Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, cô đã tới địa điểm. Một quán trà nhỏ trên tầng hai, nơi đây có nét hoài cổ của thời gian, rêu phong phủ trên những bức tường, chậu phong lan treo bốn góc đã ra hoa, đượm mùi ẩm ướt của nước mắt.

Tiffany tiều tụy đi nhiều, da cô xanh xao, đôi mắt tưởng đã cạn khô bởi rơi quá nhiều lệ hằng đêm nhưng không, hàng nối hàng giọt nước long lanh ấy vẫn đong đầy. Chiếc váy màu hồng phấn Chanyeol tặng cô trong ngày lễ tình nhân năm trước, hôm nay cô sẽ mặc một lần cuối.

- Chị ngồi đi ! - Thấy Seohyun cô vội vàng gạt nước mắt.

- Vâng !

- Cho chúng tôi hai ly café đen không đường !

- Nhìn cô yếu quá ! Cô không sao chứ ? - Seohyun là người vào chuyện.

- Chị có biết tại sao tôi lại gọi café đen không ? Vì Chanyeol đó, anh thích cảm nhận vị đắng của những hạt nông sản ấy ! - Cô vừa nói vừa cười, hồi tưởng về một thoáng. - Thế nên tôi muốn chị làm quen dần với những thói quen của anh!

- Tiffany cứ xưng tôi là em cũng được, cho thuận nói chuyện ! - Seohyun lắng nghe không sót một từ nào, hẳn người con gái kia mang nhiều tâm sự, rất nhiều.

- Không thể, sao lại được chứ ? Ước gì có thể nhỉ ! Bây giờ tôi vẫn chưa quen nhưng tới ngày hai người kết hôn, tôi sẽ xưng em với Seohyun. - cô đặt câu hỏi và tự trả lời.

Đây chính là lí do khiến Tiffany tìm cách rút lui, cách xưng hô khác với trong điện thoại, có phần gần gũi và thân thiết. Seohyun chưa thể hiểu ý đồ câu nói, nhưng nó gần giống với câu nói đầu tiên mà Yoora khiêm nhường với cô.

- Seohyun, đây là cuốn sổ ghi chép những ưu nhược điểm của Chanyeol, cả sở thích và sở ghét của anh ấy nữa, tôi viết từ lâu lắm rồi, nay trao cho chị ! - Ngậm ngùi đẩy cuốn vở về phía người khác, Tiffany muốn níu kéo lại tất cả, chỉ là hồi ức thôi nhưng cô tham lam vẫn muốn cầm nắm.

- ... Tiffany à, chị... chị thích Chanyeol ?

- Anh ấy sắp kết hôn rồi, tôi phải chúc phúc cho hai người, không biết hôm ấy tôi có đủ dũng khí đến không, nhưng tôi thành tâm... - Nắm lấy tay người đối diện, Tiffany còn muốn gửi trả lại tình yêu vượt qua ranh giới của mình dành cho anh, cũng là để giải thoát cho chính mình.

- Và Chanyeol cũng yêu chị ! - Seohyun rụt tay lại.

- Vậy thì sao chứ ? Cô dâu vẫn là Seohyun mà !

- Tôi... - Seohyun bị cấm không được tiết lộ về cuộc hôn nhân giả này, nhưng trước mặt là Tiffany, cô không cầm lòng được.

Đôi mắt cô ấy thánh thiện quá, Seohyun thấy mình chỉ là một hạt bụi nhỏ - ... tôi... hai người tại sao lại không đến với nhau chứ ? - Cô hoàn toàn không muốn mình là kẻ phá đám.

- Seohyun à, chị phải làm cho Chanyeol hạnh phúc ! - Tiffny nói chen ngay - Nếu chị không làm được thì nhất định phải tìm cho anh ấy một người khác yêu anh ấy nhiều hơn... tôi, và anh ấy cũng vậy... ! Nhất định nhé, chị hứa đi...

- ... Tôi không thể hứa ! Mặc kệ hai người đấy, tại sao lại kéo tôi vào giữa ! Tôi... có thể hủy đám cưới lại, chắc chắn anh ta cũng không mong muốn lấy một kẻ như tôi,...

- Xin chị đấy ! Làm ơn hãy biến tôi trở thành người xa lạ trong lòng Chanyeol... Tôi hy vọng chị có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy...

Câu nói đó có nghĩa là vị trí của cô ấy trong lòng anh ta là duy nhất... Hiện tại và quá khứ đúng là như thế.

Seohyun trở về nhà họ Park, mọi người đã quay quần bên bàn ăn, chỉ còn một chiếc ghế trống.

Bữa cơm này vắng bóng Chanyeol.

*

Suho đã ngồi hàng giờ để nghe lời tâm sự của Tiffany, cô mượn tạm bờ vai anh để tìm một nơi bình yên trong chốn vốn không bao giờ lặng. Một quán bar, những ánh đèn xanh đỏ điên loạn, nhưng tiếng tạp âm xập xình, hội tụ của tận đáy xã hội với đủ loại người đem theo muôn vàn cung bậc cảm xúc. Cô đã gọi rất nhiều rượu và đều uống hết. Suho để cho cô tự nhiên, để cô được say mèm trong vô thức, thoải mái gào khản cả cổ ba chữ « Park Chanyeol ». Đôi khi cô lại ngỡ tưởng người ngồi bên là anh mà vòng tay ôm lấy, muốn quên một người sao khó thế.

- Đồ ngốc ! Em yêu anh ta sao lại phải thuê anh làm bạn trai ? - Cương quyết Suho không uống một giọt rượu nào, một người không tỉnh táo là quá đủ.

- Anh mới là ngốc đấy ! Biết em lợi dụng anh mà vẫn cho phép ! Lại còn đóng thất rật nữa chứ ! - Tiffany chỉ mỉm khóe môi mùi rượu đã tỏa ra nồng nàn. Trong men say tình ái người ta lạc lối nhưng đối với men rượu lại khiến người ta tỉnh táo vô cùng, biết phân biệt phải trái, nên tiếp tục hay dừng lại. Trước hôm dự tiệc nhà họ Park, cô đã mời gặp riêng Chanyeol, đòi chia tay và dẫn Suho tới.

- Hắn ta, Chanyeol ấy, là một người đàn ông tốt, sao em lại... từ chối ? - Khi được giao nhiệm vụ dựng kịch bản cho Seohyun và Chanyeol, Suho đã nắm được bản chất con người Chanyeol, dù anh ham chơi thật nhưng là người có trách nhiệm và giàu tình cảm, mà có lẽ cũng vì sự cự tuyệt của Tiffany mới khiến anh tìm đến thú vui bên ngoài.

- Thế sao anh bảo muốn tán em cơ mà ? Ngay từ đầu anh đã khẳng định sẽ giành trái tim em về bên anh, sợ rồi à ?

Hôm ấy Suho đã hứa như thế, cũng như Seohyun đã từng mong ước một tương lai may mắn, nhưng đó chỉ là suông thôi,... càng tiếp xúc với Tiffany, anh càng tự ti, bởi đôi tình nhân ấy quá hoàn hảo.

- Có nhiều điều khó nói lắm, ví như giữa em và anh ấy, không thể là tình yêu, mà lại thân thiết hơn tình bạn... Hai chúng em có một điều kiện ràng buộc lớn lắm, không thể... em không thể là cô dâu của anh ấy, và ngược lại, anh ấy cũng không thể đến với em...

Sắc từ ánh đèn phả xuống ly thủy tinh màu cầu vòng, rồi phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi của cô, xuyên thủng vào một thứ biết đập duy nhất ngự trong lồng ngực, có lẽ chẳng có đôi tình nhân nào bất hạnh hơn cô và Chanyeol.

- Chẳng lẽ, hai người là... - Bức tường ngăn cản tình yêu của hai người đó là gì, điều đó suy xét kĩ anh dần đoán nhưng thật khó để tin.

- Em sẽ cho anh một cơ hội !

Tiffany không điền thêm vào dấu ba chấm, cô lặng thinh nuốt lấy những khúc xương đau đớn. Tác nghiệp chừng ba năm, ngòi bút của Suho có thể viết ra bao nhiêu hoàn cảnh ngăn cách đôi nam nữ, sự nhạy cảm trong cuộc sống là lí do anh có thể ngầm dự đoán và đến ngày hôm nay hoàn toàn xác thực được quan hệ của Chanyeol và cô. Theo pháp lí thì chẳng có một tác giả hay một người nào có quyền hạn phá bỏ xiềng xích giùm hai nhân vật này, bởi họ đã rơi vào trạng thái không lối thoát, vô vọng tuyệt đối. Vậy nên anh đã hiểu sự rời bỏ Chanyeol của Tiffany là đúng đắn. Nhưng ngoài ra anh còn có môt dự cảm khác về cuộc hôn nhân của Chanyeol và Seohyun sắp tới, nhà họ Park đang muốn giấu giếm thiên hạ một việc gì đó, mà Seohyun vô hình chung biến thành con rối. Anh chỉ là một người làm công viết tiểu thuyết, nhận tiền lương nhà họ, có chút thương cảm cho cô nhóc mồ côi không gia đình như mình, đứng ngoài cuộc đời họ. Nhất định nhà họ Pảtk sẽ không để Seohyun chịu thiệt thòi. Anh duy chỉ cần đảm nhiệm tốt vai trò của mình.

*

Đã qua một ngày mà Chanyeol vẫn chưa về, Seohyun thấp thỏm đợi chờ. Cô khi thì đứng ở hành lang, khi thì ra ngoài làm vườn, anh ta có thể đi đâu được nhỉ ? Hai người họ quá nặng tình cảm với nhau, vậy cô tồn tại ở đây để làm gì ? Không thể không có lí do nào được, chẳng dưng một phu nhân tập đoàn to lớn lại kén dâu cho con trai là cô gái như mình cả, Seohyun thiết nghĩ, nếu như không cần tiền bạc, gia cảnh chí ít họ cũng phải chọn một nàng dâu thông minh, giàu học vị để tôn thêm một viên ngọc cho bữa tiệc pha lê. Tiffany lại hoàn toàn có những tiêu chuẩn đó, càng nghĩ càng đâm vào ngõ cụt, Seohyun ngẩn người vô tình để vòi nước tưới xối xả vào chậu đỗ quyên khiến hoa bị chà dập.

- Seohyun, cô mau mau chuẩn bị trang phục, chúng ta đi thể hiện !

Thể hiện ? Seohyun không rõ ông quản gia nói gì, chỉ thấy chiếc xe của ông đỗ sẵn ngoài cổng, đây có lẽ là một phần trong kế hoạch đám cưới. Cô vội vàng lên lầu, có vài chuyên viên trang điểm sẵn sàng làm đẹp cho cô. Nào là tẩy tế bào chết, mát xa toàn thân, xông hơi, làm móng, tạo kiểu tóc,... gần hai tiếng sau cô mới bước ra. Thời gian lâu từng ấy mà quản gia Kang không tỏ vẻ khó chịu chứng tỏ việc lần này là cuộc giao tiếp quan trọng.

Chiếc xe cổ điển dừng lại trước ngôi biệt thự giăng rất nhiều đèn điện nhà họ Byun. Một nhân viên bảo vệ trịnh trọng mở cửa mời Seohyun xuống.

- Đừng lo ! Tôi sẽ giúp cô đối ứng !

Quản gia lấy vững lại tâm lí cho Seohyun khi thấy cô có phần do dự, hồi hộp và tự ti. Những chiếc xe hiện đại đỗ trước cổng oai phong, các cô nàng yểu điệu thục nữ bước ra với trang phục vô cùng quyến rũ. Seohyun thấy quản gia Kang lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng với thời trang của giới trẻ hiện thời, họ ăn mặc dễ dãi và khoe mẽ quá. Thật may có ông ở đây không thì cô cũng phải trưng diện những thứ khoét trần cả khoảng lưng hay thiếu vải ở ngực trầm trọng.

- Chanyeol, chị dâu đến kìa ! - Kai vỗ vai người ngồi đối diện.

- Ơ kìa còn ngồi đây làm gì ? Mấy tiểu thư có phiền khi nhường chỗ cho...

- Hôm nay không phải bữa tiệc của gia đình cậu sao ? Không lo tiếp khách đi còn rảnh tiếp tôi? - nhìn thẳng vào mắt Baekhyun, Chanyeol lên giọng, một mặt để các người đẹp thỏa sức ôm hôn mình.

- Anh ! Sao anh lại lấy vợ chứ ? Ai cho anh lấy vợ ! - Một cô gái õng ẹo mơn chớn vành tai của Chanyeol mà thủ thỉ. Đúng vậy, thật đáng tiếc cho một trang nam tử hán hào hoa phóng thoáng và các cô nàng ôm mộng yêu đương với anh.

- Lấy vợ để đi chơi không bị kiểm soát ! Mấy em không thích anh đến hộp đêm thường xuyên à !?! - Tu một chai bia lớn, Chanyeol ăn nói một cách bất cần, đây đúng là mục đích thực sự của anh.

Baekhyun và Kai chỉ biết nhìn nhau, hai người đoán không sai, chơi với Chanyeol từ lâu chẳng lẽ việc cô gái Seohyun kia dục dịch đi vào tim anh chàng đa tình này họ lại không biết. Thế nên đùng một cái việc kết hôn của hai người đó như một dấu chấm hỏi chấm khổng lồ ẩn giấu trong lốt của dấu chấm than bé tí tẹo, việc này có liên quan đến Tiffany hay không, câu trả lời dù ít hay nhiều ắt phải là có. Vừa nhắc tới người, người đã đến, xa xa là bóng của Tiffany cùng với một chàng trai. Ngoài Suho ra thì còn ai khác.

Ánh mắt Chanyeol không lướt qua Seohyun bởi lẽ anh không quan tâm đến cô, nhưng đôi mắt ấy đã dừng chân chỗ Tiffany, trong vài tích tắc lại trở về cùng những chất men kích thích của mạch lúa mầm, anh siết chặt cô gái bên cạnh hơn, tiếp tục trêu đùa.

- Lần này tôi không biết có phải mình sắp sửa xem kịch nữa không đây ! - Baekhyun thở dài, dù là bạn nhưng anh không đoán được suy nghĩ của cả Tiffany lẫn Chanyeol.

Suho dáng người mảnh khảnh, anh tương đối cao và điển trai. Tiffany bám tay anh, ngón tay bỗng siết chặt khi đôi mắt nhìn thấy những hành động ấu trĩ của Chanyeol.

Quản gia Kang gật đầu chào Suho, ông không rõ quan hệ của tên tác giả này với con gái nhà họ Hwang, miễn là anh ta vẫn hoàn thành tốt kế hoạch của Park gia là được. Ông chợt nhận thấy một người đàn bà ăn mặt rõ là lẳng lơ, ánh mắt đay nghiến, quay sang bảo Seohyun chờ ông đi có chút việc.

- Vâng, cháu hiểu những việc cần làm ! - Seohyun cười nhạt, hôm nay chính là ngày kiểm tra những kết quả mà cô học được.

Cô cứ đứng yên như thế, chờ đợi Chanyeol đến gần, cô biết thân phận của mình nên khi nhìn Chanyeol với các cô nàng nóng bỏng kia ngoài chữ làm ngơ thì còn cách nào khác. Lại còn sự xuất hiện của Tiffany nữa, chắn hẳn anh sẽ lợi dụng cô để chọc tức Tiffany cho coi. Seohyun liên tiếp thở dài, bắt gặp ánh mắt phấn chấn của Suho, đoán rằng anh ta vinh dự được đi cạnh người đẹp nên tủm tỉm cười. Cô đã nghĩ nếu cùng với Suho hợp tác biết đâu cô sẽ có một người chồng giàu có, còn anh cũng sẽ giữ cho mình một tiểu thư đài các, nhưng đứng ở góc nhìn của một người ngoài vào mới biết đó chỉ là giấc mơ của hai kẻ ngu ngốc, há miệng chờ điều kì diệu. Rõ ràng nhìn anh ta không có chút gì hợp với Tiffany cả, nếu không hề nói giảm nói tránh thì chính là đôi đũa lệch, kệch cỡm. Seohyun thử đặt mình vào vai anh ta và Chanyeol là Tiffany, thì kết quả cũng vẫn vậy. Chắc là vì cô quá bất ngờ trước những phú quý họ Park ban cho mà lơ đễnh nghĩ viển vông, vô thực. Tỉnh lại đi Seohyun ơi, mày nghĩ mày là ai mà dám trèo cao, có biết tham thì thâm không. Thế nên cô chỉ cần là một diễn viên đóng tốt vai trò mà thôi.

Đừng can thiệp vào anh chàng Chanyeol đó.

*

Chanyeol bắt đầu xay xẩm, trong đầu mòng mòng một cơn sóng thần khó chịu đến ngột ngạt. Từ tối qua anh đã tìm đến rượu, giờ lại là bia, rõ ràng đã sử dụng thuốc giải rượu bia rồi mà không ăn thua. Chân tay rã rời, cuống họng khô rát, cả một khoang bụng chỉ ọc ạch toàn nước và những thức ăn vớ vẩn chứa chất bảo quản, xúc giác vô cảm trước làn da mịn màng của các nàng kiều kề bên, hơi thở phả ra nóng hổi đến bức bối, thêm nữa là bộ óc quay cuồng với hình ảnh người mình thương đang vui vẻ trong tay kẻ khác mà chắc chắn rằng kẻ đó chỉ là thế thân. Cô đang nói chuyện vui vẻ với Xiumin và một số người khác, thi thoảng lại giả bộ ngước mắt ngắm nhìn cái tên tiểu tử đó. Đáng ghét !

Việc gì cô phải tỏ ra như thế. Sau bao nhiêu năm đi qua thời thơ ấu, cô đã ngầm nhận lời làm bạn gái anh, cùng trải qua những vui buồn cuộc sống, cùng hẹn ước một tương lai sau này. Người ngoài đều ngưỡng mộ tình yêu của hai người, thế mà một ngày cô quay gót. Ban đầu thì cô nói phải đi du học, sau sáu tháng quay trở về, tình cảm của anh vẫn vẹn nguyên mà cô dẫn Suho tới nói là bạn trai mới. Thế đấy, cô cho rằng anh là một gã khờ khạo mà không biết con tim của cô có hình hài nào, hay cô chán ngắt với một Chanyeol này rồi, không, chắc chắn là có một lí do nào đó, anh không tin cô đã đùa với tình yêu của mình.

Seohyun dần hiểu ra việc phải học nhảy và các quy tắc ứng xử mà quản gia yêu cầu, cô sẽ cho những ánh mắt không tôn trọng mình kia biết Seo tiểu thư này không phải là kẻ thấp hèn. Rốt cuộc ông quản gia có nghiêm khắc và vị phu nhân khắt khe đến đâu cũng đều là muốn làm cô không bị coi thường.

Các tiểu cô nương quý tộc hằm hằm ghen tị với cô, như muốn nói rằng cô từ đâu ra mà dám giữ khư khư Chanyeol làm chồng. Có người túm năm tụm bảy phán xét về hình thể, tư cách và phẩm giá, đó còn tế nhị, có kẻ còn đi tới mà huých vào bờ vai cô một cách thô bạo : Con nhỏ này mày chỉ đáng xách dép cho bản cô nương đây ! Đúng, họ đều có quyền coi thường. Không chừng nếu được sinh ra trong một gia cảnh giàu sang, Seohyun cũng cho phép mình kênh kiệu với thiên hạ, thực tế thì cô chỉ là cô, nhờ bóng nắng của cái từ « con dâu nhà họ Park » mà ngẩng mày mặt. Vậy nhưng cô sẽ diễn thật tốt, diễn đến cùng vai diễn của mình, hoàn thành để đáp lại ơn huệ của người ta.

Nhạc điệu chuyển dần sang bản ballad trầm lắng, một bữa tiệc thường luôn có phần khiêu vũ nhẹ nhàng này. Các cặp đôi sẽ kết cặp và tận hưởng giai điệu ngọt ngào của những nốt nhạc trầm bổng. Giống hệt như bữa tiệc nhà họ Park, có lẽ Chanyeol lại phải ngượng ép với mình chăng ?

Không như Seohyun dự đoán, Chanyeol dời khỏi bàn rượu, rảo bước đi về phía Tiffany, tay nắm chặt đề phòng ai đó có ý đồ ngăn cản anh gặp cô phải bị ăn đấm. Seohyun lủi thủi đứng một mình như thế, cô cần phải luyện tập dần những khi một mình, cuộc hôn nhân này vốn phải thế... tự gặm nhấm sự cô đơn.

Một vài cặp đôi đã sải những bước đầu tiên, vẫn còn nhiều người đứng đơn lẻ.

- Oh Sehun ! Anh cứ nhớ tôi đấy !

- Jessica ! Cậu bình tĩnh lại xem nào !

- Bình tĩnh ? Tôi bình tĩnh làm sao được ! Thằng cha đó dám từ chối tình cảm của tôi, đã thế còn vô tình vô nghĩa, được lắm !

Thù này quyết phải trả.

Cô gái có tên là Jessica lòng đang nổi một cơn tam bành, cô là con một thương gia khá giả, một nàng tiểu thư đỏng đảnh, bạo dạn trong quan hệ nam nữ. Trong bữa tiệc này cô đã bày tỏ trái tim mình cho thiếu gia nhà họ Oh, nào ngờ anh ta còn giả bộ nghe headphone không thèm tôn trọng cô, phủ nhận tấm lòng này.

- À, con nhỏ đứng ở kia có phải là vợ chưa cưới của anh giai Chanyeol không ? - cô cũng đã từng bị chính cậu thiếu gia này từ chối. Được lắm, giờ cho họ hiểu câu thành ngữ không ăn được thì đạp đổ là thế nào.

- Phải ! Con nhỏ nhìn thật đáng ghét, nghe đâu du học ở phương Tây mà coi nó ăn mặc kín mít kìa, đúng là con nhỏ quê mùa ! Anh Chanyeol đúng là chọn ai không chọn lại đi rước cái đứa giả vờ giả vịt ngây thơ trong trắng ! - một cô gái khác tán đồng.

- Phục vụ ! Cho cô gái váy trắng kia ly nước này ! - Jessica nở một nụ cười ranh mãnh. - Hình như Sehun đang đứng ở dưới tầng. - Chếch mắt xuống, cô nàng thấy anh ta đang nhâm nhi điếu xì gà, đứng một mình tư lự.

Cùng lúc đó vẫn đang ở tầng trên Chanyeol đã tới chỗ Tiffany, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt minh mẫn mang một tia nắng ấm áp, cũng có phần phiền muội chất chứa, đan xen những nỗi niềm chỉ cô đáp ứng được.

- Đi theo anh !

Anh không muốn cô khiêu vũ với bất kì người đàn ông nào khác. Hôm ấy Xiumin đã đặt tay lên vòng eo cô, anh đã khó chịu lắm rồi, còn hôm nay thì tuyệt đối không ai được phép.

Dứt khoát kéo Tiffany về bên mình, anh như con sư tử đực đòi lại tài sản của mình, bất chấp tất cả. Suho giữ lấy tay trái cô, anh có chứng kiến riêng của mình.

- Bỏ ra ! - Chanyeol gầm lên, hành động đó thu hút sự chú ý của không ít người.

Tiffany cảm nhận được đôi tay buốt lạnh của Chanyeol, tay anh không ngừng ra mồ hôi, siết chặt đôi tay cô, giống như lời hứa sẽ bảo vệ cô suốt đời. Cô do dự, Suho có mặt ở đây, chí ít Chanyeol cũng cần phải tôn trọng anh ta chứ.

- Tiffany, em theo Chanyeol đi ! - Xiumin từ đâu đi tới, anh đứng về phía Chanyeol - Cậu buông tay để hai người đó giải quyết việc riêng được chứ ?! - Anh lịch sự nhìn Suho, anh coi cô như cô em gái bé bỏng còn cậu em trai, anh quá hiểu Chanyeol cần và muốn gì.

Hít một hơi dài, cuối cùng cũng phải để người trong cuộc biết sự thật, Tiffany theo Chanyeol đi.

Seohyun nhìn theo bóng họ khuất xa, một vài ánh mắt xỉa xói về phía cô đứng, cô giống như gì nhỉ, một con ngốc bị bỡn cợt, hay một bù nhìn làm ngơ trước hành động của chồng chưa cưới với người phụ nữ khác. Anh thật ích kỉ khi không hề nghĩ đến bộ mặt của cô. Những công sức vất vả cô từng học : trong khi giao tiếp với bạn anh phải bồi thêm từ vựng tiếng anh vào, khi rót trà cho bọn họ cần làm những điều gì,... cô đều học kĩ rồi, thế mà có ai cho cô được thể hiện đâu. Thật là phí phạm hay chính là một sự thiếu tôn trọng.

- Tiểu thư, một quý ông muốn tôi chuyển ly cocktail này tới cô. Ngài ấy bảo cô rằng bầu trời đêm nay rất đẹp, cô hãy ra ban công ngước lên và ước nguyện, có thể sao băng sẽ bay qua !

Seohyun nhìn vào ly nước màu vàng đậm với lát chanh phảng phất hương thơm, ai có thể lãng mạn như thế được nhỉ ? Liệu có nằm trong kịch bản của Suho không, chẳng lẽ lại thay Chanyeol an ủi mình. Đón nhận ly nước, cô khẽ mỉm cười.

- Tôi có thể biết đó là ai không ?

- Quý ngài ấy xưng danh là Oh Sehun !

Nói rồi anh phục vụ đi mất, để lại cho cô một cái tên lạ hoắc. Nhưng dù sao đứng ở trong khán phòng này lẻ loi quá, tìm một chốn yên tĩnh để bầu bạn với gió và trăng sẽ hay hơn. Nghĩ rồi cô tiến đến ban công, trầm ngâm nhìn ly nước.

Có một điều nhà họ Park đã sơ suất là chưa để Seohyun được thực tập với chất rượu. Ly cocktail này được pha hỗn tạp các loại nước. Rượu mạnh X.O kết hợp với nước cốt chanh đậm đặc, thêm vào đó là tương ớt cay hòa kĩ trong dung dịch, có thêm gia vị mặn mà của bột canh mà người tạo ra đã phải cất công đem từ nhà bếp ra theo yêu cầu. Seohyun chưa thử dùng cocktail bao giờ, nghĩ nó giống như một thứ nước giải khát, mà đã là nước ngọt phải uống liền một hơi mới ngon.

Chanyeol dẫn Tiffany tới một căn phòng nghỉ của nhà Baekhyun, anh thường xuyên qua lại đây nên cũng có phòng riêng. Đóng chặt cửa anh mới bỏ đôi bàn tay cô ra.

- Em nói đi ! Nói cho anh biết tại sao chúng ta lại thành ra thế này!???

Không còn là chất giọng trầm ấm ngày nào, tiếng nói có phần xa lạ như một cơn phong ba xuất phát từ tứ phía bóp nghẹt trái tim cô. Nước mắt, cô nghẹn lên trong tiếng nấc, muốn được ôm anh và tựa vào khuôn ngực kia khóc thỏa thích, nhưng không thể.

Anh đau đáu tìm kiếm ánh mắt cô, đôi tay ghì bờ vai mỏng manh, cô vẫn thế, vẫn là một hình bóng khắc sâu tận trong tâm hồn.

- Em nói đi! - Chanyeol đột nhiên thắt lại, anh sợ lời cô nói sẽ là không còn yêu anh, không không, anh tin rằng cô yêu anh nhiều lắm.

Đôi môi anh vội vàng quấn lấy cô, trước khi nói ra bất cứ điều gì xin hãy cảm nhận ngọn lửa tình yêu của anh, có biết anh mong nhớ cô đến phát điên, yêu cô tới cuồng say và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ tình yêu này.

Tiffany tìm mọi cách chống cự, anh càng tỏ ra hung bạo, áp sát hai tay cô nơi trái tim mình, buộc cô phải nghe tiếng trái tim gào thét, cần cô đem tới cho anh một liều thuốc giảm đau nỗi lòng. Chỉ cần cô thôi, trái tim này ngoài cô ra còn thứ gì khác nữa.

Hơi thở anh phả thẳng vào từng tế bào cô, mùi bia tôn lên một Chanyeol đầy nam tính, làn môi anh khóa chặt môi cô, vội vã liếm láp tận hưởng vị ngọt.

Cô chưa bao giờ chống cự nụ hôn của anh như lúc này, giằng xé với tình cảm và dòng máu chảy trong người. Làm ơn bỏ ra đi!

Anh trấn áp cô, hai tay đi vào mái tóc dài mượt mà, giữ đầu cô sát bên mình, anh mất kiểm soát rồi. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh ngang ngược đè cả thân hình lên.

- Chanyeol, nghe em nói đã!

Ngay khi môi anh rời khỏi cô đã lập tức nói, nhưng anh lại tiếp tục tham lam ép đôi môi cô bằng hàm răng chắc khỏe, đầu lưỡi lia vào để tìm cảm giác quen thuộc. Tại sao Tiffany lại không chấp nhận anh? Vì anh sắp lấy vợ ư, hay vì anh chơi bời? Cô có biết tất cả tật xấu của anh là tại cô gây ra không? Tại cô đã bỏ mặc anh, tại vì cô không cho anh lí do đã biệt tích xuất ngoại,... Những cô gái bên anh chỉ là sự đối phó thèm khát của anh giành cho cô.

Tiffany yếu mềm, trước người đàn ông mà cô yêu đây càng không thể chống cự, mặc cho đôi tay anh tự do lần mò, từ vành tai lướt xuống cằm, rồi trượt xuống.

Anh đang suy nghĩ, nếu như giữa mình và Tiffany xảy ra chuyện chăn gối, chắc chắn cuộc hôn nhân với cô gái nọ sẽ bị hủy, và anh có trách nhiệm che chở người con gái này suốt đời. Trong đầu anh chỉ thể tư duy được thế trong lúc này. Sự tiếp xúc da thịt sẽ thay cho lời giải thích của cô.

Tiffany càng muốn cự tuyệt thì đôi môi anh càng lấn tới, ngự trị không chỉ những lời cô muốn nói, cả bầu không khí này và cả tâm hồn nữa. Anh miên man lạc bước,...

- Không được! - Cô dùng mọi sức lực cấu lên tấm lưng ghì sát thân thể mình, cấu rất mạnh như muốn cướp đi hai mảnh da thịt.

Chanyeol vì quá đau đành phải buông ra. Lúc này quai áo cô đã tuột ra, lộ một phần ngực căng tròn mịn màng.

- Chúng ta không thể!

Đến lúc này tay cô đã lấm thấm máu, môi của anh cũng mang một màu đỏ.

- Em quá tàn nhẫn!!!! - Chanyeol dự định hôn cô một lần nữa.

- Anh chỉ là anh trai !!!!!!!!

Khựng lại, Chanyeol bàng hoàng nhìn cô, đôi mắt ấy không hề dối, rất thật, anh đẩy người mình ra khỏi.

- Em... vừa nói gì ? Em chỉ coi tôi là anh trai thôi sao ?

- Không phải, vì... cha em... cha Hwang vô sinh!

Chanyeol không tin nổi những gì vừa nghe, cô có một người cha thôi mà, sao lại còn phải phân biệt cha Hwang với ai, lẽ nào... Anh không thể biết được mùi vị của giọt nước trên khóe lệ kia.

- Em... và anh... Em xin lỗi!

Cô đâu có lỗi, anh cũng làm gì có lỗi, chẳng ai trong hai họ có lỗi cả, có trách thì nên than với số phận trớ trêu, độc ác quay vòng mối quan hệ của hai người.

- Thế tức là... chúng ta không thể yêu nhau? - giọng anh đều đều không còn đủ sắc khí nữa.

- Em vẫn mãi yêu anh,... tình cảm của một cô em gái! - Tiffany cắn môi.

Chanyeol lững thững bỏ ra ngoài, dấu chấm hết dừng lại ở đây.

*

Oh Sehun đang xử lí hai phần ba điếu xì gà còn lại, chiếc nhẫn cái trên tay ánh lên một thứ màu sáng lấp lánh, tâm trạng vô cùng thoải mái. Anh vừa mới từ chối tình cảm một tiểu thư cao giá, đấy chính là một phần trong sở thích khác người của anh. Tán người ta sắp đổ rồi lại trở mặt coi như không quen biết. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng khi bị khướ từ thật khôi hài, anh thong dong quanh quẩn bên hồ nước. Tầng trên ồn ào quá, hôm nay anh có vấn đề về hệ tiêu hóa nên không thích đánh chén, đành an cư. Mỏi chân, anh ngồi xuống một chiếc ghế lơ đãng ngắm ánh trăng dưới làn nước trong trẻo mát lành.

- Phì!!!!!!!!!!!

Có một tiếng động từ trên cao, anh bất giác ngước mắt lên. Đâu có dấu hiệu nào cho thấy thời tiết chuyển biến theo chiều hướng xấu, thế mà lại có mưa. Một làn mưa phùn rơi xuống khéo léo thế nào mà một mình anh lĩnh trọn.

Seohyun ở trên lầu, cô vừa trải nhiệm một bữa tiệc ẩm thực với đủ các vị gia: đắng, chua, cay, mặn và lợ. Thật là kinh khủng, không thể tưởng nổi cái gì trong thứ nước ấy, ngọt thì không thấy mà lại cay kinh khủng, mặn ghê gớm, nước rượu đắng sặc lên tận mũi, sợ nhất là cái vị lợ trong sự hòa trộn không hợp lí. Ai lại quá đáng đùa cái trò này, nhìn thấy Suho đang thẩn thơ bên chai rượu, ngoài anh ta thì còn ai. Cô hùng hổ tiến đến.

- Con ki ki nào dám cả gan bôi tro trát trấu vào mặt ta!!!!!!!!!!??????? - Oh Sehun gồng người, mối nhục này không trả ngay thì không thể nguôi ngoai.

Anh phăm phăm vất chiếc áo khoác ra, đi vội lên lầu, qua chỗ người phục vụ rút lấy khăn trên ngực áo họ lau qua loa khuôn mặt.

- Sehun! Cậu đến từ lúc nào mà tôi không thấy? Làm một ly với tôi! - Baekhyun niềm nở gặp lại chiến hữu sau bao năm xa cách.

- Tôi không có thời gian, đang điên tiết đây! - Anh ngó nghiêng lùng sục khắp mọi nơi.

- Cậu sao thế? Tìm ai à? - Baekhyun nhận thấy vài giọt nước đọng trên đỉnh đầu người bạn thiết nghĩ là sương hoặc nước hoa hay gôm xịt tóc.

- Vừa rồi có nhìn thấy đứa nào mặc máy màu trắng, tóc dài ngang lưng không? - Góc đứng của anh với ban công chéo nhau một đoạn, khi cô gái đó quay mặt đi chỉ kịp thấy một phần đằng sau, nếu anh đứng ngay dưới có khi đã không bị sao bởi đường cong của những tia nước trong miệng cô gái đi theo quỹ đạo hypebol.

- Mặc váy trắng? Ở đây có biết bao người! Cậu lại vướng bận vào chuyện tình duyên à? Sao bạn mình đều lận đận thế nhỉ? -

Baekhyun còn đang lo cho Chanyeol, nay lại thêm người nữa.

- Con quỷ cái đó mà để ta biết thì chết đi! Ta sẽ hủy hoại dung nhan nhà ngươi! Có ai thấy con điên nào đứng ở cái ban công này không? - Vẫn còn nguyên cơn giận, Sehun rủa ra tiếng, nói to hỏi những phục vụ và người xung quanh.

- Vừa nãy tôi có để ý, hình như là...- Baekhyun lúc rồi cũng tìm kiếm Seohyun ở đâu, anh và Kai đang điều tra quan hệ lập lờ của cô gái này với Chanyeol.

- Nói xem, nó ở đâu? - Sehun không kiềm chế nổi, thúc giục.

- Cô ấy mặc nợ gì cậu à? - Baekhyun xem xét trước khi nói, dù sao hôm trước gặp Chanyeol và cô gái thấy hai người nói chuyện cũng gần gũi, còn xưng ông xã bà xã với nhau, tốt nhất nên tránh rắc rối cho cô vợ tương lai của bạn thân với giả sử trường hợp này xảy ra.

- Bạn có biết Seo Juhyun là ai không? - Jessica ra vẻ hỏi chuyện một cô bạn ở gần chỗ hai người đàn ông, giọng nhẹ nhàng, cô đứng quay lưng với họ.

- À, là cô gái vận đồ trắng đứng lâu lâu ở ban công thứ ba ấy hả? - Chỉ cần nói đến đây, mấy cô gái đạt được mục đích thì lẩn chỗ khác.

Biết tên được con quỷ to gan, không chần chừ mà Sehun hét lên:

- Seo Juhyun là con cóc ghẻ nào? Mau ra đây, đừng để Sehun này chờ đợi! Cho nhà ngươi hai giây để chuẩn bị rồi ra nhanh!

Tiếng nói to dù không dùng mic khiến mọi người khựng lại, cái tên Seo Juhyun vợ chưa cưới của Park Chanyeol thì ai chẳng biết, họ xầm xì to nhỏ. Cách ăn nói thô lỗ xuất phát từ một chàng công tử ăn mặc lịch sự, khuôn mặt khôi ngô, người xung quanh cũng đều nhận ra chủ nhân chất giọng tức tối đó là Oh Sehun với biệt danh "đại gia chơi bời!", đã có chuyện gì xảy ra, chẳng ai biết.

Chăng chỉ tò mò vì sao cô gái Seohyun đó lại quen biết với cả hai đại gia sát gái là Chanyeol và Sehun


mấy bạn vote ủng hộ mình với nha ❤️❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro