Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc bánh xinh đẹp bị bỏ quên và cả hai đều không buồn bỏ thời gian cho nó vào tủ lạnh.

Trưa ngày hôm sau, Choi Doran đau lòng nhìn chăm chú vào chiếc bánh đã tan chảy. Anh háo hức quay lại nhìn Jeong Jihoon, như thể đang lưỡng lự không muốn nói.

Jeong Jihoon dễ dàng biết anh đang nghĩ gì và trả lời dứt khoát: "Không được ăn, phải vứt đi."

Choi Doan không nhận được câu trả lời mình mong muốn, thất vọng quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc bánh.

Giống như một chú chó con đang chờ chủ nhân mở hộp.

Jeong Jihoon vươn tay ôm Choi Doran, ép anh kẹt giữa bàn và cậu, cúi đầu hôn lên một bên má Choi Doran: "Nếu anh muốn ăn, bây giờ em mua cho anh một cái mới nhé?"

Choi Doran đã bắt đầu quen với những nụ hôn của Jeong Jihoon. Anh không phản ứng lại, không quay đầu cũng không nói gì, hiếm khi thể hiện tâm trạng từ chối giao tiếp.

Thực ra anh cũng không muốn ăn bánh, nếu có thể thì thà để dành còn hơn. Anh vẫn còn nhớ cảm giác tim mình đập dữ dội khi nhìn thấy Jeong Jihoon đêm qua. Đây là sinh nhật đầu tiên Jeong Jihoon cùng anh trải qua, và có lẽ sẽ không có lần thứ hai.

Anh im lặng nhìn vào lớp kem tan chảy, sụp đổ một cách vô hình. Anh cảm thấy hơi buồn. Anh được lên kế hoạch để gửi đến bên cạnh Jeong Jihoon. Anh có thể ở lại bao lâu?

Mối quan hệ giữa Hanwha và GenG mấy năm nay không mấy tốt đẹp, nhưng trong thế giới hối hả này, tất cả đều là vì lợi ích, đâu có gì là đối địch mãi mãi?

Gần đây, GenG đã khởi động một dự án hợp tác quan trọng, nội dung của dự án này trùng lặp với lĩnh vực kinh doanh chính của Hanwha. Tất nhiên, sự lựa chọn là hai chiều. Hanwha là một lựa chọn tuyệt vời cho GenG, nhưng chắc chắn đó không chỉ là một lựa chọn.

Hanwha hy vọng có được dự án này.

Nhờ đó, mối quan hệ giữa hai gia đình dần trở nên thân thiện nhưng cũng không thể gọi là đồng minh thân thiết. Một hôn ước đến nay vẫn chưa có hiệu lực, không thể kết nối chặt chẽ lợi ích của hai gia đình.

Nếu muốn hiểu ý định hợp tác của GenG mà không làm cho Hanwha tỏ ra quá gấp gáp, việc gửi một camera hình người là một phương án hay. Tất nhiên, lời nói của Han Wangho chỉ là "tìm hiểu về tiến triển hôn ước của Dohyeon và tình hình của các đối tác trong tương lai."

Về phần được chọn, Choi Hyeonjoon đã tình nguyện. Anh hiếm khi xuất hiện trong các sự kiện xã giao vì lý do thể chất và tính cách từ khi còn nhỏ, rất ít người biết đến anh và anh cũng là người mà anh trai có thể tuyệt đối tin tưởng.

Choi Hyeonjoon không biết anh trai mình có biết về sự ích kỷ tiềm ẩn của mình hay không, nhưng cuối cùng anh đã được ở cạnh Jeong Jihoon như ý muốn.

Nếu biết anh là ai, nếu biết mục đích và ý định của anh, nếu biết tình cảm của anh không đủ đơn thuần, liệu Jeong Jihoon có còn mua cho anh chiếc bánh này không? Có còn ở bên anh vào ngày sinh nhật không? Choi Doran không cần hỏi cũng biết câu trả lời. Jeong Jihoon ghét bị lừa dối và phản bội.

Anh sẽ bị vứt bỏ như chiếc bánh kem này, một cách dễ dàng.

Choi Doran vẫn đang mải mê nhìn vào chiếc bánh hỏng với mặt kem đã chảy, anh bắt đầu thấy hối hận. Lẽ ra anh phải dậy sớm, nếm thử rồi xử lý. Jeong Jihoon sẽ không bao giờ biết chuyện đó chứ đừng nói đến việc ngăn chặn. Bây giờ anh không thể nếm được bánh nữa.

Trong khi đó, Jeong Jihoon rõ ràng không có khả năng đọc suy nghĩ. Cậu không biết những suy nghĩ lên xuống của Choi Doran. Cậu chỉ thấy rằng vẻ mặt cau mày và hờn dỗi của Choi Doran thật buồn cười. Tâm tình tốt, cậu tựa cằm vào vai Choi Doran, dùng giọng dỗ dành trêu chọc anh: "Sao anh không nói nữa, bae? Đêm qua khóc đến mức khàn cả giọng rồi sao?"

Hơi nóng từ vai leo lên đỉnh đầu, Choi Doran cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi chiếc bánh xấu xí, trong lòng khẽ thở dài, mấp máy miệng biện minh: "...không phải khóc."

Có lẽ vì ngủ ngon nên vẻ mặt của Jeong Jihoon rất thoải mái, tiếp tục dỗ dành anh với tâm trạng tốt: "Được rồi được rồi, anh không khóc. Choi Doran bé nhỏ còn muốn ăn bánh nữa không?"

"Không cần nữa." Choi Doran quay người, vòng tay ôm lấy eo của Jeong Jihoon. Anh nghiêng đầu áp vào ngực Jeong Jihoon. Trái tim đang đập của cậu mang lại cho anh cảm giác an toàn, cho dù chỉ là tạm thời. Giọng anh nghèn nghẹt: "Anh chỉ thấy hơi lãng phí thôi."

Jeong Jihoon cảm thấy Choi Doran chủ động ôm cậu thật kỳ lạ. Anh xoa lưng Choi Doran như dỗ dành một đứa trẻ: "Năm sau chúng ta ăn bánh trước nhé."

Lông mi của Choi Doran rung lên vài lần, nhưng mi mắt vẫn cụp xuống. Anh biết Jeong Jihoon chỉ đơn giản theo tự nhiên mà nói và không coi trọng nỗi ám ảnh về chiếc bánh của mình, cũng chẳng bao giờ thực sự ở bên anh qua nhiều năm sinh nhật. Anh chợt nhớ đến miếng bánh mà Jeong Jihoon đã tặng khi còn nhỏ, nó rất đẹp, ngọt và ngon.

Anh buông tay ra, vui vẻ lại và nói với giọng nhanh nhẹn: "Anh đã học cách làm sushi theo hướng dẫn trên mạng từ vài ngày trước! Anh cũng đã mua một số dụng cụ. Em có muốn ăn không?"

Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm vài giây, như muốn xác nhận tâm trạng của anh, cuối cùng gật đầu nói: "Được."

Cách họ tương tác dường như đã thay đổi, nhưng cũng có vẻ không. Jeong Jihoon thực sự bắt đầu bận rộn. Cậu bắt đầu làm việc thường xuyên ở công ty, theo dõi một số dự án và hợp tác. Cậu đôi khi còn mang tài liệu chưa đọc xong về nhà và thỉnh thoảng tổ chức các cuộc họp trực tuyến trong phòng làm việc của mình, nhưng Choi Doran có ý thức không bao giờ làm phiền.

Việc học nấu ăn theo những hướng dẫn gần đây đã trở thành sở thích lớn nhất của Choi Doran. Anh dường như rất muốn thực hiện lời hứa trở thành một quản gia xuất sắc và chăm chỉ luyện tập từng bước theo video mỗi ngày. Jeong Jihoon có vinh dự trở thành chuột bạch đầu tiên thử những món mới khi cậu đi làm về mỗi ngày.

Nhìn vào ánh mắt mong đợi và háo hức của Choi Doran, Jeong Jihoon thường đưa ra đánh giá rất trung thực: "Rất ngon."

Cuộc sống bình thường và trọn vẹn như vậy kéo dài cho đến khi Choi Doran bắt đầu đi học.

Buổi sáng ngày đầu tiên đến trường, mắt Jeong Jihoon nửa nhắm nửa mở nhìn Choi Doran, người đã mặc quần áo gọn gàng, cậu không chịu nổi phải xác nhận nhiều lần: "Hôm nay về nhà, thật sự không thể nhìn thấy anh sao?"

Choi Doran quỳ xuống, nhẹ nhàng bắt lấy tay Jeong Jihoon đang quơ quào trong không khí: "Em cũng phải dậy thôi Jihoon, sẽ đi làm muộn đó." Anh có chút bối rối nói thêm: "Hôm nay anh phải học cả ngày, anh chỉ có thể trở về vào buổi tối, Jihoon có thể đi ăn ngoài được không? Hiện tại anh có nhiều tiết học nên không thể ở nhà hầu hết thời gian."

Jeong Jihoon nắm lấy ngón tay của Choi Doran và bắt đầu giả vờ khó chịu: "Em không muốn đi ăn ngoài."

Nhưng Choi Doran sắp muộn, hôm nay không có thời gian dỗ dành cậu, sau khi do dự hai giây, Choi Doran tàn nhẫn rút tay lại, quay người nhấn mạnh rằng cậu phải ăn cơm, sau đó không chút do dự đi ra ngoài.

Đứa trẻ Jeong Jihoon rất không vui và quyết định sẽ trả thù vào ban đêm.

Jeng Jihoon, người rất không vui vì thói quen sinh hoạt của mình bị phá vỡ, đứng trước cửa sổ kính suốt trong sự bàng hoàng, cay đắng nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại đã nửa tiếng không nhận được tin nhắn nào, thậm chí còn rất tức giận. Anh không thể sử dụng điện thoại di động trong giờ học à? Thậm chí còn không trả lời tin nhắn!

Cậu nhìn xuống dòng xe cộ qua lại không ngừng nghỉ, chợt nhận ra mình đã sống với Choi Doran được gần hai tháng. Trên thực tế, Jeong Jihoon không thể tưởng tượng trước đây mình sẽ chịu dành thời gian vô nghĩa ở cùng với người khác, cũng như không thể tưởng tượng được việc sống một cuộc sống lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác. Cậu cảm thấy hôn nhân thật vô nghĩa và khủng khiếp, giống như một bánh xe quay vô tận, sẽ tiếp tục quay mãi nếu trục không bị mòn. Cuộc sống như vậy thực sự khiến cậu không thể chịu nổi.

Nhưng cho đến lúc này, khi cậu giống như một cậu thiếu niên chờ đợi một câu trả lời vô định, cậu chợt nhận ra rằng mình đã trải qua hai tháng mà không hề hay biết.

Điện thoại reo, Jeong Jihoon nhìn xuống, Choi Doran cuối cùng cũng chịu cầm đến điện thoại. Choi Doran gõ chữ một hồi lâu nhưng cuối cùng chỉ gửi đến câu "Nhớ ăn cơm nha", rồi hai giây sau, một biểu tượng cảm xúc đầu mèo đáng yêu hiện lên.

Tấm kính trong suốt phản chiếu trung thực và mơ hồ khóe miệng cong lên của Jeong Jihoon, cậu trả lời "Em sẽ không ăn" và cũng chọn ra biểu cảm tức giận của con mèo và gửi cho anh. Sau đó cậu cười nhẹ chờ Choi Doran tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa như thế.

Jeong Jihoon không về nhà vào buổi trưa, mặc dù nhà cậu chỉ cách công ty hơn mười phút. Cậu ăn bữa trưa được giao hàng với vẻ mặt chán ghét và bĩu môi nghĩ thầm, nó không ngon bằng món Choi Doran nấu.

Cậu chán nản lướt điện thoại, vô tình mở lịch trình ra, phát hiện đám cưới của Ryu Minseok sẽ diễn ra vào cuối tuần này. Thế là cậu lại mở hộp thoại với Choi Doran: "Cuối tuần cùng em đi dự đám cưới."

Lần này Choi Doran nhanh chóng đáp lại: "Anh đi cùng không phải là ý kiến ​​hay..."

Jeong Jihoon có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Choi Doran khi anh bấm phím một cách nghiêm túc. Cậu nói: "Có gì không tốt, người khác đều có người đi cùng mà."

Choi Doran im lặng. Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cũng kết nối được với Internet: "Có thể ngày đó anh sẽ có việc phải làm."

Jeong Jihoon hiểu rồi, Choi Doran không muốn đi cùng cậu. Cách từ chối của Choi Doran là như thế này. Anh không bao giờ nói thẳng rằng không muốn mà thay vào đó là cố gắng diễn đạt một cách lịch sự, rồi sau đó dùng các phương tiện gián tiếp để tiếc nuối từ chối.

Jeong Jihoon lại trở nên hờn dỗi, và cậu quyết định chiều nay sẽ không gửi một tin nhắn hay biểu cảm nào cho Choi Doran.

Khi Choi Doran trở về vào buổi tối, Jeong Jihoon đã nằm trên sofa chơi điện thoại di động. Jeong Jihoon buổi chiều không trả lời tin nhắn, hiện tại cũng không nói chuyện. Choi Doran không còn cách nào khác đành phải bước tới ngồi trên thảm, khoanh chân lại, ngẩng đầu lên nói: "Ngồi thẳng lên chơi sẽ tốt hơn?"

Jeong Jihoon khịt mũi: "Anh là ai và tại sao lại quan tâm đến tôi?"

Choi Doran không hề tức giận, anh bất ngờ trả lời: "Anh là cột sống của em đây."

Vẻ mặt nghiêm túc của Jeong Jihoon bỗng chốc không thể giữ được nữa, cậu không kìm chế được mà cười, sau đó hỏi: "Sao anh không đi cùng em."

Choi Doran thực sự không nghĩ ra lý do chính đáng nào. Anh biết đó là đám cưới của Ryu Minseok.

Đúng là anh hiếm khi xuất hiện trong các sự kiện xã giao nhưng không phải là không ai biết đến anh. Anh không dám đánh cược liệu mình có bị nhận ra trong dịp như vậy hay không, anh sợ giấc mơ hiện tại của anh bị tan vỡ.

Anh tiến về phía trước, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay của Jeong Jihoon, mơ hồ nói: "Anh không biết họ, anh sợ."

Jeong Jihoon nhìn vào hành động của Choi Doran, cậu cảm thấy việc để Choi Doran biết rằng cậu thích Choi Doran và chủ động hôn cậu là một điều rất sai lầm. Bây giờ anh sẽ làm hài lòng cậu theo cách này nếu muốn tránh né vấn đề gì. Jeong Jihoon biết rõ nhưng vẫn bế Choi Doran lên, kéo anh vào lòng để hôn.

Vì vậy cuối cùng, Jeong Jihoon đã đi một mình.

Quy mô của đám cưới nhỏ đến không ngờ, Jeong Jihoon có thể đoán được đó là ý tưởng của Ryu Minseok, nhưng cậu tò mò làm sao gia đình T1 lại đồng ý.

Ryu Minseok đứng ở cửa chào đón khách với nụ cười vui vẻ, chuẩn mực và lịch sự. Nhóc ấy nắm lấy cánh tay Lee Minhyeong, trông thân mật và nhiệt tình.

Nụ cười mà nhóc đã duy trì quá lâu và có phần cứng ngắc sụp đổ trong giây lát khi nhìn thấy Jeong Jihoon, sau đó nhanh chóng trở lại vẻ tươi cười. Jeong Jihoon lúc này cảm nhận được một cảm giác chia ly mãnh liệt. Cách đây không lâu nhóc này còn là một đứa trẻ nóng nảy, nhưng bây giờ đã phải giả vờ làm người lớn và kết hôn.

Jeong Jihoon thầm thở dài, xoa đầu Ryu Minseok và chào Lee Minhyeong bên cạnh.

Cậu và Lee Minhyeong không hề quen biết nhau, có lẽ chỉ là gặp mặt nhau vài lần, cũng chỉ có ấn tượng hời hợt về nhau. Cậu ta có vẻ là một người chín chắn và đáng tin cậy. Nhưng vẻ mặt của Lee Minhyeong lúc này có chút kỳ lạ, nụ cười của cậu ta dường như xuất phát từ trái tim và là thật, tuy nhiên, vẫn mím môi rất kiềm chế, như muốn giả vờ chín chắn và lý trí, thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt của Ryu Minseok.

Jeong Jihoon đã ở cùng Choi Doran rất lâu, và suy nghĩ cũng rất phóng khoáng. Cậu đột nhiên cảm thấy Lee Minhyeong trông rất giống nhân vật nào đó.

Cuối cùng, Jeong Jihoon cũng gặp được người anh trai đã lâu không gặp của mình, Son Siwoo ngồi bên cạnh và thì thầm với cậu. Anh đưa tay ra chỉ cậu về một hướng: "Nhìn xem, anh SangHyeok ở bên kia. Người nắm tay anh ấy bên cạnh chính là Han Wangho."

Jeong Jihoon noi gương anh trai mình và nói thầm: "Trông không ghê gớm lắm."

Son Siwoo tỏ ra ngưỡng mộ: "Anh SangHyeok không lớn hơn chúng ta bao nhiêu tuổi, nhưng anh ấy lại mạnh mẽ như vậy. Làm sao anh ấy có thể cưới người của Hanwha..."

Jeong Jihoon nhìn lần thứ hai về omega xinh đẹp và nổi bật: "Anh ơi, anh SangHyeok có phải là mẫu người lý tưởng của anh không?"

Son Siwoo giật mình, lập tức che miệng em trai mình lại, ngẩng đầu cảnh giác nhìn xung quanh, như sợ có người nghe thấy, nhưng rất nhanh đã nhận ra điều gì đó, bình tĩnh lại, mắng em trai mình: "Trẻ con đừng nói chuyện vớ vẩn."

Chỉ chưa đầy hai giây, Park Jaehyuk đã đến. Không ngờ, anh ta lại dắt theo một omega nam có phần quen thuộc với Jeong Jihoon, nhưng cậu lại không nhớ ra. Jeong Jihoon cố gắng hết sức để nhớ lại, sau đó cậu vỗ nhẹ vào đùi anh trai mình, chợt nhận ra đó chính là người cậu đã nhìn thấy ở bữa tiệc lần trước. Điều này thực sự làm cậu ngạc nhiên. Sau một thời gian dài, Park Jaehyuk không những không thay đổi bạn tình mà còn đưa người này đến một dịp xã giao tương đối trang trọng như vậy.

Omega xinh đẹp trông vẫn lạc lõng trong bầu không khí như vậy. Anh ta hơi cúi đầu xuống, bộ quần áo vừa vặn ôm lấy thân hình mảnh mai. Như thể bất an, anh thận trọng ở gần Park Jaehyuk, người duy nhất anh quen biết.

Jeong Jihoon tự nhiên nghĩ đến Choi Doran lúc này đang ở nhà nếu bị đưa đến đây, anh sẽ càng dè dặt và bối rối, chỉ có thể dựa vào cậu như bám vào khúc gỗ khi trôi dạt giữa sông. Nghĩ đến đây, Jeong Jihoon không tự chủ mà mỉm cười vui vẻ.

Son Siwoo không nói nên lời nhìn cậu: "Jihoonie, có biết bây giờ em giống như một thiếu niên đang yêu không?"

Nụ cười của Jeong Jihoon không hề thu lại mà càng tươi hơn. Cậu chớp mắt: "Đúng vậy, em đang yêu đấy."

Son Siwoo sửng sốt nhìn người em trai đã lâu không gặp của mình: "...với ai?!"

Jeong Jihoon chạm vào chóp mũi, nhanh chóng mở miệng: "Anh ơi, anh biết rồi thì lần sau em sẽ dắt anh ấy đến gặp anh, anh sẽ thích anh ấy."

Son Siwoo cảm thấy có điều gì đó trong lòng, nhưng trước khi kịp nói, Park Jaeyuk đã vỗ nhẹ vào vai anh. Park Jaehyuk trước tiên giúp omega kép ghế ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên trái Son Siwoo, trên môi nở nụ cười: "Siwoo, lâu rồi không gặp, có nhớ tao không?"

Son Siwoo kìm nén không ra tay: "Không phải cậu chủ Jaehyuk của chúng ta gần đây đã bị gia đình mắng vì không làm việc và tiêu tốn quá nhiều thời gian vào việc ăn chơi sao?"

Park Jaehyuk ngồi thẳng dậy, liếc nhìn omega, ho hai tiếng rồi lớn tiếng làm rõ: "Tao trở thành loại người như vậy từ khi nào vậy? Gần đây tao đã làm việc rất chăm chỉ." Anh ta dừng lại và quan tâm đến cậu bạn thân của mình: "Gần đây Siwoo của chúng ta có sống tốt không?"

Son Siwoo trợn mắt: "Đừng đánh giá thấp tao, tao sắp được thăng chức lên làm quản lý quán cà phê!"

Jeong Jihoon nhìn anh trai mình với ánh mắt khâm phục và khen ngợ: "Anh ơi, anh thật tuyệt vời", sau đó cậu hỏi, "Anh ơi, khi nào anh định về nhà."

Son Siwoo nghẹn lại một lúc, sau vài giây, anh ấy mới chậm rãi trả lời: "Chuyện đó để sau rồi nói nhé."

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro