ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Hyeonjoon hỏi Jeong Jihoon rằng nếu mặt trăng trở thành một bát nước và mọi người đều có thể uống một giọt từ nó. Khi đến lượt anh, có lẻ thậm chí anh sẽ không thể nhìn thấy sương mù.

Jeong Jihoon không biết liệu mặt trăng có thể trở thành bát nước hay không, ở Seoul rất ít khi thấy mặt trăng.

Khi Kim HyukKyu rời khỏi Jeong Jihoon, Jeong Jihoon đã trốn trong chăn và rơi rất nhiều nước mắt. Choi Hyeonjoon nghe thấy tiếng khóc thút thít của cậu, một cảnh tượng không thể diễn tả bằng lời.

Choi Hyeonjoon đang suy nghĩ bây giờ đi vệ sinh có làm cho người đi đường giữa xấu hổ hay không. Một lúc lâu sau, Choi Hyeonjoon cẩn thận rời khỏi giường.

"Anh, anh chưa ngủ à?"
"Ừm"

Đêm đó Jeong Jihoon như bị phù phép và không cần suy nghĩ nói: "Chúng ta làm tình đi."

Mọi tình yêu đều giống nhau. Choi Hyeonjoon nghĩ.

Một đợt nắng nóng đột ngột dâng cao và lan rộng, ngày càng cao hơn.

Trước khi yêu, anh dành đủ không gian cho sự cô đơn và lạnh lùng. Tiếng la hét trong đêm. Giống như có một lỗ hổng trong trái tim vậy.

Không thể lấp đầy. Người đến và đi.

Tình yêu đưa chúng ta bay xa.

Đầu mũi chạm vào chóp mũi. Đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào khuôn mặt trước.

Đôi môi trao nhau lời chào. Không cảm nhận được mùi vị, hơi thở trong khoang mũi nóng bừng.

Bàn tay lạnh lẽo của Jeong Jihoon dính chặt vào làn da trắng trẻo của Choi Hyeonjoon. Trong đêm tối, không ai có thể phân biệt được đâu là mê hoặc đâu là dục vọng. Khi cậu tiến vào, đôi mắt Choi Hyeonjoon đỏ hoe vì dục vọng, không còn là màn trời đen yên tĩnh nữa.

Jeong Jihoon thích Choi Hyeonjoon như thế này. Bản chất xấu xa của con người đã lộ ra. Cậu yêu những run rẩy trên làn da của anh và trái tim đập nhanh bên dưới cậu.

Phải mô tả mối quan hệ của họ như thế nào? Choi Hyeonjoon. Ban đầu không được sinh ra từ cùng một gốc, nhưng chúng thực sự dường như được kết nối với nhau bởi các nhánh.

Sau đó, Jeong Jihoon yêu cầu Choi Hyeonjoon vẽ một con bướm trên tay. Buổi sáng, anh nhặt một con chuồn chuồn màu xanh đen đang hấp hối và thả nó bay đi vào buổi trưa. Trên cổ tay của anh có những đường gân màu xanh lam còn Jeong Jihoon có những đường gân màu tím, hình con chuồn chuồn thu nhỏ lại và Choi Hyeonjoon thích sử dụng màu xanh da trời khi vẽ. Jeong Jihoon cho rằng anh là Picasso đương đại, Choi Hyeonjoon vốn đã có tài năng.

Choi Hyeonjoon là một người bạn giường rất tốt, anh sẽ không yêu cầu cậu phải hiểu anh ấy. Anh sẽ dễ dàng tin vào những năm tháng, thậm chí là các mùa cứ dần trôi đều là vận mệnh. Thứ không thể thay đổi đó, bình tĩnh và kiêu ngạo ở trước mặt chờ đợi để gặp bạn, mạnh mẽ hơn nhiều so với cảm xúc.

Anh và Jeong Jihoon ở bên nhau, chia ly và đoàn tụ, mỗi lần như một tấm vải được khâu lại. Lần tới Choi Hyeonjoon hy vọng rằng anh sẽ không cắt đứt những sợi chỉ đã đan xen vào cuộc sống của Jeong Jihoon.

Khi cậu và Choi Hyeonjoon rời xa nhau, Jeong Jihoon mơ thấy Choi Hyeonjoon chết, nói rằng Choi Hyeonjoon không xứng để trở thành một người bạn và không được coi là người yêu. Anh là nàng thơ của Jeong Jihoon, là một người rất quan trọng với cậu và là người duy nhất không thể dễ dàng chết ngay cả trong giấc mơ. Jeong Jihoon gọi điện thoại. "Jihoon có chuyện gì không?" - Choi Hyeonjoon chắc cảm thấy bối rối khi nhận điện thoại của cậu vào lúc 6 giờ sáng. "Không có gì cả. Chúc Hyeonjoonie ngủ ngon."

Jeong Jihoon thích đánh rank với các cô gái. Mỗi khi Choi Hyeonjoon đi ngang qua chỗ ngồi của cạu đều sẽ nghe thấy giọng nói ngọt ngào phát ra từ tai nghe, rõ ràng Seoul trời đang là mùa xuân nhưng lạnh lẽo như mùa đông sâu thẳm. Anh cảm thấy như có một quả mận xanh kẹt trong lồng ngực, mỗi lần hít một hơi là toàn thân đều chua chát. Jeong Jihoon ấn vào xương sườn và cột sống của mình, cậu thật sự muốn biến thành một tờ giấy.

Jeong Jihoon là một đứa trẻ hư, luôn bộc lộ những điểm yếu của mình và nói với đối phương: "Nhìn xem, tôi đã là một người xấu như vậy rồi". Khi họ không thể chịu đựng được nữa, cậu sẽ nói với thái độ vô trách nhiệm như cũ: "Này, vậy là lỗi do cậu rồi."

Trong đêm chiến thắng, Jeong Jihoon tựa đầu vào vai Choi Hyeonjoon và nói: "Anh thích em nhiều hơn chút nữa thì tốt biết mấy." Choi Hyeonjoon lại rơi vào tình yêu trong mùa hè một cách ngớ ngẩn: "Ồ không, bởi vì Jihoon không có yêu anh nhiều như thế." Không ai có thể nhìn thấy tình yêu và nước mắt của Choi Hyeonjoon.

Sau này cậu phát hiện ra rằng nước mắt của Choi Hyeonjoon đã rơi rất nhiều. Jeong Jihoon đôi khi tự hỏi làm sao một người có thể khóc vì nhiều điều nhỏ nhặt như vậy, khóc như một con thỏ. Thảo nào anh ấy, giống như con thỏ nhỏ, dường như luôn có vô số điều để nói và có vô số giọt nước mắt để rơi.

Đôi mắt của Choi Hyeonjoon giống như sương mù của Paris, và khiến cho Jeong Jihoon lạc lối.

Choi Hyeonjoon và Jeong Jihoon đã xem "La La Land", bộ phim yêu thích của Choi Hyeonjoon, nhưng Jeong Jihoon đã ngủ gật. Anh không đánh thức Jeong Jihoon, nếu mọi thứ chỉ dừng lại ở đêm nay thì tốt biết mấy. Bộ phim kết thúc.

Choi Hyeonjoon hỏi: "Em có biết phim nói về điều gì không?" Jeong Jihoon không nói gì, khi không gian gần như trở nên tĩnh lặng, Jeong Jihoon hôn lên môi Choi Hyeonjoon, cậu nói rằng đây chính là điều bộ phim đang nói đến. Ánh đèn của rạp chiếu phim chậm rãi ngập ngừng leo lên bức tường kính bên trong, rồi lần lượt tỏa ra, hòa vào màn đêm, như những ngọn nến sáng trong bóng tối.

Cho đến nhiều năm sau, không biết đã ra mắt bao nhiêu bộ phim nhưng nụ hôn của Jeong Jihoon vẫn dễ dàng đưa anh trở lại buổi sáng năm 22 tuổi.

Đi trên đường, Choi Hyeonjoon cam chịu số phận và thừa nhận rằng Jeong Jihoon đã từng ghé thăm cuộc đời của anh vào lúc anh chìm vào trong bóng tối, vào ban đêm ở Seoul, chỉ với một ánh mắt. Hơi ấm còn sót lại giữa đôi môi đã không còn từ lâu.

Jeong Jihoon không chiếm một phần lớn trong cuộc đời của Choi Hyeonjoon, nhưng cậu mang theo sự đen tối của thời gian, sự rực rỡ của ánh sáng, mỗi lời về cậu đều rất quan trọng, cậu như là cơn gió tươi mát nhất từng thổi qua trong tuổi trẻ của anh.

Choi Hyeonjoon cùng bạn bè đi Nhật Bản, điều này khiến cho Jeong Jihoon cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Ngày hôm đó, tay của Jeong Jihoon ôm chặt lấy eo Choi Hyeonjoon, giọng nói rất gần nơi vành tai, mỗi lời nói đều giống như một sự nịnh nọt. Ánh trăng dịu dàng đến mức Choi Hyeonjoon thực sự đã bị mê hoặc, giống như giọng hát nữ thần, xuyên qua vùng biển bí ẩn trong trái tim của Choi Hyeonjoon.

Vào những ngày Choi Hyeonjoon rời đi, lần đầu tiên Jeong Jihoon cảm thấy kỳ nghĩ trôi qua thật khó khăn, cậu không còn đánh rank với các cô gái nữa, cùng gia đình đi dạo ở trung tâm thương mại và xem những tấm áp phích quảng cáo bộ phim với đạo diễn nước ngoài có những cái tên khó hiểu, nam nữ chính trên bức ảnh nhìn nhau bên bờ sông đầy mây, toát lên một chút lãng mạn giả tạo. Nhưng Jeong Jihoon đột nhiên muốn xem nó cùng Choi Hyeonjoon.

Jeong Jihoon đi ra ban công để xem pháo hoa. Ngớ ngẩn và ấm áp. Mùi khói nồng nặc khiến cậu phải trở về phòng ngủ. Ngày hôm sau phải ăn món mì kỳ lạ do mẹ làm, rồi gặp họ hàng rồi lang thang ở van công. Còn hôm nay, khi mở mắt đã đến giữa trưa, nghĩ đến Choi Hyeonjoon, cậu cảm thấy nước mắt mình bị làn khói bao bọc trong pháo hoa làm cho rơi. Giống như lúc đó nghĩ rằng cậu không khóc vì cậu chưa yêu anh đủ nhiều.

Mẹ bảo với cậu.

Phải yêu tính cách của anh trước, trước khi yêu khí chất mềm mại như ngày nắng trong xanh mà cậu phơi chăn.

Lần đầu tiên phải lòng mưa và sóng dữ. Lần đầu tiên yêu thích độ ẩm và sương mù.

Khi anh đang tranh cãi, trên vết tím đậm dưới mắt anh vẫn có dấu vết của cơn mưa nhỏ. Lông mày như là đám mây đen, không biết khi trời sẽ sáng.

Vì vậy, cậu sợ nếu anh nhăn mày, nước mắt sẽ rơi xuống những nếp nhăn dưới mắt, rơi xuống môi. Đôi môi khô lại trở nên ẩm ướt.

Cậu thích Choi Hyeonjoon sau khi suy xét lại. Sự nhận ra muộn màng.

Jeong Jihoon nhìn tin nhắn kakaotalk vẫn chưa trả lời, ôi, sao Choi Hyeonjoon không gửi tin nhắn cho cậu?

"Anh ơi, sao anh không trả lời tin nhắn của em?" - Thông báo từ kakaotalk vang lên như lời tuyên báo rằng Jeong Jihoon đang bị cuốn vào cuộc tình.

"Xin lỗi Jihoonie, anh đang ăn."

Điều mà Jeong Jihoon không nói ra chính là hãy quay về nhanh chóng.

Khi trở về ký túc xá, cậu nghe thấy AD nhỏ của đội nói: "Anh Hyeonjoon thật may mắn khi được đến Nhật Bản cùng các bạn cùng lớp. Không biết hoa tình yêu có sắp nở hay không?". Người đi đường nhìn khuuon mặt trầm trồ của em út mà ủ rũ về phòng.

Khi Choi Hyeonjoon quay lại, anh chỉ ngửi thấy có mùi thuốc lá vị bạc hà Marlboros. và bóng lưng của Jeong Jihoon quay lại với anh.

Choi Hyeonjoon vẫn chưa đoán ra được tại sao Jeong Jihoon lại có tâm trạng thất thường như vậy nên ngập ngừng thăm dò. Jeong Jihoon nói rằng sau này cậu sẽ nói cho anh biết về việc cậu sẽ đi ra ngoài với ai. Choi Hyeonjoon chỉ cảm thấy bối rối không hiểu.

Không phải là người yêu, tự nhiên không nên có những hành động như vậy.

Vì thế Choi Hyeonjoon giữ im lặng.

"Jeong Jihoon, em đã vượt quá giới hạn rồi."

Choi Hyeonjoon đã chứng kiến ​​​​Jeong Jihoon ôm Kim HyukKyu và  cùng đánh rank với các cô gái.

Không thể vượt qua rào cản đó, từ đầu đến cuối.

Trong lòng có những vết loét, uống thuốc cũng không khỏi, khi trời mưa sẽ đau râm ran, khiến thần kinh nhức nhối. Khi bắt đầu viết thì không có gì xúc động, nhưng sau khi viết xong, nỗi đau tuôn trào trong từng câu chữ như muốn nhấn chìm Choi Hyeonjoon.

Những ký ức về những chuyến lang thang đáng ghét đó bị bỏ lại trong ngăn kéo rỉ sét và mốc meo, khi lấy ra thì đã mục nát. Choi Hyeonjoon trải qua mùa mưa trong mấy năm, từng năm mong mưa tạnh, từng tháng đắm chìm.

Sợ quên đi những khoảnh khắc nào đó, nhưng khi nhớ lại, những mùi hương và những ánh mắt ấy.

Sợ vẫn còn ướt mắt khi nghĩ đến. Anh sợ những cánh đồng bạt ngàn của đầu thu, sợ những con ngựa vằn thẳng tắp và sắc nét, sợ tất cả những con người và đồ vật nguệch ngoạc, đổ nát, cũ kỹ liên quan đến cậu. Dù nhỏ nhặt như chiếc lược gỗ trên bàn, hộp bánh trung thu, dầu xoa và chiếc quạt lá đuôi mèo nhỏ. Đôi khi bạn chỉ là một cái bóng mơ hồ ở trong tâm trí anh, đôi khi lại chi tiết đến như vậy.

Đừng yêu Jeong Jihoon.

Yêu Jeong Jihoon rất mệt mỏi.

Nhiều năm trước, anh có chút oán trách vì sao Jeong Jihoon không thích anh, Jeong Jihoon không trả lời, hai người cứ như thế im lặng ngồi bên nhau. Đạt được điều mình mong muốn là điều đáng mừng, nhưng hầu hết mọi thứ trên đời này đều tan vỡ, thiếu sót, không trọn vẹn, trắng tay. Chỉ là có chút tiếc nuối, vừa phải.

Làm bạn thì chưa đủ phù hợp, làm người yêu thì chưa đủ thoải mái, nên mối quan hệ quá mơ hồ, họ giả vờ không hiểu ẩn ý, nếu không mỗi lần vạch trần sẽ là một khoảng cách kéo dài. Choi Hyeonjoon ơi, mày hiểu mà, hãy tránh xa ra.

Thật nhàm chán, Choi Hyeonjoon cũng không định nói thêm gì nữa, rèm cửa chưa kéo, ánh trăng vô tình rơi trên sàn nhà.

"Em thích anh Choi Hyeonjoon."

"Anh à, hẹn hò với em nhé."

"Được."

Dù có bao nhiêu năm trôi qua, hoi Hyeonjoon vẫn sẵn sàng phạm lại sai lầm tương tự.

Trong thời gian của kỳ nghỉ, Jeong Jihoon rất muốn gọi điện thoại, tuy nhiên, qua chiếc điện thoại, Jeong Jihoon chỉ có thể nhấn nhá vào đuôi của từng lời nói để nó nâng lên hoặc uốn cong một cách hoàn hảo, để Choi Hyeonjoon hiểu được tâm trạng của cậu, lúc này đây cũng bị Choi Hyeonjoon tác động, khiến anh cảm thấy vui vẻ như thường lệ, giống như việc giữ lại ánh sáng cuối cùng trong lò sưởi.

Hoặc khi nhắn "Em yêu anh" bằng bảng chữ cái tiếng Trung, cậu luôn phải mất nhiều công sức để thêm một số tính từ để Choi Hyeonjoon hiểu được sức nặng của nó. Ngay cả những từ ngữ cũng được đính kim cương, dát vàng trong những ngày họ không thể nhìn thấy nhau.

Jeong Jihoon tìm thấy được những lá thư từ khi cậu mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, hầu hết các chữ cái và nội dung khác đều mờ nhạt, ngoại trừ câu kết thúc không bị mờ: "Hy vọng em có thể đưa anh đến chạm vào chiếc cúp đó càng sớm càng tốt, và đừng để thể xác lẫn tinh thần anh tiếp tục lang thang như thế này". Thực ra người đó đã xuất hiện từ rất sớm.

Đắm chìm trong bãi lầy năm 19 tuổi của nhau, cả hai đều chết đuối ở đó.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro