Chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cuộc bàn luận kết thúc, anh ra khỏi đầu tiên. Trong bãi để xe, Chanyeol tìm gặp:

- Vì sao anh lại tốt với tôi vậy ?

- Tôi đâu nói là mình sẽ đầu quân cho những công trình xây dựng chứ ? - Anh thọc tay túi áo tìm chìa khóa.

- Nhưng anh sẽ làm ! - Chanyeol chắc nịch

- Haiz,... coi thời sự, nhiều gia đình trắng tay vì đê điều, thủy lợi trục trặc, còn cả những ngôi nhà sống dưới đồi núi khai thác cạn kiệt, rất nguy hiểm ! Kinh doanh vũ trường có lợi nhưng tôi thấy bất công trong xã hội, người thì trưng diện long lanh, người thì chẳng có gì cả ! - Sehun nhìn vào chiếc lắc tay của mình, nó được làm bằng vàng, tư lự.

- Như thế thì uổng quá ! - Chanyeol cụp mi, anh đã hiểu vì sao Xiumin đường hoàng lịch sự mà lại thích chơi với Sehun, người tưởng như vô tổ chức, sống theo chủ nghĩa cá nhân.

- Vũ trường sẽ là nghề tay trái của tôi ! - Sehun cười nửa miệng - Gọi là câu lạc bộ để các bạn trẻ thư giãn, xả hơi thì hay hơn ! Mà... khi EXO đấu giá thành công rồi, anh phải trả tiền nhượng lại một phần câu lạc bộ cho tôi đấy !

- Nhất định ! Nhưng tôi đâu có tham gia gì vào chuyện kinh doanh ?

- Vợ anh thì có đấy ! - Sehun không để Chanyeol nói thêm gì, anh vào xe, đóng cửa và lái đi.

Park phu nhân từ chỗ họ Oh ra về, thảnh thơi day sống mũi. Là bậc cha mẹ bà hiểu vì muốn tốt cho Sehun, ông Oh mới hạ kế sách, cũng như bà muốn tốt cho Xiumin. Có cha mẹ nào không nghĩ về con cái.

- Phu nhân, chúng ta đi đâu tiếp ? - Quản gia Kang giúp bà lau mắt kính.

- Tôi đã hẹn ông Hwang, thực hiện điều mong mỏi thay chồng !

Quản gia gật đầu, người quá cố có thể mỉm cười .

- Bà Park hôm nay rảnh rỗi qua chỗ tôi chẳng hay có việc gì ?

Phòng làm việc của ông Hwang ngập mùi thuốc, đồ đạc ngổn ngang, sai vị trí, thiếu sinh khí trầm trọng.

- Là việc của Fany. Thật không ngờ chung sống bao năm mà chúng ta không hề hay sự thật này - Bà vào đề bằng sự đồng điệu trong tâm hồn của hai kẻ già - Họ thật tàn nhẫn ! Tôi hiểu được tâm trạng ông. Hẳn tôi căm phẫn mười phần thì ông gấp ba gấp bốn. Fany chẳng phải máu mủ nhưng tôi rất yêu quý nó, coi như con cháu trong nhà, ngờ đâu lại chung huyết thống với chính con mình... Tội nghiệp, chuyện của nó và Chanyeol đẹp thế mà... Ông đã hiểu mục đích tới đây của tôi ?!

- Bà đừng nói vô ích, trên đời tôi ghét nhất là dối trá.

- Con bé Fany tiều tụy đi nhiều lắm, tự dằn vặt nhốt mình trong phòng hàng giờ, ôm ấp tấm ảnh gia đình gồm ba người. Nó sợ gặp tôi đến nỗi nép mình sau Chanyeol mãi. Ngày tang lễ, ông không tới, nó cũng thế. Vết thương trên người nó chưa lành bởi cơ thể không chịu điều hòa. Tôi hỏi nó bị sao, nó bảo trượt ngã trên đường đầy cát. Nó chẳng có lỗi gì cả thế mà cứ khăng khăng xin tôi tha thứ. Hôm qua tôi nói sẽ đến khuyên giải ông, nó đã quỳ xuống và cảm ơn tôi thành khẩn, nói rằng ông mới là người nó tôn kính, thương yêu - Bà không bênh vực sai trái, chỉ là bao bọc hậu quả của bao năm về trước, mà mình một tác nhân gián tiếp dẫn đến.

- Bà thật giàu lòng vị tha, nhưng tôi không thích nghe chuyện tình cảm ! - Ông Hwang quay mặt đi, xô những nếp nhăn trên khuôn mặt.

- Thử nghĩ xem, nếu không có nó, gia đình ông đã tan nát từ lâu. Bà Hwang có lỗi, phải chịu trừng phạt. Không sai nhưng toàn án lương tâm đã thay đạo lí hành xét. Để ông bế trên tay con người khác, vui sướng khôn xiết thì bà ta tự nuốt trái đắng. Vị của trái đắng thế nào nhỉ ? Tôi và ông mới chỉ cảm nhận được một phần thôi, còn bà ta sống chung với nó lâu dài. - Bà Park lấy điếu thuốc trên gạt, gẩy tàn vào ly rượu trắng. Vừa chạm chất lỏng, tàn dư nổi lềnh bềnh, chúng quá nhẹ để lắng xuống đáy.

- Bà để yên được chuyện này à ? - Ông Hwang xoay ghế trở lại, vì khinh giận ông Park nên mới tìm cách gây trở ngại cho họ Park, đáng lẽ quý bà Park cũng phải phẫn nộ, đằng này lại tìm cách chắp vá gia đình cho người khác.

- Nghĩ ít đi, mở rộng lòng thêm, gạt bỏ những thứ khó chịu sẽ là liều thuốc thanh thản cho đời. Ông Park mất rồi, có thán trách chi nữa. Ông đừng gay gắt như tôi để khi mất hết mọi thứ rồi sẽ chẳng còn cơ hội hối.

Những bông hoa li ti lâu ngày không ai chăm bón vẫn đua nhau nở rộ phía trước cửa nhà, không thanh tao bởi chúng là hoa dại, gió mưa nắng cháy chẳng thể quật ngã sức sống dẻo dai qua ngày tháng. Một phụ nữ trẻ tuổi từ từ hạ người xuống, nâng đỡ từng khóm hoa trên đôi tay thon nhỏ.

- Bính Boong !

Có thể trò đùa của ai đó, một người rao vặt phát tờ quảng cáo hay đại loại, bởi nếu phải người không xa lạ trong ngôi nhà này sẽ chẳng ấn chuông vì cổng không hề khóa. Fany tắt bếp ra mở.

- Chị tìm ai vậy ? - Cô nghĩ người ta nhầm địa chỉ.

- Tôi tìm Park Chanyeol !

Sooyoung bước vào, sắc môi nhợt nhạt, một tay xoa bụng một tay chống lưng, thong dong.

- Cô là người yêu của Suho ?

- ... - Tiffany không buồn đáp - Chị đợi một lát anh ấy sẽ về ! - cô mời Sooyoung ngồi và rót trà.

Cánh cổng không khép khiến Chanyeol lóe lên hy vọng nhà có người về. Anh mở cửa xe đỡ bà quản gia xuống, bà cầm theo chùm chìa khóa. Vội bước vào hiên, tóc dài, không phải rồi.

- Sooyoung, cô đến đây... ? - Bà quản gia hơi bất ngờ, bỏ giầy vào kệ, tìm kiếm Seohyun

- Tôi đến để vén bức màn sự thật !

- Có nhiều sự thật quá nhỉ, tôi không muốn nghe thêm nữa ! - Chanyeol thất vọng, bà quản gia nói muốn tới lấy đồ anh mới chở tới. Anh tự cho mình bỏ ngoài tai mọi thứ, giờ anh cần mỗi tiếng gọi của Seohyun thôi. Cô ấy chắc đang hạnh phúc bên người cha của con mình, lạnh lùng quên mất anh.

Bà quản gia để Sooyoung trình bày, chiếc chìa khóa bà cầm theo cũng vì ý đó.

- Tôi mới là người mang thai, Seohyun, vợ anh thực ra chỉ mang trên mình lớp bụng giả thôi !

- Cô nói gì ? Cô là ai ? Bụng giả là sao ?

Chanyeol tóm lấy hai vai người phụ nữ, dán chặt mắt vào con ngươi cô. Tiffany chung điểm nhìn.

- Cậu chủ đi lên phòng cô Seohyun cùng tôi !

Cả bốn người kéo nhau lên phòng. Những vật dụng của Seohyun còn nguyên đó, chiếc lược bên cạnh những tuýp mĩ phẩm che khuyết điểm dùng gần hết, quyển album trang trọng đặt trên bàn sách, bọc bìa gỗ có hai chữ cái C và S lồng vào nhau, bên trong là công trình photoshop thủ công của anh kèm các lời nhận xét, bình luận của cô. Đầu giường, con búp bê trơ trọi, nó nhớ Seohyun, bàn tay lúc nào cũng để ngửa chờ được nắm.

Chanyeol có cái má lúm khi anh cười, anh cầm trên tay con búp bê, khuôn mặt nó có cái lúm nhỏ. Nụ cười lúc này của nó có hồn, nó không cười một mình nữa, đã có người hiểu ra nó là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro