Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun thấy Chanyeol nhăn mặt, vừa lúc điện thoại đổ chuông. Số điện thoại của Seohyun, cô xin số anh từ hôm trước, có chuyện gì mà tự nhiên gọi.

- Alo ! - Trước mặt hai người kia, anh vẫn thản nhiên nghe.

- Tôi Seohyun đây, anh có rảnh không ? Làm chỗ xả hơi cho tôi với !

- Con nhỏ này, tôi hãi mấy thứ từ cô lắm rồi, cái quán ăn rẻ tiền cô mời hôm trước làm tôi ngộ độc lên xuống đấy ! - anh để ý thấy chất giọng bên đầu dây có phần bị nghẹn.

- Anh Suho và Tiffany unnie, cả tôi nữa có bị làm sao đâu, anh nói dối. Đi cùng tôi một lát đi mà !

- Ơ hay ! - Anh chưa kịp nói gì cô đã nói địa chỉ và cúp máy.

Sehun bỏ điện thoại vào túi quần, đem theo chút thắc mắc, gia đình nhà này cứ nửa ảo nửa thật, trước mặt Chanyeol và lời đề nghị mang nhiều cầu khiến của Seohyun, anh đứng dậy ra về.

- Ha, em gái nào rủ rê được anh Sehun đi chơi thật tài quá xá ! - Baekhyun vặn vẹo.

- Gì ? Con nhỏ lắm chuyện Se... - Sehun dừng lại đúng lúc, anh cáo từ hai người rồi lái xe đến chỗ hẹn.

Sehun vừa đặt chân xuống vỉa hè, chau mày trước cơn chói chang, nền trời không gợn mây. Anh nheo mắt tiến lại cô gái mặc màu áo của nắng, giọng hóm hỉnh.

- Vậy à, làm phiền anh rồi, về đi nhé. - Seohyun dụi mắt, không giấu giếm hụt hẫng. Sắc mặt cô thay đổi hai lần, từ âu phiền sang chào đón, rồi lại về với ủ dũ, vẫn ngồi so vai.

- Về đây ! - Sehun trở lại xe, anh tra chìa khởi động máy, đánh vô lăng theo cung tròn bán nguyệt.

- Đồ đáng ghét ! - Seohyun dựng thân đứng, bất ngờ trước sự phũ phàng của anh. Vội vàng giọt lệ đánh rơi, cô đúng là chẳng có lấy một người bạn nào cả.

- Lên xe đi, tôi có cần cô yêu quý nhớ nhung gì đâu cơ chứ. Cho cô ghét thoải mái ! - anh tấp xe vào lề đường, so với vừa rồi thì ô tô quay đầu mũi xe - Cô muốn đi đâu đây ?

Seohyun bỏ qua lưỡng lự ngồi vào xe luôn, cô thắt dây an toàn xong xuôi mới ngó sang anh bật cười. Góc nhìn của anh trong cô trìu mến và thân thiện, cho phép cô cảm giác được lắng nghe, dù có thể anh chẳng đoái hoài và dùng những từ ngữ đả kích.

Anh chờ đợi đề xuất, còn cô tìm về tĩnh lặng và thơ thẩn nhìn ra phía con phố tấp nập người. Sehun tắt máy, thi thoảng tay chuyển dịch vô lăng, hai người đang đi trong sự đứng im của không gian và đổi thay chậm rãi ở nốt nhạc thời gian.

- Chắc anh muốn biết vì sao tôi lại gọi cho anh chứ ? - Seohyun buông hơi thở dài thượt - Mỗi lần nhìn thấy anh tâm trạng tôi đều chuyển hướng. Nhiều lúc ngứa ngáy, tức giận, căm phẫn thái độ hống hách, khi lại dễ chịu, thoải mái trải nỗi lòng,... nhìn chung chưa bao giờ khiến tôi buồn cả. Đúng hơn tôi được tự do nói và làm, kệ xác anh nổi khùng, ha ha,... - tiếng nấc chèn ép cổ họng - tôi chẳng cần bận tâm địa vị trước anh, dù anh giàu có, anh sở hữu khuôn mặt điển trai và giống như... (Chanyeol) - Seohyun bỏ ngỏ dấu ba chấm.

- Ái cha cha, cũng biết tôi đẹp cơ đấy ! Hiểu rồi, ý cô tôi giống minh tinh màn bạc chứ gì, nói đúng ghê !

- Tôi muốn đấu khẩu với anh để không nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa. - Vài phút ngắn ngủi thôi cũng được, ngoài việc nhắm mắt hình dung ra khuôn mặt Chanyeol, Seohyun tìm đến Sehun mong nguôi ngoai.

Anh xoay cả người về phía cô, đợi xem cô còn định nói gì hơn nữa, nhưng không.

- Thế là tôi ở đây để luyện nói cùng cô ! Nói xem buồn chuyện gì ? Chắc vì bản tính thổ dân không ai ưa nổi nên mới vậy !

- Ha ha, tôi chẳng cười được đâu ! - Seohyun nhoẻn bờ môi, từ "ha ha" phát âm nhạt nhẽo. - Tôi... cần một người bạn... lắm !

Nước mặt cô chực trào. Bên ngoài chiếc ô tô, ngọn gió lang thang vờn những chiếc lá lìa cành, từng tốp học sinh với màu áo trắng sáng đi dàn hàng trên vỉa hè. Tan trường, các em túm năm tụm ba ra về, sôi nổi các chủ đề xoay quanh cuộc sống, câu chuyện liến thoắng từ kẻ nói và luôn có những câu đế thêm của đám bạn, tức là có người nghe mà Seohyun chẳng biết ngỏ lời cùng ai. Và kể cả có cô cũng đâu thể mở lòng diễn đạt thành lời. Cô chỉ biết dùng đôi tai lắng nghe tiếng hò hét, dùng con mắt để hình dung mình là một trong số học sinh ấy, dùng con tim để được khoác trên mình màu áo tuổi ngây thơ.

- Làm học sinh có gì sướng ? Suốt ngày kiểm tra, thi mới chẳng thố, tôi ngày xưa toàn quay bài ! Ha ha ! Điểm vẫn cao chót vót !

- Dơ chưa, quay cóp có gì hay mà đem ra khoe ! Đồ học kém ! - chẳng mấy ai thẳn thắn bộc lộ quá khứ kiểu Sehun, Seohyun bĩu môi nhưng rất thích nghe tiếp.

- Ai nói cô thế, trừ môn Văn, Sử, Địa thì Toán, Lý, Hóa tôi cực đỉnh luôn ! Cả tiếng Anh nữa, tôi nói chỉ gió đuổi kịp ! - anh nói trong khi đôi mắt liếc cô dè chừng.

- Hừ, ai biết được anh bịa chứ, nhưng tôi tin anh học văn chậm tiến nhất lớp, hình như anh chưa hiểu định nghĩa của các từ ngữ, đã khi nào thấy nói tử tế với người khác được đâu !

- Còn hơn cô, đến tuổi này rồi còn phải có thầy dậy chính tả ! Đi nước ngoài lắm vào rồi quên tiếng mẹ đẻ. Mà nghi lắm cơ, chắc cô sang bên ấy làm hộ lí nhể, làm vụng về quá bị quăng về nước. Nhìn cô chẳng có số xuất ngoại tẹo nào ! - Sehun hứng chí nói dài.

- Ai cho phép anh nói tôi như thế chứ ? Mà làm hộ lí thì có sao, bọn nhà giàu các anh khinh người quá đáng đấy, không có người giúp việc thì anh lấy đâu ra quần áo mặc, cơm ăn ba bữa, hứ ! - Cô quay ngoắt đi, bản thân cô cũng chỉ được làm cô hầu gái cho Chanyeol mà thôi, sự thật là thế đấy, không thay đổi.

- Cô thấy tôi chê trách nghề đó gì chưa nào, tôi nói riêng mình cô thôi mà, cái đồ khó ưa, tên Chanyeol chấp nhận lấy cô cũng lạ thật đấy ! Yêu làm sao được người như cô ! - biết thế thà anh ngồi uống nước bàn chuyện làm ăn khó nhằn con hơn tàm phào với cái đứa này.

- Đúng thế, - âm thanh trầm xuống từ cuống họng - Tôi thì ai thương được ! Chanyeol lấy tôi vì lí do gì ư, tôi không biết, chắc chắn không xuất phát từ tình yêu rồi ! - Seohyun giật mình trước câu nói của Sehun.

- Cô nói linh tinh quá, hắn rất thương con, nhắc tới tên cô là nét mặt giãn ra, cười toe, hào hứng, không phải vợ là số một thì còn là gì ?... Đừng bi quan như thế ! - Sehun bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của Seohyun qua lớp kính gương, anh gợi cách an ủi, không đứng ngoài lề.

Ngay cả người ngoài cũng biết Chanyeol dành tình cảm lớn cho con như thế thì làm sao cô sống tiếp được trong anh ấy đây, dối trá, anh sẽ chỉ vào mặt cô và nói như vậy tại thời điểm không còn xa nữa. Cô run rẩy gỡ bỏ lớp thai giả, nghiền chặt đầu ngón tay mà khóc nức nở.

- Seohyun, cô... cô gạt mọi người bằng cái bị này sao ? - Sehun sửng sốt trước tấm silicon vừa được gỡ ra, nhìn nó hoàn hảo như một miếng thịt được bọc da nhân tạo cầu kì.

- Phải, tôi lừa lọc Chanyeol, tôi nói là mình có em bé hòng được tồn tại trong ngôi nhà ấy, tôi giả vờ nghén rồi bắt chước mọi thứ của một bà bầu, tôi đâu có đủ tư cách làm vợ ngoại trừ kế hoạch này.

- Cô... thủ đoạn đến thế ư ? - Sehun không cố tìm một từ nào bớt căng thẳng để nói. Như vậy tức là Chanyeol chưa hay, anh chỉ thấy mớ dây xoắn xít không đầu đuôi ngự trị nơi cô gái này.

- Sao không một ai đứng về phía tôi cả, mình tôi nghĩ ra hết được chúng ư, tôi kiếm đâu ra những túi thai giả cơ chứ, tôi đang yên bình ở cô nhi viện thì gặp Chanyeol bằng cách nào đây ?... - Seohyun trong nỗi uất ức giãi bày nút thắt, đối với cô Sehun có biết tường tận thì cũng chẳng đáng sợ bằng một sự thật bé xíu xiu mà Chanyeol hay.

Sehun vỗ ba phát nhẹ bẫng lên lưng Seohyun để cô giữ bình tĩnh, anh chưa hiểu được hết những ý cô nói nhưng khóc ròng thế này hẳn cô ngã gục thật rồi. Trong tiếng thảm thiết không có lấy tia mong manh tốt đẹp, toàn những yếu ớt, vô vọng, ân hận và trái ngang.

Seohyun hất tay anh ra, thút thít như đứa bé còn nằm nôi bị bắt câm nín, tâm hồn cô mềm nhũn y sợi bún, hoặc giòn tan vỡ vụn khi lỡ ai chọc vào. Giọt mặn chát không thẩm thấm qua silicon, đọng lại rồi bị trượt theo căng mịn biến mất. Đôi vai bần bật và co rúm, mái tóc ngắn rũ rượi phủ qua mặt, màu mắt nâu đã hoen đỏ nhòe.

- Khóc trên vai tôi đây này ! - Sehun ngồi xích lại hơn, mang thương cảm đôi chút, anh dang cánh tay.

Từ từ cô đổ hẳn vào thân hình cao lớn để khóc, áp hẳn khuôn mặt nơi bộ ngực ấm áp. Cô gào lên những tiếng vô nghĩa, rõ ý nhất là hai tiếng "Mẹ ơi". Đó không chỉ oán trách bậc làm cha mẹ xấu xố, hay khóc thay tập hợp chất hóa học nhân tạo hai ba tiếng một ngày cư ngụ trên thân thể, mà còn là bức thông điệp gửi tới người mẹ cô vẫn gọi trước mặt Chanyeol - Park phu nhân, mong bà cho cô thêm không khí để thở với.

- Tôi muốn dừng lại hết tất cả, chấm dứt mọi dối trá. Tôi muốn bình thản sống, anh chỉ cho tôi phải làm thế nào bây giờ, hay anh nói hết cho Chanyeol nghe giùm tôi, nói rằng giữa cả hai chẳng có dê con nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro