Chương 53: Bài hát bị ố vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn Trần tổng, Tiêu Nhất Mặc ngồi trên ghế, lồng ngực đè nén sự hoảng hốt.

Một lúc sau, anh mở ngăn kéo bên tay trái, lấy từ trong đó ra một tập dự án mỏng và lật xem. So với dự án của Trần tổng khác xa, tập dự án này giấy kém chất lượng, biểu đồ cũng rất non nớt.

Lúc đó, vẻ rụt rè lấy hết can đảm của Ưng Tử lướt qua mắt anh.

Từ trước đến nay anh đều không nghi ngờ tính xác thực của câu "luôn ngưỡng mộ anh", giờ nghĩ lại có thể đó chỉ là một lời nhận xét khách sáo trong những lời khen của Ưng Tử.

Quên đi, quan tâm cái này làm gì?

Tất nhiên, "ngưỡng mộ" của Trần tổng chắn chắn không giống với "ngưỡng mộ" của anh.

Tờ giấy bị ố vàng chính là bằng chứng tuyệt vời. Hơn nữa, hai người đã sớm chiều ở chung trong suốt một năm qua, sự yêu thương không muốn rời xa của Ưng Tử đối với anh từ ánh mắt như sắp tràn ra đến nơi, làm sao có thể làm qua loa lấy lệ.

Tim Tiêu Nhất Mặc lắng xuống, ngón tay anh vuốt ve trên cuốn dự án trong giây lát, xua đuổi những suy nghĩ lãng xẹt đó ra khỏi tâm trí.

Sau khi giải quyết xong công việc của công ty, trời cũng sắp tối. Tính thời gian, vài người bạn đó chắc hẳn đã rời đi. Tiêu Nhất Mặc mua một phần cháo đậu đỏ Ưng Tử thích ở dưới công ty, lái xe đến thẳng bệnh viện.

Ưng Tử không ở trong phòng, người giúp việc nói rằng cô đang đi dạo, Tiêu Nhất Mặc tìm kiếm cô trong khu vườn nhỏ bệnh viện, sau khi rẽ vào một góc, anh thấy Ưng Tử đang đứng dưới một cây mộc lan, ngước lên xem cành hoa mộc lan trắng đang nở.    

Không biết trời bắt đầu lất phất mưa từ lúc nào, gió xuân thoang thoảng hương thơm, ánh đèn đường nhẹ nhàng ngất ngây trên người cô giống như bức tranh đầy sương mù và gió Giang Nam.    

Tiêu Nhất Mặc bước nhanh về phía trước, cởi áo khoác trùm lên đầu Ưng Tử, trách móc cô: "Em vẫn còn ốm, lại mắc mưa cẩn thận bệnh tái phát thêm đó."


Ưng Tử ngoan ngoãn không phản bác, bị anh dẫn về phòng bệnh.

Mưa bụi chốc lát sau đã khiến tóc Tiêu Nhất Mặc ướt đẫm, Ưng Tử được che chắn nên thân thể sạch sẽ.


Anh đưa cháo đậu đỏ cho Ưng Tử, Tiêu Nhất Mặc tự mình đi lau sạch, sau đó hỏi y tá và bác sĩ trực tình hình, sau đó mới hài lòng ngồi xuống bên cạnh Ưng Tử: "Bác sĩ nói em có dấu hiệu chuyển biến tốt hay là tôi mời bạn bè em đến chơi với em thêm vài ngày nhé?"

Ưng Tử ngẩn ra, lắc đầu: "Không được, bọn họ không thể luôn ở bên tôi, họ vẫn còn công việc riêng khác nữa."

Hai người không có gì để nói, mặt đối mặt có hơi chút lúng túng.

TV được bật lên, Ưng Tử tùy tiện bấm đến một kênh tin tức, nhìn chăm chú như thể cô đang rất tập trung, bát cháo đậu đỏ bên đầu giường vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Nhất Mặc có hơi bực bội, ra hiệu cho người giúp việc đi ra ngoài, sau đó cầm điều khiển tắt TV đi, trầm mặt hỏi: "Em vẫn còn giận tôi sao?"

Ưng Tử rũ mi xuống, không nói gì.

"Tôi thừa nhận, hôm đó tôi có chút nóng nảy", giọng Tiêu Nhất Mặc có chút cứng đờ, từ nhỏ đến lớn hiếm khi anh nói lời nhận sai, chịu thua như vậy đã là giới hạn của anh rồi, "Nhưng em hãy nghĩ xem, em đã giấu tôi điều gì? Cuộc thi này là một cuộc thi tầm cỡ quốc gia. Em cố tình đánh lừa tôi rằng đó chỉ là cuộc thi do nhà trường tổ chức khiến tôi đồng ý cho em tham gia cuộc thi; em đã gặp mẹ tôi sau lưng tôi, còn ở trận chung kết thì nói chuyện cười đùa với Vệ Thì Niên, em nói tôi phải làm như thế nào? "

Ưng Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, một lúc sau mới hỏi: "Sao anh... biết? "

"Chuyện này có quan trọng không?" Tiêu Nhất Mặc hỏi ngược lại.

Ưng Tử hít một hơi thật sâu, nghênh đón ánh mắt của anh: "Nói chuyện với cô Tôn là đụng mặt chứ không hẹn trước. Bà ấy là mẹ của anh và là người tôi hâm mộ, tôi không hiểu tại sao anh lại không vui, mà Vệ đại ca đến đó chỉ để cổ vũ trận chung kết của tôi, tôi chỉ nói chuyện với anh ấy một chút, và tôi không nghĩ rằng mình đã mắc phải tội lớn".

Tiêu Nhất Mặc cười khẩy.

Tốt, miệng lưỡi ngày càng lợi hại rồi.

"Được, Tiểu Tử bây giờ tôi hỏi em," anh kiên nhẫn hỏi, "Nếu em cảm thấy mọi việc em làm đều không thẹn với lương tâm, tại sao em lại giấu tôi?"

Ưng Tử nghẹn lời, Tôn Đàm không để cô nói về chuyện gặp mặt, nhưng Vệ Thì Niên đến trận chung kết, Tiêu Nhất Mặc rõ ràng sẽ tức giận, cô phải nói như thế nào?

"Em sợ tôi tức giận đúng không? Được, em biết tôi sẽ tức giận, vậy tại sao em còn làm như vậy? Em đã liên lạc với mẹ tôi, những nhà sản xuất khác, kết bạn với Vệ Thì Niên, thậm chí còn tham gia giải thưởng này. trong sâu thẳm trái tim em, em hy vọng rằng cuối cùng tôi sẽ thỏa hiệp và đồng ý cho em gia nhập Đông Thạch sau đó bước vào giới giải trí? " Giọng Tiêu Nhất Mặc trở nên nghiêm khắc.

Ưng Tử yên lặng nhìn anh, nhất thời không nói ra được.

Tiêu Nhất Mặc lôi sạch bí mật sâu kín nhất trong lòng cô.

Đúng vậy, quả là cô có suy nghĩ như vậy, cô tự cho là thông minh có thể đảm đương cả hai đầu, nhưng cuối cùng cô lại không thể hoàn thành.

"Tiểu Tử," Tiêu Nhất Mặc nghiêm mặt nói, "Đây là mấu chốt của tôi, bất kể em nói hay làm gì, tôi đều không thể đồng ý."

Trên khuôn mặt gầy gò vì bệnh tật, đôi mắt đen như mực mở to nhìn chằm chằm anh, tầng nước mắt dần dần hiện ra nhưng lại nỗ lực đè nén không rơi.

"Tôi ... tôi biết ..." Ưng Tử tuyệt vọng lẩm bẩm, "Là ... lỗi của tôi ..."

Lỗi không nên tham lam, không nên cố gắng mưu toan vẹn cả đôi đường, không nên nghĩ ở bên cạnh Tiêu Nhất Mặc cũng vẫn sẽ giữ lại ước mơ của bản thân.

Tiêu Nhất Mặc lại hiểu lầm, thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt khi Ưng Tử tự mình nhận ra lỗi sai của mình.

Anh cảm thấy hơi đau lòng, ôm Ưng Tử áp má vào ngọn tóc của cô vướt ve,  giọng điệu nghiêm nghị ban đầu dần trở nên dịu dàng: "Được rồi, chuyện này tôi cũng sai. Nhưng mà, trận chung kết qua rồi, chúng ta không có lý do gì để tranh cãi nữa, chẳng qua là một cuộc thi, tôi cũng đã giải thích với ban tổ chức và giáo viên cho em rằng em bị ốm không thể tham gia, họ không trách em đâu. Tiểu Tử, quên cuộc thi đi , hai chúng ta chung sống hòa bình đây mới là điều quan trọng nhất, đúng không?"

Người trong tay anh khóc nức nở, đôi vai gầy không ngừng run run, ngón tay sau lưng anh dùng sức, như sắp cấu vào xương cốt anh.

Tim Tiêu Nhất Mặc run rẩy, anh vội vàng nhẹ nhàng vuốt lưng Ưng Tử đang khổ sở, vỗ vỗ dỗ dành: "Khóc đi, khóc ra sẽ cảm thấy dễ chịu. Tất cả đã kết thúc, chúng ta không cần nghĩ đến những chuyện đã qua..."

Ưng Tử khóc nấc liên tục nửa tiếng đồng hồ, ngực của Tiêu Nhất Mặc ướt đẫm nước mắt.

Khi tiếng khóc cuối cùng cũng dừng lại, Tiêu Nhất Mặc thấy mắt sưng lên  giọng hơi khàn nên vội gọi y tá đến đo nhiệt độ và nhịp tim, mọi thứ vẫn bình thường anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi khóc, tâm bệnh của Ưng Tử dường như đã biến mất, cơ thể cũng dần hồi phục, không còn chống cự lại Tiêu Nhất Mặc nữa, mối quan hệ giằng co ban đầu giữa hai người dường như dần biến mất.

Trong lòng Tiêu Nhất Mặc rất vui, quay đầu lại bắt đầu nghĩ đến hôn lễ.

Một tuần trước, hai người vốn định gặp mặt bàn về hôn lễ nhưng lúc đó Ưng Tử đang ốm, hai bên gia đình cũng chưa gặp được nên đành lùi lại, hẹn lại định vào chủ nhật trao đổi.

Tuy nhiên, trước ngày chủ nhật quan trọng còn một ngày, anh băn khoăn muốn tạo cho Ưng Tử một bất ngờ, xóa tan hoàn toàn những bóng đen đang phủ lên đầu hai người vì trận chung kết.    

Anh không có kinh nghiệm tạo bất ngờ, vì vậy anh đành phải khiêm tốn hỏi ý kiến người rất giỏi trong việc này ​​Tiêu Dục Hành, Tiêu Dục Hành vì người chú nhỏ này của mình đã không tiếc cả "mạng sống" tinh thần, truyền thụ hết kinh nghiệm anh ta theo đuổi Du Tiếu Tiếu.

"Kinh nghiệm của cháu thật vô dụng," Tiêu Nhất Mặc rất bất mãn "Tiểu Tử không tham gia chương trình thực tế, cháu bảo chú làm sao lặng lẽ đưa cô ấy đến cánh đồng nam việt quất ở nước J?"

"Đây chính là điều cháu muốn, rất tốt," Tiêu Dục Hành hướng dẫn "Chú có thể thay đổi cách thức, nhưng chú phải để Tiểu Tử cảm nhận được tấm lòng của chú dành cho cô ấy."

Tiêu Nhất Mặc mỉm cười: "Chúng ta không giống nhau, cháu theo đuổi Du Tiếu Tiếu, chú và Tiểu Tử đã kết hôn, làm đơn giản chút là được."

"Vậy như này đi", Tiêu Dục Hành đau đầu. "Con gái thường thích hoa tươi, đồ trang sức, túi xách này đó, chắc chắn sẽ không có sai sót gì. Ngoài ra, chú nghĩ xem Tiểu Tử có thích gì khác không? Tặng thì tặng những gì cô ấy thích nhất, cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ."

Tiêu Nhất Mặc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Trở lại bệnh viện, Tiêu Nhất Mặc làm thủ tục xuất viện trước, cuối cùng trao đổi với bác sĩ về cơ thể của Ưng Tử. Bác sĩ đề nghị Ưng Tử nên tăng cường vận động, có lịch làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, nên tăng cường bổ sung dinh dưỡng để tránh việc hạ đường huyết rồi bị ngất.

Đi đến cửa phòng bệnh, hai giọng nói từ bên trong vọng ra, một là Ưng Tử, còn lại là một giọng nam dễ nghe rất quen thuộc.

Lông mày cau lại, nhanh chóng bước vào trong phòng, bên trong có bốn người. Người giúp việc đang ngồi trong góc xem video trên điện thoại với vẻ thích thú. Ưng Tử đang ngồi ở mép giường, còn Vệ Thì Niên và trợ lý anh ta đang ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, vừa nói vừa cười với Ưng Tử, không biết anh ta đang nói cái gì.

Khi thấy anh đi vào, hai người đang trò chuyện cũng ngừng lại, nụ cười trên khóe miệng của Ưng Tử liền biến mất, cô lo lắng đứng lên giải thích: "Vệ đại ca nghe nói tôi bị bệnh, nên tới xem."

"Ồ." Tiêu Nhất Mặc nhàn nhạt đáp: "Cảm ơn."

Sắc mặt Vệ Thì Niên không tốt lắm, nhưng cũng khẽ gật đầu chào anh, sau đó nói với Ưng Tử vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Lúc đi ngang qua Tiêu Nhất Mặc, anh ấy đột ngột dừng lại nhìn thẳng vào Tiêu Nhất Mặc: "Tiêu tiên sinh, xin lỗi, tôi có thể xin chút thời gian của ngài không? Tôi có chuyện muốn nói với ngài."

Bên ngoài bệnh viện trong khu vườn nhỏ có hai chiếc ghế đá. Tiêu Nhất Mặc và Vệ Thì Niên ngồi ở hai bên đối mặt với nhau, trong mắt đối phương đều áp chế sự nóng nảy

Vệ Thì Niên vẫn là người lên tiếng trước: "Là anh ép Tiểu Tử phải bỏ trận chung kết?"

Tiêu Nhất Mặc thờ ơ nói, "Lời giải thích chính thức đã đưa ra. Tôi nghĩ tốt hơn hết là anh nên tự mình xem qua."

Vệ Thì Niên chế nhạo: "Tôi không tin. Tôi đã đến gặp Tiểu Tử ở đầu trận chung kết. Trạng thái cô ấy rất tốt, tôi biết cô ấy rất rõ, cô ấy là người có tinh thần trách nhiệm, cho dù không khỏe cũng sẽ cố chấp kiên trì đến cuối."

"Anh thật sự hiểu rõ?" Tiêu Nhất Mặc nhìn anh ta cười chế nhạo, "Vợ tôi cần anh hiểu biết làm gì?"

"Tôi không muốn tranh luận với anh, Tiểu Tử không chỉ là vợ của anh, mà còn là một người phụ nữ hiện đại có ý thức của riêng mình, anh có thể khống chế nhất thời, nhưng cũng không khống chế được cả đời", Vệ Thì Niên đón lấy ánh mắt của anh, dần dần không kiềm chế được kích động, "Nếu anh thực sự yêu cô ấy thì anh không nên bóp chết sở thích và tài năng của cô ấy theo cách này!"

Tiêu Nhất Mặc nói, "Vợ tôi, không cần khoác lên người những thứ phù hoa, phù phiếm đó."

"Đó không phải khoa trương và phù phiếm", Vệ Thì Niên nhìn anh với một biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, "Anh biết không? Cô ấy thực sự rất tài năng, ngay cả mẹ của anh cũng đã hết lời khen ngợi. Tôi biết cô ấy từ khi cô ấy 15 tuổi. Lúc đó, cô ấy hiểu biết rất cao về nhạc. Cô ấy có thể ngâm nga những bài hát tôi viết chỉ sau một lần nghe còn phát hiện ra một số sai sót. Sau đó, cô ấy còn viết một nửa bài hát, thảo luận với tôi về đặc điểm của các bài hát dân dao. Đến nay tôi vẫn nhớ những giai điệu và ca từ đơn giản nhưng thấm vào trong tim đó...."

Tiêu Nhất Mặc càng nghe càng buồn bực , lạnh lùng thốt: "Anh không cần khoe với tôi duyên phận trước kia của hai người. Cuối cùng người cô ấy yêu là tôi, cô ấy bắt đầu yêu tô từ rất lâu. Nếu anh biết điều thì không nên xuất hiện trước mặt chúng tôi, mưu toan muốn phá hoại tình cảm của chúng tôi."

Vệ Thì Niên yên lặng nhìn anh, một lúc lâu sau mới lắc đầu đứng lên: "Tiêu Nhất Mặc, chúng ta không hiểu ý nhau. Tôi không biết tại sao cô giáo Tôn lại có một người con trai như anh. Được rồi, anh cứ bảo thủ như vậy đi, cứ giữ cho bản thân, anh như thế này một ngày nào đó cô ấy sẽ rời xa anh!"

Anh (VTN) đứng dậy, xoay người rời đi.

"Chờ một chút."

Tiêu Nhất Mặc đột ngột ngăn anh ta lại.

Vệ Thì Niên vui mừng khôn xiết, quay lại ánh mắt thể hiện sự mong đợi.

Ma xui quỷ khiến, Tiêu Nhất Mặc buột miệng: "Anh nói cô ấy viết một nửa bài hát, nó như thế nào? Anh hát cho tôi nghe thử xem."

Vệ Thì Niên sững người một lúc, hơi buồn bực với yêu cầu của Tiêu Nhất Mặc, nhưng anh rất cần cho Tiêu Nhất Mặc cảm nhận được tài năng của Ưng Tử, giải cứu Ưng Tử khỏi gông cùm của người đàn ông này, anh cố gắng nhớ lại và hát vài câu: "Chắc là như thế này, rất dễ nghe. Lúc đó, cô ấy đã ghi năm câu trong khuôn nhạc, nói đùa rằng sau này nổi tiếng sẽ cùng nhau phát hành một đĩa đơn, Tiêu Nhất Mặc, anh ——"

Những giai điệu và lời bài hát quen thuộc như in sâu trong trí óc, bài hát dễ nghe ban đầu giờ phút này lại chói tai lại thường.

Tiêu Nhất Mặc sắc mặt xanh mét, thô lỗ ngắt lời anh ta: "Đủ rồi! Anh có thể đi được rồi."

Ps: Hiu hiu gửi lời xin lỗi trân thành đến mọi người vì thời gian qua mình không đăng tải được truyện 🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro