Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên cặp vợ chồng này nấu ăn chung! Vì là lần đầu tiên nên không tránh khỏi sự không ăn nhập, mỗi người một ý. Đồ ăn trong tủ đem ra chế biến là được. Chanyeol đứng ngóng cái tủ lạnh một hồi lâu, xoay đi xoay lại không biết chọn món nào, mặc kệ hơi lạnh tỏa ra từ tầng thoát nhiệt mang theo các phân tử có mùi cứ phả thẳng vào người.

- ... - Seohyun trao quyền quyết định cho Chanyeol mà anh lề dà lề dề, nhíu mày.

- Đây ! Chúng ta sẽ làm món trứng tráng và thịt kho tàu ! - Chanyeol nhớ rằng cô em gái mình, Yoona có khiếm khuyết trong việc bếp núc và thường xuyên chiêu đãi hai anh trai món này, cơ hồ vì quá dễ để thực hiện. - Phụ bếp ! Em đứng xem bếp trưởng làm việc đây!

Gớm nữa, oai quá đi đấy chồng ạ ! Seohyun không định đưa tạp dề cho nhưng để cho khách quan, Chanyeol chủ động cướp của cô cho ra dáng đầu bếp. Lên gân bằng một cái "e hèm', anh bắt tay vào công cuộc. Giả bộ "anh anh em em" ngon lành.

Baekhyun và Kai thi nhau diễn lại động tác vừa rồi của Chanyeol, thi thoảng cả ba, bao gồm Seohyun quay ra phớ lớ bởi sự nhập tâm một cách quá đáng của đầu bếp nghiệp dư.

Hồi đấy Chanyeol vẫn hay trêu Yoona khó lấy chồng, có mấy món đơn giản mà không làm được, khi em gái bảo anh làm thử cho biết thì nhất định không chịu, thành ra anh vẫn chưa từng vào bếp, có chăng cũng chỉ là cổ vũ Tiffany nấu cho mình. "Nghe nói" thực hiện kho thịt, cần rửa sạch, trần qua nước sôi tẩy mùi hoi khí, ướp gia vị và đun lên, còn các bước tiến hành tráng trứng, nếu không chắc sẽ đập nguyên lòng đỏ tròn vo thì đừng ốp la mà hãy cho ra bát, đánh đều và chuyển qua chảo. Quá đơn giản, kể ra em gái mình khôn đáo để, biết chọn món mà làm. Chanyeol vội vàng vênh mặt:

- Chờ xem tôi sẽ cho cô biết tuyệt đỉnh trứng và mĩ vị thịt heo là thế nào! - Câu này anh chôm lại từ Yoona, và sau lần ấy anh không dám thử bất kì món gì từ Yoona nữa, nhưng Yoona là Yoona, anh là anh. Anh trai phải hơn em gái, thông thường bếp trưởng trong một nhà hàng vẫn luôn là đàn ông đấy thôi. Ấy ấy, nhưng nhỡ mình nấu ngon quá ngày nào Cáo cũng bắt mình vào bếp thì phiền lắm. Chưa gì anh đã mơ tưởng hão huyền.

- Ai lại chiêu đãi khách món sơ sài thế ? Thôi anh để đấy tôi làm cho ! Anh ra với họ đi!

- Cô thì làm được chắc ? Không thấy họ tấm tắc chê à. Cô đứng ra bên này để xem màn trình diễn điêu luyện của tôi đây! Hai tên kia phàm ăn tục uống, mời cái gì chẳng chén ! Thôi, vào việc! Nhớ theo dõi cẩn thận vào đấy ! Cô là cô lười học lắm!

- Thì là "đồng bọn" cả mà ! - Seohyun đứng bên cạnh, nhìn hắn cũng ra dáng lắm đây, chẳng biết có làm nên trò trống gì.

- Bắt đầu ! - nãy giờ Chanyeol khởi động mấy lần rồi. Anh cẩn thận bỏ đồng hồ quăng cho Seohyun cầm, đây là nghĩa vụ của kẻ hậu cần.

Thịt đông cứng hoắc, Chanyeol vừa chạm vào đã thấy nhơn nhớt mỡ liền rụt tay lại. Miếng thịt to khủng bố và băng giá bủa vây, loay hoay không hiểu sao người ta lại thái nhỏ vừa miệng được nhỉ, Chanyeol lục lọi bộ dụng cụ cắt thái. Hẳn phải có đồ chuyên dụng mới "chặt" được tảng thịt 2º C, lần mò dần dà anh chọn con dao bản to nhất, rút ra bóng loáng, hệt như đồ tể dùng lưỡi sắc nhọn mổ thịt lợn. Dưới ánh đèn, anh dơ cao vũ khí, mắt nhằm thẳng vào khối vật chất.

Kai bị lóa bởi ánh sáng phản quang rùng mình trợn mắt sửng sốt.

- Anh làm gì thế ?

Cục thịt to vạm vỡ chảy nước đá trơn tuột, giữ mãi làm đầu ngón tay lạnh buốt tê liệt, Chanyeol hăm hở cho lần chém đầu tiên, cánh tay phải kéo xuống theo vận tốc nhanh mang lại lực tối đa.

- Phặp!

Seohyun hốt hoảng cầm lấy tay trái của "tên đao phủ", chậm chút nữa thôi thì lưỡi dao vô tình đã xén trúng. Lưỡi dao thẳng tiến cắm vào thớt, miếng thịt "chốn" ra ngoài tàm ngắm.

Anh đã thất bại!

- Phù ! - Seohyun đánh rơi nỗi sợ hãi, hai tay cầm lấy năm ngón tay lạnh buốt trước ngực. Tay cô không ấm nhưng đủ để cân bằng nhiệt lượng, tìm lại cảm giác giúp bàn tay kia. - Chưa ai hấp bằng anh !

Chanyeol  thu tay về, ánh mắt khác hẳn, quay mặt đi. Chiếc nhẫn tự dưng nóng ran, siết chặt lấy ngón áp út, hiển nhiên lạnh quá co lại, nhưng đôi tay kia ấm lắm, cấu trúc không gian của kim loại phải giãn ra chứ, có lẽ nên hiểu theo một cách khác, ở một cơ quan nội tạng, nơi tay anh từng đặt gần đó.

- Muốn thái thịt phải để nó giã đông !

- Nhưng lâu lắm !

- Thì nhúng qua nước sôi ! Có thế mà không nghĩ ra !

- Ừ nhỉ ! - Chanyeol vỡ lẽ, miếng thịt mà Yoona đã dùng dao phặm phặm như chém hoa quả là thịt tươi sống, còn của anh là đồ đông lạnh.

Baekhyun làm nguyên bộ mặt vâng lời của cậu học trò Chanyeol, nhìn ngay ngô mà ham hiểu biết, Yeol ơi là Yeol, cậu cũng có lúc để phụ nữ chỉ bảo, hổ thẹn. Kai sốt ruột giục :

- Anh chị định để tụi này mọc rễ ở đây há ?

- Thấy chưa, để tôi làm nhanh hơn! Anh đứng tránh ra đi!

Seohyun thế chỗ, thao tác của phái nữ lúc nào cũng thuần thục hơn một chàng trai chỉ ưa những hoạt động thể thao, để anh ta làm thật chẳng an tâm chút nào.

- Kai thích ăn đồ do Chanyeol nấu! Chị dâu để anh ấy trổ tài đi chứ, còn hôm nào đó chị phải làm món thịnh soạn tiếp đãi khách quý!

Chanyeol nghe thấy đành thuận ý, chuyển nhượng từ Seohyun sang. Nhưng cô thái nhỏ thịt giúp rồi mới bàn giao, cho hắn nấu cơm như trông trẻ con nghịch dại vậy. Công đoạn tiếp theo là tẩm gia vị, "đứa trẻ" Chanyeol cứ thấy mấy cái hộp màu mè với các hạt có màu là muốn rắc vào.

- Cho ít thôi kẻo lợ đấy ! - Seohyun cảnh báo.

- Yên nào ! - Chanyeol xúc hai thìa hạt nêm, hai thìa bột canh, hai thìa muối trắng và hai thìa đường kính. Một người công bằng không thể để mỗi thứ gia vị chịu thiệt thòi.

- Anh cho hơi nhiều rồi ! Bỏ bớt ra ngoài đi !

- Ơ hay nhỉ ? Tôi nấu có phải cô nấu đâu ! Đề nghị giữ trật tự trong quá trình thi hành công vụ ! - Chanyeol nghiêm mặt, hệt như cán bộ quan chức cấp cao nạt thư kí.

- Không được, hai anh ấy sẽ cười chúng ta mất !

- Làm sao mà khó nuốt ? Cô cứ để yên tôi làm, việc của cô là nhặt rau, đi làm đi, nhanh!

Sao lại có kẻ cố chấp hơn hắn ta được, Baekhyun và Kai ăn phải món này không khéo sẽ phì ra như mình dạo trước mất, lại nhắc mới nhớ, cái tên Sehun đó có hiềm khích gì với mình mà hễ lần nào gặp đều tỏ thái độ đối đầu. Giả dụ món ăn mà Chanyeol nấu hệt như ly cocktail hôm nào chắc sẽ bôi tro trát trấu vào vợ hắn, tức là mình mất. Nghĩ đoạn Seohyun bất chấp tính bảo thủ của Chanyeol, cầm một chiếc thìa xúc đám lâu la gia vị đi.

- Tôi nấu chứ cô nấu à ? Tránh ra ! - Chanyeol có dịp làm tổng chỉ huy phải biết tận dụng, mấy khi thợ săn sai bảo được con Cáo. Anh mặc định mình là một thiên tài, ép buộc người khác phải nghe theo.

- Chẹp chẹp ! Có bất đồng ý kiến rồi ! Chị dâu mặc xác đi, chúng tôi muốn xem trình độ của anh ta thế nào, chứ cô em Yoona nấu ăn trên cả tệ hại, chẳng biết anh trai có khá khẩm hơn chút nào không, chứ tôi nghĩ di truyền lắm !

- Vậy ư ? - Seohyun cầm lấy mớ rau và an phận ngồi nhặt, Yoona thục nữ vậy mà không biết nấu ăn sao.

Đương nhiên nói xấu gia đình có ai thích, Chanyeol dùng ánh mắt « cứ chờ đấy » để khiêu khích, anh sẽ lấy lại danh dự cho em gái mình. Nên nhớ Tiffany cũng là em gái anh mà nấu ăn rất tuyệt,... hay vì mẹ anh nấu ăn dở nhỉ, từ trước tới giờ chưa từng thấy bà vào bếp.

Tiếp tục công việc dang dở, thịt tẩm hương vị đã bị con Cáo ngang ngược phủi đi, anh đành làm lại. Cũng là hai thìa gia vị mỗi loại. Khổ nỗi, anh vốn là người không thích sao chép y nguyên, mỗi lần Tiffany nêm gia vị, cô thường dùng hai muỗng cafe, còn chuyển sang công thức của Chanyeol, là thìa mà người ta vẫn hay lấy ăn phở. Tương tự như vậy, để nhỏ lửa thì anh muốn cho to hết cỡ đẩy nhanh quá trình chín.

- Chanyeol à, tôi khuyên thật đấy, để tôi giúp ! - Seohyun vặn nhỏ bếp ga.

- Cô kiểm điểm cách nấu nướng của mình trước khi giáo huấn người khác đi, tôi nấu theo cách của Tiffany, chỉ có ngon trở nên. Nghe đây, cho nhiều nước vào ninh lên sẽ ngọt thịt !

Ừ, phải rồi, hắn đã tín nhiệm cô ấy như vậy thì ý kiến của mình đâu có giá trị. Mọi thứ của cô ấy đều hơn mình cả. Seohyun thở hắt, quay trở lại với đám rau bèo bọt, tức mình xếp chúng cùng đầu, một nhát dao cắt xoẹt chia đôi thân già và lá non. Việc gì phải tỉ mẩn từng cậng rau đơn lẻ.

Đến món trứng, Chanyeol kiếm một tô bát lớn kèm theo mười quả trứng gà. Những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán, lấm thấm tấm áo.

- Vợ !

Kai và Baekhyun « tình nguyện » chuyển hướng về phía Chanyeol, quan sát cách hành xử của người chồng trẻ tuổi. Seohyun biết chỉ có bạn ở đây anh mới xưng hô tử tế, vậy thì cũng trước mặt bạn anh cô mới cần thẻ hiện con dâu nhà họ Park thế nào.

- Lau mồ hôi trên trán !

Seohyun lật đật vào nhà tắm lấy chiếc khăn chấm chấm lên khuôn mặt Chanyeol.

- Thấm mạnh tay vào ! - Anh dừng việc đôi phút, con Cáo điệu đà quá, có lau cái mặt cho mình thôi mà mãi không xong. Cứ thử không có mặt hai người kia ở đây xem, có mà cô ta chùi mặt mình kĩ càng như lau sàn nhà thì có.

Chanyeol liếc nhìn Seohyun, anh hơi cong lưng làm thành một đường cong quyến rũ. Cũng có giọt mồ hôi xuất phát từ vầng thái dương trượt xuống vai áo cô. Xem ra việc nấu ăn hằng ngày của chị em phụ nữ không hề dễ dàng chút nào.

- Thôi !

Cô đang thấy mình giống hệt một nhân viên hộ lí, khi cần thì anh gọi, khi không thiết thì bảo tránh ra. Cố nhẫn nhịn nào Seohyun ơi !

Anh tiến hành việc đập vỏ.

- Bụp ! - Quả đầu tiên vừa cầm trên tay đã bị vỡ do nắm quá chặt. Hủy !

- Bụp ! - Quả thứ hai nhẹ nhàng hơn, dùng hai đầu ngón cái tỳ chặt tạo lực nén nứt vỏ, vỡ thành hai mảnh nhưng trứng dây hết ra tay.

- Bụp ! - Quả thứ ba khéo hơn, đập vào thành bát, ưu điểm : khỏe tay, nhược điểm : quá nhanh nhẹn, trứng một lần nữa dính vào tay, bắn lên tạp dề và cổ áo.

- Bụp ! - Quả thứ tư cẩn thận hơn, đập vào thành bát, khắc phục nhược điểm trên, tuy nhiên địa điểm không thích hợp, trứng không rơi vào lòng bát mà xuất hiện bên ngoài thành.

- Tôi làm mẫu cho ! - Seohyun lắc đầu, cô đang rửa rau bên cạnh, tiếc hùi hụi cho bốn quả trứng gà.

Chanyeol rửa tay cẩn thận sau mỗi lần thất bại, sao coi người ta đập trứng dễ thế mà thực tế lại khó nhường này.

- Lòng đỏ vỡ rồi ! Thiếu chuyên nghiệp !

- Ít ra thì nó cũng ở trong bát, không như anh ! - Seohyun lấy thêm quả nữa.

- Thôi đi, để tôi làm cho mà xem, chẳng qua tôi chưa từng thấy truyền hình trực tiếp đập trứng nên không biết làm, giờ coi rồi thì sẽ làm được.

Năm quả trứng còn lại Chanyeol cố gắng hết sẩy, không muốn mất hình tượng, chuyên tâm vào việc, dù còn vương lại vài chiếc vỏ trứng nho nhỏ trong lòng trắng.

Nhìn hắn vênh mặt rõ là ghét, Seohyun đứng đấy xem, đánh trứng hay nhào lộn ảo thuật vậy. Be bét, bê bối, xáo trộn, tùm lum. Hắn đặt tô trứng trước bụng, tay ôm lấy như bồng con nít, tay còn lại ngoáy mạnh hết công lực. Đến nỗi mà hai người bạn phải ngao ngán, uể oải trong đợi chờ.

- Anh Yeol, sắp được chưa ?

- Tôi lấy dầu cho vào chảo hộ anh rồi đây !

- Kai, cậu kéo chị dâu ra ngoài cho anh nào, nhiều lời quá, đừng có tranh công với đầu bếp !

Phụ nữ đôi khi lằng nhằng vậy đó, cô muốn thử tài nghệ của chồng thì phải để yên cho tôi làm chứ ! Chanyeol đặt chảo lên bếp, sợ bắn dầu nên anh quyết định đổ hỗn hợp lòng trắng đỏ trước rồi mới bật bếp.

Theo lệnh của đại ca, Kai kêu Seohyhn ra bàn ngồi, cả ba chẳng biết làm gì ngoài việc chống cằm chờ đợi kim giây nhúc nhích từng bước.

Con Cáo cho dầu khiêm tốn quá, Chanyeol tương hẳn một phần tư chai dầu một lit vào trên bề mặt trứng tráng. Duy trì mức lửa tối đa. Chừng ba mươi giây có dấu hiệu sôi dầu, anh khom người dàn trải miếng trứng đều quanh diện tích rán. Sực nhớ ra quên chưa cho súp, đưa mắt về ba đối tượng, dè chừng rồi đứng chắn tầm nhìn, rón rén cầm lọ gia vị. Tại các hạt súp li ti cứ bơi trong dầu ăn nên đổ nhiều cho chắc ăn.

- Bộp ! Bộp ! Bộp ! Bộp !

- Ui cha ! Mặt của tôi !

Khi sáu con mắt quay lại thì Chanyeol đã ôm trầm lấy dung nhan của mình. Tiếng xèo xèo của chảo trứng vang lên sôi động làm nhạc nền cho không khí. Chả là tay Chanyeol mỗi lần đập vỏ đều có nước, rơi xuống bát trứng, nay gặp dầu ở nhiệt độ cao chúng bắn lên như tên lửa. Anh tìm mọi cách hất nước lạnh lên mặt, dát và xót đồng hành trên làn da bị tổn thương. Baekhyun ngồi ngoài chạy tới định tắt bếp nhưng dầu bắn ra nhiều quá, né mọi đường mà chưa thể thò tay khóa bếp. Trong giây phút đó, Kai nhanh nhẩu đoảng cửi áo sơ mi phủi ngay lên. Chiếc áo chuyển màu trong giây lát, từ màu trắng trở thành ánh vàng, « ôm ấp » thức ăn ở dưới. Được cái dòng « nham thạch » tạm thời bưng bít.

Seohyun chỉ kịp thốt lên một tiếng « Ối giời ơi ! » chào thua.

- Đáng lẽ ra nên khóa van ga thay vì tắt bếp !

Kai và Baekhyun đi đến ngạc nhiên trước một phương thức quá đơn giản. Bình ga nằm bên dưới, gần với nồi thịt hơn nên sẽ tránh bị bắn dầu. Cả thêm Chanyeol ồ lên một tiếng cảm thán vang trời, thán phục trước sự thông minh của phái yếu. Tuy nhiên việc đã lỡ, không thể lùi lại thời điểm xảy ra sự cố. Hiện tại chỉ nắm bắt được mùi khét lẹt khinh khủng.

- Khóa van lại nhanh ! - Baekhyun, Chanyeol và Kai vội vàng cúi xuống, người này nắm tay người kia, chẳng biết ai là người nắm được van của bình ga. Ba bàn tay chắc nịch nhiệt tình muốn ngăn chặn mùi khét. Khổ nỗi ngược chiều kim đồng hồ là đóng ga, họ nhầm mất rồi.

Seohyun thở dài, nhẹ nhàng nhấn ngón trỏ vào bếp. Ba anh chàng phá lên cười tưởng mình đã tắt được rồi. Đâu còn bị bắn nữa mà phải cần kíp khóa van, tắt trực tiếp trên bếp có phải hơn không. Chiếc áo của Kai vừa rồi bắt cháy, phừng lên với mùi khét lẹt của sợi cotton, cộng thêm dầu ăn quá là nguy hiểm. Do đó ta có thể đưa ra kết luận : Đừng để ba kẻ đàn ông không có kiến thức về nội trợ vào bếp.

Mất chừng mười phút không khí lọc trong lành. Kai là người bị mất của nhưng bình an nhất, còn Chanyeol và Baekhyun thì người đi thay của. Đặc biệt là Chanyeol, mặt anh nổi lên một vài chỗ đỏ do bỏng nhẹ.

Seohyun đem đồ y tế ra, lấy bông gòn tẩm thuốc mỡ. Xấu hổ kèm theo, Chanyeol từ chối không để cô sơ cứu, đặt chiếc gương lên bàn mà tự xử. Nhất định không nhờ ai hết.

- Để em rải thuốc cho ! - Vẫn còn một nạn nhân nữa, Baekhyun bị thương ở tay, Seohyun ân cần tránh để cho anh bị đau.

Ngay cả rắc thuốc đàn ông cũng vụng về, Seohyun vừa động tay vào là Baekhyun bớt xót hẳn, không hề nhăn nhó như quả táo tàu ai kia. Seohyun xắn cao tay áo anh lên, mỗi lần chấm bông đều mang cảm giác dễ chịu. Nhìn vết bỏng y như bị ong chích, tuýp thuốc sẽ có tác dụng làm dịu vết thương và chóng liền.

- Cảm ơn em nhé ! - Baekhyun cười cười, chắc hè này phải mặc áo dài tay nhiều nhiều rồi.

- Không có gì ! Anh chỉ cần chú ý vệ sinh chỗ bỏng và bôi thuốc thường xuyên là sẽ khỏi thôi ! À, anh Kai, để em lấy áo của Chanyeol đưa cho anh mặc !

- Ừ ! Phiền Seohyun nhiều ! - Kai mang áo may ô, anh dùng tạm chiếc áo khác của bạn. Anh hơn cô bốn tuổi nhưng vẫn thường gọi chị dâu cho thân thiết.

- E hèm ! - Baekhyun húng hắng ho, anh giả bộ kêu đau để chiếm lấy sự quan tâm của vợ bạn. Hết rồi lại đến Kai, họ thi nhau tiếp chuyện Seohyun, để ai kia ra rìa.

Chanyeol ngồi một mình một góc, soi gương và lẩm bẩm một mình. Đúng là đồ dở hơi, chồng bị thương không lo lại đi chăm kẻ khỏe mạnh. Hai tên kia cũng vô ý vừa thôi chứ, mình bị đau nhất mà không thèm hỏi han. Còn nữa, rõ ràng mình mới là người thân mà cô ta lại ngồi giữa hai tên hám sắc kia à ?

- Kai ! Lấy cho anh ly nước !

- Em đang thiếu năng lượng đây ! Anh tự đi mà làm !

- Baekhyun !

- Cậu còn thiếu tôi một bữa cơm đấy ! - Không giúp là không giúp, Baekhyun trở lại với câu chuyện của mình. Anh và Kai muốn xem tên bạn chí cốt này chọn vợ hay chọn bạn.

Đời nào con Cáo lấy nước cho mình chứ, Chanyeol không đòi hỏi thêm. Buồn bực kinh khủng, ba con người kia đang cười đùa hớn hở, không ai thèm để mắt tới anh.

Nghĩ cũng thấy thương, Kai dừng cuộc chơi tại đây :

- Thôi thôi, giả chị dâu về cho Chanyeol này ! Nói chuyện với chị dâu chán chết đi, cứ tý tý lại quay sang nhìn chồng chẳng vui tẹo nào ! Còn món thịt nữa, anh Baekhyun, chúng ta vào bếp coi xem thế nào !

Hai người đứng dậy khiến lớp đệm trên ghế sofa lún xuống. Chanyeol ngồi đầu ghế lấy gương che mặt, lấp ló nhìn người đối diện. Trông anh lúc này kém hoàn hảo quá, thì ra con Cáo cũng biết chừng mực đấy.

- Đưa bông đây tôi bôi thuốc cho ! -Seohyun đứng dậy đi vòng qua bàn sang ngồi cạnh, môi mím lại vì khuôn mặt tồi tội của chồng. - Đồ hấp, cái mặt quan trọng nhất phải trị thuốc đầu tiên, anh nhìn xem, mặt anh giờ như bị chứng cá ý !

- Làm sao nào? Phải nhường bạn bè trước ! Có... vợ rồi thì... đẹp trai để... hai tên kia ghen ghét à ! - Chanyeol trẻ con đưa mặt cho cô tút tát lại giùm. Anh đã nói không cần thì cô phải tự hiểu ngược lại chứ, lúc rồi lẽ ra phải nằng nặc chăm sóc anh trước.

- Thế á ! - Seohyun vô cùng nhẹ tay, khoảng cách của hai người lúc này đã xích lại rất gần.

Về phần Baekhyun và Kai, sau khi mở vung nồi thịt ra, nhìn những « cục » thịt không hề đen đen, vàng vàng, chay cháy lấy làm ngạc nhiên. Cứ tưởng thiếu gia Chanyeol gờ m, thì ra cũng mát tay.

- Không đâu, chắc là do vừa rồi tụi mình tắt van ga nên chưa cháy ! - Kai lắc đầu. Thực ra là nhờ Seohyun đã cứu cánh Chanyeol, cô đã tắt cả hai bếp.

- Giờ cậu có muốn thử không ?

Baekhyun đưa mắt về cái nồi, cũng muốn coi xem.

- Ọe ! Khiếp quá ! Cái thế gì thế này ! Kinh tởm đến tận già !

Miếng thịt ngay lập tức bị chặn ở cơ quan vị giác, các đầu dây thần kinh liên tục gửi tín hiệu về trung khu phân tích thần kinh. Theo phản xạ, Kai và Baekhyun phỉ nhổ cái thứ « rác rưởi » - thành quả lao động của người khác.

*

*

Quán bar sáng thứ hai là thời gian nghỉ ngơi của hầu hết đội ngũ nhân viên. Sehun mới chợp mắt được vài phút, đối với anh cuộc sống về đêm ở thành phố này quyến rũ hơn ánh ban mai kia nhiều. Anh thích không khí xập xình đầy cám dỗ do chính mình tạo ra, kết thứ nước đỏ trong vị đắng của rượu nho, yêu góc thác loạn của cuộc sống, chính nơi mà mọi thứ trở nên điên cuồng, hoang dã ấy vạch trần xuồng xã bản chất của loài động vật cao cấp thuộc bộ linh trưởng.

Mỗi người có một cuộc sống riêng, Xiumin theo đuổi sự nghiệp của gia tiên để lại, vị trí phó Tổng được anh lựa chọn và mục tiêu vươn xa hơn. Hay như Chanyeol, Kai, Baekhyun cân bằng giữa công việc bộn bề và những cuộc vui nhởn nhơ. Sehun từ bỏ cơ hội ngồi trên tòa thị chính cao sang, chỉ tay sai khiến đám nhân viên vận hành guồng máy công việc, anh tìm cho mình một hướng đi khác mang đậm tính xã hội đen.

Không thể phủ nhận những mặt tích cực của việc hoạt động các quầy rượu, vũ trường, nhưng phần lớn lợi bất cập hại. Sehun tương đồng với nhân tố màu đen đó, điều khiển chuyển động hư hỏng của giới trẻ hiện hành.

Không sai, chính bởi tính chất công việc nên anh luôn gằn mặt và « máu ». Nếu không, sao có thể tồn tại trên nỗi thất bại của kẻ yếu thế hơn, trừ những người anh thực sự coi là bạn, cấp dưới thì luôn nhận lấy lạnh lùng đáng sợ. Nên một Sehun hài hước, nhẫn nhịn khác hoàn toàn trong giới hạn tưởng tượng của tầm nhìn hạn hẹp.

Yuri hiểu anh đã ca ngợi ai thì người đó thật sự xứng đáng, hay nếu đã có ý tác hợp mình cho chàng trai nào thì hẳn cô quá đỗi may mắn. Anh khuyên giải :

- Tin tôi đi, cái người mặc đồ màu mè hôm ấy là Xiumin, vì lí do nho nhỏ khiến anh ta phải đổi tên với em trai.

- Anh nói những lời này liên quan gì đến tôi chứ ? - nhưng phụ nữ luôn tỏ ra làm ngơ.

- Giờ thì chưa nhưng sẽ đến lúc ! Cô thử cho anh ta một cơ hội xem !

- Không, tôi không bao giờ có ý định với đàn ông đã có vợ.

- Tôi đã nói rồi, Seohyun, cô ta là vợ của cái tên tự nhận mình là anh chồng đó ! Hắn mới chính là Chanyeol, còn người tôi giới thiệu với cô còn đang độc thân !

Chẳng có sự biện hộ nào hợp lí cho mớ nhùng nhằng lẫn lộn, đàn bà là chúa đa nghi. Sehun thở dài một cái, gọi lại cho Xiumin đang chăm chăm chiếc điện thoại lời rất tiếc. Tiếc thật, anh không có cách nào giải quyết mối hiểu lầm vì ngay chính anh cũng không hiểu chuyện gì.

Có một chuyên gia tình yêu là chính em trai mình, nhưng Xiumin không đời nào kiếm tìm thêm phiền phức, anh chợt nghĩ đến Seohyun, chỉ cần cô tới giải thích, may ra...

*

Chanyeol gối đầu trên thành ghế sofa, duỗi thẳng người như con mèo sưởi nắng. Anh đang đợi cơm sáng. Thật là lạ, kể từ hai hôm nay, mấy lần anh đã định gọi Kai, Baekhyun sang chơi, lấy làm dịp bắt con Cáo trổ tài nấu nướng, cúp cung phục vụ mà họ kêu bận hoài, cuối tuần thì có việc ư. Mà họ cũng vô ý, tối hôm ấy cả hai cáo biệt lúc nào mà anh chẳng hay, chỉ biết con Cáo cằn nhằn việc dọn dẹp ghê gớm.

- Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi ! - Seohyun ra tận phòng ngoài thông báo.

- Ờ ! - Anh chàng vươn vai lười nhác, con Cáo chiều chồng đáo để, tuyệt đối không cho vào bếp. - Ăn nào !

- Anh ăn xong cứ để bát đĩa đấy tôi rửa sau, tôi đi đằng này có chút việc !

- Đi đâu ? - Chanyeol cộc lốc, có mối quan hệ nào của con Cáo cho phép cô ta bỏ rơi bữa sáng cùng chồng để đi.

- Đi đâu hỏi làm gì ? - Xiumin không yêu cầu cô phải giữ kín, chỉ là có một ngọn lửa đâu đó mách bảo cô nên giấu.

- Ơ hay, hỏi để biết ! Cô không được đi, ở nhà ! - Từ trước tới giờ Chanyeol chỉ nghĩ phụ nữ chờ đợi mình, không có điều ngược lại, mặt khác, còn có niềm thú vị hơn được ngồi bên cạnh anh được chăng.

Seohyun chẳng thừa hơi liếc anh lấy một cái, nếu anh có quyền hẹn hò với nàng Krystal thì tại sao cô lại không được phép ra ngoài. Hơn nữa việc cô đi gặp Xiumin hoàn toàn chính đáng.

- Phải rồi, tấm ga phủ giường của tôi bẩn rồi, cả gối nữa, rèm cửa cũng cần giặt lại sạch sẽ. Ăn xong rồi cô dọn dẹp một thể đi ! - Để bới việc cho con Cáo thì chẳng thiếu, nếu Seohyun không xen ngang có lẽ mệnh lệnh của thiếu gia này còn dài dằng dặc :

- Được thôi, đi về rồi tôi sẽ thực hiện !

Seohyun lên lầu thay đồ, mất mười lăm phút cô trở xuống. Trong nhường ấy thời gian, Chanyeol chống cằm nghĩ rằng cô giận dỗi mình, có khi nào vì đã tranh công cướp vị trí người đầu bếp trước mặt Kai và Baekhyun.

- Tôi đi đây !

Seohyun chỉ vọng lại một tiếng rồi mất hút, cô làm ra vẻ gấp rút để tăng thêm tính phớt lờ anh. Đôi khi người ta muốn có được sự chú ý của người khác bằng các hành động muốn tránh xa họ, và đến ngày hôm nay dường như cô đạt được điều ấy. Chanyeol quả nhiên tức tối, anh chạy theo tận ra cổng với chiếc áo balo rộng thùng thình và quần sọc xanh xám. Từ xa đã thấy một chiếc xe bóng loáng đứng chờ :

- Seohyun, cô ở lại cho tôi !

- A ! Chanyeol à, cho anh mượn Seohyun của em một lát nhé ! Anh cần lời giải thích của cô ấy ! Chào em ! - Xiumin mở cửa cho Seohyun rồi lên xe đi ngay, anh không muốn để người đẹp chờ đợi lâu.

Còn Chanyeol, ngoài việc lẩm nhẩm khó chịu, anh còn biết làm gì hơn. Ít ra thì đó là Xiumin, nếu là một người đàn ông nào khác thì cô chết với tôi ! Chắc là anh trai muốn nhờ vợ mình lập luận mối quan hệ Chanyeol Xiumin đây mà !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro