Chu Độ | Một lần đội trưởng Lạc phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Độ bừng tỉnh lúc nửa đêm, giường đệm bên người đột nhiên lún xuống một khối, Lạc Văn Chu mang theo hơi lạnh của gió khuya nằm xuống cạnh cậu.

Phí Độ giơ tay xoa xoa đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ: "Anh về-" Lời đang nói dở bị nuốt trở lại, Phí Độ bỗng nhiên giật mình, làn da của người bên cạnh nóng đến bất thường.

Cậu muốn rời giường bật đèn, lại bị Lạc Văn Chu ôm lấy, không thể động đậy: "Bé yêu đừng lộn xộn, mau ngủ đi."

Phí Độ vỗ vỗ cánh tay anh, muốn đứng dậy, anh lại dùng một chút lực, ôm người càng chặt hơn.

Phí Độ không dám quá giãy giụa, chỉ có thể giương mắt trong bóng đêm, nương theo ánh trăng nhàn nhạt dõi theo hình bóng anh: "Sư huynh, để em nhìn cái đã."

"Nhìn cái gì mà nhìn," Lạc Văn Chu không để bụng: "Không chết được đâu."

"Sư huynh!" Phí Độ có chút nóng nảy, Lạc Văn Chu chôn mặt ở hõm vai cậu, hô hấp nóng bỏng.

Lạc Văn Chu có chút bất đắc dĩ mà giương mắt nhìn cậu, nhận thua buông lỏng tay ra.

Vừa thoát khỏi vòng tay anh, Phí Độ đã vội vội vàng vàng lăn lóc một vòng bò dậy bật đèn đi tìm nhiệt kế, vừa rồi trong phòng tối om nên Phí Độ không nhìn rõ được, giờ đây bật đèn cậu mới thấy sắc mặt Lạc Văn Chu ửng hồng bất thường.

"Sư huynh, anh uống miếng nước trước đã, để em đi tìm thuốc cho anh." Phí Độ nhìn con số trên cây nhiệt kế hiển thị 38 độ 9, không khỏi căng thẳng trong lòng.

Lạc Văn Chu nhìn bộ dáng Phí Độ vì mình mà bận trước bận sau, trong lòng vừa buồn cười lại vừa cảm động: "Thuốc hạ sốt ở trong ngăn kéo thứ hai, mấy cái em đang cầm là thuốc bôi."

Thuốc hạ sốt trong nhà căn bản là đều chuẩn bị cho Phí Độ, thân thể này của Lạc Văn Chu tám trăm năm cũng không sốt một lần, hiện tại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn làm cho Phí Độ luống cuống tay chân, đánh thức cả Lạc Một Nồi, trong nhà một trận chó sủa gà bay.

"Được rồi cục cưng, anh ngủ một giấc là khoẻ ngay ý mà," Lạc Văn Chu thấy Phí Độ chuẩn bị gọi bác sĩ tư nhân, vội vàng ngăn cậu lại: "Cái tên táng gia bại sản nhà em gọi bác sĩ tư nhân gì chứ, anh bị sốt thôi mà, không tính là bệnh!"

"Làm sao mà không tính?" Phí Độ xoay người lại 'ca' cho anh một bài: "Em biết bản án kia quan trọng, nhưng anh cũng phải nghỉ ngơi, anh đâu phải thần tiên, không ngủ không nghỉ làm việc liên tục trong vòng một tháng, này không phải là báo ứng tới sao?

Lạc Văn Chu bị bộ dạng nghiêm trang của cậu chọc cười: "Chủ tịch Phí đây là đang giáo huấn anh à?"

"Em nào dám." Phí Độ vốn định lại bật lại đôi câu, nhưng thấy Lạc Văn Chu nằm ở trên giường, dáng vẻ tiều tuỵ muốn chết lại có chút đau lòng: "Anh khó chịu sao sư huynh, muốn em ru anh ngủ không?"

"Không khó c-" Lạc Văn Chu vốn định bảo 'Không khó chịu', nhưng nói được nửa câu liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ : "Khó chịu! Anh khó chịu!"

Phí Độ lo lắng sốt ruột tắt đèn lớn, bò lên trên giường chui vào trong lòng Lạc Văn Chu: "Sáng mai còn không hạ sốt là em đưa anh đi bệnh viện đấy."

"Được rồi," Lạc Văn Chu ôm sát người cậu, giọng nói bởi vì phát sốt mà có chút khàn khàn lười biếng: "Bé cưng, anh khó chịu, mau dỗ anh ngủ đi."

Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, Phí Độ co rúm lại một chút, nhớ lại bộ dáng dỗ cậu ngủ thường ngày của Lạc Văn Chu, vươn tay cố định gáy anh ấn vào hõm vai mình, tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: "Nghe lời...Bảo bối ngoan...... Ngủ đi, ngày mai sẽ khoẻ lại...... Em ở đây......"

Lạc Văn Chu nhắm mắt, khóe miệng gợn lên ý cười ôn nhu. Một lát sau, giọng nói mơ hồ không rõ của Phí Độ đã hoàn toàn biến mất, Lạc Văn Chu trợn mắt nhìn, phát hiện bé ngốc này ru bản thân ngủ mất rồi.

Lạc Văn Chu bật cười, giơ tay ôm người vào trong lòng, ngắm nhìn gương mặt an tĩnh đang say ngủ của Phí Độ, đáy lòng một mảnh mềm mại: "Bảo bối, ngủ ngon."

- Hết -

Edit gớm ói quá nên sửa lại ạ xin lỗi mọi người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro