Chương 14: Trước đêm hôn lễ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía tây Vân Thành có một khu biệt thự ở lưng chừng núi, tụ tập đủ loại xe sang, biển người tấp nập rất náo nhiệt. Hôm nay là hôn lễ của gia chủ Tư Đồ gia, cảnh tượng cực kỳ xa hoa, hoành tráng. Tất cả các nhân vật có tiếng tăm ở Vân Thành đều có mặt ở đây.

Sáng sớm, Trần Thanh Thanh đã nhận được điện thoại của Tư Đồ Phong, cảnh cáo trên dưới mười lần.

"Nhớ kỹ cho tôi, hôm nay cùng tôi ra trận, nhất định phải có mị lực, phải khiến cho mọi người liếc mắt một cái là nhớ mãi trong lòng!"

Trần Thanh Thanh câm nín. Đù, nhớ mãi trong lòng kiểu gì bây giờ?

"Ờ, cậu nhắn địa chỉ cho tôi đi, tôi chuẩn bị xong thì qua luôn."

"Mười hai giờ trưa, tôi phái xe đến đón cậu, nhớ không được đến muộn đâu đấy."

"Yên tâm đi."

Cúp điện thoại, Trần Thanh Thanh lấy lễ phục mà Tư Đồ Phong chuẩn bị cho cô ra để xem, lập tức trợn tròn mắt.

Tư Đồ Phong thế mà lại chuẩn bị cho cô một bộ áo cưới!

Cô nhớ hình như là đi dự đám cưới hôn lễ của cha hắn mà? Sao lại chuẩn bị áo cưới cho cô?

Hôn lễ của cha, bạn gái của con trai lại mặc áo cưới.....

Không cần chuẩn bị như thế này cũng khiến người ta nhớ mãi trong lòng được không?

Tư Đồ Phong rốt cuộc muốn làm gì đây?

Trần Thanh Thanh chợt cảm thấy có chút đau đầu, nhưng là chuyện đã đáp ứng, vậy nhất định phải tiếp tục làm.

Cô thay áo cưới trắng tinh, mặt chưa trang điểm cũng đã mang đầy tiên khí rồi.....

Nhưng sau đó, cô lăn lộn với khuôn mặt mình còn trông khó coi hơn trước kia.

Cái gọi là nhớ mãi trong lòng, hoặc là đẹp ngây người, hoặc là xấu muốn chết.....

Cô không thể để lộ dung mạo thật, chỉ có thể chọn cái thứ hai.

Lúc mười giờ rưỡi, Trần Thanh Thanh ngồi lên xe Tư Đồ Phong phái đến.

Từ đây đến nơi tổ chức hôn lễ mất khoảng một tiếng, cô đi sớm hơn nửa tiếng tương đối ổn.

Xe chạy đến giữa núi, đột nhiên một chiếc xe thể thao lao tới. Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, hai xe đâm vào nhau.

Trần Thanh Thanh ngồi ở ghế sau đụng đầu vào ghế trước, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhưng vẫn may là ghế ngồi còn có đệm.

Nhưng tài xế ngồi đằng trước lại không may mắn như vậy, trực tiếp đụng đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

Trần Thanh Thanh sốt ruột mở cửa xe, vừa vặn chiếc xe thể thao mà bọn họ đâm vào cũng có một thiếu niên bước ra.

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe!

"Mẹ nó, anh có biết lái xe không? Đâm chết người rồi anh biết không hả?"

"Là chính ông ta không có mắt, nhìn thấy xe của bổn thiếu gia cũng không biết nhường đường, chết là đáng đời."

"Anh có còn là người không thế?"

"Chẳng lẽ cô đang nhìn thấy quỷ?"

"Không.... Là ác ma."

"Cô nói cũng không sai, bảng xếp hạng Ác ma Vân Thành, tôi đứng thứ hai."

"Xác định không phải thứ nhất?"

Nếu cái tên ác ma không có chút nhân tính đang đứng trước mắt này hạng thứ hai, vậy hạng nhất chắc phải khủng bố lắm?

Dứt lời, thiếu niên đột nhiên âm trầm đến đáng sợ.

"Hạng nhất là súc sinh Tư Đồ Phong kia."

Trần Thanh Thanh: "......" Cô cảm thấy so với với thiếu niên này, Tư Đồ Phong vẫn còn lương thiện chán.

Mà người này nhắc tới Tư Đồ Phong là nghiến răng nghiến lợi, hẳn là người có khúc mắc với Tư Đồ Phong rồi.

Thoạt nhìn hắn là người rất khó trêu vào, mang đến cho người ta một cảm giác u ám. Khóe miệng không cười còn tốt, một khi cười liền lộ rõ vẻ tà ác, khiến cho người khác nhìn vào là sợ hãi.

Trần Thanh Thanh không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Đồ Phong. Rất nhanh đã có người nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tư Đồ Phong: "Alo, Trần Thanh Thanh, cậu đi chưa?"

"Tư Đồ Phong, tôi bị tai nạn rồi."

Trần Thanh Thanh đang định bảo Tư Đồ Phong gọi người tới cứu chú tài xế, điện thoại lại bị thiếu niên cướp đi.

"Ai đâm?"

"Tôi!"

Nghe thấy giọng nói của hắn, đầu bên kia truyền đến âm thanh cắn răng nghiến lợi: "Lam Dặc Dương! Mẹ nó cậu muốn chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro