🍀Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể nhìn chị khóc, không thể nhìn chị khó chịu, cho nên em sẽ nghe lời chị nói, chị đừng nóng giận.

--14.09.17

Hai người ngồi đối mặt trong quán cà phê, Lục Khanh cầm cái ly trong tay, chậm rãi di chuyển, Đường Cẩn Ngôn dựa nghiêng trên ghế dài, không chút nào che giấu ái mộ trong mắt mà nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười.

"Đường Cẩn Ngôn," Lục Khanh nhấc mắt lên nhìn về phía cậu, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, giọng nói mềm nhẹ: "Đừng như vậy nữa."

"Chị đã nói hơn một lần rồi, chúng ta không có khả năng, chị không chấp nhận được một chàng trai nhỏ tuổi hơn mình." Cô lại một lần kiên định mà nói rõ.

Cậu giống như vô tình mà nhìn qua một bên, thu lại nụ cười, lúc quay đầu lại nhìn cô là một gương mặt tươi cười không chút để ý: "Chị mời em đến đây chính là muốn cùng em nói cái này?"

Lục Khanh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó tiếp tục nói: "Em theo đuổi làm chị rất buồn rầu, bây giờ chị đang chuẩn bị cho kỳ thi, không muốn phân tâm nghĩ đến chuyện khác, càng không muốn bị ảnh hưởng cái gì cả."

"Nhưng tình hình bây giờ là," cô nhìn cậu, rất khó xử mà nói với cậu: "Em có ảnh hưởng rất lớn đến chị, từ khai giảng đến bây giờ đã hơn nửa tháng, em vẫn luôn mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của chị, quấy rầy tiết tấu của chị."

"Chị không thích như vậy, cho nên đừng quấn lấy chị được không?"

Lục Khanh lấy ví tiền từ trong túi xách ra, móc ra toàn bộ tiền mặt đặt lên trên bàn: "Đây là tiền cơm đêm nay còn có tiền cơm trưa, trả lại cho em. Sau này đừng làm chuyện này nữa."

Thật ra mấy trăm đồng này đối với Lục Khanh mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ, nhưng cô vẫn phải đưa cho cậu.

Khi Đường Cẩn Ngôn nhìn thấy tờ tiền của cô tất cả cảm xúc tồn đọng lập tức dâng lên, cậu dùng tay đẩy ly cà phê cô gọi cho cậu sang một bên, vì không khống chế được lực đạo nên ly cà phê văng ra ngoài, rơi vãi trên bàn.

Cậu đứng lên, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, tức giận nói thẳng: "Ai muốn chị trả tiền? Lão tử chỉ muốn tiêu tiền vì chị!"

Lục Khanh ngửa đầu nhìn cậu, tâm bình khí hoà(*) nói với cậu: "Chị không muốn nợ em."

(*) Tâm bình khí hòa, tâm thái ổn định, có thể ngay trong cuộc sống đạt đến cảnh giới "được không vui, mất không buồn, không bởi tốt xấu của ngoại vật và được mất của bản thân mà buồn mà vui". Một tâm hồn bình thản, vô dục vô cầu.

"Nhưng chị đã nợ!" Đường Cẩn Ngôn cất cao giọng, khi cất tiếng còn phát tiết đập lên cái bàn một cái, âm thanh "Rầm" rất vang dội vang vọng toàn bộ tiệm cà phê.

Lúc này thực sự có chút muộn, tiệm cà phê ngoại trừ nữ phục vụ cùng hai người bọn họ thì không còn người nào khác, nữ phục vụ vốn dĩ mơ màng sắp ngủ lại bị âm thanh Đường Cẩn Ngôn đập bàn dọa cho tỉnh ngủ, kinh hoảng lo lắng mở to mắt nhìn hướng bên này, thậm chí còn nghĩ trong lòng nếu lát nữa người nam đánh người nữ cô nên làm cái gì bây giờ có nên báo cảnh sát không......

Cậu cúi người cong eo, trên mặt không thấy một chút ý cười, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, cắn răng nói với Lục Khanh: "Nói chuyện không biết tính toán chính là chị! Lừa gạt tôi chính là chị!"

Nói xong Đường Cẩn Ngôn phun ra một ngụm trọc khí(*), cậu nhắm mắt, ép bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Nếu chị thật sự cảm thấy chị nợ tôi, vậy cùng tôi ở bên nhau đi."

(*) năng lượng xấu

Lục Khanh đối diện với con ngươi thâm đen như sóng to gió lớn cuồn cuộn của cậu, lý trí bình tĩnh mà hỏi lại cậu: "Em là muốn ép chị đồng ý với em như vậy sao?"

Hầu kết của Đường Cẩn Ngôn lăn lộn, không nói chuyện, cậu nhìn cô, đáy mắt không giấu nỗi sự si mê đối với cô, nâng một bàn tay tới sau đầu cô, lòng bàn tay cọ vào mái tóc của cô, khi tới gần cô thấp giọng nỉ non kêu tên cô: "Lục Khanh......"

Lục Khanh bị cậu ôm đầu, không thể tránh khỏi gông cùm xiềng xích của cậu, trực tiếp nhìn thẳng, nhẹ giọng nói: "Em đừng xúc động."

Hơi thở của cậu không ổn định, giọng nói hơi khàn: "Em nói em rất nghiêm túc, không có xúc động, một chút cũng không có."

"Đường Cẩn Ngôn." Cậu ngừng lại, ba chữ này nói ra từ miệng cô giống như là một câu thần chú, lần nào cũng thành công khiến cậu dừng lại, làm cậu ngoan ngoãn nghe lời.

"Em có biết em và em trai của chị bằng tuổi nhau không."

Cậu hơi cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Đừng nói nữa!"

Cùng lúc đó, Lục Khanh nói: "Chị chỉ có thể đối xử với em như một người em trai."

Lục Khanh nhìn vào mắt cậu, tiếp tục nói: "Mỗi lần em tức giận xúc động, cũng giống như thằng bé vậy, đều là những đứa trẻ chưa lớn."

Thì ra ở trong mắt cô, cậu chính là một người dễ dàng xúc động phi thường tùy hứng, còn là một đứa trẻ chưa lớn.

Nói đến cùng, vẫn là ghét bỏ cậu nhỏ hơn cô.

Nếu là những mặt khác, cậu đều có thể thay đổi thành bộ dáng cô thích, nhưng về tuổi tác thì làm sao cậu có thể thay đổi?

Đường Cẩn Ngôn cười khổ nhếch khóe miệng, cậu giễu cợt nói với cô: "Lục Khanh, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ là một bậc quân tử."

Nhưng làm việc cầm thú không ra quân tử đối với cô, chẳng sợ lại nghĩ, cuối cùng cũng chỉ là ngẫm lại.

Đường Cẩn Ngôn nói xong liền lùi lại, đứng thẳng người đi ra ngoài, vì hít thở không thông mà vừa tới cửa liền hung hăng đấm một cái lên cái bàn trống.

Lục Khanh vẫn ngồi trên ghế dài đưa lưng về phía cậu thả lỏng cơ thể sau khi cậu rời đi, thở một hơi thật dài, thật sự nói chuyện với cậu có thể làm thể xác và tinh thần cô mệt mỏi.

Lục Khanh cuối cùng vẫn cất lại tiền vào trong túi xách, nghĩ sau này sẽ tìm cách trả cho cậu, cô uống xong ly cà phê đắng đã lạnh ở tiệm cà phê mới đứng lên trở về trường học.

Buổi tối đã gần 11 giờ, trên đường có rất ít người đi bộ, vốn dĩ Lục Khanh không sợ đi đêm một mình, lúc trước tự học ở trường cũng là đến giờ này mới về ký túc xá, nhưng lúc này cô cảm thấy mình giống như bị người khác theo đuôi.

Khi Lục Khanh dừng lại, phía sau liền không có tiếng bước chân, Lục Khanh tiếp tục đi, người nọ cũng tiếp tục đi theo phía sau.

Cô bình tĩnh tăng tốc bước chân, tay sờ vào trong túi xách cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, nhưng người phía sau tựa hồ cũng đi càng lúc càng nhanh.

Lục Khanh không dám quay đầu lại nhìn hắn là ai, cô sợ kinh động đến hắn sẽ khiến cô muốn chạy cũng chạy không thoát, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài, Lục Khanh khẩn trương cúi đầu tìm số, nhưng càng đến loại thời điểm này lại không thể nào tìm thấy dãy số, cô nghĩ đến kiến thức tự cứu đã xem trước kia ở trên mạng, đi đến hướng đường cái đối diện, mắt thấy sắp bước qua đường cái, người phía sau có vẻ nóng nảy, nhanh chóng đuổi theo.

Lục Khanh cũng chưa kịp băng qua đường, đã bị kéo lấy cánh tay, cô kinh hách kêu một tiếng, vung tay đang nắm chặt di động về phía đầu người nọ.

"Hừ......" Đường Cẩn Ngôn thống khổ kêu rên, che trán lại.

Lục Khanh thoáng chốc thoát khỏi trạng thái đề phòng, cô khiếp sợ trừng mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời nhíu mày lo lắng hỏi: "Em......em không sao chứ?"

Tay của Đường Cẩn Ngôn vẫn còn nắm lấy cánh tay cô, bởi vì đau đớn mà vô ý dùng sức nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, cánh tay Lục Khanh đều bị cậu nắm đến mức in dấu tay, cô khẽ hừ một tiếng vì đau.

Cô bảo cậu buông mình ra, đẩy tay cậu đang che cái trán ra, nói: "Em đừng che lại, để chị mua đồ chườm."

Bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Lục Khanh đi mua chai nước đá, sau đó kéo Đường Cẩn Ngôn đến trạm xe buýt ven đường ngồi xuống, cô đưa nước đá lên trên trán cậu, nhẹ nhàng lăn vài cái, động tác rất ôn nhu, biểu tình đặc biệt nghiêm túc.

Đường Cẩn Ngôn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cô gái khẽ cau mày, giúp cậu ấn một lát, sau đó nói với cậu: "Tự mình cầm."

Đường Cẩn Ngôn nghe lời nâng tay lên, tay cậu chạm đến tay cô, nắm lấy không bỏ.

Lục Khanh kinh ngạc, cô muốn rút tay về, nhưng cậu không buông tay.

"Đường Cẩn Ngôn." Cô bất lực kêu cậu, như thể đối mặt với một đứa trẻ không nghe lời: "Buông tay chị ra."

Đường Cẩn Ngôn có chút ủy khuất lắc đầu, thật vất vả mới bắt được, làm sao có thể dễ dàng buông ra chứ.

Đầu ngón tay và lòng bàn tay của Lục Khanh truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, nhưng bàn tay cậu ở trên mu bàn tay cô lại nóng lên.

Cũng giống như trái tim cậu dành cho cô, chân thành mà nóng bỏng.

Lục Khanh không còn cách nào khác, nâng một tay khác lên dùng sức ấn tay cậu, lúc này mới rút được tay mình về.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi xách ra lau đi vệt nước trong lòng bàn tay, hỏi cậu: "Không phải em đi rồi sao? Sao lại còn theo đuôi chị?"

Đường Cẩn Ngôn mím môi, nói: "Không đi."

Lục Khanh giương mắt nhìn về phía cậu, giống như không thể hiểu được vì sao vừa rồi cậu lại tức giận như vậy, vì sao lại không rời đi.

Cậu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên mà nghiêm túc: "Quá muộn, em không yên tâm về chị."

Lục Khanh yên lặng đảo mắt đi chỗ khác.

Đường Cẩn Ngôn tiếp tục nói: "Em vốn dĩ......không muốn để chị phát hiện, chỉ muốn trộm đi theo chị, tận mắt nhìn chị vào ký túc xá là được rồi."

Vừa rồi cậu ra khỏi tiệm cà phê, xác thật đã đi được một đoạn, nhưng nghĩ đến cô vẫn còn ở trong tiệm, cậu liền không yên tâm.

Đường Cẩn Ngôn cảm thấy mình còn tức giận với cô nên lấy cớ nói: "Chị ấy là con gái, trễ như vậy mà phải đi về ký túc xá một mình thật sự không an toàn. Chỉ cần trộm nhìn chị ấy bình an trở về ký túc xá là được rồi, như vậy sẽ không bị ai phát hiện."

Sau đó liền thành như bây giờ.

Nói không có một chút cảm giác gì đều là giả, bất cứ một người con gái nào, có một chàng trai theo đuổi đối xử chân thành thẳng thắn như vậy với mình, quan tâm đến sự an toàn của mình, chắc chắn đều sẽ cảm động.

Đương nhiên Lục Khanh cũng không ngoại lệ.

Khóe miệng cô nở một nụ cười nhẹ, chân thành nói với Đường Cẩn Ngôn: "Cảm ơn."

Đường Cẩn Ngôn nhìn thấy cô cười, tâm tình cũng tốt lên không ít, đem sự khó chịu trong cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người vứt ra sau đầu, hừ cười nói với cô: "Ai muốn chị cảm ơn."

"Nếu thực sự có muốn cảm ơn thành ý của em thì cùng em ở bên nhau đi!"

Lục Khanh khẽ thở dài, quay đầu hỏi cậu: "Đỡ hơn chưa? Không còn sớm nữa, về ký túc xá trước đi, nếu thật sự không ổn thì ngày mai đi mua chút thuốc."

Vừa nói cô đứng lên, di động trong túi vang lên, là bạn cùng phòng Doãn Tịnh.

Khi Lục Khanh mở kết nối Đường Cẩn Ngôn ở phía sau gọi cô: "Lục Khanh."

Lục Khanh đưa điện thoại lên tai, đồng thời xoay người lại.

Ngay sau đó, cô bị cậu ôm vào trong lòng.

Lục Khanh trợn to hai mắt, Doãn Tịnh bên kia di động đang nói chuyện với cô: "Khanh Khanh? Các cậu còn đang nói chuyện sao? Khi nào về?"

"Khanh Khanh? Khanh Khanh?"

Lục Khanh phục hồi tinh thần lại: "Ồ, cái đó......" Cô giãy giụa trong lòng cậu, cố gắng giữ giọng không đổi, nói với Doãn Tịnh: "Nói xong rồi, về liền đây."

Mà đồng thời, Đường Cẩn Ngôn ở một bên tai khác của cô thấp giọng nói: "Chị, cho em ôm một lát."

Doãn Tịnh nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, nhanh trở về ha, không phải ngày mai còn phải ôn tập sớm sao!"

"Ừm."

Chờ Doãn Tịnh cúp máy, Lục Khanh vẫn luôn có ý đồ thoát khỏi lòng cậu mới dám lên tiếng nói chuyện với cậu: "Đường Cẩn Ngôn!" Ngữ khí của cô có chút buồn bực.

Đường Cẩn Ngôn lúc này mới buông tay, tâm trạng cậu có vẻ rất tốt, tùy ý đút tay vào trong túi, trong ánh mắt hàm chứa ý cười: "Cái ôm này coi như là sự bồi thường cho việc chị đánh lầm em."

Lục Khanh: "......"

Cô trừng mắt nhìn cậu vài giây, sắc mặt không tốt lắm, hình như đang tức giận.

Đây là lần đầu tiên Đường Cẩn Ngôn thấy Lục Khanh lộ ra cảm xúc như vậy, bình thường cô đều mỉm cười với mọi người bằng ánh mắt dịu dàng.

"Dừng ở đây đi, Đường Cẩn Ngôn. Đừng trốn học để đến lớp chuyên ngành của bọn chị, đừng mua cơm cho chị, cũng không cần đưa chị trở về ký túc xá."

"Em không cần phải làm bất kỳ điều gì vì chị cả."

Lục Khanh nói xong liền xoay người trở về trường học, Đường Cẩn Ngôn tức giận giơ bình nước khoáng trong tay lên muốn ném cho hả giận, sau đó nghĩ đến đây là cô mua, Đường Cẩn Ngôn liền luyến tiếc.

Cậu vừa thầm mắng mình tiện(*) đến mức có không cốt khí(**) vừa cam tâm tình nguyện không cốt khí như vậy.

(*) dễ dài

(**) mình không hiểu từ cốt khí có nghĩa là gì nên bạn nào biết hãy cmt cho mình biết nhé

Cuối cùng nhấc chân đạp cái ghế dài cho xong việc.

Đường Cẩn Ngôn vẫn đi theo Lục Khanh đến dưới ký túc xá của các cô.

Cô biết cậu đang đi theo mình, nhưng không quay đầu lại, càng đừng nói là nói chuyện với cậu, Đường Cẩn Ngôn cầm bình nước khoáng cô mua trong tay, nhìn bóng lưng cô không chớp mắt, cũng không còn có ý đồ đi ra phía trước nói chuyện với cô.

Đầy rẫy đầu óc cậu đều là -- cô tức giận.

Thẳng đến khi vào ký túc xá, Lục Khanh mới hơi nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi trở về ký túc xá hàn huyên với bạn cùng phòng một lát về những việc cô vừa nói với Đường Cẩn Ngôn, sau đó Lục Khanh đi ra ban công nhỏ lấy đồ rửa mặt, kết quả lúc xoay người vô tình nhìn xuống dưới lầu, phát hiện cậu cư nhiên vẫn còn ở đó, một chân của chàng trai cong một chân duỗi thẳng, ngồi dựa vào lan can ven đường, uống bình nước khoáng kia giống như uống rượu.

Lục Khanh ngẩn người một lúc ở trên ban công, tận mắt nhìn cậu uống hết một bình nước khoáng, Đường Cẩn Ngôn dường như cúi đầu nhìn chằm chằm cái chai kia vài giây, sau đó người cũng không động, dùng tay quăng cái chai vào thùng rác bên kia đường.

Cậu đứng lên, nhìn cánh cửa toà nhà của các cô, lại ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu.

Rời đi.

Một lúc sau, di động của Lục Khanh nhận được một tin nhắn.

Đến từ tiểu thí hài(*) --

【 được. 】

Dừng ở đây đi, Đường Cẩn Ngôn.

(*) Cách gọi khác đơn giản hơn là nhóc con. Chỉ những người nhỏ hơn, trẻ tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro