Chap 32 : Mẹ vợ - Con rể hay mẹ chồng - Nàng dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngước lên trần, Seohyun bâng quơ đếm số bóng đèn nhỏ trên cây chùm lung linh, khi bà v-ú-n-u-ô-i từ bếp đi lên, cô nhắm nghiền mắt.

- Cô đã ngủ chưa ? Tôi có một vài điều muốn nói về cậu chủ ?

- Dạ !? - Seohyun bật dậy, cô không thích việc đối xử của người này, trước mặt Chanyeol, bà đặt cô trên một bậc thì sau lưng anh cô bị đẩy kịch.

- Sẽ là vô ích nếu cô có ý định quyến rũ cậu Chanyeol !

- Cháu... không hề...

- Cô có biết nói xen vào lời người khác là vô giáo dục không ?

Seohyun giữ hai hàm răng không còn khoảng cách, cô cúi đầu ngầm phủ nhận sự vô giáo dục trong định kiến của bà ta.

- Cậu chủ đã có ý chung nhân, kết thúc cuộc hôn nhân này cô phải tự rút lui, đừng nghĩ tới cái mâm son mà hãy tìm những thứ tương dạng. Tiffany quý cô sẽ thay thế cô hoàn toàn, và cả chuyện giấy chứng hôn, cô hiểu chứ ?

Vậy là đã quá rõ người đứng từ xa điều khiển, ngoại trừ Park phu nhân thì không ai thích hợp hơn. Seohyun cúi thấp nữa, im tờ, phía ngực trái nhói đau, phản ứng nhạy cảm của cô lúc này phải chăng nói lên rằng cô đã cầm sai tấm bản đồ trên tay, để rồi lạc bước vào một khu rừng tuyệt đẹp mà quên mất lối về. Mọi thứ đều trong lành quá, tự nhiên quá, an bình quá, dễ chịu quá đến nỗi mà cô đánh đổi cả tư trang tự lúc nào, cuốn vào cơn lốc màu xanh mà bẵng đi mình là ai. Cơn lốc ấy đang trêu đùa cô, hút cô quay vòng vòng theo tâm của nó rồi thả phăng cho vất vưởng hoặc thực sự muốn mang cô tới chốn nó dừng chân. Biết được ư câu trả lời ?, càng lại gần cô dường như tư tưởng hóa, kéo cơn lốc về riêng mình thôi, liệu lốc có đồng ý không ? Hay có nhiều những sự lựa chọn giá trị để quên bẵng kỉ niệm đẹp...

- Đáp lại lời người lớn nói là một phép lịch sự tối thiểu ! - Bà quản gia không chịu độc thoại, đôi tay nhăn nheo nâng gọng kính vừa tầm.

- Cháu hiểu ạ ! Chúng cháu châm chọc nhau thôi chứ không thân thiết như các bác nghĩ đâu ! Nếu các bác không hài lòng, cháu sẽ sửa đổi bản thân... ! - đã đến lúc thức tỉnh để tìm lại tư trang rồi, giữa ảo ảnh và hiện thực, thật khó để quay đầu.

- Được rồi, cô ngủ đi, mỗi ngày nên bắt đầu và kết thúc đơn giản, con người sống sẽ nhãn nhã, tránh vướng bận.

Không thể chắc chắn đây là lời khuyên răn, nếu lỡ mắc đôi chân vào cạm bẫy rồi, thì điều đó giống như sự cảnh báo khắt khe và có thể cùng với những biện pháp can thiệp.

Cô ẩn mình trong chăn, mơ màng trong giấc chiêm bao...

- Vợ ơi, em đã nấu bữa sáng chưa, có cần anh giúp... - Chanyeol vươn vai đi xuống, đêm qua anh ngủ khá ngon giấc nên quên đi có người thứ ba trong nhà.

Seohyun vừa nghe tiếng bước chân cầu thang, cô lập tức dừng việc bếp núc, nhường lại cho vị quản gia và ngồi chầu chực gần bàn ăn.

- Không có gì đâu, để bác làm cho chúng ta cũng được ! - Cô tự ngượng với chính bản thân với cách nói thiếu trung thực.

- Cậu chủ ngồi vào bàn đi ! Vài phút nữa là có đồ ăn !

- Em này, có cần phụ bà quản gia thì... - Chanyeol không nghĩ cô vợ chỉ xấu tính với chồng thản nhiên ngồi chờ đồ ăn là xuất phát từ chủ quan, chắc bà quản gia không muốn Seohyun bị vất vả.

- Không ! Tôi mệt ! - Seohyun đánh tiếng thở dài thành âm thanh lớn, cô lắc đầu uể oải.

- Em mệt sao ? Đêm qua bà ấy cướp chăn của em à ? Nghỉ đi, anh lấy cốc sữa uống nhé ! Để anh vào giúp bà ta vậy, không thì bà hành hạ mẹ của dê con tội lắm ! - Chanyeol nói nhỏ kề hơi bên tai cô.

- Việc gì phải thế ! Anh cứ để bà ta làm, tôi là cô chủ, tôi không cần động tay !

- Có gì đâu, tôi chuẩn bị xong bữa rồi đây ! - Bà quản gia khệ nệ bưng từng đĩa thức ăn bày biện lên bàn.

Có những sáu chiếc ghế cho ba người, tuy nhiên bằng mọi cách thứ tự ngồi luôn có bà xen giữa. Seohyun chuyên tâm vào việc dùng bữa, cô không mảy may màng tới ai đã gắp cho mình những gì, và những tiếng thao thao nói chuyện, bịp mắt, bịp tai, bịp miệng, làm ngơ thật chẳng dễ chút nào.

- Tối nay vợ chồng chúng tôi ăn tối bên ngoài, có gì bà cứ ăn rồi đi ngủ trước ! - Có phần bất tiện, dù không nói nhưng Chanyeol thừa hiểu vợ đang bị quản thúc lỏng, sẽ thoải mái nếu hai người dành thời gian cho khoảng tĩnh mịch riêng tư. Anh đá nhẹ vào chân để Seohyun ngẩng đầu lên rồi nháy mắt.

- Khỏi ! Tối nay tôi ngồi thiền, không có thời gian rảnh, anh tìm người khác đi cùng là hợp lí nhất ! - cô vốn không quen giở chất giọng câng câng thiếu hòa khí này.

Chanyeol nhận thấy rõ nhất sự thay đổi vô cớ của cô, theo cô anh tìm ai là thích hợp, lẽ nào là Kai hay Baekhyun. Vợ ngốc, bày cách cho mà không chịu phối hợp. Tuy nhiên anh luôn không bận tâm đến nỗi khó của Seohyun nên tình cảm của anh chỉ xuất phát từ sự chỉ đạo nơi con tim mà thiếu mất khía cạnh thực tế, trong anh vợ luôn được đặt ngang hàng với chồng, phải là dấu bằng, xấp xỉ không hợp lệ.

Seohyun đảo mắt quan sát thái độ của bà quản gia, hy vọng tích cực bà sẽ cho rằng cô quả thực không có ý xấu, Chanyeol không đời nào chấp nhận một cô vợ ngang bướng. Nhưng không, bà yêu cầu cô tôn trọng cậu chủ với lối giao tiếp dè chừng và không cân xứng.

- Dưa hấu phải ăn hết cả phần màu đỏ, chỉ chừa lại chỗ cùi màu xanh nhạt ! - Bà hết để ý vấn đề xưng hô, lại tới chuyện ăn uống. Bà nằm trong những người già cả có xu hướng tiết kiệm. Trong khi dùng hoa quả tráng miệng, bà không ngớt lời chê trách Seohyun, nào là nhả hạt vào tay để vất cho gọn gàng, chú ý ăn hết những tép cam nhỏ rơi ra...

- Tiếc gì mấy cái này, Seohyun thích ăn phần nào cứ để cô ấy tự nhiên, quan trọng là chất lượng dinh dưỡng chứ không phải ăn tạp ! - Chanyeol tỏ ra khó chịu.

- Để trồng ra một quả dưa người nông dân phải rất vất vả ! Chúng ta được hưởng nên trân trọng sức lao động của họ ! - Đối với bà thì Seohyun cũng chỉ là một thanh niên đương độ, hoàn toàn không gánh vác trách nhiệm nào khác.

Chanyeol một phần vì muốn có người bầu bạn với vợ, một phần vì cần người có kinh nghiệm chăm sóc cho cô, anh đành xuề xòa, an ủi cô bằng ánh mắt.

Chiếc xe con lăn bánh, không thể đề nghị Seohyun tới công ty cùng nên Chanyeol đành lùi muộn giờ làm một chút. Lí do cô không đồng tình theo anh bời cô cho rằng mình không đủ trình độ góp mặt ở đấy. Những kẻ khôn ngoan luôn hơn kẻ ngu dại một cái đầu, bao gồm đẳng cấp, vị trí và sự tôn trọng, cô không muốn mình trở lên thừa thãi, vô dụng khi chỉ biết ngắm nhìn anh làm việc, mà ngay cả một việc tối thiểu như pha trà, dọn dẹp các nữ thư ký và người làm đều phục vụ hết cả. Do đó cô tự thấy mình nằm ngoài phạm vi SM

- Bíp! Bíp!

Mải nhìn về chiếc xe phía con đường chia làm hai ngả rẽ, Chanyeol đã chọn sang phải, Seohyun giật mình trước tiếng còi xe đỗ ven đường. Có hai kiện hàng vác trên vai người nam giới đi tiến về ngôi nhà.

- Hai cậu chuyển vào trong, lên cầu thang rồi rẽ trái phòng có cửa nhỏ hơn đấy! - Bà quản gia hài lòng về sự đúng giờ của đội ngũ vận chuyển chuẩn xác khi cậu chủ vừa ra khỏi nhà.

- Mang vào phòng cháu ư ? - Seohyun cất tiếng hỏi.

- Chứ còn phòng nào khác ! - Bà kiệm lời đến nỗi để cô tự mình tìm hiểu khối vật chất bên trong bốn mặt bìa catton. Và cho tới khi khép cổng tiễn người vận chuyển đi bà mới giải thích:

- Đây chính là bụng giả cô cần dùng tới trong suốt thời gian mang thai...

Trên tay Seohyun là hai vòng bụng nịt cao su màu da người, một cái dành cho tuần thứ mười bốn với lớp silicon dày cỡ sáu cm, cái còn lại ghi số hai chín, với phần độn cộm lên rõ hình chiếc rốn. Công nghệ sao chép chú trọng tới cả cân nặng, áp lên bụng cô có cảm giác như một phần thân thể gắn bó với mình. Càng ngày thủ đoạn đem ra để lừa phỉnh Chanyeol càng tinh vi hơn.

- Bắt đầu từ tuần này quấn bên bụng là vừa rối đấy. Cậu chủ sẽ không thể nghi ngờ khi cái thai có dấu hiệu lộ rõ.

Seohyun nhận từ bà kính cẩn bằng hai tay, cô vòng qua eo và phủ làn áo lên, tuyệt nhiên không đối thoại thêm. Nếu câu nói ngừng được chuyển động của bánh xe dối trá, cô sẵn lòng gào khàn để mang thành thật về bên anh, nhưng nếu chỉ là nếu, người ta không làm được nên mới đặt "nếu" để ước ao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro