Chương 62: Kinh hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Máu chảy ra!"

Bất Hối nghe vậy cũng hướng cửa sổ nhìn đến, nhìn cửa sổ trên tường nguyên bản sạch sẽ, do cọ rửa rất nhiều lần đã hơi trắng bệch lại rướm ra ra vết máu, lạ lùng hơn là xung quanh cũng không một người, giống như là Quỷ Hồn đang tác quái.

Bắt đầu chỉ là lấm tấm vài vết máu, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người vết máu lại gia tăng, sau cùng lại chảy thành dòng từ trên vách tường xuống, ở trên tường hình thành bốn chữ bằng máu "Trả mạng cho ta"!

Ầm!

Bất Hối nhặt một hòn đá ném vào vách tường đang không ngừng chảy máu, nhưng vách tường vẫn không như nàng dự đoán có người xuất hiện.

A!

Quỷ a!

Lệ quỷ lấy mạng, chạy mau đi!

. . . . . .

Hôm nay tuần tra ban đêm phần lớn là trai tráng trong các trong gia đình lá gan đều lớn hơn một chút, nhưng khi nhìn đến chuyện khủng bố như vậy đều hoảng sợ kêu to bỏ chạy, một số người tương đối nhát gan trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

Bất Hối đập bể tường cũng không phát hiện dị thường, liền đi vào trong nhà lại bị Chiến Cảnh Thiên giữ chặt che nàng ở phía sau, chau mày, dẫn đầu đến tiến vào.

Hắn cũng không tin tưởng chuyện quỷ hồn, cho dù là quỷ thì như thế nào, chọc tới nữ nhân của hắn, hắn cũng giết không cần nghĩ!

Phòng trong còn có một vài người đang ở, nơi này so với bên ngoài xuất hiện càng nhiều vết máu, khi bọn họ nhìn thấy máu chảy ra từ mặt đất đã sớm sợ tới mức ngốc tại nơi đó, muốn động cũng không dám động, sợ vừa động chân cũng sẽ bị quỷ từ trên mặt đất đột nhiên xuất hiện bắt lấy.

Đám người Bất Hối vào phòng, sắc mặt đều cực kỳ âm trầm, máu lần này so với vài lần trước hơn rất nhiều, trào ra như nước suối, trên mặt đất đã bị máu bao trùm hoàn toàn, phòng trong dày đặc mùi máu tươi làm cho người ta buồn nôn, Phượng Yêu đã sớm chạy ra ói lên ói xuống.

Sắc mặt Bách Lý Hề cũng hơi chút trắng xanh, Chiến Cảnh Thiên nắm chặt tay Bất Hối cho nàng sức mạnh, nhìn thấy Bất Hối chỉ là sắc mặt tái nhợt mới buông nàng ra, ở trong nhà xem xét.

Mọi người ở bên trong chỉ có hắn đối với tràng diện này thờ ơ, hắn lớn lên trên chiến trường có cảnh huyết tinh gì chưa thấy qua, hắn đã từng một người làm ra cảnh tượng Địa Ngục máu chảy thành sông.

Dân chúng đứng trong phòng nhìn thấy có người vào rốt cục hơi chút phục hồi tinh thần lại nhao nhao chạy ra ngoài, rất nhiều bị dọa đến đái ra quần .

Hiện tại chỉ còn lại Chiến Cảnh Thiên, Bất Hối, Bách Lý Hề và Triệu Đình Xương, Chiến Cảnh Thiên cùng Bách Lý Hề xem xét xung quanh trên mặt đất, Bất Hối muốn đi qua tay lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn cản, ôn nhu ôm nàng ngồi xuống một cái ghế tựa để tránh vết máu trên mặt đất chảy ra làm dơ quần áo của nàng.

Bách Lý Hề thấy vậy, trong mắt có một tia bi thương, bất quá, rất nhanh bắt đầu tra tìm manh mối.

"Ngươi đến bên kia xem." Bất Hối đứng ở ghế tựa, đem cảnh tượng trên mặt đất thu hết vào đáy mắt, cuối cùng nàng phát hiện một nơi khả nghi, hình như những vết máu này đều xuất hiện từ nơi kia, nói cho Chiến Cảnh Thiên, có thể lúc này tìm được nguyên nhân.

Chiến Cảnh Thiên cũng phát hiện chỗ không ổn, vừa tới gần, quả nhiên tất cả máu trên mặt đất đều từ nơi này xuất hiện, từ phía sau rút ra một thanh chủy thủ hướng về điểm đang chảy máu đâm xuống.

Oa?

Chủy thủ này cũng không phải là thần khí chém sắt như chém bùn, chỉ là chủy thủ bình thường thôi, nhưng khi hắn hơi dùng lực, chủy thủ rất dễ dàng đâm vào. Ánh mắt hơi đổi, đánh một chưởng vào chỗ này.

Ầm!

Tiếng vang thật lớn, mặt đất bị đánh tới phun ra vô số giọt máu, Chiến Cảnh Thiên mũi chân điểm một cái bay về phía sau, rơi vào bên người Bất Hối, Bách Lý Hề cùng Triệu chưởng quỹ thấy vậy cũng vội vàng thối lui ra phía sau, bất quá, trên người vẫn bị phun lên một chút máu.

Khi mấy người né tránh vết máu, nhìn lại hướng kia, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.

"Cẩn thận, ta tới." Bất Hối muốn tiến lên lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn cản, nắm chặt chủy thủ trong tay hướng phía trước tìm kiếm, trong cái hố phía dưới có một người chết, Bách Lý Hề cùng Triệu chưởng quỹ lôi thi thể này này lên dò xét hơi thở, đã chết, xem bộ dáng là vừa mới chết, mà còn là bị một chưởng vừa rồi của Chiến Cảnh Thiên đánh chết.

Sau khi kiểm tra xong, Bách Lý Hề đứng dậy nói với Bất Hối: "Xem ra vết máu trong phòng là người này giở trò quỷ."

Bất Hối gật gật đầu nhìn kỹ chỗ này, tuy bị đánh nát nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra trừ bỏ đá vụn còn có một chút vụn gỗ. Người này khẳng định là ở trên mặt đất đào một lỗ nhỏ, ở phía dưới đặt một cái bồn, trong bồn đựng đầy máu, sau đó lại dùng một chút biện pháp đem máu từ trong lỗ nhỏ chảy ra mặt đất, làm thành biểu hiện máu đột nhiên xuất hiện.

Kỳ thật, nếu ngay từ đầu Bất Hối ở trong nhà sẽ phát hiện sơ hở, những người ở trong phòng này đều cảm thấy sợ hãi nên khi nhìn thấy đột nhiên máu chảy ra ngoài mới có thể sợ hãi như vậy.

Những lần trước có lẽ cũng đều là biện pháp này, khi Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương gác đêm, bọn họ đều tập trung ở phía trên tìm người, cũng không chú ý mặt đất.

"Vết máu này đã tìm được nguyên nhân, nhưng bên ngoài sao lại thế này." Triệu Đình Xương cũng đại khái biết được nguyên nhân nơi này xuất hiện vết máu, nhưng tường ở bên ngoài ngay dưới mí mắt của bọn họ cũng xuất hiện, hơn nữa, Bất Hối đã đánh nát vách tường cũng không thấy có người hay vết máu, chỉ có phía ngoài tường mới có.

"Có loại thuốc nào gặp được nước sẽ chuyển thành vết máu hay không?" Bất Hối đối với thời đại này cũng không quen thuộc, nếu là ở hiện đại lại có một chút dược có thể làm được việc này.

"Theo ta biết cũng không có loại dược vật này." Chiến Cảnh Thiên nhíu mày suy nghĩ một chút, chưa từng nghe nói qua loại dược này.

Bách Lý Hề cùng Triệu Đình Xương cũng lắc lắc đầu, bất quá, bọn họ chưa nghe nói qua cũng không hẳn là không có, ở đây Bách Lý Hề đối với phương diện dược vật này có nghiên cứu, đi đến bên cạnh vách tường xem xét một chút, ngón tay chấm một vết máu lên ngửi ngửi, sắc mặt ngưng trọng có một tia biến hóa, hơi chút kích động nói: "Bên trong này thật sự chứa một chút thành phần dược vật, không phải hoàn toàn đều là máu."

Phát hiện việc này hắn lại tìm thêm mấy nơi, sau đó cũng nhìn vết máu trên mặt đất ở trong nhà, phát hiện, phòng trong mới là vết máu thật, hơn nữa không chỉ có máu người mà máu heo, gà đều có, bên ngoài chứa loại dược vật nào đó.

Bất Hối để cho Triệu chưởng quỹ lấy ra một chút nước, sau đó từng giọt nhỏ lên trên vách tường, quả nhiên, nơi được nhỏ nước lên vết máu càng rõ ràng.

"Đây là có chuyện gì? Vừa rồi trời cũng không có mưa" Triệu chưởng quỹ nghi ngờ hỏi.

"Là vì tối hôm nay có tuyết, tuyết từ trên bầu trời rơi xuống trên tường, sau đó chúng ta đốt lửa, lửa nóng làm những bông tuyết tan ra, dược vật trên vách tường gặp được nước liền biến thành vết máu." Bất Hối lãnh mi dương lên, cái này cũng là ngày đó nàng nghe được mấy tiểu nhị lau vách tường nói chuyện mới nghĩ đến.

Ngày đó, mấy tiểu nhị kia lau vách tường nói, những vết máu này càng lau càng nhiều, chính là dược vật trên tường gặp nước, cuối cùng, khi bọn hắn lau sạch dược vật vết máu mới biến mất không thấy.

Nghe nàng giải thích xong, Triệu chưởng quỹ cũng chưa hiểu rõ, tiếp tục hỏi: "Vậy những lần trước chúng ta cũng không đốt lửa trại? Hơn nữa, cũng không phải tuyết rơi mới xuất hiện"

Nghe vậy, Bất Hối cười nói: "Những lần trước xuất hiện là cùng phương pháp, chẳng qua đó là vì thời tiết, nếu buổi tối tuyết rơi, ngày thứ hai thời tiết ấm áp tuyết tan ra mới có thể xuất hiện, nếu thời tiết lạnh thì sẽ không xuất hiện."

Triệu chưởng quỹ suy nghĩ một lát, quả nhiên như Bất Hối nói, ngày xuất hiện vết máu thời tiết đều có vẻ ấm áp.

A!

Ngay khi các nàng giải thích được nguyên nhân lại truyền đến tiếng kêu của Phượng Yêu.

Phượng Yêu!

Bốn người khẩn trương hướng về phía Phượng Yêu chạy tới, vừa rồi khi nàng nhìn thấy vết máu trong phòng nhịn không được ra ngoài nôn khan, Bất Hối cũng bởi vì điều tra nguyên nhân nên quên nàng, lúc này nghe được nàng kêu to mới nhớ tới.

"Phượng Yêu! Làm sao vậy, phát sinh sự tình gì." Bất Hối nhìn thấy sắc mặt Phượng Yêu trắng bệch như giấy, một tia huyết sắc đều không có, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhìn thấyBất Hối đến đây liền gục trong ngực nàng khóc lên: "Tiểu thư, ta vừa mới nhìn thấy quỷ, hu hu. . . . . ."

Bất Hối ôm nàng ở trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, Phượng Yêu cho tới bây giờ chưa thấy qua tràng diện huyết tinh như vậy, sợ hãi cũng là bình thường cho nên ôn nhu an ủi: "Được rồi, đừng sợ, có phải ngươi nhìn nhầm hay không, làm gì có quỷ, chuyện vết máu đã điều tra xong."

"Trước đưa nàng vào bên trong phòng đi thôi." Chiến Cảnh Thiên nhìn Bất Hối đông lạnh run run nói, tuy tuyết đã ngừng nhưng vào đông ban đêm thật sự là quá lạnh, vừa rồi bởi vì quan tâm vết máu cho nên hắn phủ thêm cho nàng áo choàng đặt ở phòng trong.

Bất Hối đối với hắn gật gật đầu, cùng Bách Lý Hề đỡ Phượng Yêu vào bên trong, rót cho nàng một ly trà nóng, trong phòng đốt một cái chậu than. Phải hết một nén nhang Phượng Yêu mới tỉnh lại nói cho nàng chuyện vừa mới xảy ra.

"Tiểu thư, Phượng Yêu vừa rồi ở bên kia thấy Quỷ Hồn áo trắng." Nói tới chỗ này, tay nàng lại run rẩy, sắc mặt vẫn trắng bệch hết sức.

"Quỷ Hồn áo trắng? Ngươi không nhìn lầm sao?" Sau khi nghe lời của nàng, Bất Hối càng thêm nghi hoặc, những vết máu này đã đã điều tra xong, người cũng bị Chiến Cảnh Thiên đánh chết, như thế nào lại còn người nữa, chẳng lẽ là đồng bọn?

"Ta vừa rồi ở bên kia nôn, vốn định đến tìm các ngươi, nhưng quay người lại liền thấy một Quỷ Hồn toàn thân áo trắng tóc tai bù xù, hình như là quỷ nam, dáng người rất giống tiểu thư, lúc ta kêu lên hắn liền lập tức bay đi." Phượng Yêu nắm chặt góc áo Bất Hối, nghĩ đến chuyện vừa rồi vẫn có chút sởn gai ốc.

Nghe vậy, Bất Hối mày lại nhíu lại, dáng người Quỷ Hồn cùng chính mình không sai biệt lắm?

Lý bổ đầu cũng đã từng nói qua, có người ở bên này nhìn thấy Quỷ Hồn mặc áo trắng, được miêu tả dáng người cùng chính mình không sai biệt lắm, rốt cuộc là ai?

"Được rồi, chúng ta đi về trước đi, nơi này ta sẽ phái người tới điều tra." Chiến Cảnh Thiên nhẹ nhàng vuốt lông mày đang nhíu chặt của nàng đề nghị nói, hắn không đành lòng thấy nàng vất vả như vậy.

Bất Hối đối với hắn gật đầu, sự tình phía sau giao cho người của hắn nàng rất yên tâm, dù sao đêm nay đã điều tra xong chuyện vết máu, đây là thu hoạch lớn nhất.

"Sư huynh, đêm nay ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi." Bất Hối nhìn Bách Lý Hề vẫn ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói, trong khoảng thời gian này buổi tối hắn vẫn chưa từng nghỉ ngơi thủ tại chỗ này, thật là làm khó hắn.

Dứt lời, Bất Hối đối với Triệu Đình Xương nói: "Triệu chưởng quỹ, mấy ngày nay cũng cám ơn ngươi, chuyện bây giờ đã đã điều tra xong, rất nhanh sẽ khai trương, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Bách Lý Hề muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhìn đến Chiến Cảnh Thiên canh giữ bên người nàng, tất cả lời nói đều nuốt trở vào.

Triệu Đình Xương cũng gật gật đầu, giờ phút này, trong lòng hắn cũng không bình tĩnh như thế, từ lời nói vừa rồi của Phượng Yêu, hắn biết rõ, người trẻ tuổi trước mắt này gan dạ, lại có đầu óc, cư nhiên là nữ tử! Quả thật không thể tưởng tượng được!

Trên đường Hồi Vương Phủ, Bất Hối giải thích cho Phượng Yêu một chút chuyện những vết máu này, tâm tình Phượng Yêu cũng bình tĩnh lại, sau khi trở lại Vương Phủ liền đi nghỉ ngơi.

Sau khi Bất Hối trở lại Vương Phủ, Chiến Cảnh Thiên tự mình múc nước cho nàng, chờ thu xếp xong nằm ở trên giường ngửi được hương vị trên người hắn tâm mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chỉ chốc lát đã ngủ thật say.

Nhìn Bất Hối trong lòng ngủ say mày vẫn nhăn lại, trong mắt Chiến Cảnh Thiên hiện lên một tia đau lòng, hắn muốn để cho nàng an tâm ở bên cạnh hắn, nhưng như vậy không thể làm cho nàng vui vẻ, nhưng thấy nàng mỗi ngày vất vả như vậy lại thấy đau lòng. Xem ra, chỉ có thể âm thầm giúp nàng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro