Chương 7. Cân Nhắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, trên đó phủ một lớp sương nước mỏng manh. Môi mỏng ướt át, mái tóc trước trán cũng dính nước ướt đẫm từng lọn nhỏ, đẹp đến mức mỗi khung hình đều có thể được coi là "ảnh thần".

Anh ta hất những giọt nước trên đuôi tóc, nhưng ánh nhìn sắc bén và sâu thẳm vẫn luôn hướng về khuôn mặt hoảng hốt của thiếu niên.

Vân Tiểu Ngôn cảm thấy mình như một chú cừu non bị sói xám dòm ngó, muốn trốn chạy nhưng chân lại mềm nhũn không nhúc nhích được.

Một lúc sau, người đàn ông cuối cùng cũng thu hồi ánh nhìn, môi mỏng hé mở, thốt ra vài từ lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Vân Tiểu Ngôn nấp nửa người sau cánh cửa, đầu óc trống rỗng, lắp bắp: "Cái đó..."

Kỷ Thần Lâm tùy ý cầm lấy chiếc khăn trên giá, lau mái tóc vẫn đang nhỏ giọt nước của mình, thấy cậu đứng cả nửa ngày cũng nói không rõ ràng, liền nói: "Vào trước đi."

Ba chữ nhàn nhạt bay đến, đập vào đầu Vân Tiểu Ngôn, lập tức chặn đứng mọi con đường lui của cậu ta.

Cậu buông lỏng bàn tay đang nắm chặt khung cửa, da mặt căng cứng, từng bước từng bước nhỏ cẩn thận tiến vào lãnh địa của người đàn ông, còn lễ phép đóng cửa giúp anh ta.

Vào đến nơi, cậu vẫn bấu chặt ngón tay, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, căn thẳng đến mức không nói được lời nào, giống như một đứa trẻ bị thầy giáo mời đến phòng làm việc để nói chuyện.

Kỷ Thần Lâm tự lau những giọt nước trên đuôi tóc, cũng không lên tiếng thúc giục cậu.

Không biết đã bao lâu, Vân Tiểu Ngôn cảm thấy chân mình sắp tê liệt, mới ngước mắt lên, lén nhìn sang Kỷ Thần Lâm.

Chỉ một cái nhìn, cậu lại một lần nữa bị những vết sẹo tàn nhẫn và sâu sắc trên cơ thể người đàn ông thu hút.

Từ nhỏ cậu đã được nuông chiều, được nâng niu trong lòng bàn tay, đừng nói đến hồi nhỏ, ngay cả bây giờ ngón tay bị rách một vết thương nhỏ, cậy cũng có thể đỏ quầng mắt cả buổi trời, mất đi cả một ngày hoạt động.

Và cảm giác tàn tạ phủ lên người đàn ông đó khiến lần đầu tiên cậu nhận ra rằng, hóa ra những vết thương và máu me đó lại gần mình đến thế.

... Phải chịu những vết thương nặng đến mức nào, ăn sâu vào da thịt mới để lại những vết sẹo gây ấn tượng thị giác mạnh mẽ như thế này?

“Anh... trước đây bị thương rất nặng à?” Vân Tiểu Ngôn khẽ hỏi.

“Cậu chỉ đến để hỏi điều này thôi sao?” Giọng nói của người đàn ông không thể hiện cảm xúc, nhưng lại khiến người ta rợn người.

Mặc dù Kỷ Thần Lâm thường dùng những câu hỏi không thể trả lời để chặn đầu câu chuyện của cậu, nhưng giác quan thứ sáu của Vân Tiểu Ngôn mách bảo cậu rằng, lần này, nếu cậu dám hỏi thêm một câu nữa, Kỷ Thần Lâm có thể lập tức đuổi cậu ra khỏi cửa, thậm chí đưa cậu đi ly hôn ngay trong đêm.

Vì vậy, cậu ta lấy hết can đảm hỏi thêm một câu: “E-em... chỉ tò mò thôi, anh có thể nói cho em biết không?”

Lời vừa dứt, cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn áp lực mạnh mẽ của người đàn ông đang chiếu xuống đầu mình.

Xong rồi, hỏng bét rồi, Kỷ Thần Lâm không định ám sát mình ngay tại đây chứ...

Nhưng ngoài dự đoán của cậu ta, Kỷ Thần Lâm lại không nói thêm gì. Sau khi lau khô tóc, người đàn ông liền nhanh chóng thay đồ ngủ, trông có vẻ bình tĩnh đến mức bất thường.

Chàng trai đơn thuần bị vẻ ngoài bình yên đó đánh lừa.

Cậu cắn cắn đôi môi mềm mại, quyết tâm bước lên phía trước, lắc lắc cánh tay của người đàn ông, nói như muỗi kêu: "Ca ca, có thể nói cho em biết được không?"

Một mũi tên trúng hai đích... vừa làm Kỷ Thần Lâm phát ghét vì hành động nũng nịu, vừa thỏa mãn được sự tò mò của cậu ta.

Vân Tiểu Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng rằng cánh tay rắn chắc mà cậu phải dùng cả hai tay mới nắm hết được đã cứng lại một chút.

Cậu ta có chút lo lắng mà nhắm chặt đôi mắt.

Đúng lúc cậu nghĩ rằng mình có thể bị người đàn ông đánh, thì từ trên đỉnh đầu cuối cùng vang lên giọng nói trầm thấp mơ hồ: "Trước đây, khi không được bình yên, tôi đã bị thương. Buông tay ra."

Vân Tiểu Ngôn mờ mịt mở mắt, trong lòng đầy nghi hoặc.

Cái gì gọi là "khi không được bình yên"? Dù có không bình yên thế nào, với tài lực của Kỷ Thần Lâm, thuê một đám vệ sĩ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Sao có thể bị thương được?

Chưa kịp nghĩ thông suốt, người đàn ông lại lạnh lùng hỏi: "Ai dạy cậu gọi như vậy?"

Vân Tiểu Ngôn sững lại một chút, rồi mới phản ứng kịp rằng Kỷ Thần Lâm đang nói đến cách anh ta gọi.

"Anh không thích sao?" Vân Tiểu Ngôn một lần nữa khó khăn nặn ra từ cổ họng: "Ca ca~"

Trước đây khi chơi game cùng với Rainforest, cậu thường gọi đối phương như vậy, lần nào cũng khiến đối phương không kiềm chế được, mỗi dấu chấm câu đều mang theo ý cười, dịu dàng dẫn dắt cậu đi khắp bản đồ.

Nhưng khác với giọng điệu vui vẻ tự nhiên khi đối diện với Rainforest, lần này tiếng "ca ca" của cậu nghe như bị ai đó bóp nghẹt cổ, đuôi âm yếu ớt kéo lên, không đủ hơi.

"Không cần gọi tôi như vậy." Kỷ Thần Lâm nói bằng giọng cứng nhắc.

Dù bị từ chối, nhưng Vân Tiểu Ngôn lại mơ hồ cảm nhận được một chút dịu dàng khó thấy trong giọng nói của người đàn ông, thoáng qua rất nhanh, không biết có phải là ảo giác của mình hay không.

"Vậy em nên gọi anh là gì?" Vân Tiểu Ngôn chân thành hỏi.

"Gọi tên tôi."

"Gọi... tên?" Vân Tiểu Ngôn lẩm bẩm lặp lại, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ không thể tin nổi.

Cậu mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Thực sự là cậu ta không thể gọi tên người đàn ông trước mặt, cứ có cảm giác xấu hổ kỳ lạ. Nếu được chọn, anh thậm chí thà gọi Kỷ Thần Lâm là "ca ca".

"Còn chuyện gì khác không? Chiều nay tôi đã nói gì?" Kỷ Thần Lâm ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính, giọng nói đã mang ý đuổi khách.

"Có. Em không muốn làm phiền... anh." Vân Tiểu Ngôn yếu ớt nói, "Ngày mai em phải đi học, em... không biết đi xe buýt, có thể để tài xế đưa đón em không?"

Kỷ Thần Lâm bình thản gõ bàn phím máy tính, vừa xử lý công việc còn lại, vẫn có thể phân tâm trả lời cậu: "Có thể."

"Em thích tắm sữa vào buổi tối, tốt nhất là thêm một ít cánh hoa, như vậy mới thơm mềm, có được không?"

"Những chuyện nhỏ nhặt này sau này nói với quản gia."

"Em nghe nói trước đây anh học ở nước ngoài, tiếng Anh của em rất kém, lúc nào rảnh anh có thể dạy em không?"

"Để sau. Nhưng tôi thường không rảnh."

"Vậy... buổi tối em đưa cho anh sữa dâu anh không uống," Vân Tiểu Ngôn vắt óc nghĩ ra chủ đề, "Có phải anh không thích không?"

"Không phải."

"Vậy anh có thể mang đi làm vào ngày mai không?"

Tay Kỷ Thần Lâm đang gõ bàn phím thoáng dừng lại một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh ta lạnh nhạt nói: "Để lên xe sau."

Vân Tiểu Ngôn bối rối gãi đầu.

Đến giờ, cậu ta vẫn hoàn toàn không thể đoán được bất cứ ý nghĩ nào của Kỷ Thần Lâm.

Kế hoạch ban đầu của cậu là đợi người đàn ông này như thường lệ lạnh lùng từ chối những yêu cầu vô lý của mình, rồi sẽ áp dụng "Mười tám chiêu nũng nịu" vừa học được lên Kỷ Thần Lâm, khiến cậu trở nên thân thiết với anh ta hơn.

Nũng nịu không phải việc khó với cậu, đó là một trong những kỹ năng cần thiết từ nhỏ.

Nhưng không hiểu sao, Kỷ Thần Lâm, người luôn từ chối người khác từ câu mở đầu, tối nay lại đáp ứng mọi yêu cầu của cậu đến mức này.

Rốt cuộc là bước nào đã xảy ra vấn đề?

Vân Tiểu Ngôn lén liếc nhìn chiếc ga giường màu xám nhạt của người đàn ông, nắm chặt tay trắng như tuyết, quyết định liều mình thử nghiệm, dùng cả bản thân và tính mạng để thử thách giới hạn của người đàn ông lạnh lùng này.

Anh ta ngồi xuống mép giường của người đàn ông, mím môi thành một đường mềm mại, liều mình khẽ nói: "Ca ca, chúng ta kết hôn rồi chẳng phải nên động phòng sao?"

Ngón tay Kỷ Thần Lâm đang bay trên bàn phím đột nhiên dừng lại, như bị ấn nút tạm dừng.

Anh ta cứng đờ, thái dương giật giật vài cái, đôi mắt từ từ phủ lên một lớp u ám, trông càng thêm sâu thẳm và lạnh lùng.

Trong những khoảnh khắc khó nắm bắt, anh ta luôn có cảm giác người đang ở bên cạnh mình là người xưa mà anh ta từng yêu đến tận xương tủy.

... Có lẽ vì giọng nói của Vân Tiểu Ngôn quá giống với giọng nói mơ hồ trong ký ức của anh ta, đặc biệt là khi gọi "ca ca", nên anh ta mới sinh ra ảo giác và vì thế không kìm được mà muốn đối xử tốt với đối phương.

Phản ứng “đối xử tốt với cậu ấy” này gần như đã khắc sâu vào tiềm thức. Vì vậy, mãi đến bây giờ anh mới nhận ra điều này.

Nhưng điều đó không công bằng. Anh không muốn để tình cảm mãnh liệt dành cho "Cloud" nghiêng về bất kỳ ai khác, dù chỉ một chút, anh cũng không muốn.

Khi Kỷ Thần Lâm đang cắn chặt răng hàm, cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng, thì cậu thiếu niên hoàn toàn không hay biết gì vẫn mềm mại thêm dầu vào đống lửa bên cạnh: "Ca ca, được không?"

"Ca ca, anh thích ở trên hay ở dưới? Nói cách khác, anh thích làm 1 hay làm 0?"

"Em đều được, em nghe lời anh."

Khi Vân Tiểu Ngôn cứ tự mình lẩm bẩm không ngừng, người đàn ông đột nhiên đứng dậy không báo trước.

Tiếng ghế kêu "ken két" kéo lê trên mặt đất trong đêm tĩnh lặng trở nên đặc biệt chói tai.

Người đàn ông đi về phía Vân Tiểu Ngôn, thân hình cao gầy bao bọc lấy người đang ngồi trên giường. Ngay sau đó, điều ập đến với cậu là cái lạnh thấu xương và áp lực vô hình do cơn mưa nước lạnh để lại.

Vân Tiểu Ngôn ngay lập tức im lặng.

Kỷ Thần Lâm nhìn một lượt chàng thiếu niên từ trên xuống dưới, dùng bàn tay to lớn không thương tiếc nhéo gò má trắng nõn mềm mại của cậu, bắt cậu phải nhìn anh, giọng nói lạnh lùng nói: “Với thân hình nhỏ nhắn của cậu, cậu nghĩ có thể ở trên không?” Cậu có thể sao? Năng lực cậu đến đâu?

Vân Tiểu Ngôn mở to mắt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cậu ta lắp ba lắp bắp nói: "Ồ, ồ..."

Với sự chênh lệch về kích thước giữa cậu ấy và Kỷ Thần Lâm, chỉ tưởng tượng cảnh tượng cậu ấy ở trên và Kỷ Thần Lâm ở dưới, sẽ thấy rằng... hoàn toàn không thể tưởng tượng được, không có khả năng.

Hai người đối mặt trong hơn mười giây. Làn da của thiếu niên rất mỏng manh, nơi đầu ngón tay Kỷ Thần Lâm nhẹ nhàng vuốt ve rõ ràng đã ửng đỏ.

Thấy cậu bé hồng hồng từ tai đến cổ, người đàn ông dừng lại, buông tay cậu ra, lạnh lùng nói: "Ngày mai cậu không đi học à? Về ngủ đi."

Trong khi đó, Vân Tiểu Ngôn xấu hổ muốn chết, vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ 'Không ngờ một người chính nhân quân tử như Kỷ Thần Lâm lại có thể thốt ra những lời như vậy, thật là trái ngược với lẽ thường', cậu ngây ngốc trả lời: “Ca ca, ngày mai em có tiết học lúc tám giờ sáng, có thể đến muộn một chút.”

“Kể từ giờ, không được gọi tôi là ‘anh’ nữa.”

Nghe anh nói vậy, trong đầu Vân Tiểu Ngôn liền nảy ra một cách gọi khác còn xấu hổ hơn.

Kỷ Thần Lâm nhìn khuôn mặt càng đỏ bừng của cậu, nheo mắt nói: “Gọi cái khác cũng không được, hoặc gọi tên, hoặc cứ gọi là ‘này’.”

“Ồ.” Bị anh nhìn thấu, Vân Tiểu Ngôn cúi đầu, xấu hổ vân vê những ngón tay nhỏ mảnh của mình.

Kỷ Thần Lâm liếc nhìn chiếc ga giường bị cậu nắm nhăn nheo, nghiêm túc nói: “Tôi không muốn gần gũi với cậu, và tôi nghĩ cậu cũng vậy. Tôi sẽ giải quyết người thân bên cậu, những lợi ích cần thiết sẽ không thiếu. Cậu không cần phải cố ý làm hài lòng tôi nữa, nếu không, tôi không đảm bảo sẽ không ly hôn ngay sau khi cưới.”

Đây là câu nói dài nhất mà Kỷ Thần Lâm từng nói với Vân Tiểu Ngôn kể từ khi họ quen nhau.

Nghe đến từ cuối cùng, mắt Vân Tiểu Ngôn sáng lên, gật đầu lia lịa.

“Về đi, có chuyện gì thì đến tìm quản gia.”

Vừa dứt lời, Vân Tiểu Ngôn như được phóng thích, chạy biến mất.

Từ “ly hôn” tác động mạnh đến Vân Tiểu Ngôn. Cậu phấn khích đến mức thức trắng đêm đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà An Tú Kiệt gửi cho, suýt chút nữa ngủ quên vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh dậy, Kỷ Thần Lâm đã đi làm từ lâu.

Vân Tiểu Ngôn ngồi một mình ở đầu bàn dài sang trọng, thưởng thức bữa sáng phong phú và sữa dâu tây, tiện thể kết bạn WeChat với tất cả người giúp việc trong biệt thự.

Những kiến thức từ tối qua cậu vẫn chưa tiêu hóa hết, còn phải vội vã đến trường để hỏi An Tú Kiệt.

An Tú Kiệt không chỉ là người bạn thân thiết từ khi còn nhỏ của cậu mà còn là bạn cùng phòng đại học, gặp gỡ trao đổi rất tiện lợi.

...

Kể từ khi Vân Tiểu Ngôn đi học, cậu và Kỷ Thần Lâm càng ít gặp nhau hơn.

Anh ta đi sớm về khuya, bữa nào cũng không ăn ở nhà.

Điều này khiến họ dù là vợ chồng hợp pháp sống chung một nơi, nhưng Vân Tiểu Ngôn đã mấy ngày không thấy mặt anh ta.

Những "kiến thức lý thuyết" học được từ tiểu thuyết tổng tài bá đạo cũng chưa có cơ hội thực hành.

Vì vậy, nhân dịp chiều thứ Năm không có tiết, Vân Tiểu Ngôn định đến công ty của Kỷ Thần Lâm để cho anh ta một bất ngờ lớn.

Trước khi hành động, trước hết phải nắm rõ động tĩnh của "kẻ địch" -

“Hiện tại Giám đốc Kỷ chắc chắn sẽ ở công ty, anh ấy không có kế hoạch đi công tác trong thời gian tới.” Quản gia cầm lịch trình nói, “Văn phòng của anh ấy ở tầng trên cùng của công ty.”

“Giám đốc Kỷ gần đây gần như toàn tâm toàn ý vào công việc, tính tình vốn đã khó đoán, huống hồ là trong thời điểm này. Tốt nhất đừng dễ dàng làm phiền anh ấy khi đang làm việc, rất đáng sợ đấy!” Tài xế nói.

“Giám đốc Kỷ có bạn trai cũ không? Bên nhà họ Kỷ có tin đồn như vậy, nhưng anh ấy tuyệt đối chưa bao giờ đưa đối phương về nhà.” Vệ sĩ nói.

“Gì cơ? Bị thương?” Bà giúp việc trong nhà nghi hoặc nói, “Giám đốc Kỷ chưa bao giờ bị thương nặng cả. Anh ấy là đại thiếu gia của nhà họ Kỷ, khu nhà bên đó chỗ nào cũng có vệ sĩ, làm sao có thể bị người khác làm tổn thương?”

Vân Tiểu Ngôn gật đầu, ghi chép lại từng thông tin một cách cẩn thận vào sổ tay.

Cảm thấy đã đủ, cậu liền gọi tài xế riêng mà Kỷ Thần Lâm đã chỉ định cho cậu, chuẩn bị đến công ty của anh ấy để cho anh một bất ngờ lớn!

----------------
bên này từ "Ca ca" như kiểu "hyung" bên Hàn hoặc là "anh yêu" bên mình nên anh Kỷ thấy hơi khó chịu khi chưa thân thiết mà bị gọi=))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro