ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/N: trong truyện có nhắc đến bệnh Hanahaki.

Choi Hyeonjoon sấy tóc rồi bước vào phòng, anh nhìn thấy Jeong Jihoon đang nằm nghiêng trên giường, hình như đã ngủ, nhưng màn hình điện thoại di động vẫn sáng ở bên cạnh.

Mặc dù tư thế ngủ không hoàn toàn đúng nhưng hiếm khi tuyển thủ Chovy có thể ngủ ngon như một đứa trẻ ngoan không quấy khóc. Choi Hyeonjoon đã nghĩ thế.

Anh bước nhẹ, đến bên giường, tắt màn hình điện thoại, chuẩn bị nằm xuống chiếc giường lớn do hai chiếc giường đơn ghép lại. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Jeong Jihoon ghép giường lại với nhau.

"Choi Hyeonjoon..."

Choi Hyeonjoon còn chưa kịp nằm xuống hoàn toàn, phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.

Đúng là đứa em không biết lớn nhỏ.

"Ừm?"

Anh quay lại và nắm tay người đi đường giữa được duỗi ra trong bóng tối, một cách tự nhiên và khéo léo như việc thường ngày. Trong thời gian làm đồng đội, một số thói quen nhỏ tự nhiên biến thành phản xạ có điều kiện.

Trong không khí im lặng, trong đầu Choi Hyeonjoon hiện lên tất cả những chuyện hôm nay có thể khiến cho Jeong Jihoon không vui.

Kem que được đưa choSiwoo hyung sau khi hỏi cậu nên bị loại.

Anh đã ăn miếng takoyaki cuối cùng sau khi nhận được câu trả lời tích cực từ cậu, nên việc đó bị loại trừ.

Còn có cái gì nữa? Choi Hyeonjoon ngồi xổm ở trước giường trong bóng tối, hai tay vẫn nắm chặt, đầu vô thức quay sang một bên, não tiếp tục phát đoạn video có tên "Video Jeong Jihoon".

A! Thành tích của đường dưới ở hạng cuối quả thực là không thể chấp nhận được, trong trường hợp này, cũng rất hợp lý...

"Em không phải không vui. Ngoài việc đó ra, gần đây không có gì khiến em không vui. Tại sao anh lại đưa ra những suy đoán thiếu trách nhiệm như vậy?"

Không chỉ Choi Hyeonjoon là người hiểu được Jeong Jihoon. Mèo Chovy cũng nắm rõ mạch suy nghĩ của thỏ Doran.

"Anh ơi, tại sao anh lại nói dối?"

"Rõ ràng là anh thích em! Tại sao lại nói dối?"

"!" Trong đầu anh nhanh chóng tìm kiếm, ký ức quay trở lại ngày anh biết mình mắc bệnh Hanahaki. Điều duy nhất có thể phù hợp được với những gì Jeong Jihoon đang buộc tội chính là câu nói của chính anh: "Tất nhiên là anh thích Chovy."

"A... tuyển thủ Chovy thật sự là, đã nói thích mà sao lại bị hiểu lầm như vậy..."

Nói xong anh buông tay ra, đứng dậy quay về nằm lên chiếc giường. Việc đứa em này nổi giận không có gì đặc biệt, cũng không khó hiểu.

"Anh đang thay đổi khái niệm phải không? Người đi đường giữa Chovy trên sân đấu và con mèo đối với người hâm mộ, những thứ này không giống em, Jeong Jihoon!"

Choi Hyeonjoon bị kéo đến cạnh cậu, Jeong Jihoon ngồi dậy ở bên cạnh anh.

Cho dù không nhìn thấy gì, Choi Hyeonjoon vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của Jeong Jihoon là tức giận, buồn bã hay ủy khuất. Jeong Jihoon là người ghét việc nói dối chắc hẳn sẽ như thế.

"Anh không nói dối đâu, Jihoon... lý do anh nói vậy rất đơn giản. Đó là tình cảm duy nhất có thể chấp nhận được."

"Nếu nói đưa ra những câu như 'Tất nhiên là tôi thích Jihoon' và không nhận được phản hồi như mong muốn, mọi người sẽ cảm thấy xấu hổ."

"Nhưng nếu nói trước mặt Jihoon thôi thì cũng không sao."

"Anh rất quý Jihoon, không chỉ với tư cách là đồng đội Chovy mà còn với tư cách là một Jeong Jihoon, em có vai trò quan trọng trong cuộc đời anh."

Anh được đáp lại bằng một khoảng lặng dài.

Không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào, từ "thích" mà Jeong Jihoon đề cập đến và "thích" mà Choi Hyeonjoon trả lời đều có ý nghĩa giống hệt nhau. Tuy nhiên, tuyển thủ Doran chu đáo đã không thêm cụm từ "Còn bạn thì sao?" ở cuối lời tỏ tình.

Anh biết rõ rằng mình sẽ biết câu trả lời mà không cần hỏi, nhưng bản thân sự im lặng cũng là một câu trả lời.

Choi Hyeonjoon bị hiện thực tàn khốc này làm tổn thương, không có thời gian suy đoán đồng đội của mình nghĩ gì, dù sao cũng bị từ chối, anh trước tiên nên để cho mình cảm thấy đau lòng.

"Anh..." Lời xưng hô đơn giản phá vỡ sự im lặng, nhưng những lời còn lại dường như bị bóng tối nuốt chửng, không có bất kỳ lời tiếp theo nào.

Suốt đêm dài, trong phòng thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật người.

Jeong Jihoon, người thức dậy theo đồng hồ sinh học, mò mẫm trên giường, cầm điện thoại di động lên và thành thạo gọi "bữa sáng" cho mình, Choi Hyeonjoon ở trên giường bên cạnh đã biến mất từ ​​lâu.

Đi đến căn tin, Son Siwoo đang ngồi trên ghế, chuẩn bị ăn miếng bánh mì kẹp thịt cuối cùng.

"Jihoon, em có muốn ăn khoai tây chiên không?" Chỉ vào túi trên bàn, Son Siwoo kết thúc bữa trưa với một lon Coke.

Đầu óc còn đang choáng váng của Jeong Jihoon, xua tay rồi ngả lưng xuống ghế, suy nghĩ của cậu vô thức quay về cuộc trò chuyện lúc sáng sớm.

"Thật sự rất thích Jihoon..."

Cậu đã vô số lần nghe những lời như thế này trong hơn 20 năm cuộc đời, từ những người cùng giới hay khác giới, như một trò đùa hay một lời tỏ tình chân thành. Cậu đã quen từ lâu và có cách từ chối của riêng mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng khi đối tượng trở thành Choi Hyeonjoon, mọi chuyện lại trở nên khác biệt.

Cậu không nói gì, thậm chí không nói lời nào để xoa dịu bầu không khí, không có ánh sáng nên không nhìn thấy được vẻ mặt của Choi Hyeonjoon.

Anh ấy đã nghĩ gì?

Bản thân cậu nghĩ sao?

Tại sao im lặng?

Tại sao anh có thể chấp nhận sự im lặng của mình một cách bình tĩnh như vậy?

Tại sao không hỏi?

Nếu là cậu, cậu chắc chắn sẽ nài nỉ anh để hỏi rõ ràng, giống như cách cậu nài nỉ anh thừa nhận tình yêu với cậu vậy...

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, Jeong Jihoon bực bội lắc đầu, ánh mắt đột nhiên chạm vào ánh mắt của Son Siwoo, vẻ mặt lộ rõ ​ đang có chuyện muốn nói, nhưng lại vô thức muốn chạy trốn.

May mắn thay, trước khi Son Siwoo kịp nói, Han Wangho và Park Jaehyuk đã bước vào, lớn tiếng tấn công nhau.

"Này, Jihoon dậy rồi à?"

Son Siwoo nhìn về phía sau họ và hỏi: "Hyeonjoon đâu?"

"Lúc xuống lầu, em ấy chợt nghĩ đến điều gì đó rồi bỏ chạy, có lẽ đã quên mua gì đó."

"Không phải Park Jaehyuk bảo Hyeonjoon mua đồ ăn vặt sao?"

"Wangho, mày nói cái gì?"

Chủ đề thành công biến thành cuộc chiến ăn vặt giữa Siwoo và Wangho, Park JaeHyuk cũng bị cuốn vào cuộc hỗn chiến, chỉ còn lại mèo béo đang ngồi từ phía bên kia nhìn sự hỗn loạn.

Ngay trước khi Jeong Jihoon gần như ngất đi vì cười, khi điện thoại di động của Jeong Jihoon reo lên, cậu cầm túi lên và chuẩn bị bổ sung đồ dùng trước khi đứng dậy. Nhìn Jeong Jihoon mặt đỏ bừng vì cười, Park JaeHyuk vung nắm đấm biểu tình.

"Em có muốn ăn chút bánh mì để lót bụng trước không?" Jungle thân thiện hỏi.

Vẫn lắc đầu từ chối, Jeong Jihoon lắc điện thoại, nói rằng bữa trưa của cậu sắp đến rồi.

Sau ba phút, có thể ra ngoài ăn rồi. Chỉ là Jeong Jihoon rõ ràng cảm thấy có một ánh nhìn dường như đã dừng lại trên người cậu rất lâu, trong một thời gian dài.

"Muốn nói gì đấy, Siwoo hyung?"

...

Khi cậu đến phòng tập, mọi người đang chơi game rất nhiệt tình.

Han Wangho vừa mới trở về bệ đá quay đầu lại nhìn thấy Jeong Jihoon, nói đùa: "Jihoon muốn dou không?"

"Anh đang nói cái gì vậy? Bị đối thủ đánh bất tỉnh rồi sao?" Jeong Jihoon cũng chuẩn bị đánh rank và bắt đầu xếp hàng đợi trận.

Thay vì gây rắc rối và cãi vã với con mèo đó, Han Wangho nhìn vào đường trên vẫn đang hoạt động ở phía bên kia.

"A! Hyeonjoonie của chúng ta lợi hại quá, giết được ba mạng!"

"A -- thật đáng tiếc..."

AD của đội đối thủ bắt đầu phát huy tác dụng, mặc dù đã giết được ba đối thủ nhưng đồng đội của Choi Hyeonjoon lại rơi vào tình trạng tồi tệ, cuối cùng giao tranh kết thúc với việc đội của anh bị tiêu diệt hết.

Nhìn đội đối thủ AD phối hợp với Jungle để hạ gục rồng, Choi Hyeonjoon bất đắc dĩ nhấp chuột xem bản đồ, sau đó, trước khi mọi người kịp hồi sinh, nhà chính đã bị phá hủy.

"Chỉ thiếu một chút nữa thôi, Hyeonjoon." Han Wangho nhìn thoáng qua tình huống, thở dài, nhận ra tình thế bên mình kỳ thật đã tiến bộ.

"Dù thiếu sót ít nhiều cũng chẳng khác gì, nếu không thắng."

Từ phía đối diện, Jeong Jihoon nhìn Choi Hyeonjoon - người đã bắt đầu một lượt xếp hàng mới, vừa nói vừa chơi điện thoại di động, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi.

Đây chỉ là một trò chơi, Choi Hyeonjoon bình tĩnh tiếp nhận thất bại. Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, anh quay lại và thấy Jeong Jihoon đang nhìn chằm chằm, trong mắt hiện lên một số cảm xúc không thể giải thích được.

Anh mỉm cười với Jeong Jihoon như một phản xạ, giống như trước đây, như thể sáng sớm không có chuyện gì xảy ra.

"Anh ơi, sao trưa nay anh không quay lại với họ?"

Sự bồn chồn bị đè nén kể từ khi thức dậy vào lúc này bộc phát, Jeong Jihoon hỏi câu này một cách ủ rũ.

Đây không phải là một chủ đề không thể đề cập đến nhưng dường như không có khởi đầu cũng như không có kết thúc. Không có quy định nào bắt Choi Hyeonjoon phải ra ngoài và trở về cùng đồng đội nên đương nhiên anh không nên chịu đựng những lời chỉ trích như vậy.

Choi Hyeonjoon hiển nhiên không ngờ rằng Jeong Jihoon sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, trước khi anh kịp phản ứng, Son Siwoo, người cũng kết thúc trò chơi sau anh, đã tiếp nối cuộc trò chuyện.

"Hyeonjoon đi tìm maomao."

Ngay trước khi cậu đến, đã có nhiều người hỏi thăm về sự biến mất đột ngột của Doran, và họ tự nhiên hiểu rất rõ tình hình.

Nhưng mèo Chovy lại bối rối khi nghe câu trả lời.

"Cái gì?"

Nếu là trong game, trên đầu Son Siwoo sẽ đầy dấu chấm hỏi do Jeong Jihoon ghim chặt.

"A, ở gần đây có một con mèo hoang, trước khi đi ra ngoài, anh đã cho nó ăn mấy lần rồi." Người liên quan phản ứng và kể lại câu chuyện.

Choi Hyeonjoon vừa nói vừa mở bức ảnh trong album ảnh của điện thoại ra, từ xa đưa tay ra, lắc màn hình về phía Jeong Jihoon, mặc kệ cậu có thực sự nhìn rõ hay không.

"Chúng ta sắp phải đi thi đấu nên anh đã liên lạc với tổ chức cứu hộ gần đó. Anh đang tự hỏi liệu mình có thể tìm được một gia đình tốt bụng nào đó để nhận nuôi nó không. Nếu được, nó có thể sống sót qua mùa đông này một cách suôn sẻ."

"Thỏa thuận là hôm nay một giờ đi gặp maomao, nhưng mãi đến khi xuống lầu anh mới nhớ ra." Nói đến đây Choi Hyeonjoon xấu hổ gãi đầu.

"Cho nên những gì Wangho-nim nói trước đó là hoàn toàn sai sự thật! Dù có nói gì thì cũng nên xin lỗi!" Son Siwoo phản đối sự ngờ vực của người đi rừng đối với anh.

"Siwoo à..."

Chẳng mấy chốc, phòng tập lại trở nên hỗn loạn và những cuộc tranh luận về các chủ đề khác nhau lại bắt đầu.

Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm, và đột nhiên cảm thấy tuyệt vời hơn khi sự khiển trách của bản thân đối với Choi Hyeonjoon không nằm ở trung tâm của chủ đề.

"Nhưng, nếu làm như vậy thật sự là có tốt cho mèo con không? Đánh mất tự do, đổi lấy một môi trường ổn định."

Han Wangho, người ở bên cạnh, đã rời bỏ vị trí của mình vì cãi vã với Son Siwoo. Những suy nghĩ vẫn vơ, giọng điệu đầy nghi ngờ của Choi Hyeonjoon truyền đến tai Jeong Jihoon một cách rõ ràng.

"Có lẽ là nên chịu khó một chút."

Suy nghĩ một lúc, Choi Hyeonjoon tuyệt vọng đưa ra kết luận.

Anh vô thức quay đầu lại nhìn người đang buồn chán đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm mình, nhưng lần này Choi Hyeonjoon cũng không quá ngạc nhiên mà cười rạng rỡ.

"Theo lời của Jihoon, chắc chắn sẽ chọn tự do."

Choi Hyeonjoon, người không mong đợi câu trả lời của Jeong JiHoon, lại tập trung vào trò chơi và tình cờ ghép được trận mới.

Chỉ cần tập trung vào trò chơi.

Tại sao câu trả lời lại được đưa ra trước khi cậu bày tỏ ý kiến ​​của mình? Anh hoàn toàn không tôn trọng cảm xúc của người được hỏi, Chobi tức giận nghĩ.

Choi Hyeonjoon gần như ngủ quên trên giường khi xem video lúc Jeong JiHoon trở về phòng.

Sau khi kết thúc stream, trên đường trở về ký túc xá, Jeong JiHoon bị Son Siwoo kéo đi, không biết đã nói gì, Jeong JiHoon im lặng đến lạ thường khi cậu vừa trở về phòng. Choi Hyeonjoon, người không đeo kính, ở khoảng cách xa như vậy không thể nhìn rõ nét mặt của cậu. Làm gì để an ủi cho con mèo vui, đó mới là vấn đề.

Trước khi anh kịp hành động, mèo béo đã lao tới.

"Anh Siwoo nói..."

"Ừm——"

Choi Hyeonjoon đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, đau rát, ho không ngừng, liền kéo Jeong JiHoon đang nằm trên người mình ra.

Để tránh ga trải giường bị bẩn, anh nhanh chóng thò đầu ra khỏi giường, một tay nắm chặt mép giường, cơ thể run lên vì ho dữ dội, bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã ra khỏi giường.

Sau khi sửng sốt trong chốc lát, Jeong JiHoon đưa một tay ra ôm lấy Choi Hyeonjoon, một tay đưa ra sau lưng vỗ nhẹ.

"Bây giờ hãy xuống cổng và bắt taxi đến bệnh viện!"

Jeong Jihoon túm lấy chiếc áo khoác trên giường, ôm Choi Hyeonjoon từ phía trước.

Cậu còn chưa kịp thực hiện động tác tiếp theo, Choi Hyeonjoon đã dùng hai tay nắm chặt cẳng tay cậu.

"Không sao đâu, Jihoon - khụ khụ"

Những bông hồng rực rỡ hòa lẫn với máu rơi xuống trên tay áo ngắn màu trắng của Jihoon.

Trong tình huống này, Jeong JiHoon sẽ không nghe bất kỳ lời nào từ người anh trai sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình. Sau khi kéo anh dậy khỏi giường, cậu quay người chuẩn bị bế anh trai ngốc nghếch của mình ra ngoài.

Ngay khi cậu chuẩn bị phát huy sức lực, những giọt nước nóng rơi xuống cổ cậu.

"Jihoon, đừng... đừng làm như vậy..." Người bị giữ chặt vừa khóc vừa nghẹn ngào cầu xin.

"Anh muốn giữ thể diện đến như vậy à?"

Jeong JiHoon không hiểu, có điều gì quan trọng hơn việc khỏe mạnh? Sẽ thật tuyệt nếu cùng nhau thi đấu khi khỏe mạnh không phải sao?

Nghe vậy, Choi Hyeonjoon càng ho mạnh, may mắn là tay của Jeong JiHoon đã giữ  được cơ thể anh.

"Không... không cần đến bệnh viện..."

Jeong JiHoon đã trực tiếp ôm lấy anh và nhìn chằm chằm vào anh để chờ đợi lý do.

Choi Hyeonjoon nghiêng đầu, thứ anh ho ra lần này đã không còn là một đóa hồng nguyên vẹn nữa, những cánh hoa lộn xộn rải rác trên ga trải giường hòa lẫn với máu càng làm cảnh tượng tăng thêm vẻ đẹp.

Cuối cùng cũng dừng lại, Choi Hyeonjoon - người đã có nhiều kinh nghiệm vui vẻ nghĩ.

Anh giơ tay lên và lau mặt một cách tùy ý vài lần, nhìn vào mắt Jeong JiHoon.

Anh cố chịu đựng cơn đau ở cổ họng nói: "Không, không phải vì thể diện."

"Không muốn mọi người phải lo lắng chỉ vì bệnh của anh thôi."

Vẫn khóc.

Nói xong một câu dài như vậy, Choi Hyeonjoon cảm thấy cổ họng mình chỉ còn nói được mấy chữ nữa là sẽ hư mất.

Bỏ qua lời giải thích khó chịu này, Jeong JiHoon với tay lấy nước nóng trên bàn cạnh giường ngủ và đưa lên miệng anh.

Dù tay vẫn còn run nhưng Choi Hyeonjoon vẫn bướng bỉnh lấy chiếc cốc từ tay Jeong JiHoon và uống một ngụm nước.

Anh không còn sức để thoát khỏi bàn tay đang ôm eo mình của Jeong JiHoon, cũng không thể tiếp tục đứng thẳng người, anh chỉ có thể cam chịu nghiêng đầu dựa vào vai Jeong JiHoon.

Có thể coi như là sự đền đáp mà anh nhận được từ Jihoon, Choi Hyeonjoon chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

Hơi nóng từ hơi thở phả vào cổ Jeong JiHoon, nước mắt không kiểm soát được ướt đẫm trên vai.

Cảm nhận được nhịp vỗ đều đặn trên lưng, Choi Hyeonjoon chợt cảm thấy buồn bã không lý do. 'Tại sao không thể thích tôi chứ?'  Đột nhiên anh có suy nghĩ vô lý như vậy. Mũi càng có cảm giác chua chát hơn.

"Xin lỗi..."

"Anh giờ đừng nói nữa, nếu không em sẽ không quan tâm đến ý kiến của anh, đưa anh đến bệnh viện."

Không biết đã bao lâu, khi Choi Hyeonjoon tỉnh lại, anh mới nhận ra rằng anh đang nằm gọn trong vòng tay của Jeong JiHoon, áo sơ mi trắng của cậu cũng đã bị vấy bẩn hoàn toàn vì anh.

Mình phải mua một cái mới...Choi Hyeonjoon bối rối nghĩ.

"Anh thấy khỏe hơn chưa?" Lời nói từ phía trên anh vang lên.

Anh muốn trả lời, nhưng chỉ một cử động nhỏ thôi cũng khiến anh đau không chịu nổi nên đã từ từ gật đầu ra hiệu rằng đó không phải là vấn đề lớn. Sau đó anh trở mình để thoát ra khỏi vòng tay của Jeong JiHoon, rồi nằm trên giường chờ "tự chữa lành".

Nằm ở đó một lúc, Jeong JiHoon vẫn nằm đó không động đậy, Choi Hyeonjoon vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, chỉ vào quần áo, ra hiệu cho cậu đi tắm.

Tay bị giữ lại, người đang ngồi theo đà mà nằm xuống cạnh anh.

"Anh có ghét em không?"

Làm sao có thể được? Nhìn chằm chằm vào ánh mắt như sao sáng rực rỡ của cậu, Choi Hyeonjoon cảm thấy nước mắt trên mặt mình có lẽ là do ánh sáng chói lóa đó gây ra.

Không thích không phải tội, anh cũng không phải là người không có lý lẽ như vậy, không bao giờ có ý định trách móc, đổ lỗi vấn đề của mình cho người khác. Choi Hyeonjoon tức giận nắm chặt tay của Jeong JiHoon.

Không để ý đến cử động nhỏ của anh, Jeong JiHoon tự nói tiếp.

"Những gì em vừa nói là lỗi của em, thích thì sao có thể sai được? Chỉ là độ tuổi nhỏ một chút, đừng coi em như một tên ngốc không biết gì thật chứ! Tại sao phải tự mình đứng ra trả lời dưới danh nghĩa anh trai, tự ý giải đáp cho em?"

"Tại sao không nghe câu trả lời của em, không chờ em trả lời?"

"Dù sao anh giờ cũng không thể nói, thì hãy nghe em nói đi!"

Làm sao có chuyện như thế!

"Anh thậm chí còn cảm thấy có lỗi khi đưa con mèo đến trung tâm cứu hộ, lẽ ra anh ấy phải xin lỗi vì đã tùy tiện suy đoán cảm xúc của em."

Cái gì vậy? Sao không thể nói chuyện lại bị đổ lỗi vậy chứ?

"Anh Siwoo nói với em, nếu không thích thì cứ trực tiếp từ chối Hyeonjoon. Em đã hoàn toàn biến thành một đứa trẻ ngốc."

Hả?

Dòng thời gian lùi về buổi sáng.

Choi Hyeonjoon đang choáng váng đứng dậy tắm rửa, đụng phải Son Siwoo ở cửa phòng tắm, anh chào như thường lệ nhưng bị ngăn lại.

"Có vẻ như không phải chỗ thích hợp, nhưng còn người Hyeonjoon thích thì sao?"

"Hmm... Có lẽ vì là bạn nên không nói rõ, nhưng có thể chắc chắn đối phương đã hiểu lòng mình."

"Mặc dù như vậy, Siwoo hyung không cần lo lắng. Ngoại trừ triệu chứng đầu tiên ra, cho đến nay em không có cảm giác khó chịu nào, sẽ sớm ổn thôi." Choi Hyeonjoon mỉm cười thoải mái trả lời.

Sau khi chia tay người em trai tưởng chừng như đang khỏe mạnh của mình, Son Siwoo không hề an tâm bởi những lời nói đó, mọi chuyện có thể sớm trở nên tốt đẹp hơn. Tình cảm không phải là điều có thể thay đổi ngay sau khi quyết định, lại càng không phải khi đối tượng là đồng đội luôn ở bên cạnh suốt ngày đêm.

Không cần đoán quá nhiều, Son Siwoo có thể nhìn thấy nhân vật chính khác của câu chuyện chỉ cần anh ta có mắt, nhưng anh ta chỉ ngầm không tiết lộ điều đó.

Jeong JiHoon vốn định quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, trên đường bị kéo sang một bên để trò chuyện, sau khi nghe hồi ức về những năm tháng Griffin đã qua đã lâu, Son Siwoo đi đến trọng điểm của cuộc trò chuyện đêm.

"Jihoon, dù thế nào đi nữa, em cũng nên nói rõ ràng với Hyeonjoon. Dù em không thích em ấy" Đứng ở cầu thang, Jeong JiHoon nghe anh trai mình nói như vậy.

"Im lặng có phải là từ chối không? Có quy tắc như vậy không?"

Hơi thở của cậu lướt qua bên tai Choi Hyeonjoon, cảm giác ngứa ngáy khiến anh vô thức rụt cổ lại.

"Nói đến, Choi Hyeonjoon cũng rất xảo quyệt, anh ở cùng với em lâu như vậy, có cảm giác thích, nhưng lại không hề nghĩ đến việc cho em một khoảng thời gian đệm. Những cảm xúc đó, em vẫn chưa kịp trải nghiệm, những cảm xúc khiến anh đau khổ như vậy, phải làm sao mới có thể đáp trả để anh biết rằng đó không phải là trò đùa không hiểu chuyện của một đứa em không biết điều?"

Jeong Jihoon xoay người đè lên Choi Hyeonjoon, vùi đầu vào cổ anh, ghé sát vào tai Choi Hyeonjoon như thì thầm, nghiêm túc nói:

"Rõ ràng em cũng thích anh, Choi Hyeonjoon."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro