🌻🌻🌻Chương 1🌻🌻🌻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             🌻🌻🌻MỞ ĐẦU🌻🌻🌻

🌻EDITOR: THANH THÙY.
🌻BETA: MẶC NIỆM BOSS.
🌻Ngày khai hố: 6/7/2020.

Nhân dịp đạt 99 follow-er 🙈🙈🙈

Mong cả nhà ủng hộ.

🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜🌜


Trên thảo nguyên mọc đầy cỏ, có một cô gái mặc áo trắng cố gắng chạy phía trước và phía sau cô là một con báo đen to lớn đang đuổi theo.

“Tại sao lại đi theo tôi aaaaaaaaaaa!!"

Ngũ Điềm bật khóc, hít một hơi và quay ra đằng sau, phía sau cô là một con báo đen với bộ lông đen mượt và cơ thể rắn chắc, bừa bãi thể hiện tư thế khỏe mạnh. Cỏ dại cao hơn một nửa bay trong gió, Ngũ Điềm chạy trốn như muốn tắt thở. Miệng lưỡi cô khô đắng, tay chân như muốn nhũn ra, từ cột sống đến đầu như sợi dây cung bị kéo căng. Hậu quả dẫn đến chóng mặt, ù tai thậm chí dạ dày cũng cảm thấy rất đau đớn.

Có lẽ cô không phải đợi con báo đen đến giải quyết mình.

"Tôi ... thực sự ... không ..." Ngũ Điềm lo lắng. Trước khi cô kết thúc lời nói, thì một cơn gió đột nhiên đến từ phía sau, cô vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một cặp mắt màu hổ phách vừa sắc vừa lạnh, nhất thời đầu óc trống rỗng. Cho đến khi cô định hình lại thì đã bị báo đen gắt gao đặt dưới thân.

Một người và một thú nhìn nhau. Da của con báo đen bóng loáng, dày và căng, bộ râu dài và cứng như cây kim thép. Những đường màu đen trên mũi có thể thấy rõ, và con mắt màu hổ phách khép hờ, tỏa ra tia nguy hiểm. Lúc này, con thú hung dữ chỉ còn cách cô vài centimet. Cơ thể của cô cứng còng như cỗ quan tài, con báo đen cúi đầu nói tiếng người:

“Chạy đi, cô chạy nữa đi!”

Ngũ Điềm sợ hãi.

Con báo đen quét mũi bằng lưỡi gai, răng nó rất trắng, há miệng ra tựa như một bể máu.

“Tôi không chạy, tôi thật sự không chạy nữa đâu!”

Vào giữa buổi chiều mùa hè, trong phòng khách nhỏ oi bức như một chiếc máy hấp, xung quanh là chiếc quạt sàn kiểu cũ tự động quay. Vì đã sử dụng trong một thời gian dài, nên khi nó quay luôn phát ra tiếng “két két”.

Một cô gái gầy gò cuộn tròn trên chiếc ghế sofa da màu nâu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp, đầu khẽ run lên, như chìm đắm trong cơn ác mộng kinh hoàng.
Trong giấc mơ, không biết xảy ra chuyện gì. Cô gái giống như con cá nằm trên thớt, bỗng hét lên và ngã từ trên ghế sofa xuống dưới đất.

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”

Ngũ Điềm đắm chìm trong cơn ác mộng sắp bị con báo đen cắn. Trong lúc mơ mơ màng màng cô đã khóc đến tỉnh lại.

Không có đồng cỏ, không có ánh mặt trời và không có con báo nào biết nói tiếng người. Ngũ Điềm sợ hãi che lồng ngực vì cảnh tượng trong mơ quá chân thật, thiếu chút nữa là hù chết cô rồi. Cả hai mắt sưng lên rất đau, như thể có vô số con bọ cắn, cô nhấc cổ tay mềm lên, dụi dụi hai con mắt đang đau đớn.


Giơ tay lên nhìn thấy những giọt nước mắt còn vương lại trên mu bàn tay cùng tấm lưng ướt sũng một mảng. Có lẽ cô đã sợ đến mức bật khóc.


Phản ứng đầu tiên của Ngũ Điềm là đi vào phòng tắm để rửa mặt. Mắt của cô rất đau, hình như nó bị sưng lên.


Kết quả là Ngũ Điềm vừa di chuyển thoáng qua một chút, bờ mông phía dưới truyền đến tiếng “răng rắc”của  tiếng thuỷ tinh giòn vang, cô bối rối chạm vào chiếc gương nhỏ ở phía dưới.


Chiếc gương nứt ra giống như một tia sét nhưng Ngũ Điềm không có thời gian để suy nghĩ về lý do chiếc gương này từ đâu ra. Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào hình ảnh đang phản chiếu.


Trong gương hiện ra gương mặt xa lạ của một cô gái, đôi mắt sưng vù như quả óc chó, chóp mũi đỏ bừng, môi chảy nước và bong tróc, vài giọt nước mắt chưa khô còn đọng trên mi mắt, mái tóc dính trên gương mặt. Miễn cưỡng có thể nhìn ra được bộ dạng thanh tú, chẳng qua là… đây là ai??!


Ngũ Điềm ngạc nhiên, nhìn vào  trong gương là gương mặt của một cô gái xa lạ, nhưng sau đó cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi ngước nhìn xung quanh. Bao quanh căn phòng là bức tường đơn giản, ghế sofa da nâu cũ, quạt sàn đang quay, đồng hồ treo tường mang phong cách cổ xưa… và chiếc gương vỡ ở trong tay.


Không khí oi bức, thân thể của Ngũ Điềm được bao phủ bởi những hạt mồ hôi, cả người cô từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi ẩm. Ngũ Điền mím môi và cô gái trong gương cũng làm theo động tác như thế.


"..."

Cô cảm giác như mình bị ngã vào một hố băng.


Đây không phải là nhà của cô, người trong gương cũng không phải cô.

Đồng hồ treo trên tường dao động qua lại thường xuyên, xung quanh im lặng một cách kỳ lạ trong một buổi chiều buồn tẻ này.

Cạch, cạch, cạch.

“Đây chỉ là đùa thôi phải không?”

“Mẹ ——? Em trai ——?”

Căn phòng trống rỗng âm thanh phóng đại và không một ai đáp lại câu nói của cô. Ngũ Điềm nhắm hai mắt lại nói:


“Mình không nên thức khuya để đọc tiểu thuyết.”


Điềm Điềm khẳng định rằng cô vẫn còn trong mơ chưa tỉnh ngủ.


“Nằm mơ nằm mơ, tuyệt đối là nằm mơ”


Đồng thời cô cũng dùng đôi tay để tự vỗ nhẹ vào mặt mình, lẩm bẩm nói:


“Mau tỉnh, mau tỉnh lại đi.”


Cạch, cạch, cạch.

Con lắc trong đồng hồ chuyển động liên tục không ngừng nghỉ, đánh vào trái tim  của Ngũ Điềm.


Mở mắt ra, cô giật mình tỉnh dậy. Sự sợ hãi lan từ trái tim cho đến xương cốt khiến Ngũ Điềm run rẩy đứng dậy. Kết quả là vừa mới đứng lên thì trước mắt của cô biến thành một màu đen. Ngũ Điềm mất thăng bằng ngã xuống ghế sofa và nhìn thấy những ký ức không thuộc về mình.


Cô nhìn thấy một cô bé tên là Ngũ Điềm xoay quanh một gia đình hạnh phúc gồm 4 người có bố, mẹ, chị gái và Điềm Điềm. Vào năm 12 tuổi cơn ác mộng bất ngờ ập đến. Cả bố và mẹ đột ngột qua đời trong một chuyến đi chơi, để lại hai chị em. Chị của cô là Ngũ Vi lúc ấy đang học đại học tại Mỹ vào thời điểm ấy, còn cô thì vừa mới bước vào trường sơ trung.


Sau khi kết thúc đám tang, những người thân thích cũng không xuất hiện, trong mắt nhiều người các cô giống như những con cừu đợi bị làm thịt vậy.


May mắn thay, chị của cô đã trưởng thành vào thời điểm đó, tài sản và tiền tiết kiệm của bố mẹ đều đứng dưới tên của chị em cô. Vì vậy chị em cô không cần phải ăn nhờ ở đậu của những người thân không có lương tâm đang nhìn ngó vào tài sản của chị em bọn cô.


Hai chị em đành nén lại những nỗi buồn ở trong lòng, tiếp tục hướng về phía trước để sống. Vào thời điểm này chị của cô là Ngũ Vi vẫn còn hơn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp, cô không cam lòng từ bỏ muốn quay trở về Mỹ tiếp tục con đường học tập.


Cô dường như cũng đã trưởng thành hơn sau một đêm. Cô bé 12 tuổi đã nói với chị của mình là yên tâm học hành và  không cần lo lắng. Điềm Điềm có thể học tập thật tốt ở trường trung học cơ sở và trường trung học, cô cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.

Ngôi nhà mà cô đang thuê có những người hàng xóm rất đáng tin cậy. Với sự giúp đỡ ân cần của những hàng xóm xung quanh cùng dì Trương, hiện cô đang làm công việc thu tiền thuê nhà phụ dì Trương. Ngũ Vi mỗi tháng cũng gửi tiền sinh hoạt về cho cô để trang trải học phí và sinh hoạt.

🌻

Những ngày đầu, Ngũ Điềm mỗi ngày đều khóc vì nghĩ về ba, mẹ và chị gái. Nên cô thường xuyên liên lạc với Ngũ Vi mỗi khi có thời gian, chỉ có như vậy cô mới tìm được một sự an toàn.Hầu như tất cả các chi phí sinh hoạt được sử dụng để thực hiện các cuộc gọi quốc tế.


Cho đến một ngày Ngũ Vi không thể nhịn được nữa liền mắng cô một trận. Cô ấy đã rất kích động ở đầu kia “ chị mỗi ngày đều rất bận và chịu áp lực rất lớn. Hiện tại chị còn ba bài báo cáo chưa dịch và có thể nhận được 20 đô la nếu như hoàn thành xong. Đây là chi phí sinh hoạt của chị trong một tuần, nhưng hiện tại chị đang lãng phí thời gian của mình chỉ lắng nghe cuộc sống của những học sinh cấp hai, chết tiệt chị không muốn nghe, không muốn nghe. Em cho rằng chỉ có một mình em khổ sở thôi sao? Chị rất hận ba mẹ vì cái gì không đem chị đi cùng, thật sự quá mệt mỏi."


Ngũ Điềm cuối cùng xin lỗi chị gái mình một cách nghiêm túc vào ngày hôm đó, Ngũ Điềm dường như đã thực sự trưởng thành kể từ đó , Cô tập trung vào việc học và nắm chặt hết thảy thời gian, từng bước trưởng thành. Cô hi vọng mình có thể lớn lên chỉ trong một đêm mà không làm vướng bận tới mọi người nữa.


Trong chớp mắt đã sáu năm trôi qua, Ngũ Vi đã có thể đứng trên đôi chân của mình ở Hoa Kỳ, và Ngũ Điềm đã được nhận vào một trường đại học hạng nhất trong thành phố.


Hai chị em cô mấy năm nay gặp nhau thì ít nhưng xa cách thì nhiều. Thời gian dài nhất không liên lạc là ba tháng, chỉ có mỗi tháng đúng hạn là gửi tiền sinh hoạt về cho cô. Nhưng Ngũ Điềm biết chị của cô rất quan tâm cô, chỉ là quá bận rộn thôi.


Ngũ Điềm từng nói qua với Ngũ Vi về vấn đề không cần gửi tiền sinh hoạt, cô có học bổng, đi làm bán thời gian, nhưng chi phí sinh hoạt của Ngũ Vi dành cho cô chưa bao giờ bị cắt giảm.


Ngũ Điềm đã tiết kiệm tất cả số tiền, cô đã âm thầm tính toán trong lòng, cô có thể làm việc trong hai năm nữa.


Ngũ Điềm đã học tập chăm chỉ, nghĩ đến việc có cơ hội đổi lấy một sinh viên năm hai để đến một trường học ở Mỹ để cô có thể sống cùng với chị gái mình. Cô đã trưởng thành và có thể chăm sóc cho chị gái, ngay cả khi cô chỉ nấu một bữa ăn mỗi ngày.


Ngũ Vi đã hạ sinh một cậu con trai đáng yêu với một người đàn ông Mỹ gốc Hoa vài năm trước. Ngũ Điềm nhìn thấy cháu trai của mình thông qua video và rất dễ thương.


Ngũ Điềm mỉm cười ngày càng nhiều trong năm qua. Cô cảm thấy rằng miễn là cô làm việc chăm chỉ, cô sẽ tốt hơn.


Hơn hai tháng trước vào sinh nhật lần thứ mười tám của cô, chị gái cô đã gửi thư chuyển nhượng nhà và một khoản tiền 100.000 nhân dân tệ từ Hoa Kỳ, nói với cô rằng đó là một món quà cho cô trong buổi lễ trưởng thành, và cô đã trở thành một người trưởng thành độc lập kể từ đó.


Đêm đó chị em cô đã trò chuyện rất lâu và những ký ức hạnh phức đó sẽ trở nên đặc biệt hơn sau những cơn đau.


Ngũ Điềm can đảm nói với Ngũ Vi rằng cô đã tìm được một công việc nghỉ hè và cô muốn tạm nghỉ học vài ngày. Cô muốn đến Hoa Kỳ để gặp cô ấy và cháu trai của mình.


Ngũ Vi mỉm cười và không nói gì. Chị ấy ngày càng trở nên kín đáo hơn trong những năm qua. Chính nụ cười này khiến cho cô nghĩ rằng chị ấy đã đồng ý với kế hoạch của mình.



Do đó, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc và cô đã kiếm đủ tiền cho vé máy bay. Nhưng Ngũ Điềm nhận được một cuộc gọi từ đại sứ quán ở Hoa Kỳ. Chị gái của cô, Ngũ Vi đã tự tử trong một ngôi nhà ở Mỹ vì trầm cảm.


Sau khi vực thẳm không nhất thiết là sáng, nó có thể là một vực thẳm lạnh hơn.


Người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cô cũng rời đi và không một lời từ biệt, Ngũ Điềm cảm thấy bầu trời trước mắt mình gần như sụp đổ.


"Tại sao lại tự sát ..."


Ngũ Điềm rất khó chịu. Cô nhìn thấy cuộc đời ngắn ngủi của cô gái có cùng tên với mình. Lúc này, cô cũng cảm thấy như vậy với cô, và cô không thể không chết trong đau đớn.


Cô hốt hoảng như chiếc lá khô trên ghế sofa cho đến khi tiếng gõ cửa đánh thức cô khỏi tuyệt vọng.


“Bang Bang Bang! Có ai không? Có ai trong đó không?"


Bầu trời bên ngoài hơi mờ và đôi mắt cô không thể mở ra. Cô đưa tay lên và chạm vào mặt mình và nước mắt còn vương vấn trên mu bàn tay của mình.


    "Ngũ Điềm có ở nhà không?"
   
   
"Điềm Điềm? Cháu có ở nhà không? Dì Trương này”.


Giọng nói ngoài cửa cho thấy sự lo lắng, Ngũ Điềm cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được, và trong đầu cô hiện lên khuôn mặt yêu thương của dì Trương là người sống ở đây rất lâu.


Tiếng đập cửa còn đang tiếp tục, Ngũ Điềm khịt khịt mũi, từ trên bàn trà rút ra mấy tấm khăn ướt xoa mặt, nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa. Cánh cửa này đã lỗi thời, bên ngoài có hàng rào sắt. Ngũ Điềm mở cánh cửa bên trong, và bên ngoài ra liền thấy được sự lo lắng trên gương mặt của dì Trương đứng kế bên là một cảnh sát mặc quân phục.


Cả ba người đều sững sờ qua một cánh cổng sắt.


  "Ôi! Điềm Điềm, có chuyện gì xảy ra với con vậy, như thế nào lại khóc thành như vậy, Hai ngày nay con nghĩ con gái không đúng, xảy ra chuyện gì vậy, con tội nghiệp, đừng làm dì sợ !"
 

Dì Trương bị sốc. Đặt bàn tay ướt của Ngũ Điềm vào trong lòng bàn tay của mình không ngừng cọ xát, gần như khóc vì khẩn cấp.


Hình tượng bây giờ của Ngũ Điềm thực sự rất thảm, đôi mắt sưng lên quả óc chó và tóc dính vào mặt của cô, khuôn mặt cô đã nhợt nhạt hơn so với trước kia. Đồng chí đứng bên cạnh nhìn cô có gì đó không đúng, như thể cô thực sự sẽ nghĩ quẩn.


“Không sao đâu, cháu ổn mà  dì Trương.". Cô cảm thấy cổ họng như một cái chuông bị hỏng và hắng giọng một lúc lâu trước khi nói một lời.


  Người cảnh sát đứng cạnh dì Trương  là một chàng trai trẻ, và khi Ngũ Điềm nhìn vào anh ta, thì anh ta đưa một túi đựng hồ sơ bằng da vào tay cô đúng lúc đó, giọng nói vang lên: "Đây là hộ chiếu khẩn cấp của cô. Tại sao cô không nhận được điện thoại? Tình trạng của cô có vẻ không được tốt lắm. Cô có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không? "


Ngũ Điềm cúi đầu:" Không, cảm ơn anh. Điện thoại có thể bị ngắt kết nối, xin lỗi. "


    " Cô có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào nếu cô cần”.Cảnh sát nhìn cô trong tình trạng tồi tệ và không thể không giúp đỡ và lặng lẽ nói: “Cô vẫn còn trẻ."


Ngũ Điềm: "Cảm ơn, cảm ơn, tôi hiểu. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh."


Ngũ Điềm trở lại phòng khách với túi đựng hồ sơ và ngã xuống ghế sofa. Một chiếc cốc gốm nhỏ được đặt trên bàn cà phê. Cô nhìn vào làn nước trong vắt, cổ họng khô và nhăn nheo vì thiếu nước, cô nuốt nước bọt.


“Rầm, Rầm”


Cả một ly nước dưới bụng, Ngũ Điềm cảm thấy vẫn còn khát, cô nhặt chiếc bình bên cạnh, chứa đầy hai cốc nước lớn, một hơi liền uống hết lúc này cô mới cảm thấy sống lại.


Sau chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng tìm được lý do để có thể bình tĩnh và suy nghĩ.


Có lẽ cô sẽ …vượt qua.


Giấc mơ mà cô ấy vừa nhìn thấy là ký ức ban đầu của chủ cơ thể này.


Ngũ Điềm ngã xuống ghế sofa, nhắm mắt và thở dài, không biết phải làm gì trong lúc này.


🌚🌝🌚🌝🌚🌝🌚🌝🌚🌝🌚🌝🌚🌝

Hết chương 1.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro