ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/N: Tên gốc của truyện là "低因雨" mà mình không biết dịch như thế nào cho đúng nên để tạm là "Mắc mưa", mọi người ai rành tiếng trung thì có thể góp ý để mình có thể edit lại tựa truyện cho chính xác hơn nha.

-------------------

Khi cả đội rời LOL Park thì trời không mưa, thời tiết lại đẹp một cách hiếm có, quản lý gợi ý nên đến nhà hàng nổi tiếng gần đó và mọi người đều im lặng đồng ý.

Bánh nướng vừa ngọt vừa béo, vốn không quen nên cậu chỉ uống một ít rượu, rất ít, Jeong Jihoon chỉ cảm nhận được vị cay và rát ở đầu lưỡi.

Choi Hyeonjoon có vẻ đã say, ngồi cạnh cậu, ngơ ngác cắn ngón tay. Khi nhìn anh, Jeong Jihoon cảm thấy buồn cười, dùng đầu ngón tay chọc vào hai má phồng lên mềm mại, đôi mắt anh ươn ướt không biết là đang nhìn gì.

Cậu thu tay lại một cách do dự, Choi Hyeonjoon theo hơi ấm trên đầu ngón tay hơi ngẩng đầu lên nhìn, má đỏ bừng, mũi cũng đỏ, chỉ có đôi mắt sáng trong như suối. Rất dễ thương, ngây thơ.

Jeong Jihoon vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, Hyeonjoon chỉ uống một ít rượu mà say đến mức đó sao? Sau đó cậu cảm thấy đầu óc cũng choáng váng, luôn có cảm giác như mình vẫn đang ở Seoul, gần như quên mất trận đấu vừa kết thúc, bối rối không rõ ràng như đang mơ.

Đường về khách sạn khá gian nan, Choi Hyeonjoon loạng choạng, Jeong Jihoon chỉ có thể chấp nhận số mệnh, cậu để anh vòng tay qua cổ mình, chậm rãi đỡ cả cơ thể anh. Choi Hyeonjoon mềm mại như viên kẹo dẻo, dính chặt vào người cậu, nghiêng đầu nép vào cổ cậu.

Trời đang mưa? Choi Hyeonjoon nhắm mắt lại thấp giọng hỏi, giọng điệu rất mơ hồ, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt của Jeong Jihoon, khiến cậu mơ hồ rùng mình.

Không. Jeong Jihoon nhẹ nhàng bế anh lên, đặt tay phải lên vòng eo thon gọn, truyền chút ấm áp dễ chịu qua lớp đồng phục.

Trời không mưa.

Nhưng.

Jeong Jihoon không nói cho anh biết, đêm nay cậu tựa hồ nhìn thấy mây đen treo trên đầu mọi người, chỉ có tiếng dao nĩa leng keng, cùng một trận mưa lặng lẽ rơi trong nhà hàng ở 50 vĩ độ Bắc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn từng đôi mắt đọng lại những giọt nước trong suốt không cam lòng, lúc này mới nhận ra khoang mũi của mình đang nghẹn lại, cuối cùng cậu cũng cảm thấy khó chịu.

Cậu cũng không nói gì, phát hiện một bên vai có một mảng nhỏ đã ướt, như thể trời đang mưa vậy.

Sau khi uống rượu, Choi Hyeonjoon cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh nằm trên chiếc giường mềm mại của khách sạn, xoay người ôm gối, lặng lẽ cuộn tròn thành quả bóng ngủ thiếp đi. Jeong Jihoon im lặng nhìn một lúc rồi cũng chui vào chăn nghỉ ngơi.

Bị đánh thức bởi tiếng sấm rền vào nửa đêm, Jeong Jihoon như bị cuốn vào sự thăng trầm mờ ảo giữa giấc mơ và thực tại, hoàn toàn mơ hồ, ý thức lướt qua phòng tập và có ai đó nói với cậu rằng cậu đã sai, hoàn toàn sai. Cậu hoảng sợ muốn chạy trốn, chưa kịp vùng vẫy đã bị đôi bàn tay lạnh lẽo nắm chặt vai.

Cậu chợt mở mắt ra, eo và bụng nặng trĩu, có người đang ngồi trên người cậu. Trong lúc nhất thời, trán cậu toát mồ hôi lạnh, Jeong Jihoon kinh ngạc há hốc mồm, như rơi vào cơn ác mộng, đang định bật đèn ngủ thì bị đôi tay đó chặn lại.

Một tia chớp lóe lên, nhờ chút ánh sáng ít ỏi ấy, cậu đã nhìn thấy Choi Hyeonjoon.

Choi Hyeonjoon ngồi trên eo cậu, hai tay ôm chặt vai cậu, Jeong Jihoon ngẩng đầu nhìn anh, bóng tối làm cậu mơ hồ chỉ có thể cảm nhận được Choi Hyeonjoon đang run rẩy, rất nhẹ.

...Jihoon. Giọng nói của Choi Hyeonjoon run rẫy như đang khóc. Anh hơi lạnh.

Bên ngoài dường như sắp mưa, ẩm ướt ngột ngạt, cửa sổ không đóng kín, khi tia sét đánh xuống lần nữa đã chiếu sáng căn phòng, cậu rốt cuộc đã nhìn rõ khuôn mặt Choi Hyeonjoon, vành mắt đỏ như bị dị ứng. Trông anh như một con thú nhỏ đang sợ hãi, hoảng loạn bám chặt lấy cậu như thể là cành cây cứu mạng cuối cùng trong tình thế đuối nước.

Jeong Jihoon chưa kịp phản ứng, anh đã cảm thấy Choi Hyeonjoon biến thành những dây leo lạnh lẽo, tay chân quấn lấy quanh cậu, bàn tay lạnh lẽo vội vàng chạm vào ngực, run rẩy không ngừng khi cởi bỏ đồng phục của Jeong Jihoon. Họ quá mệt mỏi khi quay về, không kịp thay đồ mà đã nằm xuống ngủ.

Đây là lần đầu tiên Jihoon nhìn thấy Hyeonjoon chủ động làm chuyện như vậy, cậu muốn từ chối anh, để anh bình tĩnh lại, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng bị chuyển động của anh làm cho cứng lên.

Anh kéo quần của Jeong Jihoon xuống và cởi hết quần áo trong giây lát, trông rất vội vã. Vừa rồi ma sát đã làm cho Jeong Jihoon hoàn toàn cương cứng, Choi Hyeonjoon dùng ngón tay vuốt nhẹ dương vật cậu qua hai lần, gần như không có màn dạo đầu gì mà tiến vào.

Vì không có dạo đầu nên khó cử động, Jeong Jihoon gần như cầu xin anh bình tĩnh, nhưng Choi Hyeonjoon dường như không nghe thấy, anh ấn vào ngực Jeong Jihoon, nghiến răng nghiến lợi giữ dương vật của cậu đưa vào trong. Miệng huyệt chỉ vừa tiếp nhận cự vật được một chút, thần kinh anh đã trắng xóa, Hyeonjoon đau đến chảy nước mắt, chóp mũi đỏ bừng, cảm giác đau đớn này chưa từng có.

Anh biết ơn sự đau đớn này, cảm giác tê dại này, khiến anh nhận ra rằng mình vẫn còn sống.

Jeong Jihoon không biết phải làm gì và gọi anh một lần nữa, cậu ôm anh nhẹ nhàng hôn, giọng anh thực ra có chút giống như đang khóc, ngực căng cứng và đau đớn. Hai tay cậu di chuyển từ bả vai gầy gò nhô ra của Choi Hyeonjoon đến thắt lưng của anh, sau đó dùng cả hai tay giữ chặt chân anh, ngăn cản anh tiếp tục chịu đựng cơn đau.

Không sao đâu, anh đã làm rất tốt. Jeong Jihoon thì thầm với anh.

Choi Hyeonjoon nghe xong sửng sốt, đột nhiên cắn môi, ngã gục trên vai Jeong Jihoon, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào và nức nở. Jeong Jihoon giật mình, ôm chặt lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng, nhẹ nhàng vuốt ve anh như một đứa trẻ, nhưng dù có an ủi thế nào đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì.

...Tôi đã mơ một giấc mơ từ rất lâu trước đây. Giọng nói của Choi Hyeonjoon run run và nức nở.

Những giọt nước trong suốt cuối cùng cũng rơi xuống.

Trước đây đã có lúc anh khóc rất nhiều. Khi đó, họ mặc đồng phục màu đỏ đen của Griffin và còn rất non nớt. Có lần sau một trận đấu, Jeong Jihoon quay trở lại phòng tập nhưng lại dừng lại ở cửa.

Trong phòng tập chỉ có huấn luyện viên và Choi Hyeonjoon. Huấn luyện viên mắng anh ấy, nói rằng anh đã thể hiện không tốt và tức giận khi xem lại trận đấu. Những giọt nước mắt trong suốt đọng lại trên đôi mắt của Hyeonjoon, mềm mại nhưng đắng cay, nhưng cuối cùng lại không rơi xuống.

Anh ấy không nhờ ai giúp đỡ mà chỉ trải qua giai đoạn khó khăn nhất một cách lặng lẽ và suôn sẻ.

Anh không biết nên diễn tả thời kỳ đó như thế nào, hỗn loạn vô cùng, dù cố gắng thế nào cũng chẳng có hiệu quả nhiều, anh mò mẫm khắp nơi như một con thú nhỏ mất phương hướng. Khi rời khỏi đội tuyển sau này, ký ức tưởng chừng như quý giá đó cuối cùng lại trở thành những vết sẹo đau đớn nhất của anh.

Jeong Jihoon đã chứng kiến toàn bộ quá trình đó, cậu biết Choi Hyeonjoon thiếu một lời thừa nhận, nhưng lại không biết nên an ủi anh như thế nào, dường như những lời nói đó quá nhạt nhẽo, cậu chỉ có thể luôn ở bên anh, đây là tất cả những gì cậu có thể làm.

Jeong Jihoon dỗ dành anh dừng lại, nhưng Choi Hyeonjoon bướng bỉnh lắc đầu, nhất quyết kiên trì. Cậu bị Choi Hyeonjoon quấn lấy đến mức nhịn không được mà đè anh xuống, vì sợ anh đau nên chỉ có thể từ từ rút dương vật ra, bắt đầu nới lỏng bằng những ngón tay trước.

Phải rất lâu, Choi Hyeonjoon mới thích nghi được, hậu huyệt khô khốc bắt đầu đầy nước chảy ra, trở nên mềm mại. Ngón tay của Jeong Jihoon cẩn thận vuốt ve từng tấc thịt, nhẹ nhàng cắn vào dái tai anh, hôn lên má anh một cách an ủi. 

Tiếng nhóp nhép của sự va chạm đặc biệt lớn vào đêm khuya, Choi Hyeonjoon sau khi nghe thấy thì cảm thấy xấu hổ không thể chịu nổi, anh thở hổn hển và vùi đầu vào trong hõm cổ của Jeong Jihoon, sau màn dạo đầu kéo dài, cuối cùng anh không thể kiềm chế được mở miệng nói Jeong Jihoon tiến vào.

Đợi đến khi cậu hoàn toàn chôn sâu vào người anh, cả hai thở hắt ra một cách nhẹ nhõm, Choi Hyeonjoon sờ lên bụng của mình, tư thế này làm dương vật của cậu tiến vào quá sâu, khiến anh có ảo giác như bị xuyên thủng, giống như chết đuối, một loại khoái cảm khó thở tràn ngập cơ thể... anh rốt cuộc có chút cảm giác thoát khỏi giấc mộng.

Jeong Jihoon khẽ động, vách thịt mềm mại ngoan ngoãn hút lấy cậu, chất lỏng từ nơi giao nhau chảy ra, làm vấy bẩn ga trải giường và bộ đồng phục được vứt tùy tiện tạo thành một mớ hỗn độn. Choi Hyeonjoon bị chấn động đến mức gần như không nói nên lời, khoái cảm do từ việc đâm rút mang lại quá nhiều, tích tụ ở bụng dưới, khiến anh không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ khe khẽ như một con mèo con.

Rượu hết lần này đến lần khác khuếch đại giác quan của anh, Choi Hyeonjoon cảm thấy khoái cảm lan ra dường như sắp nhấn chìm mình. Jeong Jihoon không chút do dự đẩy vào, gần như là một cú đâm tàn nhẫn, cậu chính xác chạm vào điểm nhạy cảm của anh, cảm giác tê dại buộc anh phải ngẩng cao cổ mà không kiềm chế được mà kêu lên, cả trên và dưới đều chảy nước, anh cảm thấy mình sắp chết trên chiếc giường này.

Jeong Jihoon ôm lấy vòng eo thon gọn của anh và rải những dấu hôn lên một bên cổ anh. Choi Hyeonjoon run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh, anh đưa tay chạm vào má Jihoon, vô tình chạm vào một mảng hơi ấm mặn chát.

Chỉ sau đó anh mới nhận ra rằng mình không phải là người duy nhất bị mắc mưa.

Anh không phải là người duy nhất vật lộn với cơn ác mộng trong những giờ phút gần như đau đớn đó. Khi bị sấm sét đánh thức, bờ vai anh nắm chặt cũng lạnh thấu xương.

Kết quả là nước mắt càng chảy ra dữ dội, Choi Hyeonjoon nức nở, tìm kiếm đôi môi của Jeong Jihoon, anh nhẹ nhàng hôn và liếm, giống như một con chim quay về tổ, cố gắng an ủi cậu.

Jeong Jihoon không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận rằng vào thời điểm kết quả trận đấu tối nay được định đoạt, ý thức của cậu trở nên trống rỗng, tương lai u ám và cô đơn, cậu giãy giụa trong giấc mơ, và cuối cùng được nhẹ nhõm khi bị Choi Hyeonjoon đánh thức.

Cậu ra vào nhanh hơn, Choi Hyeonjoon cong người rên rỉ, giống như một vầng trăng khuyết, cuối cùng giọng nói đã khàn đi khi lên đỉnh. Khi Jeong Jihoon cuối cùng cũng xuất tinh, Choi Hyeonjoon mệt đến mức không nói được gì, mơ màng mở mắt và thở hổn hển.

Trong lúc nhất thời, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gió thổi, yên tĩnh không ai lên tiếng.


Một lúc sau, Jeong Jihoon nhẹ nhàng thì thầm.

Anh không sai, anh đã làm rất tốt và trong tương lai.

Anh sẽ làm tốt hơn trong tương lai.

Cũng như bao lần họ ủng hộ nhau, lần này cũng vậy. Những lời tiếc nuối mà cậu chưa từng nói ra cuối cùng cũng được bộc lộ vào một đêm mưa.

Choi Hyeonjoon cuối cùng cũng thả lỏng, lặng lẽ vùi khuôn mặt mềm mại vào vai Jeong Jihoon, chậm rãi, chậm rãi mỉm cười.

Anh ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn Jihoon, từ từ, từ từ, Jeong Jihoon đáp lại một cách âu yếm, họ không rơi nước mắt nữa, giống như hai con thú nhỏ đang liếm vết thương của nhau.

Cuối cùng mưa cũng rơi, cậu ôm anh chìm sâu vào giấc mơ, tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ, mọi thứ đều ướt át.

Và họ luôn chờ đợi cơn mưa tạnh.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro