Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra Diệp Miêu không phải là cháu gái ruột của Diệp Hách.

Bởi vì, Diệp Miêu không phải là con gái ruột của ba mẹ Diệp, mà là năm đó mẹ Diệp sau nhiều năm không thể mang thai, nản lòng thoái chí, cuối cùng vợ chồng bà quyết định đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa nhỏ.

Thảo nào, Từ Trân Trân hoảng hốt nghĩ, Diệp Miêu tuy rằng ở trước mặt người khác luôn rất lễ phép với mình, nhưng chưa bao giờ gọi cô một tiếng "Thím", Diệp Khiêm cũng bởi vì vậy mà dạy bảo nhiều lần, chỉ là Diệp Miêu luôn mỉm cười đón nhận "Gì mà gọi thím a, chị Từ trẻ tuổi như vậy, không cần phải gọi chị ấy thành già như vậy."

Sau nhiều lần như vậy, cũng không ai nói gì nữa, Từ Trân Trân tự nhiên cũng sẽ không so đo với Diệp Miêu nữa, tuy rằng lớn hơn con bé vài tuổi, nhưng xét về vai vế, cô hơn Diệp Miêu một thế hệ.

Dù trong lòng thấy không thoải mái, nhưng cũng không dám nói bất cứ điều gì.

Diệp Miêu là một cô gái dễ mến.

Giống như những gì mà người phụ nữ ngoài kia nói, ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng tốt, hào phóng tự nhiên, miệng ngọt ngào, đặc biệt là rất có duyên với người lớn, cũng không biết vì sao, Từ Trân Trân lại không thể thích Diệp Miêu.

Có lẽ là có liên quan tới sự thù địch trong mắt cô gái như có như không nhưng lại khiến người ta không thể tìm ra nguyên nhân.

Bây giờ, cuối cùng thì Từ Trân Trân cũng đã biết.

Hóa ra Diệp Miêu không phải cháu gái ruột của Diệp Hách.

Nếu hai người không có quan hệ huyết thống, Diệp Miêu cũng biết, như vậy thì chắc là cô ấy thích Diệp Hách, không phải thích của một đứa nhỏ với người lớn, mà là phụ nữ thích đàn ông.

Từ Trân Trân không biết rằng, Diệp Miêu yêu Diệp Hách bắt đầu từ khi cô vẫn chưa biết anh không phải là chú ruột của mình rồi.

Tình cảm tích lũy nhiều năm, vốn tưởng rằng có thể phai nhạt theo thời gian, nào ngờ được lại cứ để tình cảm này chôn càng sâu hơn, giống như rượu ngon lâu năm, càng ủ càng đậm, càng lâu càng thơm.

Ngày đó, Từ Trân Trân không biết bản thân mình đã rời khỏi toilet như thế nào, sắc mặt của cô khẳng định rất tái nhợt, nếu không mặt Diệp Hách cũng sẽ không nôn nóng sau khi thấy cô đi ra.

"Sao đi WC lâu như vậy? Còn nữa sao sắc mặt em tái nhợt như vậy? Người không thoải mái sao? Anh đưa em về nhà trước nhé?"

Diệp Hách nói xong liền giơ tay lên, muốn đặt lên trán vợ mình xem có phải bị sốt rồi không, nhưng không ngờ rằng, Từ Trân Trân lại nghiêng mặt né tránh Diệp Hách.

Ánh mắt Diệp Hách tối lại.

"Trân Trân..."

"Em không sao."

Nhưng vẻ mặt lại không giống như là không có việc gì.

So với việc bị vợ từ chối, Diệp Hách càng lo lắng tình trạng cơ thể của Từ Trân Trân hơn, anh đang định hỏi lại rõ ràng thì có người tiến đến nói chuyện với anh.

Thì ra là một đối tác làm ăn muốn giới thiệu anh với một nhà đầu tư, đúng lúc Diệp Hách gần đây đang có kế hoạch muốn tăng nguồn vốn, nhà đầu tư này cũng nằm trong danh sách của anh, hơn nữa là lựa chọn đầu tiên, bởi vì dựa theo những khoản đầu tư lớn trước đây của anh ta, không kể đến số tiền lớn, anh ta còn không tham gia vào quyền quản lý của công ty, thật sự là một đối tượng tốt.

Bỏ qua cơ hội này thì thật đáng tiếc.

Vì vậy mà Diệp Hách xoay người nhìn về phía vợ của mình, Từ Trân Trân nhìn mà hiểu biểu tình của anh, trong giây lát cảm thấy nản lòng thoái chí, mỏi mệt "Anh làm việc đi, em ra ngoài ngồi một lát."

Diệp Hách biết cảm xúc của vợ mình không thích hợp, nhưng cơ hội tốt trước mắt như vậy, nếu bỏ lỡ thì không biết phải chờ bao lâu nữa.

Trong khi hai người đang do dự, người nọ đã thúc giục "Sao thế? Không phải anh vẫn luôn muốn làm quen với Boer sao? Ngày mai anh ta sẽ rời khỏi đây, dựa theo tính cách của anh ta, lần sau nếu có thể gặp nhau ở những nơi công cộng này không biết phải chờ tới bao giờ."

Diệp Hách nghe vậy, cuối cùng cũng ra quyết định "Được rồi, vậy em chờ anh một lát, rất nhanh sẽ được thôi."

Từ Trân Trân không trả lời.

Sau đó, vị đầu tư tên Boer kia cùng với Diệp Hách trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc, Ber nói với Diệp Hách " Anh Diệp, quả thật tôi có hứng thú đối với hạng mục của công ty anh, nhưng phương thức và số tiền đầu tư cụ thể, vẫn phải đợi anh gửi tài liệu tới đây cho tôi, sau khi tôi cùng với cộng sự của mình thảo luận xong thì mới có thể đưa ra quyết định."

Thái độ như vậy, sự việc rất có thể sẽ thành công.

Diệp Hách mừng rỡ như điên.

Nếu có thể thành công nhận được khoản đầu tư từ Boer, với các mối quan hệ của Boer trong giới kinh doanh thì việc mở rộng hoạt động kinh doanh hiện tại của công ty ra nước ngoài sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, Diệp Hách nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với vợ của mình, nhưng Từ Trân Trân trước sau vẫn lắng nghe với vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí câu nói duy nhất cũng là "Thật sao? Chúc mừng anh."

Diệp Hách nghe vậy, chỉ cảm thấy như bị ai đó dội một thùng nước lạnh vào người, khiến trái tim lạnh giá.

Không phải anh không phát hiện khoảng cách giữa anh và Từ Trân Trân càng lúc càng xa, cũng không phải không nhận ra anh càng ngày càng bất lực với đoạn tình cảm và cuộc hôn nhân này.

Nhưng khi con người đối mặt với cuộc sống và tình cảm, họ luôn luôn theo thói quen, may mắn bỏ qua, tìm lý do để tự an ủi mình.

Sau đó, quan hệ hai người chạm đến đáy cốc, trong khoảng thời gian đó, Diệp Hách thường xuyên về quê thăm ba mẹ, cũng đúng lúc vào dịp nghỉ hè, Diệp Miêu cũng ở lại nhà ông bà nội.

Đôi khi Diệp Hách cảm thấy ở cùng Từ Trân Trân còn không thoải mái vui vẻ bằng ở cạnh đứa cháu gái Diệp Miêu.

Đó cũng là lúc, Diệp Hách mới phát hiện Diệp Miêu đã trưởng thành.

Cơ thể mềm mại của thiếu nữ luôn thơm mùi sữa tắm sạch sẽ, xen lẫn với mùi thơm cơ thể ngọt ngào tự nhiên của Diệp Miêu, nó luôn có thể vô tình làm rối loạn tâm trí Diệp Hách.

Mới đầu, anh không để ý lắm.

Cho đến một ngày, nhìn thấy cháu gái mình đang ghé vào bàn đọc sách trong phòng khách rồi ngủ, mặc một chiếc áo ba lỗ cùng quần đùi, anh xấu hổ cho đến khi nổi lên phản ứng.

Diệp Hách lúc còn nhỏ đã biết Diệp Khiêm và anh không phải anh em ruột, mà là do kết hôn nhiều năm chưa có thai, quá nản lòng nên hai vị trưởng lão Diệp nhận nuôi đứa trẻ.

Bọn họ không giấu giếm thân thế của ông với Diệp Khiêm, và cũng coi Diệp Khiêm như là con ruột của mình, sau khi bà nội Diệp mang thai Diệp Hách ở tuổi đã cao, sự quan tâm cùng tình yêu thương của bà dành cho Diệp Khiêm đã trưởng thành vẫn không thay đổi, Diệp Khiêm cũng rất hiếu thảo, theo ý kiến của ông, so với ba mẹ ruột đã vứt bỏ mình từ lúc vừa sinh ra và không biết họ đang ở nơi nào, thì ba mẹ Diệp đã nuôi nấng ông, cho ông tình yêu thương cùng mái nhà ấm áp, họ mới là ba mẹ thật sự.

Còn về em trai Diệp Hách, Diệp Khiêm cảm thấy Diệp Hách giống con trai mình hơn là em trai, ông cũng nhìn Diệp Hách lớn lên, mà ở trong lòng Diệp Hách, cho dù là đang ở độ tuổi dậy thì nổi loạn nhất, gian trá nhất, thì từ tận đánh đáy lòng anh vẫn luôn kính trọng Diệp Khiêm như anh trai ruột của mình, tuy rằng ba mẹ hai người khác nhau, nhưng tình cảm của họ không thua kém gì anh em ruột thịt.

Cho nên Diệp Miêu ở trong lòng Diệp Hách vẫn luôn là cháu gái đáng yêu, khiến người ta vô thức muốn yêu thương, anh thừa nhận trước nay mình chưa từng có ý nghĩ vượt quá quy củ đối với Diệp Miêu, nhưng anh không hề ngờ rằng lại có một ngày, phản ứng cơ thể của anh sẽ khiến người ta cảm thấy xấu hổ và trở tay không kịp.

Cũng là từ lúc đó về sau, Diệp Hách bắt đầu cách xa Diệp Miêu.

————————————————

Common for reading❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro