" - Seohyun vo viên tờ giấy rồi nhét vào hốc bàn.

-Linh tinh, tôi và cậu học cùng nhau mấy tháng rồi mà giờ mới là quen à? - Seohyun nói nhỏ để tránh làm ồn trong giờ của thầy Be.

-...- Luhan nhìn lại cô bạn mình, không hiểu đối phương nghĩ gì. Seohyun đã ở "đấy" suốt 16 năm trời, người ta mấy khi nói, chủ yếu dung hành động diễn tả nên vốn từ còn hạn hẹp.

Thẩy Be cầm viên phấn ném xuống cuối lớp, thầy lại phật lòng vì hai cô cậu học trò. Seohyun đổi hướng về thầy, em cũng đâu muốn gây sự chú ý. Rồi thầy giảng bài tiếp, nhìn vào mắt cô học trò đó, nó vô tội. Cả lớp quay xuống và họ biết, hóa ra trước đây chỉ là đòn "nghi binh".

Luhan kéo mạnh Seohyun ra khỏi lớp khi vừa hết tiết mặc cho những đôi mắt nhìn theo tò mò. Bàn tay thô bạo của cậu nắm chặt lấy cánh tay của Seohyun. Cậu cứ tiến thẳng về phía trước, kéo cô bạn xuống tận tầng một, tới bãi cỏ đằng sau trường. Một làn gió vi vu thổi, khẽ luồn vào từng sợi tóc của Seohyun.

-Cậu... làm bạn gái tôi... NHÁ! - Cả câu Luhan đều nói đủ nghe, riêng từ cuối, cậu cố ý nhấn mạnh, nhưng nói mà mắt đâu có nhìn Seohyun.

-... - Seohyh không trả lời.

-... - Họ đứng im lặng một hồi lâu.

-Làm bạn gái cậu thì được cái gì? - Seohyun ngước lên nhìn vào mắt người đối diện.

Luhan thực sự khá bất ngờ khi nghe câu nói trên. Cậu đã hơi tự phụ, ngưỡng tưởng cô gái này có tình cảm với mình, nhưng dường như không hề. Luhan đỏ mặt, cậu hơi ngại, tránh ánh mắt của Seohyun, cái ánh mắt nói lên sự thật.

-Được thôi - Seohyun thở dài, rồi lại mỉm cười.

Hai người, hai trái tim, hai nhịp đập, hai nỗi niềm... hoàn toàn khác nhau. Bầu trời hửng nắng, mây đen đã nhường chỗ cho những tia hào quang từ ánh dương...

z

Tại DEVILS.5,...

-Cậu khá là may mắn khi được làm việc cho ta đấy, Kai! - Chanyeol xoay ghế và ngừng hút xì gà. Hương thơm từ điếu thuốc bung tỏa, một mùi thơm quý tộc.

-Vâng thưa ngài, tôi sẽ cống hiến hết mình cho DEVILS - Kai cúi gập người. Không biết vì lí do gì mà anh được ưu ái đặc biệt nên được Chanyeol xưng hô gần gũi như vậy, chẳng mấy người được hắn gọi là "cậu".

Rồi Kai bước ra ngoài, trong văn phòng giờ chỉ còn mình Chanyeol. Một tia sáng hiếm hoi chiếu lọt qua bức rèm cửa ánh vào chiếc nhẫn cái trên tay hắn, phản xạ lại thứ ánh sáng trắng, giống như mắt của chim đại bàng, lóe sáng trong bóng tối.

z

Luhan không nhận thấy sự thay đổi gì từ "bạn gái mình". Seohyun quay ra và nhìn cậu, rồi lại tiếp tục chép bài. Luhan luôn ăn nói thiếu chủ ngữ làm em chẳng hiểu gì hết.

-Này! - Luhan gọi, cậu chỉ tay vào Taeyeon, theo đó muốn Seohyun nhìn mà "học tập".

Taeyeon ngồi cạnh bên Baekhyun, cô đang hỏi bài. Baekhyun luôn nhiệt tình với cô, còn cô thì hay tỏ ra trẻ con. Trông họ thật xứng đôi. Seohyun cười, hóa ra cậu ta muốn thế. Chỉ là diễn trò để cô bạn đó nhìn thấy, được thôi, em làm được, vì bản thân cũng đang cần một vòng tay. Seohyun giơ quyển vở và nhìn về phía Luhan. Có vẻ hiểu ý rồi đấy, Luhan hài lòng, cậu đứng dậy tới bên chỗ Seohyun

-Trời ạ! Có đời nào bắt con trai giảng văn cho không? - Luhan không thể hiểu Seohyun đang nghĩ gì nữa, em chỉ bút vào một đề văn bất kì.

-Haha - Seohyun lấy tay che miệng cười khoái chí, cậu ta đúng thật quá trẻ con.

-Cười gì!? Lôi quyển toán ra đây! - Cậu nói như ra lệnh.

-Haha - Seohyun vẫn không thể nhịn được cười. Thấy khuôn mặt cậu ta hằm hằm nhìn, em đành lôi mấy bài tập toán ra và nhờ cậu "giải" hộ. Không phải là giảng mà Luhan khua chân múa tay nói linh tinh rồi làm luôn cho em. Trông bộ dạng cậu ta thật...

-Trơ trẽn!

-Nói cái gì đấy?! - Luhan dừng bút ngay lập tức.

-Haha - Seohyun càng cười to hơn.

-Hai người làm gì mà cười như nắc nẻ thế? - Cô bạn ngồi trên tò mò không chịu được đành quay xuống.

-Haha, đúng ý cậu rồi nha! - Seohyun lại cười tiếp.

-Hừ! - Luhan đứng dậy và bỏ ra ngoài luôn, ừ, đúng ý cậu rồi, cô bạn ấy đã quay ra nhìn.

-Sao bạn cứ cười mãi thế!?- Cô bạn tỏ vẻ khó chịu vì Seohyun không cho biết lí do.

-Hì, không có gì! - Seohyun rất vui, đã lâu lắm rồi chưa được cười thoải mái đến thế.

Hôm sau đi học, Seohyun thay đổi hẳn. Vừa đến lớp, em đã toe toét cười với Luhan dù cậu không thèm nhìn lại. Nụ cười của em thật sự rất hồn nhiên như mang sức sống mới cho mọi người.

-Đến sớm nhỉ? - Sau vài câu nói chuyện với các bạn nam, Luhan về chỗ.

-Ừ! Đến sớm để hỏi cậu mấy bài tập.

-... - Luhan nhìn chằm chằm vào cô bạn, - Ô, sao thay đổi nhanh gớm!

-Lần này là Lí nhá, không phải Văn đâu - Ánh mắt Seohyun tinh nghịch.

-Hừm! - Rồi cậu giảng bài cho Seohyun một cách say sưa.

-Có hiểu không đấy!? - Luhan khinh thường phái yếu.

-Cậu làm sai ngay từ bước hai rồi, dấu cộng mà viết thành nhân à!

-Cộp! - Luhan cốc đầu Seohyun một cái - Biết sao giờ mới nói! - Ngày trước, ai đó cũng đã từng cốc đầu mỗi khi em không hiểu bài,...

-Đừng cốc đầu mình, mình không thích đâu! - Giọng Seohyun trùng xuống.

-Gì chứ, tui cốc nhẹ mà - Luhan thấy lạ, tự nhiên cô bạn thay đổi sắc mặt - Sợ học dốt à?

-Không! Chỉ có Quỷ mới đi cốc đầu người khác! - Seohyun nhìn thẳng vào mắt Luhan.

-Quỷ không ăn thịt người thì thôi, cốc đầu người ta làm gì!?! - Luhan không hiểu câu nói đó, với cậu, em chỉ như những bạn nữ khác trong lớp, không hơn và cũng không chút nghi ngờ.

DEVILS, Seohyun chợt nghĩ, mình không muốn về nơi đó, chỉ muốn mãi mãi được ở cái thế giới này.

...

Seohyun rất hay theo Luhan, phần lớn thời gian đều ở bên cậu. Em không thích cậu. Đúng! Nhưng em cần có người bảo vệ vì rất cần một người anh trai!

Một thói quen, ngày nào Luhan cũng đưa Seohyun về, nhưng chỉ qua ngã tư một đoạn thì cậu để em tự về. Luhan cũng chỉ là một con rối trong vở kịch mà cậu tự viết lên.

Hôm nay là chiều chủ nhật, Luhan ngủ liền một mạch tới muộn. Khi cậu dậy thì mọi người đã đi hết rồi. Baekhyun thì đương nhiên đi với Taeyeon, còn Jessica, cô chắc đã đi đâu đó cùng với Suho. Không biết cậu quyết định đúng không, việc có bạn gái khiến chẳng hôm nào lòng thanh thản. Đôi khi, ta hành động một cách ngu ngốc, dù hành động đó đã được đắn đo suy nghĩ rất nhiều và khi hối hận thì không thể quay lại được. Cậu đặt tình bạn với Suho lên trên, hay cậu không có chút lòng tin ở bản thân mình về người con gái đó. Luhan thất bại mất rồi.
Luhan bước vào phòng tắm, cậu để nước từ vòi sen xối trực tiếp vào đầu. Cảm giác lạnh tê tê khiến đầu quay cuồng. Cậu thương người con gái ấy, rất nhiều, nhưng chẳng dám nói lên lời,... Luhan gục mặt xuống bồn nước, muốn lấy lại thăng bằng, rồi sực nhớ, cuộc hẹn với Seohyun lúc 17h. Luhan bắt mình phải đi, dù không muốn.

-Ê! Đợi có lâu lắm không! - Luhan vỗ nhẹ vào bên vai của Seohyun. Em đang ngồi trầm ngâm ngắm phố phường.

-Có! Mỏi hết cả chân rồi - Seohyun giả vờ đùa, thầm biết miễn cưỡng Luhan mới đến gặp mình.

-... - Luhan nhìn bạn đồng hành, từ đầu tới chân, rồi ngược lại - Đi chơi với bạn nam mà ăn mặc thế này à?

-Sao nào!? - Seohyun nhìn lại trang phục, có gì đâu nhỉ, em mặc một chiếc áo phông màu rượu vang có chữ, quần Jeans dóng dài. Hoàn toàn rất bình thường.

-Giờ là 5h47 - Luhan chỉ về phía bầu trời đã dần tắt nắng - con gái thường hay "thả dáng" giờ này! - Luhan ném tặng cô bạn một nụ cười khẩy.

-Vớ vẩn - Seohyun chẳng bận tâm. Seohyun đã tạo thói quen riêng vì hồi nhỏ hay bị ngã, nên luôn mặc quần dài và dày để tránh bị chảy máu. Luhan đang suy nghĩ định đưa cô bạn này đi đâu, cậu đặt tay lên thái dương, rồi ngóng xem chỗ nào thích hợp nhất.

Chanyeol bước ra từ Plaza đối diện, một tay cho trong túi quần, tay còn lại quàng hông cô gái ăn mặc thời thượng. Mặc nhiên, dù mua nhiều đồ, hắn không buồn cầm đỡ giúp cô ả. Chanyeol luôn để bộ mặt rất tay chơi, đôi mắt luôn nhìn về phía trước, chẳng bao giờ quan tâm đến xung quanh. Luhan đang nhìn hắn, cậu không có chút cảm tình về con người này. Chỉ biết là đã từng gặp mà chưa nhận ra đó là ai. Cậu giả vờ đang tìm kiếm một thứ gì đó để tranh thủ quan sát người đàn ông.

-Luhan à, cái máy này dùng thế nào vậy? - Seohyun hướng mắt vào máy bán hàng tự động.

-Hả? À - Luhan quay lại, cậu dùng mấy đồng xu thả vào khe đồng thời cũng quay mình vào trong để che chở cho bạn khỏi tầm nhìn của người đó. Tự nhiên thấy thương cho Seohyun, có lẽ Seohyun đã chọn nhầm bạn để chơi rồi, chơi với cậu ngộ nhỡ Seohyun sẽ gặp hiểm nguy mà một con người bình thường không ngờ tới. Vì thế, tốt nhất nên tránh để những người mà cậu có linh cảm xấu nhìn thấy bạn mình.

-Thế rồi nhấn nút chọn à? - Seohyun chưa từng sử dụng máy bán hàng tự động nên thích thú - Ê! Sao cậu không nghe tớ nói gì hết vậy? - Seohyun tò mò không hiểu Luhan đang nhìn gì nữa.

-Chọn đi! Cậu thích uống nước cam ép hay dâu tây? - Luhan trả lời em nhưng vẫn đang suy nghĩ đã gặp hắn ở đâu rồi nhỉ?

-Nước táo nhá! - Seohyun nhấn hai lần vào phím màu xanh.

-Ờ - Luhan tiếp tục quan sát lại sợ lộ liễu nên thôi.

-Đây nè! - Seohyun chờ máy đẩy ra hai lon nước rồi đưa cho.

-Cậu nhìn gì vậy? - Seohyun xoay người, đôi mắt của em nhỉnh hơn bờ vai cậu một chút nên không khó để nhìn ra ngoài.

-À không! Không gì cả - Luhan chợt nhớ ra đó là người đã trông thấy ở trong con xe thể thao hôm trước. Nhưng quay ra thì hắn đã lên xe và khuất dạng.

Nếu đã muốn nhìn, thì dù cậu có che khuất, hắn vẫn nhìn được thôi.

z

Những ngày sau Seohyun hay lẽo đẽo theo Luhan, thi thoảng đi xem phim, ăn uống, hay chỉ là dạo phố,...

Luhan ở cùng với mấy người bạn như một gia đình, ba người - Baekhyun - Suho và Jessica đều coi cha mẹ cậu là những người thân. Xét về hoàn cảnh, thì Luhan may mắn hơn họ nhiều nên trong mọi hành động cậu đều đặt suy nghĩ và quyền lợi của họ lên trước. Nếu cậu biết quá khứ của cô bạn đang đi cùng đây, chắc chắn sẽ giúp Seohyun thoát ra khỏi DEVILS bằng mọi giá.

Vì cậu là người tốt!
Luhan không bao giờ hỏi Seohyun về chuyện gia đình, nhưng ngược lại, Seohyun luôn bắt cậu phải kể cho nghe tường tận mọi sinh hoạt của gia đình. Luhan vốn là người sống nội tâm, ít nói, cô bạn lại bắt cậu phải nói liên mồm. Đôi khi cậu nghĩ em như một đứa trẻ con tuy rằng không bao giờ làm nũng, nhưng cái gì cũng tỏ ra không biết hết. Bất kì thứ gì cũng có thể là câu hỏi dành cho cậu. Giả dụ như, mấy từ ngữ học sinh hay dùng để trao đổi với nhau rất phổ biến mà cũng phải hỏi nghĩa, rồi thì cách thức sử dụng những thứ rất chi phổ biến,... cũng phải hỏi. Cậu nghĩ em cố tình không biết, nhưng cũng mặc kệ, vẫn nói cho. Chẳng tốn gì một lời nói.

Em cứ hỏi và cậu cứ trả lời. Em nói nhiều dù cậu không muốn nghe. Em làm mọi thứ dù cậu không muốn.. Liệu, anh trai em có thế chứ? Đối với em, Luhan là người bạn thân duy nhất. Mà cũng chỉ có cậu sẵn sàng giải thích cho em những thứ mà 16 năm qua chưa từng được tiếp cận. Seohyun không hề trẻ con, chẳng qua, em đâu được biết, và muốn hỏi. Có nói ra cậu cũng chẳng tin, nên cứ làm nhóc con trong mắt cậu vậy, dù suy nghĩ của em, thì không phải người trưởng thành nào cũng hiểu thấu.

"Luhan à! Nhất định sẽ có ngày, tớ trả ơn cậu!"

Đôi khi, người ta nghĩ thầm trong lòng, thời gian qua đi, mà chẳng thể nào thực hiện được! Vì, em - là rắc rối của cậu.

z

Sang kì hai, lớp có một học sinh mới. Đó là mật vụ của DEVILS, bằng cách nào đó, chúng đã biết được tung tích của con chip, và gài trinh thám.

Vào vai cậu nhóc thư sinh đù đờ, D.O có khả năng diễn xuất chuyên nghiệp. Hắn to cao đẹp trai, nhưng đã bị che lấp bởi cặp kính dày và bộ dạng khù khờ. Chẳng ai trong lớp muốn nói chuyện cùng, hắn được xếp vào góc trong, phía góc cùng, bên cạnh cô bạn Jessica.

Vậy là có hai nhân viên của DEVILS trong lớp 12A2.

z

Tối nay trời mưa rất to, thời tiết thật lạ, vẫn đang mùa đông mà lại có cơn mưa rào bất chợt. Seohyun ngước lên nhìn màn mưa qua khung cửa sổ. Hôm nay không có trăng, có lẽ đã bị mây đen che khuất. Những vì sao tinh tú đang chơi trò trốn tìm, để lại mảnh trời trơ trọi, tối đen,... em ngủ quên lúc nào không hay. Cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ, sâu, rất sâu, đến khi nhận ra mình đang ở một bãi đất... Em chầm chậm đi. Ai đó đang đứng đợi ở phía cuối con đường. Em đang tới gần,...nhưng người đó lại càng xa, là dáng của người phụ nữ quen thuộc mặc chiếc áo màu trắng, xa quá, em không nhìn thấy ai nữa, chỉ biết cái áo trắng trên người phụ nữ loang lổ một thứ màu. Em với tay định nắm lấy bàn tay người đó,... nhưng không được... Cái bóng trắng dần khuất dạng. Và, cũng chính từ chỗ ấy, xuất hiện một đứa bé. Cậu tiến lại gần mà không có cảm giác đang bước đi... Em có nên đứng chờ người đó tiến lại gần hay không?

Người đó từ từ lại gần, nhưng vẫn quá xa, khiến em không thể nhìn được... Hình như là một cậu bé,... Một làn gió thổi vi vu, làm rối bời mái tóc, Seohyun đưa tay lên vuốt, chợt nhận ra giờ mình là cô nhóc năm tuổi,... Bất giác, ngửng lên nhìn bóng người đó, nó đang lao vút về mình,... Đột ngột dừng lại. Người đó đang nhìn lại mà em vẫn chưa hay khuôn mặt đó. Mùi rơm nồng lên sống mũi, tê buốt, gió thổi mạnh hơn. Em đang ở đâu vậy? Ánh đèn cao áp đầu đường tự nhiên bật sáng, chỉ rọi mỗi chỗ đang đứng, chợt nhận ra, đây là... nghĩa địa.

-Vù! - Đột nhiên làn gió thổi mạnh làm mái tóc lòa xòa, có sợi thì bay bay vướng vào mắt, khóe môi, vài sợi chọc vào cổ khiến em bồn chồn. Cái người đó vẫn nhìn về phía này - "Anh!?!" - Có phải là anh trai đó không? Chỗ đứng sáng quá khiến em chỉ nhìn thấy khuôn mặt tối đen của người đó, trừ con mắt màu trắng... Nếu có là bất kì người nào thì con mắt vẫn phải có con ngươi khác màu với lồng tử chứ?

Không! Cảm giác này không hề gần gũi chút nào! Đấy không phải là anh! Em cảm nhận thấy điều đó! Và bắt đầu lùi,... lùi một bước,... người ấy tiến hai bước,... Tiếng chân giẫm lên cỏ sao chỉ phát ra từ em còn người đó thì không,...? Tiếp tục, lùi bấy nhiêu thì người đó lại tiến tới gấp đôi số bước chân của em dẫu bước ngắn bước dài, nhưng khoảng cách mỗi lần người đó chuyển động lại đều nhau như thể không hề di chuyển nhầm. Tiếng gió vi vu bên tai, sương đêm ẩm ướt, mùi rơm rạ mỗi lúc một nồng hơn. Cái cảm giác lạnh lẽo cô đơn ghê gớm,... Em đã bước qua mấy ngôi mộ rồi,... Và người ấy cũng sắp chạm tới chỗ cây đèn.

Giờ mình và người ấy cùng đứng trong bóng tối nhưng chỉ cần bước thêm một bước, thì ánh áng sẽ chiếu tới.Seohyun lùi bước, thật chậm,... Và người đó từ từ hé lộ ra ánh sáng, mặc một bộ Vest rất sang trọng, giống Sếp,... Seohyun nhìn vào đôi giầy, rồi từ từ nhìn lên,... Người đó cho cả hai tay vào túi quần, mặc áo sơ mi màu tối bên trong, thắt cà vạt chỉnh chu, đưa con mắt lên khiến em không thấy gì ngoài một màu đen ngòm. Người đó không có mắt, không có mũi, không có gì hết, chỉ là một cái bóng. Ở cái chỗ đặt con mắt thì chỉ có lỗ tròn màu trắng.

-Á Á Á Á Á Á AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA... - Seohyun nhắm nghiền mắt lại, nhưng cái khuôn mặt màu đen đó mãi vẫn ám ảnh tâm trí.

Rồi mười đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào cổ. Nhanh như chớp. Ghì chặt. Khuôn mặt ấy đã ở ngay trước mặt. Em thấy rất rõ, màu trắng của con mắt. Trắng tinh và không có cái gì sâu trong. Cái chỗ khuôn môi hé ra màu trắng toát tương tự, nụ cười hiểm độc. Seohyun giẫy giụa nhưng càng giẫy mười ngón tay kia càng siết chặt cổ hơn. Không thể la hét và nếu có thể, thì ở đây ngoài mình em ra, không có "con người".

Seohyun cố gắng dùng mọi sức lực vẫy vùng, đưa tay lên cố gắng bấu víu vào những ngón tay đen xì. Cái bóng có trường sức nén khủng khiếp, áp luồng không khí xung quanh tới ngột ngạt, lồng ngực muốn vỡ tung. Nghẹt thở!

Đôi tay vừa chạm vào bóng đen đó, nó vội tan chảy,... Mười đầu ngón tay vẫn đang bóp cổ em nhưng dần biến thành chất lỏng, nhớt nhớt, chảy rữa,... Seohyun có chút thời gian để tiếp tục thở, hổn hển,... đột nhiên ngón tay vươn dài ra như quỷ! Cứa vào từng huyết mạch sống, có cảm giác như hàng nghìn mao mạch đã đứt rồi. Tim đập dồn dập, máu không đủ oxi để não làm việc... Seohyun sắp tắt thở!

z

Kai đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm.

Anh ngoái lại nhìn đồng hồ, 24h đúng! Thật lạ, anh đang ngủ say mà bất giác chợt tỉnh, không thể lí giải.

z

-Reng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Seohyun bật dậy thở gấp, nhìn vào đồng hồ kim giây vừa mới vượt qua ngưỡng 12. May mắn, em đã để chuông giữa đêm. Tình trạng lúc này môi tái nhợt, mồ hôi chảy đầm đìa ướt đẫm cả chiếc gối và ga trải giường, Seohyun nhìn vào tay mình là bàn tay của một cô gái 17 tuổi.

Hóa ra đã mơ, vội vàng ra khỏi giường mở ngăn kéo, lấy thuốc, kể từ khi rời DEVILS đến giờ, không đêm nào Seohyun quên dùng thuốc trợ thần kinh. Ban đầu là một hai viên, sau đó liều lượng cứ tăng dần lên. Và cũng chính vì những cơn ác mộng rình rập suốt đêm, khiến em có thói quen, hẹn giờ lúc 0h00'.

Suốt sáu tháng qua, Seohyun làm gián điệp mà chưa từng nhận được bất kì một nhiệm vụ nào cả, được DEVILS cử đi quan sát những người khả nghi lại không bao giờ hỏi kết quả. Đôi lúc tự hỏi, họ đề nghị em tới đây để làm việc gì? Rõ ràng là nhân viên của DEVILS.4, thế mà em lại được làm lập trình viên cho bên ANGELS, thật lạ lùng, chưa một lần em nhúng tay vào tội ác.

Seohyun sẽ chẳng bao giờ biết được: Vì Sếp - rất độc ác, nhưng Sếp không muốn: người con gái của mình vấy máu. Đó chính là người đã ban cho em sự sống.

z

-Luhan à! Hôm qua cậu làm những gì thế? - Seohyun tò mò hỏi, thói quen mỗi khi gặp cậu là hỏi như vậy vì em thích được nghe về mái ấm, có điều gì đó khiến tâm trạng vui sướng như có thể mường tượng về cuộc sống của mình sau này.

-Suốt ngày hỏi! Gia đình tui sống thế nào thì mặc xác tui! Hỏi lắm thế? - Luhan khó chịu, cậu có rất nhiều tâm sự mong muốn kể cho một ai đó, nhưng, với cô gái này thì không đời nào.

-Ơ, mình... - Seohyun ngưỡng tưởng cậu sẽ trả lời như mọi khi.

-Im đi, tui chán cô lắm rồi, ngày nào cũng hỏi, gì cũng hỏi,... cô là người rừng hay sao mà không cái gì biết? Chịu hết nổi rồi, lần sau đừng có mở mồm ra là hỏi thế này thế nọ nữa! - Luhan phát ngán khi mà cứ có ai quấy rầy trong lúc cần yên tĩnh.

Seohyun không nói thêm cũng không giải thích. Em đã làm cậu giận. Từ giờ, sẽ chẳng có ai cho em biết những điều không hề biết.

z

Xe của D.O bị hỏng, khi nhìn thấy Seohyun đang đi một mình, hắn dựng ra một màn kịch. Theo hắn, muốn tiếp cận với nhóm Seven thì việc đầu tiên nên dựa vào quan hệ với con nhóc này. Nó ngây ngô dễ dàng lợi dụng.

-Xe cậu bị sao thế? - Seohyun nhận ra đó là bạn cùng lớp.

-À! Xe tớ bị gãy đũa - Khả năng diễn xuất của D.O gần như không có sơ hở. Trông mặt hắn tội nghiệp, dính dầu lem nhem, mái tóc bù xù che đi đôi mắt tinh tường ở cái tuổi hai mươi.

-Vậy lên xe mình rồi cùng đi tìm chỗ sửa! - Seohyun nhiệt tình.

-Cảm ơn nhá!!!
Seohyun làm quen được một bạn mới, vậy là đã không cô đơn. Nếu Seohyun coi Luhan như một người anh trai, thì có lẽ, em coi D.O như một cậu em vậy. Kể từ hôm ấy, Seohyun rất quan tâm đến hắn, dạy học vì hắn luôn tỏ ra chậm hiểu. Em thay đổi gu thời trang giúp vì hắn ăn mặc chẳng giống ai. Seohyun thấy mình ở trong con người ấy, có chút gì hoang dại, mà theo người khác nghĩ, là giả tạo.

Hai nhân viên của DEVILS, một tâm hồn còn ngây dại, một tâm hồn độc ác, cả hai đều tự tạo cho mình lớp vỏ bọc bề ngoài quá hoàn hảo, đến nỗi mà, người trong cuộc cũng không thể nhận ra. Và cũng là một lối mòn: hắn ghét em, giống như Luhan, D.O không thể chịu được một đứa con gái suốt ngày ở bên cạnh, bảo ban, chăm sóc mình như đứa trẻ nhưng làm gì được khi mà đã vào vai quá đạt.

z

-Luhan à! - Jessica đặt cốc trà nóng vào tay cậu - Mình không biết có nên nói ra không, nhưng...

-Sao vậy? - Luhan thu người lại để cô bạn ngồi cạnh.

-Có cảm giác không hay lắm, là linh cảm, cả hai người ngồi bên cạnh mình trên lớp, mình không thích họ cho lắm.

-Mình có thấy gì đâu nhỉ?

-Không biết, nhưng cái cậu tên D.O đó, trông cậu ta rất chững chạc,...

-Mình thấy hắn ngố ngày thì có! - Luhan cười, cậu có một trực giác rất tốt, nhưng đôi khi cũng ngoại lệ - Cậu thử nói xem?

-D.O cao lớn, mà cũng chẳng biết nữa, có lẽ mình nhầm, hì! - Jessica lại thôi, ba người con trai trong gia đình, cô coi cậu là anh cả, không phải chỉ suy nghĩ của cậu trưởng thành hơn, mà hồi nhỏ cậu là người bắt nạt cô nhiều nhất nhưng lại là người bênh vực cô nhiều nhất, nên mọi suy nghĩ đều mong muốn chia sẻ cùng.

-Thế còn Seohyun, vì sao cậu không thích? - Luhan ngập ngừng - Hay vì cô ấy là bạn gái của mình?

-Có lẽ vậy! Hì - Jessica thở dài, điều gì đó khiến cô ái ngại ở người con gái đó.

Luhan im lặng, đôi tay cậu nhẹ đưa lên xoa mái đầu cô.

z

-Seohyun này! - Luhan đi ngay sau từ lúc nào. Mấy hôm nay thấy em không còn theo sát, Luhan cũng đoán ra Seohyun biết tình cảm mình dành cho Jessica, cậu không muốn lừa dối Seohyhn nữa nên đưa tới quyết định - Chia tay! - không nhìn vào mắt Seohyun giống như lần cậu ngỏ lời dạo trước.

-... Không đồng ý! Nhìn tớ này! - Seohyun mỉm cười - Tớ sẽ giúp cậu Luhan à. Tình cảm của cậu và Suho dành cho Jessica dùng trực giác là biết. Cậu có một tình bạn đẹp với họ và không muốn làm Jessica khó xử phải không? Vậy thì tiếp tục đi. Thú thực, mình thiếu tình thương từ nhỏ, mình cần một người anh thân hơn tất cả, trong suốt thời gian qua cậu như người anh vậy, mình không muốn mất một người thân thiết như cậu, nên cứ tiếp tục nhé!

-Thì vẫn có thể coi là anh trai được mà!- Luhan không thích dùng chủ ngữ.

-Thế ha, nhưng mình không muốn chịu ơn người khác - Seohyun thẳng thắn.

-Đã coi là anh trai thì đừng có nghĩ như thế - Luhan thừa nhận mình đã coi Seohyun như em gái.

-Nếu cậu từ chối thì thôi - Seohyun trùng xuống rồi lại mỉm cười.

-...- Luhan lưỡng lự đôi chút - Thế bạn gái muốn ăn gì hôm nay nào? - nở nụ cười đáp lại, cậu khoác vai em rồi sánh bước. Nếu hợp tác mà hai bên cùng có lợi thì tại sao lại không?

Chiếc xe màu đen vụt qua,... Có những người, dù làm mọi cách chẳng bao giờ em quan tâm. Nhưng Luhan và D.O đâu có biết trân trọng, để rồi khi tuột khỏi tầm tay muốn nắm lại đâu còn kịp!

z

-Vụ tới này, ta sẽ cử duy nhất một điệp viên nữ! - Sehun thong thả lên tiếng trước cuộc họp.

-Ngài nói gì vậy? Đây là việc hệ trọng, tại sao chỉ để một người đi?

-Ngài liệu đã suy nghĩ kĩ? Để phụ nữ đi chúng tôi e rằng không phù hợp! - Bằng chứng là cả cuộc họp, ngoại trừ em họ của Chanyeol và Sehun, tất cả đều là nam giới. Cả hội nghị bất đồng.

-Ai vậy? - Luôn là người nói ít nhất, Chanyeol mấp máy môi nhưng đã thừa biết đáp án.

-Seohyun!, nhân viên của DEVILS.4 - Không thể hiểu nổi Sehun đang nghĩ gì.

-Seohyun? - Những người tham gia buổi họp lập tức theo dõi hồ sơ về người có bí danh Seohyun - Đây chỉ là một con nhỏ chưa đủ 18, ý ngài là gì vậy?

-Ông nghĩ ta đùa à?! - từ trước tới giờ, Sehun nhìn người rất chuẩn, tuy nhiên lần này không ai nghĩ như vậy.

-Không được, tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ thay cô gái này, cô ta còn quá trẻ và chưa có kinh nghiệm - Một người tận tâm với DEVILS đề nghị. Hơn ai hết, những người góp mặt trong cuộc họp đều hiểu vai trò quan trọng của chuyến đi lần này.

-Ông tự tin quá nhỉ? - Sehun nhìn vào người đó rồi đứng dậy kết thúc buổi họp. Tất cả ánh mắt còn lại đổ dồn về Chanyeol- người duy nhất có quyền thay đổi. Hắn không tỏ thái độ gì.

Đó là chuyến đi không trở về, một chuyến đi cầm chắc cái chết. Kai là một trong những thành viên trẻ tuổi được tham dự cuộc họp. Nhất định, anh sẽ không để em phải chết.

z

Tin nhắn vừa được chuyển tới Seohyun. Đây là nhiệm vụ đầu tiên và cũng là cuối cùng của em ở cương vị điệp viên DEVILS. Chính xác là bảy tháng nữa, em tròn 18 - cái tuổi có quyền quyết định cuộc đời - nhưng chắc chẳng thể sống tới ngày ấy. Người đó ban cho em sự sống nhưng cũng cho em cơ hội gặp tử thần.

"ANH! Có lẽ, em không thể tìm được anh nữa rồi.........

Anh đang ở phương trời nào mà sao vẫn chưa tìm thấy em?"

z

Seohyun đến trường với tâm trạng buồn thiu. Mùa hè sắp tới, đây là thời gian quan trọng của học sinh cuối cấp để củng cố kĩ năng trước khi bước vào kì thi đại học, nên các bạn trong lớp đều rất cố gắng. Trừ em. Em học để làm gì nữa, khi mà giấy mời của tử thần đã được chuyển tới tận tay.

Seohyun trầm ngâm cất giấu nụ cười và gói kín thanh bậc cuộc sống. Những ngày trước, em là người hoạt bát, sôi nổi, còn giờ thì ngược lại. Bất kể ai cũng có thể đoán được suy nghĩ trong mắt em, một nỗi buồn vô hạn mà bấy lâu nay đã kìm nén.

-Sao vậy bạn gái? - Luhan trêu trọc cô bạn để "thăm dò", quả thực từ ngày Seohyun chuyển vào lớp, cậu chưa từng thấy em như thế, trông tội vô cùng.

-...- Seohyun không trả lời, tâm trí phiêu du miền cực lạc.

Reng! Reng! Reng! - Tiếng chuông vào lớp làm gián đoạn hội thoại của các bạn, họ đều đang tranh thủ những giây phút quý giá để trao đổi bài tập. Cô Hana bước lên lớp. Cả lớp đứng dậy chào, trong đó có Seohyun nhưng hành động y hệt con robo vô tri, bắt chước mọi người.

Cô giáo vẫn cứ giảng bài còn Seohyun im lìm trong sự hăng say của bạn cùng trang lứa. Ai cũng có một mơ ước để thực hiện, mà sao riêng mình em lại xa tầm với, hãy đợi em tìm thấy anh rồi cướp đi mạng sống yếu ớt này không được ư??? Một tiết, hai tiết trôi qua, Seohyun vẫn ngồi trong tĩnh lặng. Nếu là ngày thường, hẳn Luhan và D.O chắc chắn sẽ rất thích, vì không có người làm phiền.

Luhan vốn ít nói, cậu không muốn bị quấy rầy, còn D.O, đúng như niềm mong đợi của DEVILS, hắn sắp rà soát ra tung tích của con chip. Nhờ mấy lần được Seohyun cho đi cùng với Luhan và những người bạn của cậu với cái cớ "hòa đồng", hắn đã khoanh vùng được số người có khả năng chứa con chip. Vì tồn tại trong tế bào sống lại được mã hóa đặc biệt, nên các loại máy móc hiện đại cũng không thể tìm được vị trí chính xác của nó, việc thu hẹp phạm vi này rất có giá trị. Hắn nhận thấy, người trong diện tình nghi là năm con người đặc biệt trong lớp học này: Luhan- Baekhyun- Suho- Jessica và Taeyeon. Sau thời gian có được sự giúp đỡ vô tình của Seohyun, hắn loại trừ đi được Luhan và Suho, còn lại ba người đó. Ban đầu hắn không định cho Taeyeon vào danh sách, nhưng mấy lần quan sát cô ta luôn nằm trong sự kiểm soát của một số người. Quả thật, hắn nghĩ giết một cô gái trẻ đẹp thế kia để lấy con chip thì... thật đáng tiếc!

Seohyun đã hết giá trị lợi dụng. Theo lẽ thông thường, khi đã hết date thì phải khử. Hắn là con quỷ theo chủ nghĩa cầu toàn nhưng lại không muốn giết cô gái này. Hắn có cha, nhưng cha không bao giờ quan tâm đến con cái, hắn sống chủ yếu bằng tình thương của anh trai, hắn nhận thấy, cô gái ấy với người anh đó, có những nét tương đồng!

-Bạn sao vậy? - Hắn lại gần chỗ ngồi của Seohyun ra vẻ quan tâm.

-Không sao! Tâm trạng mình không tốt thôi - Seohyun nhìn hắn rồi thở dài, có rất nhiều điều muốn nói, hay là tìm một ai đó giãi bày, ví như cậu bạn này chẳng hạn,...

"Mình sắp đi mà không trở về...", hay "Mình muốn thoát ra khỏi Devils..."

Seohyun chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, và dùng những từ ngữ nào. Đối với em, con người này rất đỗi bình thường, thậm chí còn nghĩ cậu ta không thể bảo vệ được bản thân mình thì làm sao có thể hiểu được những chuyện em sẽ nói, và dẫu có hiểu thì cũng chẳng thể giúp. Vậy nên thôi,... Em để cơ hội duy nhất của cuộc đời tuột mất,...

Thầy Be bước vào lớp, năm nay là khóa cuối sau gần 35 năm gán bó với mái trường nên thầy rất lưu luyến. Vẫn phong cách giảng dạy chậm rãi, hằng năm đã có nhiều học sinh thành đạt nhờ thầy. Thầy vẫn miệt mài với bài giảng, phía cuối lớp, cô học trò nhỏ mong ước được như vầy, được sống tới khi mà mái đầu đã bạc trắng,...

Em ngục xuống bàn, không khóc, chỉ là nằm im, không nghe, không thấy cuộc sống. Như chiếc lá lìa cành, như bông hoa héo khô, để hồn mình trải theo dòng sông chết... mặc kệ tất cả.

Tối qua em lại gặp ác mộng, rồi lại dùng thuốc ngủ nhưng lạm dụng thuốc nhiều rồi thành quen, cơ thể đã "miễn dịch".

-Em bị làm sao vậy? - Thầy Be bước xuống cuối lớp cốc nhẹ vào đầu học sinh.

-Bạn ấy bị mệt! Nằm nghỉ chút sẽ đỡ thôi, thầy. - Luhan lên tiếng. Cậu nghĩ em đã ngủ rồi.

-Vậy thì xuống phòng y tế để cô y tá cắt thuốc cho - Thầy ôn tồn.

-Em không sao! - Seohyun ngẩng đầu lên, hạnh phúc vì được quan tâm.

Ánh mắt ngấn nước, ánh lên những giọt lệ long lanh, nhưng rất buồn. Vì thế, thầy không hỏi thêm nữa. Seohyun cố gắng nghe nốt bài giảng, chẳng thấy thú vị gì cả vì hoàn toàn bế tắc.

...

Một ngày mới, Seohyun thức dậy với khóe môi tươi tắn, hôm nay là ngày cuối. Đi học sớm hơn ngày thường, em lượn một vòng xung quanh khu phố, tâm trạng lúc này chỉ là ảo giác.

Tới lớp, em lại ríu rít bên tai Luhan, còn rất nhiều điều chưa biết về thế giới này, em sẽ cố gắng hỏi cho hết,... Seohyun cũng ra chỗ D.O nhắn nhủ vài lời đến cậu bạn. Ánh mắt trở nên hồn nhiên, trong sáng.

"Khùng! Con nhóc này đôi khi dở hơi, đôi khi làm người ta thương hại, rồi lại làm người ta ghét!"- D.O chưa từng suy nghĩ như thế vì từ trước tới giờ, hắn coi phụ nữ là thứ một món đồ chơi, sẵn sàng vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Hôm nay, Luhan tiễn Seohyun về, như mọi lần, cậu chỉ tiễn qua ngã tư một đoạn.

-Về nhà mình không? - Seohyun đề nghị, chưa bao giờ cậu quan tâm em là ai thì phải.

-Hôm nay thì không được rồi, mình đi có chút việc,... với Jessica! - Luhan cười cười quen nói thật - Để mai nhá!

-Ừ! Thì ngày mai... - "Luhan ngốc, làm gì còn ngày mai,...!"

Tới gần ngã rẽ, họ đi chậm lại, am thanh cất lên từ cửa hiệu bên đường giai điệu ảm đạm của bản nhạc không lời.

-Lại cười! Suốt ngày cười thế!? - Luhan nói nhỏ, cậu không thích em cười chút nào cả, bởi không muốn một ai đó bị thế chỗ,...

-Chào nhé! - Seohyun không trả lời câu hỏi trên, nhoẻn miệng vì em rất quý cậu, vì muốn cám ơn, vì cậu là người rất tốt,... Hai từ "chào nhé" cất lên, không chỉ dành cho Luhan, mà còn dành cho cả thế giới nơi em đang đứng đây...

-Ừ! Đi cẩn thận! - Luhan rẽ trái vào tuyến đường khác, rộng và thênh thang.

Con đường đã qua chia ra làm hai ngả, lối em về... xa lắm, cậu có biết không?

"Bạn trai mà không biết nhà bạn gái mình ở đâu!"- Seohyun mỉm cười, nhìn cậu, tiếc một điều là, chưa thể giúp cậu điều gì.

Chợt Luhan ngoái lại nhìn theo.

-...

Chính nụ cười ấy khiến cậu ngẩn ngơ. Bóng em khuất dần, cậu mãi mãi sẽ chẳng thể biết, Seohyun ở đâu?

Muộn mất rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro