Chương 2. Chết Độn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây,"

《Những người thân độc ác của thời gian nhanh chóng ở đâu?》 《Những người thân tốt nhất bị tôi tát vào mặt sau khi tái sinh》 và 《Hành trình ác mộng của những người thân ma cà rồng》

An Tú Kiệt đẩy chồng sách trên tay về phía trước, "Chúng ta hãy nhìn xem. Bình tĩnh lại 1 chút."

Chàng trai trẻ ngồi đối diện, anh ta tuấn tú, bắt mắt, vài sợi tóc đen mềm mại bồng bềnh, cộng với đôi mắt trong veo rũ xuống, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Chàng trai ngước mắt nhìn cuốn tiểu thuyết có bìa lòe loẹt, khóe miệng nhếch lên.

"Cậu thật sự đồng ý với họ à?" An Tú Kiệt có chút áy náy nhìn xung quanh, dựa sát vào Vân Tiểu Ngôn nhỏ giọng thì thầm: "Cậu đã xem qua những bài đăng và tin tức trên mạng vạch trần Kỷ Thần Lâm chưa? Nghe nói anh ta có bản tính lạnh lùng, sở thích tình dục kém cỏi, lại bị nghi mắc bệnh tiềm ẩn. Thật đáng sợ. Chạy trốn khỏi tất cả bạn đời!"

"Đúng vậy." Vân Tiểu Ngôn lẩm bẩm, "Tôi đồng ý. Tôi cũng đã nhìn thấy."

An Tú Kiệt hít một hơi lạnh, nghi hoặc nói: "Sau khi nhìn thấy, cậu còn đồng ý hẹn hò mù quáng với hắn? Còn người thân của cậu, không phải bọn họ đang đẩy cậu vào hố lửa sao?"

Vân Tiểu Ngôn nhớ lại.

Nhìn bề ngoài, hôn nhân là để kết hợp mạnh yếu và hỗ trợ Vân gia, nhưng thực chất...

Dì thứ hai của cậu, người phụ nữ trung niên hung hãn trang điểm đậm ngày hôm qua đã sinh ra ba chị em Zhaodi (Triệu Đệ) , Pandi và Sidi, sau đó bà đã có thể chào đón "Hoàng tử" tám tuổi vào gia đình họ.

Nhưng con trai của họ có quý giá đến mấy cũng vô dụng. Là con trai cả của Vân gia, chỉ khi Vân Tiểu Ngôn gả vào một gia đình giàu có làm vợ, con cái của nhánh trực hệ Vân gia mới có cơ hội tranh giành gia sản.

Hầu hết những người thân khác có con cái cũng mong muốn điều này. Để có được miếng bánh cho gia đình, có thể phải đấu tranh tận răng với cậu, nhưng không thể nào cậu dễ dàng thỏa hiệp và chiêu mộ được một người con rể như "Rừng Mưa".

Vân Tiểu Ngôn giải thích chi tiết tình hình cho An Tú Kiệt.

Đồng tử An Tú Kiệt run rẩy, hắn bắt chước cậu che mặt: "Một đám đạo tặc... khó đối phó! Chúng ta có thể trơ mắt nhìn bọn họ xẻ thịt Vân gia tranh nhau tài sản sao?"

Vân Tiểu Ngôn nhớ lại đứa cháu tám tuổi ở nhà dì hai, miệng toàn nói lời thô tục, không khỏi bật cười: "Làm sao có thể? Tôi chỉ là... không muốn bị họ làm phiền nữa."

"Cũng đúng, họ có thể làm được gì đâu. Chỉ là có chút có lỗi với anh "Rừng Mưa" thôi." An Tú Kiệt xoa xoa mặt, như nhớ ra điều gì, "À đúng rồi! Cậu có ảnh chính diện của anh ấy không? Xem xét tình hình, nhìn ảnh rồi tôi sẽ có quyết định."

"Không có."

"Ảnh chụp nghiêng thì sao? Ghi âm giọng nói? Không thì... ảnh chụp từ phía sau cũng được."

Vân Tiểu Ngôn: "...Đều không có."

"Cái gì?!" An Tú Kiệt bị cậu làm cho bối rối, "Cậu, Cậu đang nói cái loại tình yêu gì vậy? Anh không sợ người đối diện chính là ông chú bụng bia mà giọng lại như thiếu nữ à? Cái này, cái này, cái này... chúng ta hay là cứ chia tay đi, cứ chia tay đi thôi."

Vân Tiểu Ngôn theo bản năng mím đôi môi nhợt nhạt, thay vì phản bác, cậu mở lịch sử trò chuyện giữa mình và "Rừng Mưa" ra.

An Tú Kiệt đi tới, nhìn lịch sử trò chuyện, chân thành nhận xét: "Lần nào cậu cũng chủ động, hình như cậu là con chó liếm của anh ta."

Vân Tiểu Ngôn phồng đôi má trắng nõn lên và đáp lại bằng một âm thanh buồn tẻ, trông trẻ con đáng thương.

Trong tưởng tượng của cậu, "Rừng Mưa" là một ngọn cỏ mọc lên từ bùn lầy. Mặc dù hoàn cảnh gia đình nghèo khó, bôn ba khắp nơi, trong trò chơi thậm chí còn không nhận nổi gói quà nạp đầu giá sáu đồng, nhưng lại mạnh mẽ, lạc quan, yêu đời. Anh ta sẽ lau mồ hôi trên trán bằng cổ tay còn tương đối sạch trong lúc kiếm tiền, và nhắn cho cậu một câu "Hôm nay thời tiết đẹp."

Lật qua lật lại, An Tú Kiệt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mặc dù "Rainforest" trông có vẻ lạnh lùng ít nói, nhưng lại đáp lại mọi lời của Vân Tiểu Ngôn, và đó là kiểu "trả lời ngay lập tức", như một bông hoa khổ hạnh trên cao cúi đầu vì người yêu.

"M* kiếp, ăn ở cũng tốt phết!" An Tú Kiệt lẩm bẩm.

"Ừm, gì cơ?" Vân Tiểu Ngôn không nghe rõ.

"Tớ nói là, bạn tôi à," An Tú Kiệt đặt tay lên vai gầy guộc của chàng trai, "Nghe tớ, giả chết đi."

Vân Tiểu Ngôn: "?"

Dưới sự "giải thích thông thái" của An Tú Kiệt, Vân Tiểu Ngôn mới hiểu ý anh ta là gì.

"Anh ta không có điểm gì sai để cậu bắt bẻ, cậu làm sao mà nói chia tay với anh ta được?" An Tú Kiệt nói, "Hơn nữa, theo kinh nghiệm của tớ, những người đàn ông có hoàn cảnh gia đình không tốt lại ít nói thường có lòng tự trọng rất mong manh. Cậu đột ngột chia tay sẽ khiến anh ta tồn thương suốt đời đấy!"

"Vậy phải làm sao?" Vân Tiểu Ngôn như người chết đuối vớ được cọc.

An Tú Kiệt gõ vài dòng trên ứng dụng ghi chú trên điện thoại của mình rồi đưa cho Vân Tiểu Ngôn xem, nở một nụ cười tinh quái: "Cứ làm thế này."

Vân Tiểu Ngôn mở to mắt nhìn, sau đó dùng hai tay che mặt, trông như thể sắp sụp đổ.

"Cậu bạn, xin lỗi vì phải nói thẳng, nhưng sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình của hai người đã định sẵn là sẽ không có kết quả tốt đẹp. Vì lợi ích của cả hai, đau ngắn còn hơn đau dài! Gửi đi!"

Sau nửa giờ chịu đựng tinh thần 'tẩy não' từ An Tú Kiệt, Vân Tiểu Ngôn cuối cùng cũng bị thuyết phục. Cậu đập bàn, như thể tự động viên mình: "Gửi! Đau ngắn còn hơn đau dài!"

Bàn tay run rẩy, cậu chỉnh sửa một đoạn dài lời chia tay, nhưng ngón tay trắng mảnh của Vân Tiểu Ngôn cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, không thể nhấn nút gửi.

Do dự mãi, cuối cùng cậu cũng đặt lời nhắn vào clipboard và thử thăm dò một chút trước:

【Cloud: Anh có đó không?】

An Tú Kiệt tặc lưỡi, bình phẩm: "Yếu đuối quá."

【Rainforest: Ừ.】

【Rainforest: Muốn chơi game à?】

Vân Tiểu Ngôn tay run rẩy gõ chữ.

【Cloud: Chào anh, tôi là mẹ của chủ nhân số này, thấy anh là người được ghim lên đầu, tôi muốn hỏi quan hệ giữa anh và con tôi là gì?】

Đối phương im lặng một lúc, sau đó một tin nhắn hiện ra:

【Rainforest: Chào cô, cháu là bạn tốt của anh ấy.】

An Tú Kiệt cũng không chịu nổi nữa, nhẹ đẩy Vân Tiểu Ngôn: "Cậu đúng là đồ tồi, đến lúc này rồi mà anh ta vẫn còn che đậy cho cậu."

Vân Tiểu Ngôn đỏ bừng tai, môi còn vết răng cắn mờ mờ.

Như thể quyết tâm làm gì đó, đôi tay thon dài của cậu gõ vài chữ trên màn hình rồi nhanh chóng úp điện thoại xuống bàn.

【Cloud: Xin lỗi, vì thấy hai người thân thiết nên tôi phải báo cho anh một tin buồn, đêm qua Tiểu Ngôn lái xe mệt mỏi và gặp tai nạn. Mặc dù được đưa vào bệnh viện Thượng Hải ngay lập tức, nhưng không qua khỏi, sáng nay... đã mất.】

Vân Tiểu Ngôn nhắm mắt, hít một hơi sâu. An Tú Kiệt lập tức bước tới vỗ nhẹ vào ngực cậu để giúp cậu thở dễ hơn, an ủi: "Được rồi, được rồi, không sao đâu."

Lời vừa dứt, điện thoại trên bàn bắt đầu rung lên "ù ù."

Vân Tiểu Ngôn mở điện thoại, thấy yêu cầu gọi video từ đối phương.

Đôi môi nhợt nhạt của cậu khẽ mở, cả người sững sờ, tim đập thình thịch như trống đánh.

Cậu đã tưởng tượng vô số lần cảnh mình và bạn trai gọi video cho nhau. Giọng nói trầm ấm của anh ta khiến tai cậu như muốn mang thai, và trong đầu cậu hiện lên hình ảnh đôi bàn tay thô ráp của anh ta nâng những viên gạch nặng, mồ hôi lăn dài trên cơ bắp rắn chắc.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ điều mình hằng mơ ước lại xảy ra trong hoàn cảnh này.

Vân Tiểu Ngôn vừa run rẩy định từ chối cuộc gọi thì tin nhắn từ đối phương lại đến ngay lập tức--

【Rainforest: Tôi muốn nhìn cậu ấy lần nữa, chỉ một lần thôi cũng được.】

【Cloud: Tiểu Ngôn...trạng thái của thằng bé rất khủng khiếp và đẫm máu, không thể gọi video】

【Rainforest: Cậu ấy ở bệnh viện nào? Tôi sẽ lái xe đến ngay.】

Ngay sau đó, đối phương lại gửi một yêu cầu cuộc gọi âm thanh.

Vân Tiểu Ngôn hoảng loạn cắt máy.

Trong tâm trí cậu, bạn trai của mình luôn mang hình ảnh của một người lạnh lùng, không bao giờ thay đổi dù trời có sập. Cái bộ dạng này... là một phần mà cậu chưa từng thấy ở anh ta.

【Cloud: Hãy để cho thằng bé an tâm đi, anh cũng đừng lo lắng cho Tiểu Ngôn nữa】

【Cloud: Trước khi rời đi, con trai của tôi nói rằng ước nguyện cuối cùng của thằng bé là để cho bạn trai của mình quên thằng bé đi, sống cuộc đời của mình một cách hạnh phúc, lấy vợ sinh con. Cậu thân thiết với thằng bé đến vậy, chắc chắn đã biết bạn trai của Tiểu Ngôn trên mạng chứ? Làm ơn giúp tôi truyền đạt điều này cho anh ta được không [khóc]】

Lần này, thời gian đối phương im lặng lâu hơn.

"Anh...anh ta có vấn đề gì không? Anh ta có thể bị quá sốc mà ngất xỉu chứ?" An Tú Kiệt lo lắng nói.

Khi Vân Tiểu Ngôn định gửi thêm tin nhắn, đối phương cuối cùng cũng trả lời.

【Rainforest: Đã hiểu rồi.】

Nhìn vào ba chữ và một dấu câu, tràn ngập cảm giác u hoài và đầy câu chuyện, Vân Tiểu Ngôn bất ngờ nhận ra rằng, mối tình đầu mà cậu từng nghĩ sẽ kéo dài mãi mãi, đã kết thúc một cách đột ngột chỉ với một câu đơn giản như vậy.

Cậu và "Rừng Mưa" sẽ không còn bất kỳ giao thoa gì nữa từ đây.

Cậu nhắm mắt lại, hai bàn tay gập chéo, lặp đi lặp lại trong lòng từ "Xin lỗi".

Trong một tòa nhà khác ở Thượng Hải, một trợ lý điều hành trên giày cao gót với tư cách làm việc mang theo một bộ hồ sơ, muốn báo cáo với sếp về kế hoạch cho hôm nay.

Bước chân nhanh chóng, sau khi gõ cửa, cô ấy mở cửa phòng sếp, chỉ để nhìn thấy đôi mắt sâu đậm đen như mực.

Có lẽ vì sự việc xảy ra đột ngột, cảm xúc trong đôi mắt của người đàn ông vẫn chưa kịp che giấu, mang theo sự khắc nghiệt đậm đặc và cảm giác lạnh lẽo không hồi kết, trực tiếp đâm vào đôi mắt lạc lõng của cô, khiến người ta rùng mình.

Trợ lý điều hành lùi lại một bước không cố ý, nhưng chuyên nghiệp đã khiến cô nhanh chóng lấy lại bản lĩnh, mặt cứng nhắc, cô tiến lại và nói: "Kỷ... Kỷ Tổng..."

.......

Sau khi chia tay, Vân Tiểu Ngôn đau đớn đến tột cùng, cùng với bạn thân hồn nhiên, vui vẻ tiêu khiển một vài ngày, mới đủ sức phục hồi tinh thần, đồng ý đi hẹn hò với Kỷ Thần Lâm theo đề xuất của người thân.

Tất nhiên, những người bận rộn như Kỷ Thần Lâm không phải là đối tượng có thể hẹn gặp ngay lập tức khi muốn.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người được lên kế hoạch tại một nhà hàng cao cấp vào một tuần sau đó.

Trong không gian sang trọng và lãng mạn của nhà hàng, Vân Tiểu Ngôn ngồi đó, nhẹ nhàng lặp lại bài diễn thuyết trong lòng mình và chờ đợi Kỷ Thần Lâm, người đồng ý hẹn hò mặc dù ít được người khác biết đến như một huyền thoại.

Vân gia thế tộc từng giàu có, và họ có mối quan hệ hòa mình với Kỷ gia từ mấy đời trước. Vân Tiểu Ngôn thậm chí còn đến thăm tổ tiên của Kỷ gia khi cậu còn nhỏ. Nhưng với sự suy tàn của sản nghiệp Vân gia trong một môi trường khắc nghiệt, đến thế hệ của Vân Tiểu Ngôn, một khoảng cách rất lớn đã được mở ra bởi Kỷ gia - một gia tộc giàu có một tay che trời.

Vì vậy, Kỷ Thần Lâm có thể là rất xấu xí hoặc mắc bệnh nan y không thể chữa, hoặc có thể là cả hai, nếu không, làm thế nào anh ta có thể đồng ý hẹn hò và kết hôn với cậu?

Bài diễn thuyết mà Vân Tiểu Ngôn cầm trên tay là "Tuyển tập những câu trích dẫn khó chịu đối với các ông chủ" được An Tú Kiệt biên soạn dựa trên 1 cuốn tiểu thuyết Mary Sure, một người có kiến thức rộng lớn và đa tài. Hy vọng chỉ cần mở miệng, đọc một vài câu, cậu ta có thể khiến đối phương phải phát điên.

Chỉ cần đối phương đề xuất ly hôn trước, các quan hệ họ nhà Vân gia cũng không thể tiếp tục gây sức ép.

Trong khi Vân Tiểu Ngôn đang luyện lại bài diễn thuyết một cách sôi nổi và cảm động, thì điện thoại của cậu ta reo lên một tiếng:

【AAA vật liệu xây dựng - An tổng: Đồng chí, tin mới nhất, gần đây tâm trạng của Kỷ Thần Lâm rất tồi tệ, nghe nói anh ta ban đầu đã có tính khí không tốt, giờ đây còn trở nên như một quả bom di động, chỉ cần một cái chạm là nổ!】

【Cloud: Thật kinh khủng! [hình ảnh con mèo ôm đầu khóc.jpg]】

【AAA vật liệu xây dựng - An tổng: [Ôm] Đồng chí, hãy chọn lựa cẩn thận khi đọc bài diễn thuyết, hãy cẩn thận đừng va vào khẩu súng, nếu đối phương tức giận và biến bạn thành một người đàn ông thực sự.】

Trên khuôn mặt của chàng trai, một lớp hồng hào hiện lên, trong khi màn hình điện thoại di động của anh ta vừa hiện lên chữ "biến", một bóng dài bất ngờ phủ xuống màn hình, ngay sau đó, chiếc ghế đối diện bị kéo ra.

Vân Tiểu Ngôn ngẩn người ra, trong đôi mắt trong veo còn vương chút hoang mang, từ từ ngẩng đầu lên.

Đối phương, với hình dáng cao ráo, ở góc nhìn nhìn lên từ dưới lên, trở nên cao lớn và mạnh mẽ hơn.

Với vẻ ngoài điển trai và sắc sảo, nhưng đôi mắt lại chứa đựng sự hung ác và lạnh lùng, mang theo sự định kiến và khoảng cách của một người lãnh đạo.

Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, anh ta nhẹ nhàng gật đầu.

Vân Tiểu Ngôn bỗng dưng trở nên bối rối, điện thoại gần như rơi khỏi tay.

Đây, đây chính là cơn ác mộng hôn nhân huyền thoại Kỷ Thần Lâm, tính tình xấu xa lại còn thêm rất xấu xí và mắc nhiều bệnh tật khó nói?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro