Chương 66: Chịu đựng được hay không thể chịu đựng được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái ôm quen thuộc, hơi thở quen thuộc.

Trong nháy mắt, trái tim của Ưng Tử đập thình thịch lập tức cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên đúng là Tiêu Nhất Mặc.

"Anh... sao anh lại ở đây?" Cô hỏi.

Vẻ mặt của Tiêu Nhất Mặc rất xấu: "Sao em lại đứng như cọc gỗ vậy, em không biết tránh à?"

Ưng Tử vô cùng oan ức: "Làm sao em biết cậu ấy đột nhiên lao tới đây?"

"Em—" Tiêu Nhất Mặc hậm hực, quay sang nhìn Du Tiếu Tiếu, có vẻ tức đến mức sắp hộc máu, "Cậu nhóc này sao lại ở đây?"

Du Tiếu Tiếu sững sờ: "Vốn dĩ Thẩm Xuyên vẫn ở đây mà."

Thẩm Xuyên lao đến nhanh quá bởi vì lực quá mạnh theo quán tính cậu suýt nữa đâm vào cây dừa trước mặt, vất vả lắm mới ổn định lại quay người tức giận nói: "Anh là ai, đây là nghi thức hoan nghênh, chúng tôi ở đây đều là như vậy hết."

"Thẩm Xuyên," Du Tiếu Tiếu ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói: "Hai người này là nhà tài trợ của Giải trí xông lên, Tiêu Dục Hành và Tiêu Nhất Mặc, họ đến thăm ban cậu chú ý chút."

Nhà tài trợ là ông chủ, Thẩm Xuyên tức giận trừng mắt nhìn anh, ủ rũ.

Các nhân viên và khách quý trên chiếc xe điện lần lượt đi đến, cùng nhau chào hỏi Tiêu Dục Hành và Tiêu Nhất Mặc.

Tiêu Nhất Mặc sắc mặt lạnh lùng, lấy đồ từ trên cổ xuống dúi vào tay Ưng Tử: "Cho em."

Ưng Tử nhìn xuống thì thấy đó là một chuỗi hoa sứ được bện thành vòng tỏa hương thơm ngát,  nhìn lại lần nữa thì Tiêu Nhất Mặc đã đi rồi chỉ để lại cho cô bóng lưng.

Tiêu Dục Hành ở bên vội vàng "ai da" hai tiếng, đành phải cười xin lỗi với Ưng Tử rồi sải bước đuổi theo.

Lại tức giận.

Ưng Tử khổ mà không thể kêu, nhưng ở đây nhiều người như vậy cô không có cách nào đuổi theo dỗ anh được.

Du Tiếu Tiếu giới thiệu các thành viên của nhóm chương trình cho cô. Ngoài Thẩm Xuyên những người dẫn chương trình cố định còn có sinh viên chuyên ngành điện ảnh Chu Tiểu Yến, nam người mẫu nổi tiếng Hạ Cẩn Sinh và nữ diễn viên Trình Nhĩ Ngọc. Các khách mời được mời trong tập này cũng là hai nhân vật nổi tiếng trong bộ phim trộm mộ chiếu mạng trong hè, Phùng Tần và Trình Phi.

"Ưng Tử, chúng ta lại gặp nhau." Phùng Tần tươi cười chào hỏi.

"Xin chào, thật trùng hợp." Ưng Tử đành bỏ qua Tiêu Nhất Mặc, chào hỏi mọi người.

Phùng Tần chính thức bước vào giới giải trí sau khi giành vị trí á quân trong cuộc thi sinh viên Grand Prix. Sau giải Grand Prix anh ta đã phát hành hai bài hát và tổ chức một vài buổi biểu diễn. Sau đó, anh ta ít ra bài và bắt đầu nghiêm túc đi đóng phim và các gameshow kiếm tiền, thu hút được không ít người hâm mộ. Vận may của anh ta cũng tốt, bộ phim chiếu mạng đang phát sóng được chuyển thể từ tiểu thuyết trên mạng, ban đầu bị chèn ép không thể phát sóng, tác giả đột ngột qua đời vì bệnh, dưới sự hô hào của các fans nhà sản xuất đã chăm chỉ biên tập lại cốt truyện và cố gắng phát sóng nó, ratings cuối cùng cũng bùng nổ. Bây giờ giá trị của anh ta đã khác xưa rất nhiều.

Mọi người trò chuyện, cười nói rôm rả đi về phía tòa nhà chính.

Dưới tầng 1 có một căn phòng khách rộng 7-8 mét, phong cách sang trọng, tổ tiết mục đang cùng nhau mở cuộc họp để bàn về những điều cần chú ý trong kịch bản và ghi hình chương trình.

Thẩm Xuyên ngồi bên cạnh Ưng Tử, nhìn chằm chằm vào vòng hòa trên cổ cô bất mãn hỏi: "Người đàn ông đó chính là bạn trai cũ của chị ạ?"

Khi nghe thấy tên đó cuối cùng cậu ấy cũng nghĩ ra.

Ưng Tử bất lực nhìn cậu: "Em có thể đừng hóng chuyện như vậy được không?"

Sau khi gặp Thẩm Xuyên ở công ty, cậu nhóc tỏ ra rất quan tâm đến cô, có cơ hội là bám dính lấy cô xum xeo bên cạnh, mở miệng ngậm miệng là chị ơi chị à, lời nói hành động nhiệt tình hơn rất nhiều so với những đồng nghiệp bình thường của cô.

Nghe nói lúc trước Thẩm Xuyên ở trong nhóm, tuy bề ngoài sáng sủa nhưng thực ra lại bị chèn ép rất dữ dội, hơn nữa mẹ mất sớm, được bố đưa ra nước ngoài làm một thực tập sinh khi còn rất nhỏ. Ưng Tử rất thông cảm sau khi nghe, đối với sự nhiệt tình của cậu cũng không quá để ý.

"Chị cẩn thận một chút," Thẩm Xuyên nghiêm mặt nói, "Loại người này nhất định không có ý tốt, lần trước cô Tôn bảo chị đi ăn cùng, chị không sao chứ?"

Ưng Tử sửng sốt một lúc sau mới hiểu rõ, Thẩm Xuyên đang lo lắng Tiêu Nhất Mặc dùng quy tắc ngầm với cô.

Cô mím môi cười, tuy rằng người thằng nhóc này nhiệt tình đến mức khó thích ứng, nhưng đôi khi lời nói và việc làm của cậu đấy làm người khác rất ấm lòng: "Không sao đâu, em đừng lo anh ấy không rảnh rỗi như vậy."

Thẩm Xuyên bĩu môi không tán thành.

Tập này của chương trình là một tập đặc biệt về hòn đảo, các khách mời của nhóm chương trình sẽ hóa thân thành ngư dân và thực hiện các cuộc thi khác nhau. Chủ sở hữu của trang viên và bãi biển này là hoàng gia của nước T. Lý do tài trợ cho địa điểm này trước hết là vì nhà tài trợ là bạn của họ, đồng thời họ hy vọng sẽ sử dụng chương trình nổi tiếng này ở Trung Quốc để quảng cáo rộng rãi hình ảnh du lịch của nước T. Vì vậy, nhóm thực hiện chương trình được tiếp đãi theo tiêu chuẩn cao, ngay cả những đồ dùng  nhu cầu thiết yếu hàng ngày cũng bộc lộ sự xa hoa của hoàng gia.

Mọi người đã bày tỏ tình cảm nhiệt liệt đến nhà tài trợ "ba ba", tỏ vẻ muốn ở lại trong tập này cả mùa cũng được và không muốn rời đi. Ưng Tử vuốt ve vòng hoa, suy nghĩ của cô đang trôi về người đang tức giận Tiêu Nhất Mặc, chỉ mong cuộc gặp gỡ chào đón này nhanh chóng kết thúc.

Nhưng mà mọi chuyện đều không như mong muốn, để chương trình ngày mai được ghi hình suôn sẻ, ê-kíp chương trình đã yêu cầu các khách mời ăn tối và làm quen với nhau, các nhiếp ảnh gia cũng bắt đầu quay chụp những điều việc ngoài lề hàng ngày. Ưng Tử không còn cách nào khác là phải bình tĩnh và tập trung vào công việc của mình.

Bình thường cô hay vùi đầu vào công việc sáng tác âm nhạc, không giao lưu nhiều với người trong giới giải trí, thêm vào đó bản tính nhút nhát nên cô chỉ ngồi lặng lẽ nghe họ giới thiệu bản thân. Nhưng hình như những người dẫn chương trình rất quen thuộc với cô họ cũng có kỹ năng dẫn chương trình mạnh mẽ, nhiệt tình lôi kéo cô vào đề tài đang nói.

Hạ Cẩn Sinh là người hoa kiều ở nước M, cũng nhiệt tình chẳng kém gì Thẩm Xuyên, đưa vòng hoa mà quản gia trang viên hoan nghênh anh ấy, hai tay cầm lấy đưa cho Ưng Tử, khoa trương như trong phim truyền hình: "Trời ơi, cô gái xinh đẹp, khi nhìn thấy em tôi mới cảm nhận được nét quyến rũ thực sự của phụ nữ phương Đông."

Ưng Tử đỏ mặt trước lời khen thẳng thắn này: "Cảm ơn... cảm ơn".

"Đừng để ý tới anh ta," Trình Nhĩ Ngọc ở một bên không chút lưu tình vạch trần anh ấy "Mỗi một người phụ nữ anh ta gặp đều nói như vậy."

Ưng Tử sững sờ một lúc, cũng không nhịn được cười.

Hạ Cẩn Sinh bất lực giang hai tay ra: "Ghen, nhất định là sự ghen ghét của phụ nữ mới khiến cô vu oan giá họa tôi như vậy!?"

Thẩm Xuyên đấm anh ấy một cái: "Đi đi, chị ấy và tôi có duyên nhất, chúng tôi thuộc một công ty, ngày mai nhất định là tôi được chọn làm đồng đội của cô ấy, nên anh đừng có chen vào."

Chu Tiểu Yến dịu dàng hơn, lúc này cậu ấy mới lấy trong túi ra một cây bút, trực tiếp đưa cho Ưng Tử.

Ưng Tử cầm bút, kinh ngạc hỏi: "Đây là để làm gì?"

Mọi người cũng khó hiểu nhìn sang.

"Ký tên", Chu Tiểu Yến chỉ vào áo thun của cậu ấy, "Ký vào ngực của em đi, em là fan của chị, mỗi bài hát của chị đều có trong máy nghe nhạc của em, quá hay. Nếu em biết chị đến đây, em nguyện ý không lấy tiền ảnh chụp của chương trình trong kỳ này."

Mọi người phá lên cười, vỗ bàn vỗ tay, duỗi ngón cái.

"Kinh đấy Tiểu Yến, nịnh hót của cậu quá chuẩn."

"Tôi học được rồi, tôi học được rồi."

"Này, Chu Tiểu Yến, cậu muốn cướp chị gái của tôi, thù này không đội trời chung."

.....

Dù sao cũng là người trẻ tuổi, mọi người nói chuyện phiếm cười nói không bao lâu đã quen biết nhau. Những người dẫn chương trình này hài hước, dí dỏm mỗi người có một đặc điểm riêng, Chu Tiểu Yến tinh tế và nhẹ nhàng, Hạ Cẩn Sinh nhiệt tình và mạnh mẽ, Thẩm Xuyên đẹp trai nhưng độc miệng và Trình Nhĩ Ngọc người phụ nữ dẫn chương trình duy nhất, vui vẻ và phóng khoáng khiến không khí của cả đoàn vừa có chuyện nói lại rất hài hòa, Ưng Tử cũng trở nên thoải mái hơn.

Bữa tối là một món ăn truyền thống của nước T. Nó mang đầy hương vị cà ri, món tráng miệng bằng xoài mang lên cuối cùng là ngon nhất. Ăn tối xong cũng đã gần tám giờ, mọi người tạm biệt nhau về phòng nghỉ ngơi. Phòng của Ưng Tử và Tiểu Triệu ở tầng 2, Thẩm Xuyên tình nguyện mang hành lý của Ưng Tử vào phòng, xong rồi cậu ấy ở trong phòng ăn vạ không chịu rời đi nói rằng muốn truyền thụ kinh nghiệm của mình tham gia chương trình với cô.

Tiểu Triệu đang định trở về phòng liền không chút lưu tình kéo cậu ấy ra: "Đi thôi, đi thôi, Tiểu Tử của chúng ta ngồi máy bay lâu như thế cần phải nghỉ ngơi."

Ưng Tử ở trong trong phòng một lúc, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài đã đi xa lúc này cô mới rón rén mở cửa muốn đi tìm Tiêu Nhất Mặc

Nhưng đứng ở cửa, cô lại phát sầu, Tiêu Nhất Mặc giờ đang ở đâu chứ?

Do dự một lúc cô lấy điện thoại ra bấm số của Tiêu Nhất Mặc, vừa kết nối tiếng chuông vang lên cùng lúc.

[Em không muốn ngoan ngoãn, em ghét ngoan ngoãn.
Không ngoan. không ngoan, em phải làm một cô gái không ngoan ngoãn....]

Ưng Tử sững người một lúc theo tiếng nhạc đi về phía trước, bước qua cột trắng trong hành lang, đến sân thượng nhỏ bên ngoài, Tiêu Nhất Mặc đang dựa vào lan can của sân thượng vội vàng lấy điện thoại ra trả lời cuộc gọi.

Vừa nói "alo" một tiếng Tiêu Nhất Mặc liền nhìn thấy Ưng Tử, sắc mặt cứng đờ sau đó anh bình tĩnh nói: "Cái này, anh cũng không hiểu sao hệ thống lại tự động cài nhạc chuông này."

Ưng Tử muốn cười nhưng không dám cười, đành phải chiều theo anh nói: "Có lẽ mẫu X7 này quá thông minh."

Tiêu Nhất Mặc có chút xấu hổ nên chuyển chủ đề: "Em bận xong rồi?"

"Vâng," Ưng Tử nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn hoa của anh., em đã biến nó thành một chiếc vòng tay, khá đẹp."

Cô đưa tay trái lên lắc nó trước mắt Tiêu Nhất Mặc, những bông hoa sứ trắng và tím xen giữa là những bông hoa nhỏ không biết tên cuốn trên cổ tay cô, cổ tay mảnh mai lại càng đẹp mắt.

Vẻ mặt của Tiêu Nhất Mặc hơi thay đổi: "Nếu em thích, ngày mai tôi lại xâu cho em."

Ưng Tử có chút kinh ngạc: "Anh xâu?"

"Tất nhiên, bên kia có một vườn hoa, tôi đi theo thợ trồng hoa học hơn nửa tiếng đồng hồ mới làm được đó,", Tiêu Nhất Mặc tự hào nói, rồi lại chua chát nói: "Không giống như chương trình mùa hè gì gì kia, chuỗi hoa tặng cho em là do người làm vườn làm, mượn hoa dâng Phật* mà thôi."

*ý của câu này là dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm.

"Sao anh biết là Hạ Cẩn Sinh tặng hoa cho em?" Ưng Tử sững sờ, "Vừa rồi anh... không rời đi sao?"

Tiêu Nhất Mặc nghẹn lời.

Chính xác vừa rồi anh tức giận hết mức, sau khi ra ngoài đi một vòng liền không tự chủ quay trở lại sảnh tầng một, ở một góc không ai biết quan sát hành động của chương trình.

Hạ Cẩn Sinh tặng hoa cho Ưng Tử, Chu Tiểu Yến đưa bút xin chữ ký, Ưng Tử nói chuyện cười đùa với mọi người...Anh nhìn họ, sự ghen tị trong lòng gần như muốn nhấn chìm anh.

Điều khó chịu nhất là Thẩm Xuyên, người không chỉ bám dính Ưng Tử mà còn đi cùng Ưng Tử đến phòng của cô ở trong đó hơn mười phút trước mới đi ra. Anh đã báo người đi điều tra Thẩm Xuyên này. Cậu ấy từng hoạt động trong nhóm nhạc nam, từng giành được giải thưởng  m nhạc Châu Á. Mới rời nhóm chưa đầy hai tháng tất cả những người hâm mộ nhóm ban đầu đều trở thành fan duy nhất của cậu ấy vì vậy mà sự nổi tiếng của cậu ấy đã tăng cao, trở thành một ngôi sao mới nổi tiếng.

Vệ Thì Niên tình địch mạnh này còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, bây giờ lại có thêm một đối thủ tiểu thịt tươi, lại còn đẹp trai như vậy, liệu Ưng Tử có rung động trước cậu ấy?

Càng nghĩ anh càng thấy không thích hợp

Tiêu Dục Hành đã nảy ra ý tưởng tồi tệ gì thế này? Anh đã cố gắng hết sức để tổ tiết mục kéo người đến hòn đảo lãng mạn này để tỏ tình bất ngờ, vậy mà bây giờ lại tạo cơ hội cho Thẩm Xuyên và Ưng Tử tiếp xúc với nhau, đây có được coi là "may đồ cưới cho người khác" không nhỉ? Hơn nữa, toàn bộ đàn ông trong nhóm chương trình đều là người nổi tiếng trong giới của họ, người thì là chồng quốc dân người thì là em trai quốc dân. Ưng Tử xinh đẹp, mềm mại và quyến rũ như vậy, những người đó liệu có nảy sinh ý nghĩ không an phận gì với Ưng Tử không?!

"Tôi tiện đường đi qua nhìn thấy mà thôi," Tiêu Nhất Mặc che dấu nói, nhưng không thể che giấu được sự ghen tuông trong giọng nói, "Em đừng thấy những cậu bé kia lớn lên đẹp trai nhưng nói đến cùng thì họ vẫn còn trẻ, không đáng tin, em đừng nghe bọn họ nói lời đường mật nhất là người tên Thẩm Xuyên kia."

Ưng Tử càng nghe càng thấy không đúng, Tiêu Nhất Mặc có ý gì? Chua chát như đang ghen vậy.

Lòng bàn tay cô hơi ướt mồ hôi, cô ngập ngừng nói: "Tuổi bọn em cũng không cách nhau nên cũng tốt, đặc biệt là Thẩm Xuyên. Tuy còn trẻ nhưng cậu ấy lại rất tri kỷ, em cảm thấy cậu ấy....rất đáng tin cậy."

Tiêu Nhất Mặc rất tức giận: "Đó chỉ là mặt ngoài của lời dỗ dành phụ nữ thôi, từ bao giờ ánh mắt em lại nông cạn như vậy?"

"Vậy...tuổi Vệ đại ca lớn hơn em, sự nghiệp ổn định, lời nói hành động cẩn thận cũng có sở thích giống em,", khóe miệng Ưng Tử khô khốc, vô thức liếm môi nói: "Anh ấy ... anh ấy cũng nói là thích em, anh cảm thấy em....có nên nhận lời không?"

Tức giận xông lên đỉnh đầu, như thế này mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.

Tiêu Nhất Mặc không chút do dự nắm lấy cánh tay của Ưng Tử nhẹ nhàng đẩy, đè cô vào bức tường bên trong sân thượng, nghiến răng nén ra hai chữ: "Không cho phép!"
(trong tiếng trung là hai chữ 不准 dịch ra tiếng việt là 3 chữ nhé mn)

Anh cúi đầu, hung hăng ngậm môi Ưng Tử.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Emma, ​​cuối cùng cũng đã hôn, lộ ra nụ cười nhân hậu của người mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro