ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jeong Jihoon quay lại máy tính với một túi pocky nhỏ mà cậu đã vất vả kiếm được, thời gian đếm ngược chỉ còn lại năm giây, cậu vội vàng khóa Akali, vừa quan sát đội hình vừa mở túi bánh bằng răng của mình.

Cậu dùng lực quá mạnh, chiếc răng nanh sắc nhọn trượt vào môi để lại một vết rách nhỏ. Jeong Jihoon rít lên một tiếng và dùng tay chạm nhẹ hai cái, cảm giác đau nhức và mùi vị của máu truyền đến.

Cậu dường như thiếu kiên nhẫn trong mọi việc cậu làm vào ngày hôm nay. Jeong Jihoon cúi đầu dùng đầu răng lấy ra một chiếc bánh quy đưa vào miệng, mỗi lần cắn một miếng, vụn bánh đều rơi vãi vào các khe hở trên bàn phím.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Jeong Jihoon giơ chiếc túi nhỏ lên trên đầu và lắc nó hai lần, phát ra âm thanh giòn giã. Tiếng bước chân dừng lại một chút, vài giây sau, người đó mới ngập ngừng nói: "Không được, Jihoon, anh không ăn được đồ ngọt quá đâu."

Choi Hyeonjoon tựa hồ còn có chuyện muốn nói, Jeong Jihoon quay đầu nhìn anh, anh như đứa nhỏ, ánh mắt rụt rè, một lúc lâu mới lấy tay xoa xoa gò má phồng lên của mình, chậm rãi nói nhỏ: "Anh không cần phải như vậy, em không tức giận đâu."

Jeong Jihoon trả lời, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt lạnh lùng, nhìn khuôn mặt và đôi mắt tròn xoe của anh, như muốn khám phá ra một chút dấu vết trưởng thành từ vẻ ngoài ngây thơ nhưng cũng rất yêu nghiệt này. Jeong Jihoon đôi khi không hiểu tại sao lại có người có thể trông mềm mại như vậy, giống như thời kỳ trưởng thành dài đằng đẵng chán chường đã bốc hơi, tinh thần ngây thơ còn lại bị bao bọc vào bên trong cơ thể mảnh mai này, trở thành sự chậm hiểu không đáng kể, khiến Jeong Jihoon gần như phát điên.

Cậu không nói gì và thông báo vang lên báo hiệu trò chơi bắt đầu buộc cậu phải quay lại chiếc ghế xoay và tiếp tục đánh rank. Cậu đãng trí, bấm sai kỹ năng khi giao tranh, tức giận đến mức cắn mạnh vào môi dưới, răng nanh đâm vào vết thương không khác gì rắc muối vào vết thương chưa lành. Khi đó Jeong Jihoon mới cảm thấy đau, sau đó cậu mới nhận ra rằng sự nóng nảy và khó chịu của mình có lẽ không phải là không có lý do, giống như cảm giác đau không chỉ đến từ môi.

Trở lại ký túc xá đã quá nửa đêm, khi Jeong Jihoon đóng cửa lại thì mới nhận ra Choi Hyeonjoon đã ngủ. Cậu nheo mắt trong bóng tối và nhìn thấy một cục tròn phồng lên trên giường bên cạnh, giống như một cái kén run rẩy và im lặng, anh không quan tâm rằng có một con mèo đã xâm nhập vào lãnh thổ của mình.

"...Anh đã ngủ chưa?"

Cơ thể to lớn không trả lời cậu, Jeong Jihoon cũng không khó chịu, cậu đưa tay tìm kiếm dưới chăn. Tay cậu lạnh như vậy, nhưng anh của cậu lại rất ấm, Jeong Jihoon cẩn thận mò mẫm hồi lâu mới tìm được góc áo mỏng manh, ngón tay trơn trượt như biến thành con rắn trườn vào lồng ngực của Choi Hyeonjoon làm tổ, cậu dùng ngón tay gãy nhẹ một cách ác ý điểm hồng trên ngực của Choi Hyeonjoon, nơi vẫn còn dấu vết của lần ân ái tối qua, vết thương chưa lành đã bị móng vuốt sắc bén của mèo nắm giữ.

Choi Hyeonjoon vừa đau vừa sướng, anh đang thở hổn hển dưới tấm chăn dày, sắp bị ngạt thở trong cái kén lụa do chính mình tạo ra, cuối cùng anh không nhịn được mà thò đầu ra để thở, sau đó nắm chặt bàn tay lạnh giá của Jeong Jihoon, do dự hồi lâu mới đặt bàn tay đó lên cái bụng mềm mại và ấm áp của mình.

Jeong Jihoon biết rằng anh sẽ không trách cậu đã gây rắc rối mà chỉ chấp nhận cảm xúc của cậu một cách nhẹ nhàng. Cậu sẽ không bao giờ là người tình đáng tin cậy, mối quan hệ của họ là bí mật trên chiếc giường trắng, nhưng cũng ngầm giới hạn ở mức này. Sau khi xuống giường, Jeong Jihoon sẽ thành thật gọi anh là anh, bất kể anh có quyến rũ đến đâu, cậu định nghĩa đó là sự quan tâm, chăm sóc của đồng nghiệp. Cậu thực sự ghét sự thờ ơ của Choi Hyeonjoon, thà bị anh đánh mắng, cãi vã như đôi tình nhân, còn hơn Choi Hyeonjoon lớn hơn cậu một tuổi sống như vũng nước ấm, bất kể có làm phiền hay chọc giận anh như thế nào cũng sẽ được bao dung một cách dịu dàng, những lời nói ngọt ngào nhất cũng sẽ bị anh đánh giá một cách lạnh lùng, một câu "đừng làm phiền" có thể khiến anh chìm vào sự im lặng đến chết.

Hai người không nói gì một lúc, nhưng nhiệt độ càng lúc càng nóng lên, lúc này tay của con mèo mới có chút nhiệt độ cơ thể của người bình thường. Jeong Jihoon mím môi, ủ rũ tức giận, đôi bàn tay bồn chồn không khỏi nhéo khắp nơi, móng vuốt của cậu như đang mang ngọn lửa nhỏ, chỗ nào cậu chạm vào cũng khiến dấu vết cũ âm ỉ đau và để lại nhiều dấu vết mới. Choi Hyeonjoon không chịu nổi đau đớn, thở hắt một hơi, tùy tiện đẩy tay của Jeong Jihoon, vùng vẫy như con thỏ bị nhốt trong lòng bàn tay mèo.

Lúc này cậu bất mãn với sự phản kháng của Choi Hyeonjoon , ngọn lửa thiêu đốt trên đỉnh đầu khiến cậu choáng váng, tựa như bị mắc kẹt trong cái kén nóng bức của Choi Hyeonjoon. Cậu thô bạo lật chiếc chăn bông nặng trịch, luồng khí lạnh đột nhiên từ tứ phía xâm nhập vào chiếc áo sơ mi mỏng manh của Choi Hyeonjoon, khiến chú thỏ đáng thương phát ra một tiếng kêu trầm, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Jeong Jihoon ấn chặt, cả người anh nằm dưới bị kẹp chặt bởi vòng tay cậu, cơ thể không thể di chuyển.

Cậu khó chịu cắn vào bả vai gầy gò của anh trước, buộc anh phải thở ra một hơi đau đớn. Trên giường, Jeong Jihoon không có nhiều kiên nhẫn, chỉ tán tỉnh, đùa giỡn khi tâm trạng vui vẻ, lúc này cậu nóng nảy cởi bộ đồ ngủ của Choi Hyeonjoon, để lộ làn da trắng nõn gần như phát sáng. Trên đó vẫn còn dấu hôn từ những lần quan hệ trước, vết đỏ tím trải dài từ xương quai xanh xuống vùng bụng dưới. Đôi mắt của Jeong Jihoon trở nên nóng bừng, cậu háo hức vồ lấy và day cắn da anh như một kẻ săn mồi.

Choi Hyeonjoon cảm giác như sắp bị thiêu rụi, răng mèo sắc nhọn, từng dấu cắn như đâm thủng làn da mỏng manh của anh, buộc những vết thương nhỏ biến thành những vết rách lớn hơn, chảy ra chất lỏng nóng hổi, đặc quánh. Anh hít thở gấp gáp, ngửa cổ lên, hai tay vô tình luồn vào mái tóc mềm như nhung của Jeong Jihoon, dùng một chút lực đẩy cậu ra, nhưng giây tiếp theo, anh đã bị cậu táo bạo dùng một tay giữ chặt cả hai cổ tay thon gọn, ép chặt vào gối mềm mại.

Mèo béo vẫn day cắn khắp nơi, nhưng Choi Hyeonjoon không chịu nổi màn dạo đầu gần như tra tấn này, toàn thân như bị đốt trên lửa nóng, làn da mỏng manh không thể chịu đựng quá nhiều sự tra tấn như vậy, không kìm được run rẩy. Khi Jeong Jihoon đã đủ thỏa mãn, cuối cùng sẵn sàng dùng những ngón tay thon dài của mình để khám phá nơi hậu huyệt đã ẩm ướt, cậu phát hiện ra phía sau Choi Hyeonjoon đã ẩm ướt như một khu rừng nóng bức vừa trải qua mùa mưa, cậu gần như không tốn sức khi đút hai ngón tay vào và nghiền nát các nếp nhăn ở vách thịt chật hẹp.

Tiếng hét bị bóp nghẹt, nghẹn lại trong cổ họng. Choi Hyeonjoon cảm giác thần kinh căng thẳng, bàn tay đang chơi đùa làm loạn một cách tùy ý, khoái cảm từ xương cụt lan rộng, gần như là đang dập tắt ý thức vốn đã mỏng manh của anh. Anh khẽ rên rỉ, chân như phản xạ cọ xát trên ga trải giường, khi môi của Jeong Jihoon đến gần, anh vô thức liếm nhẹ những chiếc răng nanh sắc nhọn, thân mật như một người tình, nhưng lại vô tình va phải vết thương trên đôi môi mỏng đó.

Vẫn cảm thấy đau đớn, Jeong Jihoon lại nghĩ đến Pocky bị từ chối, cơn đau lan từ môi đến ngực, biến thành luồng hơi lạnh phả ra gần như làm tê cóng hơi thở nóng bỏng của Choi Hyeonjoon.

Những ngón tay của Jeong Jihoon lướt quanh trong hoa huyệt chật hẹp, uốn cong rồi lại duỗi ra, Choi Hyeonjoon toàn thân run rẩy, khi cậu ấn vào mảnh thịt mềm mại gồ lên, anh gần như thở hổn hển, lắc đầu hỗn loạn gọi tên Jeong Jihoon, chất lỏng trắng đục chảy ra ga giường như một mớ hỗn độn.

Khi cậu rút tay ra, để dương vật của mình từ từ tiến vào, Choi Hyeonjoon nóng đến mức có thể làm mặt băng tan chảy, bụng dưới bị kéo căng như dây đàn, nếu chọc vào có thể đứt ngay. Jeong Jihoon không thương tiếc mà điên cuồng xiên xỏ, đưa tay bóp nhẹ cổ anh. Choi Hyeonjoon vì hành động này mà mất tiếng, thậm chí không thở được, khoái cảm từ thắt lưng lên đến đỉnh đầu như làm anh mê manh, trước mắt lóe lên một vầng bạch quang vụn vỡ, biến ý thức mơ hồ của anh thành một vùng sương mù. Câu cầu xin thương xót bị vỡ thành từng mảnh, nhưng tên cậu lại được hét lên trọn vẹn, Jeong Jihoon, Jeong Jihoon, giống như một người chết đuối đang cố tóm lấy cành cây cứu mạng cuối cùng.

Anh không hiểu Jeong Jihoon tại sao lại tức giận như vậy, cũng như anh không hiểu tại sao Jeong Jihoon lại phải tìm lời giải thích cho mối quan hệ của họ, biến thành một đứa trẻ cứng đầu đòi kẹo, biến sự chiều chuộng của anh thành con át chủ bài. Đôi khi anh không muốn mệt mỏi như vậy, nhưng người bị mắc kẹt trong tình yêu luôn thông minh và ngu ngốc, anh khéo léo che giấu mọi biểu hiện của tình yêu, nghĩ rằng không bắt đầu sa vào thì sẽ không có thất vọng, nghĩ rằng nhẹ nhàng chấp nhận mới có thể khiến con mèo vui vẻ, nhưng anh không biết rằng lời tỏ tình của mèo béo không phải là hành động ngẫu hứng trên giường, dù có khoái cảm thể nào cũng không thể ép buộc cậu nói những lời không chân thành và Jeong Jihoon cũng không muốn chỉ duy trì mối quan hệ bạn tình bình thường với anh.

Jeong Jihoon thả bàn tay đang bóp cổ anh ra, thay vào đó tay cậu đan vào những ngón tay mảnh mai của Choi Hyeonjoon siết chặt chúng lại. Mắt cá chân của họ chạm vào nhau làm Jeong Jihoon cảm thấy đau đớn, cậu tự hỏi liệu một cổ tay sắc bén như vậy có cắt xuyên qua làn da mỏng manh của mình hay không. Nếu xương có thể biến thành lưỡi dao, cậu thậm chí sẽ dùng xương sườn để cắt ra trái tim mình trao cho Choi Hyeonjoon, để cho tên ngốc nghếch chậm chạp này thấy cậu yêu anh ấy đến mức nào và tại sao anh không bao giờ tin vào điều đó.

Cậu nghiến răng nghiền nát hoa huyệt mềm mại của Choi Hyeonjoon, rút ​​toàn bộ dương vật của mình ra rồi đâm mạnh vào, mỗi lần đều chạm vào điểm nhạy cảm gồ lên của Choi Hyeonjoon, vách thịt mềm mại chỉ có thể mặc sức cậu quấy phá, bao bọc lấy dương vật nóng bỏng. Choi Hyeonjoon bị cậu hành đến mức thở hổn hển, rên rỉ liên tục, khoái cảm chồng chất đến mức gần như trở thành sự tra tấn đau đớn, anh nghẹn ngào rơi nước mắt, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn, như thể có một trận mưa lớn.

Sức mạnh của đôi tay mèo khiến anh run rẩy, bàn tay thon dài kéo đôi chân dài trắng nõn của anh gác lên vai, giống như đang giữ lại hai vầng trăng lưỡi liềm. Đôi mắt của Jeong Jihoon nóng bỏng, miệng không ngừng hôn và day cắn đùi trong của anh, dấu răng từng vết một rơi vào các nhánh mạch theo dòng máu chảy ngược về trái tim đang đập của anh. Choi Hyeonjoon bị làm đến mức run rẩy kịch liệt dưới thân cậu, hai chân run như muốn gãy, va phải răng nanh mèo khiến anh đau đớn và co quắp, muốn lùi lại nhưng lại vô thức siết chặt dương vật nóng bỏng đó. Khoái cảm cùng đau đớn đánh vào dây thần kinh yếu ớt, anh chỉ có thể theo phản xạ siết chặt dương vật mang lại cho cậu khoái cảm bất ngờ. Jeong Jihoon đang thở hổn hển vì bất ngờ bị siết chặt, cậu ấn chặt vào eo của Choi Hyeonjoon, đẩy mạnh vào bên trong, khuấy đảo từng cơ quan nội tạng bên trong.

Choi Hyeonjoon thút thít nói không, không cần nữa, lè lưỡi thở ra, thân thể căng ra như vầng trăng ngược trên giường, phía dưới quá trướng, phía trên lại trống rỗng khiến anh sợ hãi. Khó khăn choàng dậy tìm chút hơi ấm, muốn ôm cổ Jeong Jihoon nhưng lại bị bàn tay còn lại của cậu đẩy xuống. Choi Hyeonjoon không thể tin nổi rên nhẹ lên, anh bị dương vật điên cuồng xiên xỏ làm cho thần trí mơ hồ, hoa huyệt mềm mại như một quả bóng nước bị thủng, ướt át, trơn trượt hút chặt lấy tinh khí to lớn.

Không chịu nổi đau đớn, không được ôm và cảm thấy vô cùng tổn thương, đây đều là những tật xấu mà Jeong Jihoon đã quen làm. Choi Hyeonjoon rốt cuộc nhịn không được mà nghẹn giọng mắng cậu, bảo cậu xuống giường. Anh thực sự mệt mỏi khi phải chịu đựng cơn tức giận không thể giải thích được của Jeong Jihoon, có lẽ anh quá ngốc để hiểu em trai mình, người kém anh một tuổi đang nghĩ gì. Anh có thể chịu đựng được con mèo cướp bóc và quấy phá trên người mình, nhưng không thể chấp nhận việc bị từ chối ôm.

Anh tưởng Jeong Jihoon sẽ tức giận nên sau khi mắng xong, anh nhắm mắt lại, quay đầu đi, giống như một người đang đợi phán quyết, nhưng không ngờ rằng anh không nhận được cơn bão dữ dội như đã tưởng tượng. Bàn tay đẫm mồ hôi của con mèo vươn ra ôm lấy vòng eo gầy gò của anh, sau đó đột nhiên bế anh lên, ôm anh vào lòng.

Quá sâu. Choi Hyeonjoon bị buộc phải phát ra một tiếng kêu mơ hồ, cổ ngửa ra sau thành hình vòng cung khiến người ta đỏ mắt ghen tị, dấu hôn trên cổ rực rỡ như những đóa hoa chảy máu. Jeong Jihoon liếm nhẹ yết hầu của anh và lẩm bẩm gọi tên anh, Choi Hyeonjoon, Hyeonjoonie. Con mèo dùng hết sức đẩy lên, đâm vào đường hầm chật hẹp, đồng thời dùng tay bóp chặt cặp mông tròn trịa của Choi Hyeonjoon, để lại những vết hằn chói mắt.

"Anh, xin hãy đối xử tàn nhẫn với em một chút đi... Dù là tức giận với em, hay là cố tình gây rối, xin anh hãy cho em một chút phản ứng."

Nước mắt của Choi Hyeonjoon rơi như mưa rào, trên dưới đều ướt nhẹp, anh hoàn toàn không biết nên lo lắng về phía nào trước. Thỏ ngốc lúc này rốt cục tỉnh táo lại, anh dùng tay bám lấy tấm lưng to lớn trần trụi của Jeong Jihoon, vết cào dài giống như những dòng thơ Sonnet, đá chân và thút thít: "Đừng bắt nạt anh, đừng bắt nạt anh nữa." Anh lặp lại câu nói đó và mắng cậu là "Tên khốn...", một mặt khóc đến mơ hồ, một mặt vô thức siết chặt hoa huyệt bên dưới..

Khi anh nói điều gì đó, mèo con nhẹ nhàng hôn anh, nước mắt chảy ra cũng được mèo con liếm sạch sẽ, hài lòng vuốt ve lưng anh lên xuống, nụ hôn đi từ má đến dái tai, hôn rất nghiêm túc và dịu dàng. . . Choi Hyeonjoon nức nở nhớ lại Pocky bị từ chối, chợt cảm thấy thật đáng tiếc, nghĩ đến vết thương trên môi con mèo, anh lại thấy đau lòng, đắn đo hồi lâu, anh ôm lấy mặt mèo con và nhìn nó thật kỹ.

Jeong Jihoon cụp mi xuống, lúc này thật sự trông giống như một con mèo có đuôi, Choi Hyeonjoon mềm lòng đến mức không nói nổi cũng không chửi được, vén phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi sang một bên, đưa đầu lưỡi ra một chút để từ từ liếm vết thương nhỏ đó.

Đây là những vết thương anh có thể nhìn thấy, Choi Hyeonjoon nghĩ thầm, nhưng còn những vết thương anh không nhìn thấy thì sao? Có rất nhiều vết thương vô hình, mèo con phải tự mình liếm, tự mình chữa lành. Phải chăng mỗi lần anh từ chối, mỗi lần anh bao dung, mỗi lần anh chậm rãi im lặng thì anh sẽ rạch một vết thương sâu đến xương trên người Jeong Jihoon. Sau đó anh mới nhận ra rằng điều mà Jeong Jihoon mong muốn có thể không phải là sự dịu dàng như dìm mình trong đầm lầy. Cậu muốn làm tình, làm loạn một cách vô lý, đóng cửa và ân ái không ngừng nghỉ trên giường, anh muốn trở thành người yêu anh, chứ không phải là một viên đá vô vị, không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào và chìm vào hồ nước ấm của chính mình.

Cuối cùng khi cậu xuất tinh vào bên trong anh, Choi Hyeonjoon ôm chặt lấy mèo con, Jeong Jihoon nhìn lên trong bóng tối, đôi mắt cậu được ánh trăng xuyên qua từ khe rèm chiếu sáng rực rỡ như viên thủy tinh vô cơ. Choi Hyeonjoon ngẩng đầu hôn lên đôi mắt sáng nóng bỏng, sau đó hôn lên đôi môi mang vết thương, cuối cùng phá vỡ bức tường tự cho mình là đúng trong lòng, tha thứ cho tình yêu quá nồng nhiệt của đứa trẻ.

Anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ chiếc pocky do mèo con đưa cho nữa, Choi Hyeonjoon ôm chặt vai Jeong Jihoon, mắt nhíu lại cảm thấy buồn ngủ. Nếu có thể, hãy cứ làm người yêu ngu ngốc của cậu.

"Tuyển thủ Chovy luôn nói rằng khi nhìn thấy Doran, anh sẽ khiến cậu ấy cười. Cậu nghĩ sao về điều này?"

"...Nếu em ấy vui khi nhìn thấy mình thì mình cũng sẽ rất hạnh phúc."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro