Chương 8:Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao có loại cảm giác như dẫn sói vào nhà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tư Hạ ( @GiangMinh768 )

Beta: Đậu ( @vtzphuong00 )

Đăng bởi: Hello Team - Huỳnh (@tqn_Sin_cheocheo)

Designer: Chồn ( @bananamyu )

 CHƯƠNG 8:Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao có loại cảm giác như dẫn sói vào nhà?

Đồng Thu còn suy nghĩ về chuyện mua áo khoác, Hoắc Tri Hành đã đi tính tiền, Đồng Thu nhanh chóng chạy tới, bắt cổ tay của anh ngắn lại: "Tôi trả."

Hoắc Tri Hành cũng không tranh, hơn mấy chục tệ, không cần thiết phải tranh.

Đồng Thu lấy điện thoại ra vậy mà lại phát hiện đã hết pin, Hoắc Tri Hành hỏi hắn: "Nếu không tôi trả trước, lần sau em có thể mời tôi."

"Tôi có tiền mặt" Đồng Thu đã 800 năm chưa xài tiền mặt lấy ví tiền ra, vừa mở ra phát hiện ảnh chụp của hắn cùng Hoắc Tri Hành khi mặc trang phục cảnh sát.

Đây là tấm ảnh chụp chung của hai người khi họ được trao giải "Gia đình cảnh sát tốt nhất", thầy giáo Đồng tính tình hiền lành cầm cờ thi đua đứng bên cạnh cảnh sát Hoắc khí vũ hiên ngang cười như gió xuân.

Đồng Thu cảm thấy tấm ảnh có chút buồn cười, thời đại nào còn nhận cờ thi đua? Đột nhiên nhớ tới, cái cờ thi đua này vẫn còn treo ở trong nhà, khi dọn đồ đã quên mang theo, theo lý thuyết, đây là đồ vật của hắn.

Đồng Thu sớm quên tấm ảnh này, lúc trước nhận được cảm thấy đặt ở trong ví tiền rất vừa vặn, liền thuận tay bỏ vào, sau đó do ít dùng tiền mặt nên cũng không mở ví tiền nữa, lúc này thấy vậy nên hơi xấu hổ. Giống như hắn còn tình cảm vậy.

Hoắc Tri Hành đứng sau nhìn tấm ảnh đó nở nụ cười, nói: "Bây giờ nhìn tấm ảnh này có chút ngốc."

Đồng Thu cười cười: "Không đâu, anh rất đẹp trai."

Chủ yếu là quần áo trên người anh khiến Đồng Thu không thể nói không đẹp trai.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, không nhắc lại chuyện tấm ảnh.

Lấy phim chụp X-quang, lại trở về tìm bác sĩ trao đổi một chút, sau cùng kết luận không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là tinh thần bị áp lực quá lớn dẫn đến đau nửa đầu, sau khi thấy túi thuốc, Đồng Thu đầu càng đau.

Hai người đi ra bệnh viện thì trời cũng đã tối, Đồng Thu còn chưa thoải mái, Hoắc Tri Hành cũng không có kêu hắn ra ngoài ăn, mà là dự định đưa hắn và cầm luôn túi thuốc về nhà.

"Tôi..."

"Đồng Thu?"

Đồng Thu muốn mời Hoắc Tri Hành đi ăn chút gì đó để cảm ơn, người ta cùng hắn đi cả một buổi chiều, bản thân chỉ biết 'ừ', kết quả chưa kịp nói, một thanh âm như của ma quỷ xuất hiện.

Hoắc Tri Hành nhìn biểu tình của Đồng Thu như gặp quỷ đòi mạng. Dựa theo tiếng phát ra nhìn sang, thấy ở ven đường có người từ trên xe xuống, chính là người gặp phải ở quán bar hôm trước, cái người 'sắc mị mị văn nhã bại hoại'.

.

Anh nhìn thoáng qua Đồng Thu, đối phương đang trợn mắt.

"Tôi vừa mới tới trường học tìm cậu, bảo vệ nói cậu đã đi ra ngoài. "Phương Bách Thành nôn nóng nhìn Đồng Thu: "Cậu không sao chứ?"

"...Sao anh biết tôi ở chỗ này?"

"Tôi nhờ bảo vệ gọi tới phòng làm việc của cậu, hỏi các giáo viên khác" Phương Bách Thành có chút buồn nói: "Cậu tắt điện thoại."

"Hết pin"

"Hiện tại sao rồi? Còn khó chịu sao?" Đồng Thu càng lui về phía sau trốn tránh, Phương Bách Thành càng tiến về phía trước: "Xin lỗi, tôi tới chậm."

"Không có gì, đừng nói như vậy." Đồng Thu không thể lui được nữa, đụng vào người Hoắc Tri Hành.

Hoắc Tri Hành trực tiếp ôm hông của Đồng Thu, hai người nhìn nhau một cái.

Lúc này Phương Bách Thành mới chú ý tới ngoài Đồng Thu còn một người khác, mặc trang phục cảnh sát, vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn nhớ rõ người đàn ông này, là chồng trước của Đồng Thu.

Phương Bách Thành sắc mặt thay đổi một chút, không còn tốt như hồi nãy, mở miệng muốn nói gì, kết quả bị Hoắc Tri Hành chặn lại

Hoắc Tri Hành nói: "Em vừa nói muốn ăn cái gì mà?"

Hắn ám chỉ mà nhéo nhéo hông Đồng Thu, Đồng Thu hiểu: "Lẩu."

"Lẩu không được." Hoắc Tri Hành trực tiếp đem Phương Bách Thành trở thành không khí, xoay người chắn ở giữa hai người, đem hình bóng cao ngất để lại cho người đàn ông kia, quay sang Đồng Thu nói: "Đổi cái khác."

"Thế đồ nướng đi, thịt nướng cũng được." Đồng Thu nói: "Lâu rồi chưa ăn thịt của anh Vương, nhớ món súp trân châu của anh ấy."

"Quán bên cạnh cơ quan tôi?"

"Ừ, hai ba tháng rồi chưa đi."

Hai người em một lời anh một lời, trò chuyện như thật, Hoắc Tri Hành thấy taxi ở ven đường, kéo Đồng Thu lên xe: "Hôm khác đi, hôm nay em trong người không thoải mái, ăn chút gì loãng đi, ngoan."

Phương Bách Thành đứng tại đó hồi lâu không nói gì, trơ mắt nhìn hai người kia đi, câm giận mắng mấy câu thô tục.

Trên xe, Đồng Thu thấy khó chịu mà nhu nhu ấn đường, sau lại cười ra tiếng.

"Cảm ơn."

Hai người ngồi ghế sau, lại ngồi rất gần, tài xế quẹo nhanh khiến Đồng Thu ngã vào trong ngực anh.

"Người kia thật nhiệt tình."

"Tôi có chút không chịu nổi." Đồng Thu nói "Quá dính người."

Hoắc Tri Hành gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồng Thu càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay mất mặt, cả xấu hổ nữa, sau khi ly hôn đối mặt với người theo đuổi, lại phải nhờ chồng cũ giải vây, thầy Đồng trong lòng đau khổ.

"Kỳ thực nếu như có người bên cạnh chăm sóc cho em cũng rất tốt." Hoắc Tri Hành nói "Nếu em xảy ra chuyện gì, tôi cũng không yên tâm."

Đồng Thu nhướn mi: "Có cái gì không yên tâm? Tôi đã lớn như thế này."

Hai người quen biết nhau được một năm rưỡi, Đồng Thu ở trong lòng phát rất nhiều 'thẻ người tốt' cho Hoắc Tri Hành, luôn có phong cách như thế, khiến Đồng Thu hoài nghi người nọ có phải là căn bản không quan tâm mình muốn cái gì.

"Người hồi nãy là đang theo đuổi em?" Hoắc Tri Hành đem đề tài kéo trở lại, khi nhìn Đồng Thu, khóe môi nhếch lên ý vị không rõ, cười cười.

"Không biết." Đồng Thu nói "Anh ta không nói, nhưng cũng không yên tĩnh."

"Còn em? Em nghĩ như thế nào?"

"Không hợp." Đồng Thu như trước đau đầu không giảm, nhắm mắt lại dùng sức nhu nhu ấn đường (khoảng cách hai đầu lông mày): "Tôi đang suy nghĩ làm cách nào để tránh đi."

Đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng đặt trên đầu hắn, Đồng Thu ngạc nhiên, mở mắt ra, Hoắc Tri Hành nói: "Không sao, em nhắm mắt đi, tôi xoa cho em."

Hoắc Tri Hành thành thạo xoa mấy huyệt vị trên đầu hắn, Đồng Thu không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý, vậy mà cảm thấy cơn đau đầu thật sự giảm bớt.

"Đôi khi, không cần lúc nào cũng làm người tốt." Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu: "Cự tuyệt quyết đoán một chút, nếu không thích thì cũng đừng dây dưa, giống chúng ta khi ly hôn, đơn giản dứt khoát, không để lại đường lui."

Đồng Thu không nghĩ tới Hoắc Tri Hành nói về chuyện này, trong lòng nghĩ: Tôi không phải không để lại đường lui cho anh, tôi giữ lại chỉ có anh không muốn thôi.

Nhưng suy nghĩ một chút, nếu như Hoắc Tri Hành đề nghị ly hôn, hắn cũng không hỏi, sẽ trực tiếp đồng ý.

Dù sao trước khi cưới cũng đã nói rồi, sau một năm thấy không hợp, có thể ly hôn.

Hai người đi xe tới bên ngoài khu nhà Đồng Thu, vừa xuống xe, gió lạnh trực tiếp ập tới.

Buổi tối trời lạnh gió lớn, Đồng Thu người này thích cái đẹp, mùa Đông chỉ mặc một cái áo khoác, hắn cực kỳ lạnh, rụt cổ đem mặt chôn bên trong khăn quàng.

Hoắc Tri Hành cố ý đi tới bên kia, chắn gió cho Đồng Thu.

Ban đầu Đồng Thu không thoải mái, ngồi một hồi trên xe, cảm giác muốn ói lại xuất hiện, hắn cố gắng ép cảm giác khó chịu xuống nói với Hoắc Tri Hành: "Hôm nay tôi thật sự không chịu nổi, hôm khác lại mời anh ăn cơm."

"Không sao, với tôi, em không cần khách sao?" Hoắc Tri Hành cầm túi đồ: "Tôi đưa em tới nhà?"

Đồng Thu vốn muốn nói không cần, nhưng đã đến nhà, không mời người vào ngồi một chút như vậy không được lịch sự lắm.

"Đều tới đây rồi, vào ngồi một chút đi."

Hoắc Tri Hành mừng rỡ đi lên, Đồng Thu sau khi dọn đi, anh vẫn luôn không biết đối phương ở đâu. Lúc trước nghĩ, theo đuổi người cần phải chú ý quá trình, nóng lòng theo đuổi có thể làm người ta dọa chạy.

Phương Bách Thành là minh chứng điển hình về mặt này.

Nhưng Đồng Thu đã mở miệng, anh cũng không cần khách khí.

Hai người đi vào bên trong tiểu khu, câu được câu không mà trò chuyện.

"Gần đây rất mệt mỏi hả?" Hoắc Tri Hành nói với hắn "Đừng chỉ tập trung vào học sinh, phải chăm sóc tốt bản thân."

"Tuy là nói như vậy, nhưng tốt nghiệp trung học sắp tới, một chút cũng không dám thư giãn."

Hắn nói xong, đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó hai người họ gặp nhau ở quán bar, tức khắc cảm giác bản thân nói những lời này một chút thuyết phục cũng không có.

Hoắc Tri Hành cười: "Không biết còn tưởng em thi tốt nghiệp trung học.

Đồng Thu cười, nghĩ đến năm đó mình thi tốt nghiệp cũng không lo lắng như vậy, còn muốn nói, chồng trước thật đúng là quan tâm nhiều quá.

"Nghe lời, đừng xem thường." Hoắc Tri Hành nói "Mẹ tôi có chuẩn bị mấy lát sâm đỏ, em trở về xem, mỗi ngày ăn một miếng."

Đồng Thu cười đối với Hoắc Tri Hành nói: "Sao giống như dưỡng thai vậy?"

Trước đây hai người cũng không phải không đùa giỡn, dù sao cũng sinh hoạt cùng một chỗ, Đồng Thu có thể hay diễn, nhưng cũng có lúc lộ ra con người thực sự, miệng hắn hơi hô, giống như Sở Dao nói trên răng hắn cũng có thể để cho xe lửa chạy, một năm này cùng Hoắc Tri Hành nói chuyện, chú ý cẩn thận không biểu hiện quá rõ ràng.

Hoắc Tri Hành chọc hắn: "Em nếu thật sự mang thai, chúng ta phải lập tức kết hôn lại, tôi cũng không thể để một mình em cực khổ nuông dưỡng đứa bé."

Đồng Thu im lặng, không nói, tai đỏ lên, liếm môi một cái, hắn nghe giọng cười của Hoắc Tri Hành, cảm thấy mặt nóng hổi.

Trước đây nếu kêu hắn đánh giá Hoắc Tri Hành thì có thể tổng kết ra: Đẹp trai, ôn nhu, kiên cường chính trực, chững chạc đàng hoàng.

Đồng Thu dẫn Hoắc Tri Hành đến cửa, lấy chìa khóa ra, mở cửa: "Gần đây quá bận rộn, trong nhà chưa dọn dẹp, anh đừng để ý."

Hắn mở đèn, tìm đôi dép lê cho đối phương, Đồng Thu đã nhịn nửa ngày giờ không kiềm được, khoát khoát tay để anh tuỳ tiện, chính mình vọt vào phòng vệ sinh.

Đồng Thu lại ói đến hồ đồ, ói xong, thoải mái hơn, súc miệng rửa mặt, thu thập chỉnh tề mới ra ngoài.

Khi trở lại phòng khách, phát hiện Hoắc Tri Hành đang ngồi trên ghế salon xem gì đó, đến gần, máu cả người như chảy ngược - đó là đĩa GV hai ngày trước hắn mua.

Đĩa GV với diễn viên Âu Mỹ, phiên bản giới hạn.

"Em thích kiểu này?" Hoắc Tri Hành cười nhìn Đồng Thu.

Đồng Thu nhếch miệng, cắn cắn môi, khi nhìn Hoắc Tri Hành cảm thấy người này cười không chút ý tốt, lòng nói: Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao có loại cảm giác như dẫn sói vào nhà?

Tác giả có lời muốn nói: Đồng Thu, đúng, thích loại hình này.

CHÚ Ý:

Truyện edit khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Đừng lấy công sức của team đi đăng nơi khác mà chưa có sự đồng ý của team.

- CẢM ƠN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro