Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh hiểu rằng cô sợ đối diện với gia đình mình, sợ đến nỗi mà ăn một bữa cơm với chồng thôi cũng không rời khỏi giới hạn thời gian. Nói rằng muốn dẫn cô đi một lát, bà quản gia dù ưng thuận nhưng ngượng ép, thế thì hỏi làm sao cô gái bẻ nhỏ này thoải mái. Một điều anh muốn biết, rất quan trọng, cô ấy đang lặng thầm đốt cháy bản thân để nuôi dưỡng ngọn lửa trong anh, liệu vì trách nhiệm với bé con hay còn có thêm anh ?

- Seohyun, em... có muốn... sinh em bé không ?

Seohyun ngừng việc nghiền thức ăn, cô mím môi trước câu hỏi bất ngờ, rất thực mà câu trả lời luôn là ảo.

- Em không hiểu ý anh... - lẩn tránh, lòng vòng, rồi sẽ đi về đâu ?

- Nếu...giữa chúng ta chẳng thể hạnh phúc, em và con sẽ đau khổ - Anh không nhắc tới mình vì anh nhất định là người có hậu nhất, anh thương con cũng như người vợ này, thương bằng lòng biết ơn và tình yêu chân thật. Nhưng, ngộ nhỡ cô ấy không thể nảy sinh tình cảm với anh thì sao, tất cả chỉ vì muốn gây dựng gia đình cho sinh linh bé nhỏ mà khép mình gò bó. Điều ích kỉ của anh chính là ở đây, anh mong muốn bé con chào đời biết nhường nào, lại chưa từng hỏi xem cô muốn gì ? Có hay chăng muốn chung sống với người chồng là anh ?

- Chẳng thể ư ?

- Trước mắt em là anh, gạt bỏ hết những gì ngoài con người anh ra, em hãy nói... chúng ta có thể tiến đến tình yêu không ? - Seohyun ngốc, em đặt mình vào con tim đi, nghe xem nó mách bảo gì, đừng quan tâm tới ai hết ngoài anh, kể cả con, giữa anh và em sẽ chung nhịp đập hay mãi mãi không dung hòa. Con tim anh dễ điều khiển lắm, nó có thể chậm lại để đợi em hay gấp gáp đuổi theo em, và nó muốn một ngày được nhìn thấy mái tóc bạc trắng của em dựa vào ngực anh.

Seohyun chớp mắt nhiều lần, cô cúi gằm, hơi thở phả vào tim :

- Làm sao mà được chứ ! - làm ngơ những thứ anh sở hữu khác gì đi dưới trời mưa mà không ướt, bỏ qua chỗ đứng của anh cũng như đi bộ lên Mặt Trăng, tháo gỡ khoảng cách khó như đóng băng kim đồng hồ. Tất cả đều chẳng thể xảy ra nên cô không còn dám ngẫm đến câu hỏi của anh. - Nhưng em muốn là kỉ niệm đẹp trong anh,... đừng lạnh lùng với em !

Ngay từ đầu họ đều có chung suy nghĩ, tuy nhiên đâu hay thứ mà nửa còn lại cần. Lạnh lùng chưa hẳn là đi lướt qua nhau, cô rồi sẽ biến mất khỏi thế giới của Chanyeol, lạnh lùng khi ấy chính là bị lãng quên.

Ra đến bãi đỗ xe, cô luồn một vòng tay ôm chặt anh. Cái ôm từ đằng sau cuồng nhiệt cảm xúc, từng ngón tay giữ lấy thân áo sơ mi, nhẹ nhàng một câu nói :

- Em sẽ được yêu anh... ! - trong tâm hồn, hiện tại, ngày mai, và sẽ là hồi ức.

Là yêu, cảm giác này đích thực phải là yêu. Làm sao mà được chứ bởi đã trở thành điều đúng đắn.

Chanyeol đứng chùng chân đón nhận từng luồng khí đi vào da thịt, nồng nàn quyến luyến. Cái ôm này thay cho mọi lời nói, anh không đặt tay lên vòng tay cô mà dùng chính cuộc đời gửi ngắm vào ấy. Em thừa nhận rồi nhé, em là tài sản của anh !

Chanyeol nghe tiếng thùm thụp qua lồng ngực, đâu có gì phải ngại khi để cho cô ấy biết tiếng lòng của mình nữa, buộc miệng cất tiếng :

- Bà xã, mối tình đầu của em là Suho à ? - Cho dù có thật như những gì cô đã nói, vì thất tình mà lấy anh, dù giấu giếm quan hệ với người khác thì anh sở hữu ngôi vị chồng của cô rồi, đâu còn gì đáng bận tâm.

- Là cha của dê con ! - Seohyun dụi đầu vào tấm lưng anh, bé con của cô là một sản phẩm giả tạo nhưng chứa chan ý nghĩa, là chất keo vô hình gắn kết cô với người đàn ông này.

*

Lái xe đưa Seohyun về nhà, tiếp đó Chanyeol tới đón Tiffany. Trên xe, hai người có trao đổi về một số việc riêng tư. Con phố ngày trước và bây giờ đã có nhiều đổi thay, nhưng vẫn là lối đi họ từng qua.

- Anh dự cảm cha em dường như đã phát hiện ra điều gì đó nên để hai bên gia đình nói chuyện !

- ... Họ sẽ nói tới chuyện kết hôn của chúng ta ! Chanyeol, anh vẫn ổn chứ ? Em luôn áy náy vì thận phận mình, tại em anh lấy Seohyunphải không ? - Sao dù đổi ngôi nhưng giữa hai người vẫn là tri kỉ, chẳng thể dối được lòng nhau.

- Anh không phủ nhận nhưng cũng không hoàn toàn thừa nhận. Cha chúng ta, ông ấy đối với nhà họ Park chưa thực lòng. Mà ông ấy rất thương em ! Ông mong được gọi em một tiếng con, dẫu là con dâu. Ông mâu thuẫn và đấu tranh rất nhiều. Chuyện chúng ta là nỗi day dứt nhất của ông, ông cho rằng chúng ta chưa biết, phản đối rồi lại đồng ý và định cho chúng ta một đứa con, chính là con của Seohyun và anh - Chanyeol cười ngượng.

- Cha anh... ông ấy nghĩ sai hết rồi, làm như thế không đúng đạo lí, Seohyun sẽ là người đáng thương nhất, và chúng ta mù quáng ôm giữ kỉ niệm, làm sao trở lại như xưa phải không anh ! Là phận con em không trách được bậc sinh thành... Xưa nay anh trai và em gái đâu có thể... - Tiffany biết Chanyeol muốn truyền đạt điều gì, anh mong cô đừng giận cha đẻ, ông ta luôn muốn mọi điều tốt đẹp cho đứa con ngoài mang này. Nếu như cô không biết, Chanyeol không biết thì cả hai đều có cuộc sống gia đình đầm ấm bên nhau. Nhưng rất tiếc, mẹ đã nói cho cô hay để đi tới chấm dứt tình đầu.

- ... Anh chỉ biết nói rằng, thật tiếc cho Chanyeol và Tiffany ngày ấy ! - Chanyeol dừng xe, cả hai hướng mắt về cơn nắng phía trước, bỏ lại sau lưng nhiều thứ quan trọng.

Họ đều không thể tưởng tượng nổi trái tim mình không còn thuộc về nhau, tình yêu ở trong cái bao của tất cả, nó làm sao nuốt chửng mọi thứ được. Nên yêu rồi sẽ quên và quên rồi sẽ được yêu một lần nữa,...

- Gia đình chúng tôi rất tiếc vì cuộc hôn nhân giữa Chanyeol với Seo Juhyun, con bé còn quá trẻ, nó ngốc nghếch yêu Chanyeol và... chúng tôi không thể để cho đứa con của người bạn thân thiết nhất, Seo gia bị lời ra tiếng vào, nên buộc Chanyeol phải chịu trách nhiệm vì tuổi trẻ bồng bột. Nhưng kể từ ngày kết hôn, Seohyun không hợp tính khí Chanyeol, con bé muốn ra đi, nó thuyết phục chúng tôi sinh con rồi ly dị.

Chanyeol không lường được những lời lẽ sắp đặt của Park phu nhân, ngồi cạnh bên Tiffany, anh cố tỏ ra bình tĩnh theo dõi. Bà đã thay đổi từng mốc thời gian trong lời nói, sắp xếp lại chúng theo cách ràng buộc anh và sẵn sàng đẩy phần nhục nhã về con dâu hiện tại. Bà còn chưa hỏi ý kiến của anh và Seohyun nữa kìa.

- Cho đến ngày hôm nay chúng tôi mới nói sự thật với gia đình, Tiffany con, con không trách Chanyeol chứ, nó chỉ là một người chưa trưởng thành...

- Bác à, cháu...

- Ta biết hai đứa yêu nhau từ lâu rồi, nhưng ta cũng không đành để Seohyun bị người đời phỉ báng, nạo thai là chuyện thất đức. Con hãy chờ vài tháng nữa thôi, chúng ta sẽ thành đại gia đình. Đám cưới của con và Chanyeol sẽ quy mô hơn trước, và con mới thực sự là con dâu thứ nhà họ Park. Seohyun sẽ để lại đứa trẻ cho cả hai. Với lại... chuyện này thật tế nhị nhưng ta sợ hai đứa không thể có con được nên... con à, con của Chanyeol cũng là con của con phải không ?

Chanyeol vo chặt tấm khăn ăn trong tay. Đi theo suy luận này, Park phu nhân hoàn toàn chưa biết gì hết. Bà cho rằng cha của Tiffany hiếm muộn nên chuẩn bị cho anh một đứa trẻ trước khi kết hôn với Tiffany. Còn cha anh, ông Park lại vì biết giữa người cùng huyết thống không thể sinh con bình thường nên toàn quyền hạ thấp danh phẩm của Seohyun. Anh cảm thấy tủi thân cho cô vô cùng, bị chà đạp dễ dàng quá.

Ông Hwang biết yếu điểm của con gái- nếu đúng Tiffany là con ông- thì xác suất làm mẹ của cô rất thấp. Hẳn sau khi kết thúc với cô gái kia rồi thì Tiffany phải được tôn trọng như người vợ duy nhất của Chanyeol. Đúng là ông nghi ngờ về việc tại sao Tiffany không thể lấy Chanyeol, nhưng lời Park phu nhân nói như thế thì cũng an tâm hơn.

Nãy giờ người phớt lờ mọi truyện lại là người quan tâm nhất, ông Park ra vẻ gắp thức ăn cho từng người nhưng lo lắng tột cùng. Park phu nhân đã vì ông quá nhiều, nếu giờ biết ông đã từng lừa dối bà từ rất lâu rồi, liệu bà có chấp nhận được không, lại còn vấn đề huyết thống quanh đi quẩn lại, để hai anh em ruột kết hôn đó là điều xã hội lên án, nhưng ông không tìm được tia ánh sáng khả quan.

- Con và Seohyun tuyệt đối không ly dị cho đến khi bé con đủ lớn! - Chanyeol khẳng khái tuyên bố. Giải pháp tình thế cho cái lao đã phi đoạn dài. Anh chẳng thể để Seohyun tiếp tục bị xem thường, lại càng không vạch trần mấu chốt cùng Tiffany, bé con lại được đưa ra làm cầu nối - Giai đoạn đầu đời quyết định không nhỏ tới nhân cách của trẻ, bé con cần có tình thương của mẹ hơn bất kì ai ! Và không người phụ nữ nào nhẫn tâm rời bỏ cốt nhục, con của con, con có trách nhiệm và quyền được nuôi dưỡng cả hai người ấy.

- Con cũng đồng ý với Chanyeol, có thể Seohyun vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, khi sinh cháu rồi tình mẫu tử sẽ giúp cô ấy hoàn thiện nghĩa vụ với gia đình. Dạo này, con trai của chú Oh có ý với con, con...

- Chúng con đã chia tay thật rồi ! - Chanyeol thay lời Tiffany. Để từ chối điều kiện gia đình họ Hwang rất khó, vì thế nên để chính cô đẩy anh ra và đặt Oh Sehun lên trên.

Park phu nhân nheo mày, bà đương nhiên khó chịu. Nếu không là Tiffany, thì ít nhất cũng phải thiên kim lá ngọc cành vàng, còn Seohyun vẫn là con tốt trong nước cờ chẳng hơn. Ông Park trước khi tới mới nói bà biết ngày trẻ ông Hwang có sức khỏe không tốt về việc nối dõi, nên trước đám cưới của Chanyeol, bà vẫn suy nghĩ một cô dâu hoàn toàn có đủ phẩm hạnh mang thai dòng máu nhà họ Park vác cái bụng giả là vô lí. Rồi biết giải thích thế nào cho Tiffany hiểu đứa bé từ đâu mà ra, là em trai của chính người chồng ư ?, thật mất mặt, hơn nữa có chắc Tiffany sẽ giữ kín trước Chanyeol khi mà giữa cả hai không hề có dối trá. Bà cần gì một đứa trẻ con ngây dại, chỉ vì ông Park, người mà bà vẫn còn vẹn nguyên tình yêu cần duy nhất một điều giản dị, nên bà đứng ra lo liệu mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro