Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các công ty, tập đoàn lớn liên kết mật thiết với các ngân hàng, họ luôn trong trạng thái "khát tiền" để mua nguyên vật liệu hoặc cải tổ sản xuất, dẫu có là một công ty hưng thịnh to lớn thì chuyện vay vốn từ ngân hàng cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Thư kí Choi đau đầu kiểm tra số dư tài khoản thay giám đốc. Bên ngân hàng yêu cầu Ông Park Chanyeol chứng minh phần tài sản thế chấp mà ngân hàng đã chi tiền cho vay. Công ty Countdown có dấu hiệu đi xuống rất nhanh, buộc ngân hàng phải xiết người đứng kí hợp đồng chịu trách nhiệm cho chi phí xây dựng EXO.

Hôm nay giám đốc xin nghỉ phép, trợ lý và thư kí phải làm việc gấp đôi ngày thường, đầu óc họ không tránh khỏi căng thẳng. Từ phía công ty xây dựng nhà họ Oh đơn phương rút khỏi dự án, họ chấp nhận bồi thường về việc này. Một dấu hỏi chấm lớn đặt ra, tại sao ông Oh đưa tới quyết định bỏ đò khi gần cập bến, sẵn sàng chịu thiệt hại trong khi có khả năng lèo lái. Câu trả lời tối giản đưa ra là vì Countdown không trụ được nữa, họ Oh qua cầu rút ván. Ngoài ra chỉ có kẻ vẽ ra dấu nhân biết rằng, bỏ ra con cá rô nhỏ sẽ trừ khử được cái gai to kềnh càng trong mắt và đạt được mục đích chính.

Ai cũng đều biết : EXO là tất cả tâm huyết, sức mạnh, nỗ lực của con trai thứ tập toàn SM

*

Tiffany với tay lấy ly nước lọc, ngỡ trong phòng chỉ có một mình, cô đã nằm ngủ rất lâu mà không hay ngoài ban công, Chanyeol ngồi trầm tư. Chiếc bóng đổ dài bất động.

- Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy ? - cô phá tan yên tĩnh.

- Thi thoảng buồn miệng lôi ra dùng ! - Chanyeol giật mình xua khỏi dòng nghĩ ngợi, anh dập điếu thuốc vào gạt tàn.

- Hút thuốc có hại cho sức khỏe của Seohyun và em bé đấy - Cô lại gần khó khăn, ngồi trên chiếc ghế còn lại mới nhận ra điếu thuốc không hề được châm lửa.

Chanyeol không nói gì, tiếp tục ẩn mình, có quá nhiều thứ cần phải nghĩ.

Tiffany hướng nhìn anh. Trông anh giờ khác xưa nhiều, cái vẻ phong trần biến mất, hiện lên trên tất cả là nét đứng đắn của đàn ông có vợ, anh có phần già hơn bởi lớp râu bao phủ nhân trung. Những ngày trước gặp, cô vẫn thấy niềm vui rạng ngời trong đôi mắt, còn lúc này anh trở nên đăm chiêu trong cảnh chiều tàn. Có lẽ bên cô anh từng khuyết mất nỗi buồn- một phần thiết yếu của cuộc sống.

- Seohyun unnie, thật ngại, em đến đây làm ảnh hưởng đến hai anh chị quá ! - Tiffany thấy Seohyun vừa bước ra từ ban công phòng bên..

- Không ! Không có gì ! - Seohyun cầm chiếc bình phun nước, lơ đễnh tưới vào thành chậu.

- Chanyeol, em cũng ổn rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, em...

- Em định đi ? Đừng nói những thứ khách sáo trước mặt anh. Thay vì tìm thuê phòng trong khách sạn hãy ở đây ! - Chanyeol nhìn thẳng, không nhìn Tiffany, cũng chẳng đoái hoài tới ai kia phía sau.

- Chị cứ ở lại, có gì đâu ạ ! - Seohyun cần được chạm tới ánh mắt thân thương, nhưng anh đâu cho cô lấy một ánh nhìn.

- Em thấy không tiện lắm, - Tiffany dè dặt, - nhà có hai phòng, thế thì em sang phòng kia nhé ! - cô không dám trái lời Chanyeol ra đi, anh bảo thủ cũng vì thương em.

- Phòng đó có bà quản gia ! Em cứ ở phòng này !

Kể từ tối qua, Tiffany là người được nghe giọng của anh nhiều nhất, Seohyun gật đầu rồi lùi lại vào phòng. Bàn chân không bước nổi, cô nép mình vào cái màn gió, hy vọng khi đi rồi anh sẽ quay sang.

- Không sao, em ở với bác ấy cũng được. Anh và Seohyun... Chị ấy chắc cũng biết quan hệ của chúng ta, dù gì cũng không nên. Chỉ cần cẩn thận lời ăn tiếng nói thì bác quản gia sẽ chẳng hay. Hai người là vợ ch...

- Không, anh không nói. Seohyun cũng chẳng sang đây đâu. - Chưa để Tiffany nói gì, anh thêm - Em biết thừa rồi đấy, cuộc hôn nhân này có xuất phát từ tình yêu đâu !

Và anh biết lời nói của mình đã truyền tới được người cần nghe. Vô tình như hàng nghìn hàng vạn mũi giáo vun vút lao về một tâm, hữu ý như viên đạn khi thoát khỏi lòng súng đâm thẳng đích.

Bữa sáng và trưa, bà quản gia cùng Seohyun dùng bữa trong gian bếp, tới tối mới có đủ thành viên, Chanyeol đỡ Tiffany xuống, anh để cô ngồi bên mình, và đối diện anh là bà quản gia. Cô-gái-đó ngồi chếch hướng.

- Cô Tiffany đã thấy trong người tốt hơn chưa, tôi biết xoa bóp, lát nữa ăn xong tôi sẽ giúp cô ! - Nếu bà quản gia không lên tiếng thì bữa cơm sẽ chỉ là những tiếng đũa cọ tẻ nhạt.

- Dạ, không cần đâu ạ ! Cháu bị sất sát chút thôi. Tại đường trơn quá nên cháu sơ ý ! - dù có vết thương không hở nhưng Chanyeol đã băng hết cho cô lại tránh con mắt tinh ý.

- Seohyun, cô cũng phải chú ý đi lại cẩn thận, tránh bị ngã đấy ! - Bà quản gia chỉ thấy Chanyeol quan tâm đến khẩu phần ăn của người ngồi cạnh, anh dóc từng miếng xương, cắt bỏ thịt mỡ giúp Tiffany, bà gắp cho Seohyun, không lược bỏ gì cả bởi cô thích ăn thịt ba chỉ có mỡ hơn nhiều, lọc xương cá cũng là một sở thích của kẻ nghèo.

- Dạ ! - Sehun từng nhắc nhở cô, ngộ nhỡ bị ngã đau với cái bụng này thì thật dễ bại lộ. Cô cười nhạt.

- Em ăn thử món trứng này xem, giàu dưỡng chất lắm !

Seohyun ngẩn ngơ nhìn chiếc đũa trong tay Chanyeol đặt lên bát người con gái khác. Cô đã từng được nghe bao lời dịu dàng như thế đấy, những quả trứng đà điểu anh mua cho riêng mình cô thôi mà, vì cô cứ hoài lẩn tránh... nên chúng dần rời xa. Rồi cô cắm mặt ăn tiếp.

Gala khởi chiếu lúc tám giờ trên tivi, Seohyun đem bốn ly nước cam đặt xuống bàn khách, Chanyeol dìu Tiffany lên phòng.

- Thôi, cho em ở dưới này ! Em thích ngồi quanh quần mọi người hơn ! - Tiffany khước từ. Cô không muốn chiếm thời gian của anh.

- Vậy em cần gì thì cứ gọi anh hoặc bác nhé ! - Anh đặt lưng ngồi kề trên chiếc ghế mà mình với Seohyun đã từng xem bộ phim ma ngày nào.

Chỉ hai người theo dõi ti vi, bà quản gia cười đến chảy nước mắt bởi các diễn viên tấu hài, còn Chanyeol, anh tìm mãi không thấy gì đáng tâm đắc. Tiffany chọn cách hướng về Seohyun, cô ấy đang tha thiết nhìn anh trai cô. Trước ngày họ làm đám cưới, cô đã gửi gắm toàn bộ tình yêu của mình vào Seohyun, cô không nghĩ những điều Chanyeol nói chỉ đơn giản như gió thoảng, anh không yêu cô ấy tại sao duy trì gia đình được đến ngày hôm nay, cớ gì lục tung mọi từ vựng chọn tên cho con. Khi anh lướt một vòng hỏi han cô, cô biết giá trị của cái lướt nhanh ấy thực chất nhìn về ai, đồng thời nhận ra sự có mặt của mình đã làm nước mắt Seohyun rơi.

Chiếc điện thoại của bà quản gia rung lên, bà để chuông reo vài giây chỉnh giọng mới nghe.

- Các cô cậu cứ xem đi, tôi ra ngoài một lát !

Cả Seohyun và Chanyeol đều biết Park phu nhân gọi cho bà lấy báo cáo tình hình nhưng chẳng ai trong số họ hay bà thuật lại những gì, giờ đâu đáng quan tâm nữa.

- Chanyeol, em muốn thay quần áo, em không thể mặc vừa cỡ của Seohyun được, cô ấy thấp hơn em, anh... - Một lát, Tiffany đề nghị.

- À, anh quên mất ! Em chờ nhé, anh sẽ đi mua ngay !

Chanyeol lấy chìa khóa và đi luôn, Tiffany có điều gì muốn nói với cô ta. Anh có ở lại thì Tiffany cũng tìm cách khác để nói thôi, cách tốt nhất là chiều theo.

- Bác ra ngoài lâu chứ ? Em định nói chuyện riêng với chị.

- Dạ, em nghe đây ạ ! Bác đi không thể về ngay ! - Seohyun tự ý thức mình nhỏ nhoi, thấp bé thông qua cách trả lời có kính ngữ.

- Tiffany đến nhà chúng chơi sao ? - Park phu nhân hẹn quản gia tại quán trà, bà nhấp ly trà anh đào trái mùa.

- Vâng. Cậu chủ chăm sóc cho cô ấy rất chu đáo. Seohyun đã hiểu thân phận của mình nên cũng không có gì đang lo đâu phu nhân !

- Vừa hay, ta muốn đến xem chúng thế nào. Nghe bà nói thì con bé Seohyun luôn giữ khoảng cách với con trai ta, tốt lắm, tiện đây ta cũng cần nói ý kết hôn với Fany và Chanyeol, chắc chúng cũng chờ đợi ngày này lắm rồi.

- Nhưng... trước mặt Seohyun sao ? - nét mặt già nheo lại vết chân chim.

- Phải, con bé không có quyền phản đối. Nói như thế cũng giúp nó chuẩn bị tinh thần.

Bà quản gia đứng lên theo Park phu nhân cất bước đi, có đôi chút hối vì đã nói hơi nhiều.

*

- Chị thương Chanyeol lắm phải không ?

- Sao chị lại hỏi em như thế ? Em... - Seohyun ấp úng, cô tự biến mình thành hầu nữ trước đại tiểu thư.

- Hẳn chị đang nghĩ anh Chanyeol và em định quay lại, hì, thực ra nhà có việc nên em phải nhờ anh ấy thôi, chứ kể từ ngày chúc phúc cho hai người em đã luôn không hối hận.

- Em đâu có ý đó !

Tiffany kéo bàn tay Seohyun lại, đặt trong tay mình.

- Em biết chị đã thay thế em trong anh ấy, bằng ánh mắt, cử chỉ, thói quen... Chanyeol -ngày-trước biết em không thích ăn trứng...

- ... - Seohyun từ từ ngước lên.

- Anh ấy chưa nói với chị, chắc vì sợ người ngoài nghe thấy. Chị thắc mắc vì sao dù em hơn tuổi và là bạn của anh Chanyeol lại gọi chị - em như thế phải không ?

- ... Dạ !?

- Bởi vì... cũng giống như Yoona gọi đấy. - Tiffany đem hơi ấm truyền từ mình sang.

- Tức là...

- Em và anh ấy... không được phép kết hôn... bởi vì... cùng cha khác mẹ !

Seohyun bàng hoàng giây lát rồi Tiffany trấn tĩnh cô :

- Em và anh Chanyeol đều ngốc nghếch như nhau, vội vàng đi tìm một nửa để tự làm đau mình, nhưng có điều này, cả hai đều không hối hận khi đã đi trên con đường mình lựa chọn. Anh ấy sẽ là ông bố tốt, và đối với chị thì đã đang là người chồng thương yêu vợ !

Seohyun như đang chạm tới đôi cánh thiên thần, cô chẳng thể giận Chanyeol nữa, Tiffany quá cao cả, và cô không muốn đáp lại anh bằng một phần nhỏ tình cảm Tiffany đã dành, cô sẽ yêu anh, yêu anh hơn thế.

- Mẹ ! Mẹ đến chơi, mẹ vào nhà đi !

Tiffany và Seohyun tắt ngấm nụ cười, hướng mặt ra cửa, người trong lời Chanyeol nói có đôi mắt lạnh thật đáng sợ.

- Fany , cháu hãy nhắc lại những điều vừa nói !

Chanyeol xách trên tay mấy túi đồ, có điều gì đó khiến mẹ anh đứng ngoài cửa nãy giờ, anh tiến sâu vào trong. Fany vội đứng dậy:

- Cháu... cháu... và anh Chan... cháu không nói gì cả... phải không Seohyun ?

Có thật nhiều trùng hợp, mọi thứ đâu thể che giấu mãi được, rồi đều sáng tỏ nên ông Trời đã chọn ngay thời điểm này để những người không biết được biết.

- Chanyeol, con biết chuyện này chứ ? - tiếng nghiến răng cót két kèm giọng tra bức.

Tiffany lắc đầu mong phủ nhận. Tim cô đập dồn dập. Về phía Chanyeol nào ngờ đến hoàn cảnh này.

- Thảo nào con đồng ý cưới con nhỏ kia dễ dàng như thế !

Và bà bỏ đi, kéo theo cả quản gia.

- Mẹ, nghe con nói, Fany không có lỗi trong chuyện này ! - Chanyeol chạy đuổi theo nhưng Park phu nhân đã lên xe.

- Nó đâu đáng để ta bận tâm ! - Tiếng máy nổ biến mất sau giây lát.

Anh quay lại nhà. Tiffany ngồi phịch xuống, đầu óc rối bời. Seohyun tìm cách an ủi, Chanyeol chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến nữa.

- Làm sao bây giờ ? Mọi người biết hết tất cả rồi, thà đừng sinh ra trên đời này còn hơn. Anh Chanyeol, em sợ lắm, em...

Biển lòng nổi đợt sóng mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro