ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary 

Một ngày nào đó anh sẽ hiểu rằng những thứ biến mất đều có lý do của chúng, những thứ cần phải mất đi như những chiếc ly, kem đánh răng bạc hà, những chiếc đồng hồ bụi bặm mà anh mang đi đều là để chuẩn bị cho một thời điểm nào đó.

----------

Khi Jeong Jihoon nhận được tin, bữa tiệc mừng mới đi được nửa chặng đường. Son Siwoo bước lên ghế vừa hát, vừa khóc, vừa hú hét. Jeong Jihoon nghe thấy điện thoại rung nên nhích sang một bên để lấy nhưng Son Siwoo đã tóm lấy cậu.

"Anh say rồi." Jeong Jihoon cố gắng kéo Son Siwoo xuống, nhưng người đàn ông đó như chú chuột túi bám vào người cậu, bất động và trịnh trọng tuyên bố: "Anh không say."

"Người say sẽ không nói mình say."

Jeong Jihoon vùng vẫy để thoát ra khỏi sự kìm kẹp, "...làm ơn, anh có thể ngồi lại đàng hoàng không." Son Siwoo không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn muốn cướp điện thoại của Jeong Jihoon. Sự thật đã chứng minh rằng không thể lý luận với người say rượu, Jeong Jihoon thề sẽ bảo vệ quyền riêng tư của mình, nhưng sức mạnh của người say rượu lại vô cùng mạnh mẽ. Sau vài cố gắng vô ích, Jihoon suy nghĩ muốn xin cứu viện từ bên ngoài, ai ngờ chiếc điện thoại bắt đầu rung liên tục. Đó là một lời nhắc nhở cuộc gọi.

Jeong Jihoon dùng một tay đỡ mặt Son Siwoo và dùng tay kia vuốt màn hình, thậm chí chưa kịp nhìn thấy ai gọi đã nhấc máy. Tiếng gió nhè nhẹ phát ra từ loa, Jeong Jihoon gọi vài tiếng, nhưng đối phương không có phản ứng gì, hơi thở rất nhẹ mơ hồ hòa quyện với âm thanh ồn ào trong quán rượu. Jeong Jihoon đã hết kiên nhẫn và cậu đã tắt điện thoại.

Trên màn hình hiển thị một cái tên gần như xa lạ, chính là Choi Hyeonjoon. Nhịp tim của Jeong Jihoon đột nhiên hỗn loạn trong vài giây, như thể bị kim tiêm đâm, cậu cảm nhận được sự căng thẳng và xa lạ đã lâu không gặp.

Họ đã không liên lạc với nhau trong một thời gian dài. Sau khi chia tay, họ gặp nhau rất ít, thậm chí cả việc trò chuyện trên kakaotalk cũng giảm đi đáng kể. Thỉnh thoảng, Jeong Jihoon im lặng đếm thời gian Choi Hyeonjoon phản hồi lần cuối cùng, cảm thấy họ đang dần xa nhau. Đôi khi Jeong Jihoon không chắc liệu họ vẫn duy trì mối quan hệ tự nhiên, bí mật như thế nào, có quá nhiều điều không được nói rõ giữa họ. Jeong Jihoon không phải là một người giỏi giao tiếp, và Choi Hyeonjoon cũng không phải là người giỏi lắng nghe. Họ có những công việc riêng của mình, và khoảng cách bị thời gian và áp lực kéo dài tạo thành một lớp kính trong suốt vượt quá tầm với.

Cậu là một người ít nói, và Jeong Jihoon đã lấy cái cớ khập khiễng này để bào chữa cho mình. Cho dù cái kết không như cậu mong muốn, cho dù sự thật là họ đã chia tay, Jeong Jihoon cũng không thể phủ nhận tình yêu mà cậu đã cảm nhận được trong suốt bốn năm qua.

Không thể nói ra, không thể công khai, chỉ đơn giản là yêu. Tình yêu không phải là một bằng chứng rõ ràng mà là một cảm giác nhất thời. Trong những khoảnh khắc mong manh và vụn vặt bên nhau, tình yêu giống như một con dao sắc bén vẽ ra những vết cắt rõ ràng và có phần đau đớn trong cuộc đời cậu và Choi Hyeonjoon.

Jeong Jihoon không biết phải nói gì với anh, nhưng mục đích của Choi Hyeonjoon rất rõ ràng. Hơi thở anh lên xuống đều đều như những đợt sóng ở đầu bên kia điện thoại, giọng anh nhẹ nhàng và dính dính hỏi, em có ổn không.

Khi điện thoại rời khỏi tai, ánh mắt của Jeong Jihoon có chút trống rỗng. Oh, rất ổn, thật sự. Son Siwoo không ngừng quấy rối tất cả mọi người, vẫn cầm chiếc lon nhôm tội nghiệp làm micro, trên khuôn mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười vui vẻ, sống động hơn bao giờ hết. Ánh mắt của Jeong Jihoon lại lướt về phía màn hình điện thoại, thời gian cuộc gọi rõ ràng hiện lên. Được rồi, không bao giờ ổn cả.

"...Không tệ.", Jeong Jihoon nuốt lời ấy xuống, mỉm cười rồi hỏi, "Dạo này anh thế nào rồi?"

Bên kia im lặng mấy giây, như có dòng điện truyền qua lời nói nhỏ nhẹ của Choi Hyeonjoon, rất nhẹ nhàng, tựa hồ có chút ủy khuất đáng thương.

"Nó rất đặc biệt, đặc biệt -", giọng anh thất thường, như thể anh đang lắc điện thoại một cách mạnh mẽ, "- rất tệ."

Choi Hyeonjoon hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình một cách trực tiếp, và Jeong Jihoon biết rõ điều đó. Chắc hẳn cậu đã có câu trả lời cho riêng mình nên ngập ngừng hỏi xem anh có uống rượu không.

"Không phải!", Choi Hyeonjoon tăng âm lượng, không bao giờ chịu thừa nhận, "Tôi chưa bao giờ say rượu."

Lúc này, Jeong Jihoon không nói ra câu: "Người say không nói mình say." Lý do vẫn là cậu không thể lý luận với người say. Cậu mơ hồ cảm nhận được dấu vết ướt át vào giây phút đó, dấu vết mà Choi Hyeonjoon để lại trong lòng cậu, không bao giờ có thể xóa bỏ được. Người được yêu thích có quyền lực tùy ý, từ ngày Choi Hyeonjoon vô tình bước vào cuộc đời cậu, con vật nhỏ ngốc ngếch đó đã dễ dàng có được mọi khả năng hành động như một đứa trẻ hư. Jeong Jihoon đứng dậy, lấy áo khoác trốn ra khỏi đám đông đang gầm gừ, vội vã bước ra ngoài.

Cậu chưa hề đụng đến chút rượu nào và lúc này đang tỉnh táo chờ taxi ven đường. Trong thời gian chờ đợi, cậu không cúp máy, người say rượu lẩm bẩm những lời phi logic ở đầu bên kia, lúc thì muốn ăn kem vani, lúc lại hỏi cậu khi đến có thể mua giúp hai gói thức ăn cho Choi Morning không, sáng nay hết rồi. Jeong Jihoon đều đặn đáp lại, dỗ dành anh để anh ngủ một lát.

"Em sắp đến rồi.", Jeong Jihoon cẩn thận đặt kem và đồ ăn cho cún con vào túi nhựa, "Anh nghỉ ngơi chút được không?"

Tiếng thở đều đặn phát ra bên tai. Jeong Jihoon kiên nhẫn lắng nghe một thời gian dài, đủ lâu cho đến khi màn hình từ từ sáng dần đến tắt đi như màn đêm. Cậu bật sáng màn hình bằng bàn tay còn lại của mình, và tin nhắn chưa được trả lời từ lâu hiện lên, kẹp giữa nhật ký cuộc gọi và đồng hồ.

Đó là tin nhắn từ Choi Hyeonjoon. Anh nói: chân thành chúc mừng em.

----------

Họ chỉ mới hai mươi tuổi, khi chuyển đến sống cùng nhau. Hai mươi tuổi có nghĩa là một tương lai vô tận, trong sáng hoặc mơ hồ. Hai mươi tuổi và tương lai vô định dần dần biến thành một chấm đen, thành chiếc cốc thủy tinh và kem đánh răng bạc hà họ cùng nhau mua, thành một ban công rộng rãi và sáng sủa, và sự đơn độc của chiếc đồng hồ ở góc phòng. Trong ngày đầu tiên họ chuyển hành lý vào căn hộ, Choi Hyeonjoon đã tuyên bố rằng anh yêu nơi này đến mức sẵn sàng sống ở đây cùng với một người đi đường giữa nào đó tên là Jeong Jihoon cho đến hết đời nếu tiền thuê nhà không tăng.

Cả đời. Họ luôn thích nói những điều không thể thành sự thật như thế. Giá thuê căn hộ này chưa bao giờ thay đổi, nhưng Jeong Jihoon đã rời khỏi nơi này vào một buổi sáng bình thường, phá bỏ lời hứa hẹn, mang theo chiếc cốc được cho là phù hợp, nửa tuýp kem đánh răng bạc hà và cái đồng hồ chưa bao giờ được treo lên tường. Lý do là vì đội khác nhau nên sống chung luôn bất tiện.

Choi Hyeonjoon không bày tỏ ý kiến ​​gì. Khi Jeong Jihoon đang thu dọn hành lý, anh im lặng đứng dựa vào bức tường trắng đầy những vết xước. Họ vẫn còn trẻ, bức tường không treo đồng hồ được dùng để ghi lại chiều cao của họ, vết xước của Jeong Jihoon sâu hơn Choi Hyeonjoon, từ từ nhô lên, giống như một dãy núi sắc nhọn bị vỏ trái đất ép ra, có thể đè bẹp người khác.

Đó là vụ đặt cược của họ, cược về chiều cao, phần thưởng là là hai miếng bánh kem matcha. Choi Hyeonjoon đóng một cái kệ sắt ở trên cao, phần còn lại của bức tường thành nơi đo chiều cao của cậu và anh. Anh tự tin nói mình sẽ vượt qua Jeong Jihoon trong vòng hai năm và cậu sẽ phải để đãi anh bánh kem matcha. Jeong Jihoon nhếch môi đứng sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ bất lực và khó tin: Điều này đơn giản là hoàn toàn không thể xảy ra, được thôi!

Hai thiếu niên nghiện game không thể tìm thấy được một cây bút hoàn chỉnh, kết quả là họ quyết định chơi kéo búa bao để quyết ai sẽ đến cửa hàng tiện lợi để mua bút, nhưng luôn hòa, sự thấu hiểu ngầm này khiến họ đau đầu.

"Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có sự thấu hiểu ngầm như vậy trong trận đấu.", Jeong Jihoon không ngần ngại nói, "Ví dụ như nếu em kiểm soát đối phương thì anh có thể ngay lập tức đuổi theo gây sát thương."

Choi Hyeonjoon phớt lờ Jeong Jihoon, hoặc không có thời gian để ý đến cậu. Con dao nhỏ trong tay anh có vẻ rất vững vàng, anh đặt lưng của Jeong Jihoon vào tường, sau đó dần dần dùng con dao tạo ra những vết hằn sâu trên đỉnh đầu con mèo. Lúc đó anh rất gầy, khi duỗi tay ra, xương vai mềm mại mở ra một cách đẹp đẽ, Jeong Jihoon chăm chú nhìn mảnh xương đó, mịn màng và sắc bén, bỗng nghĩ rằng có lẽ dưới lớp da mềm mại đó là đầy những lưỡi dao mạnh mẽ. Phải chăng đây cũng được coi là một đặc điểm của người đi đường trên?

Một con dao dường như dễ sử dụng hơn nhiều so với bút đánh dấu. Jeong Jihoon tiến về phía trước vài bước, hài lòng nhìn vào dấu vết biểu thị chiều cao của mình và lẩm bẩm. Sau đó, chỉ vào chiếc kệ sắt phía trên đầu và hỏi cái này dùng để làm gì.

"Cúp, nhẫn hoặc những vật lưu niệm khác.", Choi Hyeonjoon thản nhiên trả lời, ánh mắt sáng bừng, "Sau này chúng ta sẽ giành được nhiều chức vô địch, nhất định sẽ lấp đầy kệ sắt này."

Jeong Jihoon không thể phủ nhận điều đó. Lúc này, cậu cũng tỏ ra có chút háo hức và ánh mắt sáng bừng tương tự anh. Cậu cảm thấy vẻ mặt của mình lúc đó thật sự rất ngốc nghếch, nhưng Choi Hyeonjoon lại cười khúc khích và lặp lại, đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ giành được nhiều chức vô địch.

Chúng ta.

----------

"...Nhưng đó không phải lý do khiến em đến muộn.", Choi Hyeonjoon mơ hồ phàn nàn, bỏ thức ăn cho cún và kem vào tủ lạnh, "Anh đói quá, Choi Morning cũng vậy, nhưng em vẫn đến muộn!"

Sở dĩ đến muộn là vì buồn bã nhớ lại quá khứ đã qua, nhưng rõ ràng Choi Hyeonjoon không chấp nhận thủ đoạn này, dưới tác động của rượu anh thật sự trở nên quá bám người. Anh hình như đã uống hơi nhiều, đôi mắt mờ mịt và suýt chút nữa không nhận ra Jeong Jihoon. Jeong Jihoon từ chối lý luận với người say rượu và chỉ cởi giày bước vào. Cậu thành thạo lấy ra một đôi dép hình chuột Mickey từ tủ giày mang vào trước khi bước vào phòng khách. .

Choi Morning nhìn thấy người quen, nó vẫy đuôi như một chiếc quạt điện nhỏ, cắn vào cạp quần của Jeong Jihoon bày tỏ sự vui sướng. Jeong Jihoon ngồi xổm xuống và đưa tay vuốt nhẹ đầu nó. Morning dùng chiếc mũi ướt của mình dụi vài lần vào lòng bàn tay cậu, Jeong Jihoon dễ dàng mềm lòng và ôm nó lên.

Rắc rối không kém chính là chủ nhân của Moring. Choi Hyeonjoon đang ôm Jeong Jihoon như một con búp bê lớn bằng lông, cậu không thể dỗ dành được nữa. Jeong Jihoon không còn cách nào khác ngoài một tay ôm chó con và ôm anh bằng tay kia kéo vào sofa trong phòng khách. Bàn cà phê ngổn ngang bừa bộn, những lon rỗng vương vãi khắp nơi. Choi Hyeonjoon ngồi trên sofar mềm mại, nhắm mắt lại lẩm bẩm vài câu, cậu nghe kỹ, tựa hồ có chút gì đó giống như một lời xin lỗi xen lẫn với vài lời chúc mừng.

"Jihoon thật tuyệt...", giọng nói của Choi Hyeonjoon mơ hồ, "Anh siêu siêu... siêu mừng cho em."

"Ừm, ừm", Jeong Jihoon bất lực đáp lại, sau đó đổi chủ đề, "Hyeonjoonie thực sự vui vẻ sao?"

Anh đã nói rằng anh đang có một cuộc sống rất tồi tệ, dù có chút phóng đại. Jeong Jihoon cảm thấy một chút đồng cảm với sự thất vọng của anh, nhưng lập trường khác nhau, cậu không biết làm sao để an ủi anh, với tư cách gì, vì lý do gì, giọng điệu như thế nào, lời nói như thế nào để cho anh chút ấm áp.

Lần này Choi Hyeonjoon im lặng. Mí mắt anh bất an co giật mấy lần, giống như lá rơi ảm đạm. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: "Anh cũng hy vọng, người đứng cạnh em lúc đó là anh."

Hy vọng. Có quá nhiều thứ để hy vọng nhưng lại có quá ít thứ có thể đạt được. Ở tuổi này, họ không có những ước mơ viển vông nữa. Thua là thua, thắng là thắng. thua là thua, niềm tiếc nuối và khoảng trống được lấp đầy bằng rượu, đó là sự chữa lành cuối cùng.

Jeong Jihoon thở dài và dùng ngón tay vuốt ve lông mi của Choi Hyeonjoon. Hàng lông mi dày như chiếc lá run rẩy một cách đáng thương dưới bàn tay cậu và rung lên vài cái, nhưng chủ nhân của hàng lông mi đó dường như không có ý định mở mắt và tỉnh dậy. Jeong Jihoon đành phải ngồi xổm xuống và đút cho anh mấy ngụm nước mật ong.

"Anh đã uống bao nhiêu rồi?" - Jeong Jihoon đau đầu bắt đầu dọn dẹp bàn cà phê, ném lon rỗng vào thùng rác trong góc. Cậu thực lòng mừng vì Choi Hyeonjoon không phải là người nghiện rượu tệ như Son Siwoo, nếu không cậu có thể phải trốn khỏi căn hộ nhỏ này trong đêm.

Hơi thở của Choi Hyeonjoon đều đặn, không biết là đang ngủ hay cố tình giả vờ không nghe thấy. Anh có tài khác biệt với những người khác là giả câm giả điếc, vào những lúc đau buồn khó chịu, anh chọn cách im lặng để bảo vệ mình, trốn vào một góc rồi như con thú nhỏ một mình tự liếm vết thương. Jeong Jihoon biết rõ điều đó, ngay cả khi không biết lý do, cậu cũng không hỏi nữa.

Jeong Jihoon bỏ rác vào thùng rác trong góc khi đứng dậy, vô tình nhìn thấy những vết xước trên tường. Những lời đó lại như bọt nhỏ yếu ớt từ từ nổi lên, như tiếng còi tàu dần tắt: "Chúng ta sẽ cùng nhau giành được nhiều chức vô địch."

Cậu không nói nên lời trước những vết xước đó. Dấu vết đại diện cho Choi Hyeonjoon luôn thấp hơn cậu một chút, bên cạnh có ghi rõ thời gian. Từ 2019 cho đến cách đây vài tháng, các dấu vết như những vòng cây bò khắp tường và lan rộng dưới cái kệ sắt. Jeong Jihoon đưa tay chạm nhẹ vào đó. Bức tường mát lạnh và khô khốc. Cậu đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhức muộn màng lan rộng trên đầu ngón tay, giống như những cơn đau dày vò cậu suốt trong giấc mơ.

Kệ sắt vẫn trống rỗng. Choi Hyeonjoon nhét những huy chương, vòng tay và một số món quà lưu niệm lộn xộn mà anh giành được vào ngăn kéo, kệ sắt không bao giờ được sử dụng. Theo năm tháng, Jeong Jihoon đã cao hơn rất nhiều, có thể đưa tay chạm vào kệ sắt đã phủ một lớp bụi mỏng.

Nhưng kẻ say rượu hiển nhiên không cho cậu cơ hội này. Choi Hyeonjoon không biết từ lúc nào đã vùng vẫy rời khỏi sofa, loạng choạng bước tới sau lưng, quấn lấy Jeong Jihoon như một bóng ma.

"Sao anh không đặt những chiếc cúp lên đó?", Jeong Jihoon dùng tay giữ vững Choi Hyeonjoon, chỉ vào chiếc kệ sắt phía trên đầu anh, "Rõ ràng là anh có rất nhiều, sao chiếc kệ này vẫn trống?"

Choi Hyeonjoon lợi dụng khi say rượu, cố ý nhẹ nhàng nói: "Anh không với tới, anh không cao bằng Jihoonie". Sau khi nói xong, anh dang rộng hai cánh tay, khung xương hàm như một lưỡi dao phết kem mịn màng, tạo ra một tư thế tự nhiên, đợi để ôm.

Anh không ngờ Jeong Jihoon lại ôm anh chặt như vậy. Thực tế, Jeong Jihoon không bao giờ có thể từ chối Choi Hyeonjoon. Cậu dùng cánh tay phải đỡ chân Choi Hyeonjoon, tay còn lại vòng qua giữ vững eo anh cố gắng đưa anh lên cao, ngang hoặc thậm chí cao hơn cậu.

Cao quá, tại sao lại cao như vậy? Trong đầu Choi Hyeonjoon nhất thời trống rỗng, sao lại cao như vậy? Anh bối rối cúi đầu tìm kiếm ánh mắt của Jeong Jihoon, Jihoon hiểu ý và nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười một cách dịu dàng. Thì ra đây là thế giới của Jihoon, quá cao siêu, quá dễ dàng, chỉ cần giơ tay lên là có thể đặt chiếc cúp, vòng tay, có thể đặt mọi vinh dự vào trong điện thờ.

Quá cao. Choi Hyeonjoon đột nhiên muốn khóc. Anh cao đến mức không thể nhìn thấy màn hình mà anh đối mặt cả ngày lẫn đêm, hay tiếng bàn phím kêu lách cách. Không có sự trách móc và áp lực từ huấn luyện viên, không có áp lực từ dư luận, không có gì cả, cao đến mức đã vượt qua những vết xước, và chỉ còn lại kệ sắt trống rỗng trước mặt anh.

Anh vùng vẫy hai lần, Jeong Jihoon hiểu ý và đặt anh xuống. Khóe mắt Choi Hyeonjoon có chút đỏ lên, giống như vừa mới khóc, lại tựa như không có chuyện gì xảy ra.

"Cám ơn Jihoonie", Choi Hyeonjoon lặng lẽ nói, "Nhưng thôi đi."

Anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm nhìn kệ sắt rồi nói: quên đi, cứ để nó trống.

Jeong Jihoon bối rối quay lại nhìn anh, tưởng anh vẫn còn buồn nên dùng hai tay ôm vai anh lo lắng hỏi tại sao. Nước mắt vẫn còn trên mi Choi Hyeonjoon, nhẹ nhàng lặp lại, thôi đi.

Quên nó đi, Jihoon. Anh nói, như vậy là đủ rồi.

Choi Hyeonjoon quay người lại, chạm vào những vết xước sâu và nông ghi lại quá khứ của anh và cậu. Anh đã rất cố gắng để đuổi kịp Jeong Jihoon, cao hơn một chút, cao hơn một chút, nhưng lại luôn bị thiếu một chút, chỉ một chút. Chớp mắt, anh nhận ra rằng những mảnh vụn nhỏ dần tập hợp lại với nhau và biến thành một giới hạn không thể đạt tới. Và Jeong Jihoon, giống như một con mèo con dính người, hoàn toàn tin tưởng đưa vuốt ra và hỏi anh có muốn nắm tay không.

Dĩ nhiên là không. Choi Hyeonjoon rưng rưng mi mắt, nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu. Một ngày nào đó, một ngày nào đó anh sẽ hiểu rằng những thứ biến mất đều có lý do của chúng, những thứ phải mất đi, những chiếc ly, kem đánh răng bạc hà và những chiếc đồng hồ bụi bặm không được treo đều là để chuẩn bị cho một khoảnh khắc nào đó. Một ngày nào đó anh sẽ hiểu rằng những vết xước khắc sâu tận xương đó cuối cùng sẽ mờ dần và sẽ tái tạo thành hình thức khác, biến thành một chiếc thang gỗ để anh leo lên, một tấm vé vàng để đứng cạnh người đó. Một ngày nào đó anh sẽ hiểu.

Chúc mừng em. Choi Hyeonjoon nghe chính mình nói như vậy, nhẹ nhàng như một giấc mơ. Anh vốn tưởng rằng vẻ mặt của mình giống như trước đây, bốn năm trước, sáng sủa và mềm mại, nhưng lúc này, anh cuối cùng cũng thả lỏng.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro