Chương 57: Trò hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu Tiêu Nhất Mặc hiểu rõ, khóe miệng nhếch lên, thầm đếm "một, hai, ba."

Vừa đếm đến "ba", đèn đột nhiên bật sáng, xua tan bóng tối.

Trịnh Ngọc Nhiễm hét lên, cô ta hốt hoảng lấy một tấm thảm mỏng che trước ngực, cơ thể gần như không mảnh vải che thân, trên mép giường để một bộ ngủ lụa.

Có một cánh cửa khác nối giữa phòng khách và phòng khác, được thiết kế để tiếp khách có trẻ em, bố mẹ có thể mở cửa bất cứ lúc nào để tiện chăm sóc con cái, tuy nhiên trường hợp này hầu như chưa từng được sử dụng, cửa luôn luôn bị khóa. Bây giờ, cánh cửa đang mở, Tiêu Ninh Đông đứng ở cửa phòng khách với khuôn mặt xanh mét.

Ông chống gậy đập mạnh xuống sàn vài cái, sau đó tức giận chỉ vào Trịnh Ngọc Nhiễm: "Cô... cô sao có thể vô liêm sỉ như vậy, dám tính kế Nhất Mặc!"

Trịnh Ngọc Nhiễm sửng sốt.

Mọi chuyện không nên như thế này! Đáng lẽ sau khi cô ta và Tiêu Nhất Mặc triền miên, Tiêu Ninh Đông sẽ xuất hiện đi cùng với Trần Thục Di, sau đó hai người sẽ bị bắt gặp, cô ta chỉ cần khóc, mọi chuyện coi như xong rồi.

Tiếng bước chân nhanh chóng vang lên, dì Trần dẫn vài người giúp việc đi lên: "Chuyện gì xảy ra? Chuyện này ... Ngọc Nhiễm, sao các cháu lại ở đây?"

"Xin lỗi... là tôi đã đỡ thiếu gia vào đây..."

"Chị Hương, sao chị không nói cho tôi biết một tiếng, là tôi đã bố trí Ngọc Nhiễm ở trong phòng này!"

Hai người giúp việc phía sau bà ta lo lắng kêu lên.

"Hiểu lầm ... Lão gia, tất cả đều là hiểu lầm." Dì Trần thở dài giải thích, cười cười với Tiêu Ninh Đông.

"Dì Trần, có phải hiểu lầm hay không trong lòng mọi người đều biết, nếu bố tôi không đến kịp, e rằng tôi đã trở thành đồ ăn của dì và Trịnh Ngọc Nhiễm rồi đúng không?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Gần như Trần Ngọc Nhiễm và dì Trần cùng lúc nhìn về phía đầu giường, thấy Tiêu Nhất Mặc người lẽ ra đã bất tỉnh, đang ngồi dậy khỏi chiếc chăn mỏng. Ánh mắt anh tỉnh táo, thong thả khoác thêm áo ngủ, nhặt bộ váy ngủ đặt trên mép giường ném vào mặt Trịnh Ngọc Nhiễm.

Trịnh Ngọc Nhiễm khóc: "Không phải, anh Nhất Mặc, em...em thực sự không biết anh ở đây ..."

Mặt dì Trần tái đi, phải một lúc sau bà ta mới cố nặn ra một nụ cười: "Nhất Mặc, sao cháu lại nói vậy? Chỉ là Ngọc Nhiễm bước vào nhầm phòng mà thôi, con bé là một cô gái, da mặt mỏng..."

Tiêu Nhất Mặc nhún vai và nhìn về phía Tiêu Ninh Đông: "Bố, bố xem, bị con nói trúng nhỉ? Lão Triệu, ra đây một chút, nói cho tôi biết hai ngày trước chú đã nghe được những gì?"

Vẻ mặt cau có, khổ sở của tài xế Lão Triệu đi ra: "Tiểu thiếu gia, tôi nói, cậu hãy giúp tôi đừng để phu nhân đuổi tôi đi. Lúc trước lão Chu và chị An bị đuổi việc vì không nghe lệnh của phu nhân. Tôi ... tôi đã ở đây nhiều năm như vậy luyến tiếc đi."

Tiêu Ninh Đông nghiêm giọng nói: "Tôi xem ai dám đuổi chú đi!"

Lão Triệu lúc này mới yên lòng, lén lút liếc nhìn dì Trần rồi lại nhanh chóng cúi đầu: "Hôm trước, dì Trần nói chuyện với chị Hương rằng trong sinh nhật bà ta thiếu gia sẽ say rượu, còn nhờ chị Hương dìu thiếu gia vào phòng cho khách ở phía tây."

Dì Trần âm lãnh nhìn ông ta: "Lão Triệu, ông ghi hận tôi vì lần trước tôi nói ông trộm lái xe đúng không? Không ngờ ông lại dám vu khống tôi?" Bà ta  nhìn Tiêu Ninh Đông, nước mắt lưng tròng, "Ninh Đông, ông  không biết tôi là người như thế nào sao? Trong nhiều năm nay ông có thể thấy tôi đã đối xử với Nhất Mặc thế nào, thằng bé không được sinh ra trong bụng tôi, thằng bé vẫn có khoảng cách với tôi, tôi không trách thằng bé, nhưng ông lại không tin tôi ư?"

Ánh mắt Tiêu Ninh Đông lộ ra vẻ do dự.

"Tuyệt thật," Tiêu Nhất Mặc vỗ tay khen ngợi, ngẫu nhiên làm động tác mời dì Trần: "Dì Trần, chúng ta vào phòng sách nói chuyện đi, cháu mời hai người qua đây mọi người đã nhiều năm không gặp nhau, chúng ta hãy trò chuyện đi. "

Trong phòng sách "nói chuyện" tiếp tục kéo dài nửa giờ đồng hồ.

Người vợ thứ hai của Tiêu Ninh Đông, mẹ của Tiêu Quốc Trung là Bùi Vân Diễm và người giúp việc lâu năm trước đây là má Ngô đã được mời đến, cùng với Tiêu Quốc Trung và Tiêu Quốc Mai, câu chuyện cũ từ nhiều năm trước cuối cùng đã được tiết lộ.

Tiêu Nhất Mặc bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về những lời cuối cùng Ưng Tử nói trước khi rời xa anh đã là một tháng sau đó.

Anh biết rất rõ tính tình của Ưng Tử, cô không dễ để nói ra những lời như vậy, cô đã trực tiếp chỉ đích danh dì Trần bảo anh phải cẩn thận, chắc chắn nhất định phải có ý gì đó sâu xa.

Tiêu Nhất Mặc có thể phát triển trong thương trường đầy rẫy lừa dối tất nhiên anh đã quen thuộc với đủ loại âm mưu. Tâm tư anh kín đáo nghĩ lại lời nói dì Trần đã từng nói với trước cuộc chung kết bỗng nhiên phát hiện có điều kỳ lạ.

Bà ta không nói ra quy tắc gì giữa Vệ Thì Niên và Tôn Đàm, mà chỉ ám chỉ góc chụp kỳ lạ trong bức ảnh.

Bà ta không nói gì về sự mập mờ giữa Vệ Thì Niên và Ưng Tử, mà chỉ dùng những bức ảnh để cho Tiêu Nhất Mặc thấy cảnh tượng lúc đó.

Trong những việc trên bà ta đều là người muốn tốt cho Tiêu Nhất Mặc, bà ta rất thông minh, bà ta biết điều Tiêu Nhất Mặc quan tâm nhất là gì và bà ta đã đánh thẳng vào điều đó.

Càng về sau, sự nghi ngờ của  Tiêu Nhất Mặc đối với bà ta càng ngày càng sâu.

Tàn nhẫn, máu lạnh, ganh đua danh lợi... Mọi ấn tượng của anh về Tôn Đàm sau khi bà ra đi dường như đều liên quan đến dì Trần. Điều này khiến anh dần bắt đầu nghi ngờ chân tướng mà Tôn Đàm bỏ đi.

Mọi chuyện đã trôi qua hơn mười năm, muốn điều tra nói thì dễ hơn làm. Hơn nữa, người biết rõ nhất là Tiêu Ninh Đông lại giữ rất kín tiếng về chuyện này, không bao giờ nhắc đến Tôn Đàm trước mặt anh.

Tiêu Nhất Mặc đã dành hơn nửa năm để tìm một vài người giúp việc già đã từng làm trong Tiêu gia, anh phát hiện ra rằng bà vợ thứ hai của Tiêu Ninh Đông, Bùi Vân Diễm cũng có liên quan đến vụ việc này. Sự thật của năm đó cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng, Trần Thục Di một tay che trời, đùa giỡn Tôn Đàm, Bùi Vân Diễm và Tiêu Ninh Đông trong lòng bàn tay.

Bạn tốt Tôn Đàm kết hôn gả vào gia đình hào môn khiến Trần Thục Di nảy sinh ghen ghét đố kị.

Khi còn đi học, bà ta là bạch phú mỹ, trong khi Tôn Đàm chỉ là một cô gái bình thường từ thành phố nhỏ ra thành phố lớn chăm chỉ làm việc, về sau gia đình bà ta sa sút, Tôn Đàm lại có một sự nghiệp thành công và dễ dàng gả cho người giàu có. Bà ta hoàn toàn không thể chấp nhận được điều này.

Đã có một vài lần bà ta cố gắng yêu đương nhưng đều kết thúc trong những tình huống bi thảm, những người đàn ông giàu có mà bà ta qua lại đều chỉ là chơi đùa với bà ta. Khi nhắc đến chuyện kết hôn họ đều chạy trốn, người đàn ông theo đuổi bà ta người thì nhạt nhòa không thì lại là loại ăn bám, bà ta chướng mắt những người như vậy, cuối cùng bà ta đặt ánh mắt của mình lên người Tiêu Ninh Đông.

Bà ta giật dây, khuyến khích Tôn Đàm quay trở lại giới giải trí; trước mặt Bùi Vân Diễm và Tiêu Quốc Trung bà ta ám chỉ Tôn Đàm là tiểu tam, cướp đi tất cả những gì thuộc về họ. Sau đó lại theo Tôn Đàm đến Tiêu gia để lấy lòng, lúc đó bà ta đã thành công lấy lòng được bố mẹ Tiêu Ninh Đông. Bố mẹ của Tiêu Ninh Đông vốn dĩ yêu quý Bùi Vân Diễm bị tẩy não bởi những lời hoa mỹ của bà ta, cuối cùng tạo ra kịch bản ngoại tình giữa Tiêu Ninh Đông và Bùi Vân Diễm.

Tôn Đàm trông thấy sự việc gian dối như thế, cương liệt như bà không có cách nào thông cảm. Đêm khuya bà ra ngoài muốn uống rượu, chồng của má Ngô đã lái xe đưa đi.

"Mấy năm sau, chồng tôi nói với tôi rằng lúc đó ông ấy rất lo lắng cho phu nhân (chỉ Tôn Đàm). Sau khi Trần Thục Di đón phu nhân ông ấy cũng không rời đi luôn. Sau đó ông ấy lại nhìn thấy Trần Thục Di nói chuyện với một người đàn ông cũng là bạn tốt của phu nhân lúc đó ông ấy mới yên tâm rời đi," má Ngô nghẹn ngào nói, "nhưng từ sau ngày hôm đó, phu nhân như biến mất khỏi nhà cũ. Một năm sau, phu nhân và cậu chủ (Tiêu Ninh Đông) chính thức làm thủ tục ly hôn. Ông ấy lén lút vào hỏi thăm mấy lần nghe nói phu nhân không giữ được gìn phẩm giá của người phụ nữ, ông rất hối hận tại sao lúc đó không vào với phu nhân, phu nhân rất tốt với chúng tôi, chúng tôi có lỗi với cô ấy."

Bùi Vân Nhiễm đã gần bảy mươi, rõ ràng là đã già, sự thật nhiều năm trước bị bóc trần, bà ấy chỉ cảm thấy buồn cười: "Tiêu Ninh Đông, ông tìm người như nào vậy? Người này không tốt bằng người kia, nói đến đây mới nhớ, bố mẹ ông vẫn luôn thủ thỉ với tôi, nói Tôn Đàm là tiểu tam, nói răng ông chỉ bị hồ ly tinh mê hoặc mờ mắt, tôi cũng là bị quỷ che mờ con mắt muốn tranh giành ông trở về. Đêm hôm đó, tôi ở đây để lừa ông ngủ với tôi, nói xong mới nhớ ra hôm đó vừa vào cửa đã nhìn thấy người họ Trần này, dáng đi ẻo lả vặn vẹo nhìn chắc chắn không thể sai."

Dì Trần sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, tay vịn góc bàn, sắp không đứng được.

Tiêu Nhất Mặc nhếch khóe miệng cười, nhưng ý cười không ở trong mắt chỉ bao trùm một mảng lạnh lẽo: "Dì Trần, thủ đoạn của dì thực sự lợi hại, lồng vào nhau trêu đùa người khác trong lòng bàn tay, cô chưa từng tự thân làm gì nhưng lại làm xáo trộn gia đình của tôi, lấy danh nghĩa bạn thân của mẹ tôi âm thầm trước mặt bố tôi nói mẹ tôi là người thứ ba, sau đó vu oan bố tôi ngoại tình với vợ trước trước mặt ông bà nội. Lấy thân phận bạn tốt chuốc say mẹ tôi với người khác cho họ ngủ với nhau sau đó đưa bố tôi đến bắt gian. Bà xúi giục mẹ tôi tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, đánh lừa sự hiểu biết của tôi về mẹ tôi và kích động tình cảm của bố tôi với mẹ tôi. Cuối cùng, bà đã thành công trở thành chủ gia đình này."

"Không có...." Dì Trần yếu ớt phản bác, bất ngờ nắm lấy tay Tiêu Ninh Đông, hoảng loạn nói: "Ninh Đông, em không làm chuyện này, đừng tin thằng bé, nó ngậm máu phun người, hận em cướp mất vị trí của mẹ nó! Thằng bé không có bằng chứng gì chứng minh em làm những chuyện đó hết? Sự việc mười mấy năm sao chỉ dựa vào lời nói của người giúp việc và Bùi Vân Diễm nói được?"

Tiêu Ninh Đông không dám tin những gì bản thân nghe thấy.

Tiêu Nhất Mặc nói rằng tối nay thằng bé sẽ mời ông xem một màn kịch hay, chính xác ông đã được chứng kiến.

Trịnh Ngọc Nhiễm không thể nghĩ ra cách "gạo nấu thành cơm" như vậy được, ông tin chắc sau lưng phải có sự giúp đỡ của Trần Thục Di.

Thế nhưng, chuyện xưa khiến bao ân hận suốt hơn chục năm trời của ông bỗng chốc biến thành trò cười khiến ông không thể tin được.

Từ lúc yêu đến lúc bất đồng, đến cuối đời không qua lại với nhau. Nhiều năm trôi qua, những gì xảy ra trong hai ba năm đó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ông, ông hiếm khi nhớ đến.

Nhưng hôm nay Tiêu Nhất Mặc vạch trần từng việc một, ông cẩn thận nhớ lại, đúng là trong mọi chuyện đều có bóng dáng của Trần Thục Di.

Trong cuộc cãi vã với Tôn Đàm về việc quay trở lại giới âm nhạc, chính Trần Thục Di đã ngầm ủng hộ ông ám chỉ rằng Tôn Đàm quá ngây thơ.

Sự việc ngoại tình không hiểu được với vợ cũ là Trần Thục Di đã an ủi ông, người cũng thề thốt sẽ thuyết phục Tôn Đàm

Chính Tôn Đàm đã ăn năn với ông, nói rằng Tôn Đàm ngoại tình tinh thần.

Cuối cùng, sau khi ly hôn với Tôn Đàm, Trần Thục Di rất thông minh đã biến mất một thời gian, sau đó, bà ta dần dần liên lạc với ông và Tiêu Nhất Mặc thường xuyên với danh nghĩa Tôn Đàm chăm sóc Nhất Mặc, làm cho ông tưởng rằng sẽ có cơ hội tiến tiếp với Tôn Đàm, vì vậy đã ngầm đồng ý cho bà ta tiếp cận.

Bây giờ nghĩ lại, người phụ nữ này âm mưu sâu xa đến mức nào, để có được thứ mình muốn, bà ta đã âm thầm bày mưu tính kế nhiều năm như vậy!

Ông thở hồng hộc, cầm tập tài liệu trên bàn ném về phía Trần Thục Di, tài liệu đập vào người Trần Thục Di, từng tờ giấy tung tóe trong không trung, vài giây sau ông loạng choạng che ngực nghiêng đầu ngã trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro