Chương 1:Việc làm(Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng dẫn nuôi con của cha nhân vật phản diện [ Mỹ thực ]

                                      Tác giả: Hòa Ưu

                         Editor: Lavender Lusion Team

                             Chương 1:Việc làm(Thượng)

--------------------------------------------------------------------------------

Dụ Bạch đã trải qua một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, ký ức đời trước cùng ký ức đời này chồng chéo, đan xen nhau, đấu đá lung tung làm đầu cậu không ngừng đau nhức.

Dụ Bạch có cảm giác mình sắp đi uống trà với Diêm Vương rồi.

Thẳng cho đến khi cậu nhớ đến một đoạn tiểu thuyết ở ký ức trong đời trước.

"Dụ Thước Tinh, cuối cùng đi đã đến kết cục như cha hắn......"

Từ từ.

Dụ Thước Tinh, này không phải tên của con trai cậu sao? Vì cái gì trong trí nhớ kiếp trước sẽ xuất hiện tên của Tinh Tinh?!

Cố nén cơn đau từ đại não truyền xuống, Dụ Bạch lục lọi lại ký ức kiếp trước.

Cậu phát hiện đứa con trai vừa tròn 3 tuổi Tinh Tinh của cậu, lại là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết không chuyện ác nào không làm, quỷ kế đa đoan?!

Trong tiểu thuyết, Dụ Thước Tinh sinh ra trong gia đình đơn thân, cha gặp tai nạn xe cộ qua đời vào năm ba tuổi. Trùng hợp, một viện trưởng mới mở cô nhi viện nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Thước Tinh, vì thế mà cô nhi viên hắn mở đã nhận nuôi Dụ Thước Tinh.

Ở cô nhi viện, Dụ Thước Tinh bị tra tấn khủng khiếp bởi viện trưởng và nhân viên, đồng thời bị mấy đứa trẻ cùng lứa khi dễ, bởi vậy dưỡng thành tính cách ích kỉ, cáu kỉnh và vô đạo đức.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Dụ Thước Tinh lập một công ty cho riêng mình nhờ vào năng lực cùng trí óc.

Nhưng trên thực tế, công ty của Dụ Thước Tinh bất quá chỉ là tấm đệm cho vai chính Long Ngạo Thiên. Trong khi Long Ngạo Thiên từng bước từng bước một đi lên đỉnh cao nhân sinh, thì Dụ Thước Tinh lại từ trùm thương nghiệp trở thành một kẻ tay trắng.

Cuối cùng, Dụ Thước Tinh không một xu dính túi bị xe đâm chết, không người nhặt xác.

Dụ- Đã xem hết quyển tiểu thuyết -Bạch:......

Tưởng tượng đến việc sau khi cậu mất đi, Tinh Tinh ngoan ngoãn, đáng yêu ngày ngày bên cạnh cậu, sẽ bị viện trưởng cô nhi viện biến thái khi dễ, Dụ Bạch cảm thấy mình còn có thể cứu vớt lại tình hình a.

Vì thế, trong vòng một tuần tiếp theo ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU* các bác sĩ và y tá ngạc nhiên ——

(*Phòng chăm sóc đặc biệt ICU: một khái niệm được đưa ra để nói về một đơn vị cấp cứu trong bệnh viện, thực hiện các kỹ thuật chăm sóc đặc biệt và kỹ lưỡng với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kỳ nặng và có khả năng đe dọa đến mạng sống của bệnh nhân.)

Một bệnh nhân bị tai nạn xe cộ tình trạng sức khỏe suy giảm nghiêm trọng, nhưng hiện tại thân thể đã có chuyển biến rất tốt đẹp!

Này quả thực chính là kỳ tích y học!

——

Sau khi chuyển đến phòng tổng hợp, Dụ Bạch vừa hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào và đắng cay.

Ngọt ngào chính là, con trai đáng yêu ngoan ngoãn, tốt bụng, mỗi ngày đều sẽ tới bệnh viện chăm sóc cậu.(Truyện chỉ đăng tại wattpad @LavenderLusion0104, vui lòng không reup. Dịch truyện có mục đích phi thương mại)

Chỉ cần nghĩ cái má trắng trắng tròn tròn của bé con cọ cọ vào ngực cậu cậu, trái tim của cậu đều sắp bị làm cho tan rồi.

Chỉ cần Tinh Tinh ở trong phạm vi tầm mắt, khóe môi của Dụ Bạch ít khi mà hạ xuống.

Xui xẻo là, sau khi gặp tai nạn xe cộ, công ty cũng cho Dụ Bạch một ít tiền an ủi tinh thần, mà với cái con số kếch xù của tiền viện phí so với tiền an ủi tinh thần cũng chẳng thấm được bao nhiêu, nhu muối bỏ biển.

Dụ bạch từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU ra tới, cũng đã tiêu hết toàn bộ.

Bồi thương tai nạn xe cộ, công ty trợ cấp, chữa bệnh chi trả phí dụng cũng hoàn toàn không đủ.

Còn phải lo chi phí sinh hoạt hằng ngày, ngày ba bữa, sữa bột cùng tiền gửi con trai cho mấy cô bác ở Tổ Dân Phố trông nhờ...

Dụ Bạch nghèo đến độ phải bán phòng trọ.

*Họa vô đơn chí.

(祸不单行。Hoạ vô đơn chí: Tai họa thường sẽ kéo đến dồn dập )

Người đại diện bên phía công ty đến thăm Dụ Bạch cũng mang theo một tin buồn.

Khi cậu ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU một tháng, hợp đồng làm việc của cậu cùng công ty cũng vừa hết hiệu lực. Mà cậu không có báo hoãn hợp đồng lại a...

Cho nên Dụ Bạch chính thức thất nghiệp.

"Ba ba, nhất định phải ở bệnh viện ngoan ngoãn. Chờ chân chân bệnh bệnh tất cả đều hảo, mới có thể rời đi bệnh viện nga!"

Tinh Tinh vươn đôi tay mập mạp, trắng múp, vô cùng mềm nhẹ mà sờ sờ chân của Dụ Bạch.

Dụ Bạch cả ngày hôm đó nghĩ cách xuất viện sớm, đối diện với ánh mắt ngấn nước, đen láy của bé con mà cả người cứng đờ.

Tinh Tinh không thấy cậu trả lời, khẽ nhíu mày lại.

Bé lúng ta lúng túng nói: "Chẳng lẽ ba ba không nghĩ ở bệnh viện ngoan ngoãn dưỡng bệnh sao? Chính là, chính là...... Lúc trước thúc thúc phòng bên không chịu trị bệnh bệnh, chân chân lại hỏng rồi......"

Thông thường, hai ba cái người bệnh ở tại cùng gian bình thường trong phòng bệnh.

Thúc thúc phòng bên trong miệng Tinh Tinh là nam nhân lúc trước cùng Dụ Bạch nằm chung phòng thường.

Người nọ là bởi vì có chân tật mà không chịu chữa trị, kết quả lại tái phát chân tật, phải vào viện nằm. Mới xuất viện vào ngày hôm qua thôi.

Tinh Tinh tiến đến trước mặt Dụ Bạch, đôi mắt tựa hồ phủ một tầng hơi nước.

Cậu nhanh chóng đem kế hoạch xuất viện sớm của mình bỏ ra sau đầu.

Tinh Tinh muốn cậu hảo hảo dưỡng thương, là bởi vì đau lòng cậu.

Có được đứa con trai ân cần, luôn nghĩ đến mình như vậy chính là phúc khí mà mình đã tích ở 2 kiếp!

Dụ Bạch duỗi tay véo cái má tròn tròn, ấm ấm của bé.

Cười khanh khách: "Ba ba sẽ hảo hảo chữa bệnh. Chờ bệnh khỏi hẳn sau, ta mới có thể rời đi bệnh viện......"

Chắc lúc đó tiền trong tài khoản ngân hàng cũng tụt đến số âm rồi......

Dụ Bạch khẽ cắn môi.

Cùng lắm thì sau khi ra viện, cậu nghĩ cách bán phòng trọ đi, tóm lại là có thể trả hết tiền thuốc men!

Đến lúc đó, cậu cũng có thể đi tìm việc lại!

Lòng mang ý nghĩ như vậy, Dụ Bạch lại ở bệnh viện thêm ba bốn tuần nữa.

Thân thể này hồi phục rất nhanh, chưa kịp để cậu chuẩn bị công tác chuyển nhà đã khỏe lại rồi.

Nhưng mà......

Phòng trọ thì vẫn còn, nhưng những đồ dùng từ lặt vặt đến quan trọng gần như đã bán đi hết.

Dụ Bạch cao hứng lôi kéo con trai về nhà —— rõ ràng chính xác là được trải nghiệm một phen, cái gì gọi là "nhà chỉ có bốn bức tường".

Mỗi tháng còn phải cõng khối vay mua nhà 30 000 ngàn một tháng, Dụ Bạch cười không ra tiếng.

Cậu hảo nghèo a!!!

"Ục ục", Bụng của Tinh Tinh kêu lên ục ục, ở trong căn phòng trống trãi phá lệ cất lên.

"Tinh Tinh, con đói bụng à?"

Chăm Dụ Bạch nằm viện cả ngày, bởi vì nhà không có gì nhiều, cho nên Tinh Tinh mấy ngày này cũng vẫn luôn không ăn đồ ăn gì dinh dưỡng, khuôn mặt nhỏ càng là gầy một vòng lớn, thoạt nhìn hết sức đáng thương.

Tinh Tinh dùng móng vuốt nhỏ qua lớp áo đè lại cái bụng không nghe lời, gương mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ lên.

Xấu hổ nhỏ giọng nói: "Ba ba, con, bụng bụng không có đói......"

"Ục ục".

Cho dù Tinh Tinh dùng hết sức đè bụng lại, bụng của nhóc con vẫn không nghe lời mà phát ra tiếng kêu.(Truyện chỉ đăng tại wattpad @LavenderLusion0104, vui lòng không reup. Dịch truyện có mục đích phi thương mại)

Dụ bạch cười cười vươn tay xoa cái đầu nhỏ nhỏ của bé: "Không có việc gì, ba ba hiện tại liền đi xuống mua đồ ăn, làm cho con một bữa cơm ngon!"

Tinh Tinh gật gật đầu, gương mặt đỏ ửng còn chưa nhạt đi.

Nhóc con có điểm thẹn thùng nói: "Ba ba, con có thể cùng đi sao?"

Không biết có phải Dụ Bạch gặp ảo giác không, hình như sau khi cậu khỏe lại Tinh Tinh càng ngày càng dính người.

Ở bệnh viện, nhóc con cơ hồ không có lúc nào là không rời đi khỏi Dụ Bạch nửa bước.

Có lẽ...... Là đoạn thời gian cậu ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, vì không thấy được cậu, Tinh Tinh nhớ đi? Cho nên mới bám chặt như vậy.

Dụ bạch cười: "Đương nhiên có thể, chúng ta hiện tại liền cùng đi chợ bán thức ăn, mua đồ ăn ngon lạc!"

——

Chợ ở một tiểu khu gần phòng trọ, giá cả thì bình dân, mấy cô chú bán đồ còn rất nhiệt tình nữa.

Nhưng là, cho dù giá cả lại bình dân, với túi tiền rỗng tuếch của Dụ Bạch cũng chỉ có thể nhỏ dãi mà nhìn.

Chỉ tiếc điều kiện không cho phép.

Nếu có thể, Dụ Bạch đều muốn ôm hết tất cả đều gặm gặm a.

Cậu miễn cưỡng đem tầm mắt của mình dời đi.

Ôm Tinh Tinh đi dạo một vòng từ đầu chợ đến cuối chợ, cuối cùng...... Chỉ xách một củ cà rốt, năm cái trứng gà, một túi rau xanh, hai căn lạp xưởng cùng hành.

Đứa nhỏ Tinh Tinh trong lòng Dụ Bạch lúc đầu chẳng thấy lên tiếng. Mãi đến khi cậu đang mua cà rốt, đại thẩm bán hàng nói vài ba câu trêu chọc nhóc con, Tinh Tinh nhỏ giọng đáp một tiếng "A di hảo".

Đại thẩm bán cà rốt kia liền không kìm chế được kích động, liền tặng cho hai người một bó hành.

Tựa hồ nắm chắc kinh nghiệm, mỗi khi Dụ Bạch ở quầy hàng mua đồ, Tinh Tinh đều sẽ nhút nhát sợ sệt mà dùng dùng chất giọng trong trẻo của trẻ con mà chào hỏi.

Dọc theo đường đi, chợ bán thức mấy cô chú bị Tinh Tinh manh đến không chịu được, Dụ Bạch không chỉ có bị liên tiếp tặng vài bó hành, cậu ở tiệm bán trứng gà được tặng thêm một viên trứng gà, khi mua rau xanh, bác bán rau xanh lấy co cậu một cân mà chỉ tính giá nửa cân...... Chờ mọi việc xong xuôi.

Rời khỏi chợ bán thức ăn, Dụ Bạch cực kì cao hứng dắt cục nhỏ về nhà.

"Tinh Tinh, ngoan ngoãn ngồi dưới đất chơi xếp gỗ nga! Ba ba hiện tại đi nấu cơm, phòng bếp nguy hiểm, con ngàn vạn lần không được đi qua nga!"

Tinh tinh gật gật đầu: "Hảo!"

Dụ Bạch đời này lúc sinh ra cũng không có cha mẹ, chỉ có bà ngoại nuôi cậu đến khi trưởng thành.

Đều nói con nhà nghèo thường sẽ gánh vác trọng trách gia đình sớm, cậu đã sớm cùng bà ngoại chia sẻ áp lực gia đình, nấu cơm cùng làm việc nhà này nọ cậu đều đã học hết rồi.

Nhưng mà so sánh trù nghệ của Dụ Bạch đời này cùng Dụ Bạch đời trước, có vẻ có chút không cân xứng.

Bởi vì Dụ Bạch đời trước, là người càn quét cả nền ẩm thực Trung Hoa, có thể từ những nguyên liệu đơn giản cũng làm được một bữa ăn mỹ vị đẳng cấp.

Sau tai nạn xe cộ, Dụ Bạch có được ký ức cả hai đời, biết được đời trước mình là một đầu bếp tài giỏi, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

Cậu cho rằng, ký ức kiếp trước của mình quan trọng nhất là tương lai bi thảm của cn trai, do đó mà nỗ lực, tận lực làm nhóc con thoát khỏi cuộc đời như vậy.

Dụ Bạch đã quen với cảm giác không cha không mẹ, cho nên cậu đều đem hết tâm quyết, làm đứa con trai duy nhất trong 2 đời sống trong hạnh phúc, mỹ mãn suốt đời.

Thẳng đến khi, Dụ Bạch trong phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiên trứng, khoảng khắc tiếp xúc với cán dao.

Dụ Bạch mới phát hiện ra...ký ức đời trước không chỉ có một công dụng.

Có lẽ nó đã bị ảnh hưởng bởi kỹ năng nấu nướng khổ luyện hơn chục năm trong kiếp trước.

Dụ Bạch dường như không kiềm chế được, cầm con dao làm bếp theo cách mà cậu nhớ được ở kiếp trước, thái cà rốt, thái xúc xích, xào trứng ... Dụ Bạch ở trong bếp như vịt gặp nước, nhịp điệu nấu nướng đều rất sôi động.

"Rầm ——" đem cái nồi để lâu trong tủ còn vưng hơi lạnh ra, múc thêm mấy chén gạo.

Ngay sau đó, Dụ Bạch tách quả trứng bỏ vào nồi, rồi cho gạo vào khuấy cùng.

Xào xào, lật chảo, thẳng đến mỗi một hạt cơm đều bọc một màng trướng ánh kim mỏng mỏng, Dụ Bạch nêm nếm cùng chiên thêm cácnguyên liệu khác...

Cơm chiên trứng đầy ấp một chảo nóng hổi.

Dụ bạch hai đời diện mạo tương tự, nhưng là bọn họ tố chất thân thể cũng không tương đồng, hơn nữa cậu bệnh nặng mới khỏi.

Cho nên khi nấu cơm, có thể rõ ràng phát hiện, nếu muốn dựa theo tiêu chuẩn ổn định của kiếp trước mà phát huy, chế tác này một phần cơm chiên trứng vẫn là tương đối mất sức.

Nhưng là......

Cậu ở kiếp trước là một đầu bếp đẳng cấp đầy tài năng, nhưng bây giờ chỉ cần thể hiện ra một phần năm trù nghệ là có thể nhanh chóng hạ gục mấy nhà hàng đường phố rồi.

Dụ Bạch vừa làm xong cơm chiên trứng cũng không tiện nếm thử, ước chừng thời gian xào rau xanh rồi đem chén dĩa bày sẵn ra bàn phòng khách.(Truyện chỉ đăng tại wattpad @LavenderLusion0104, vui lòng không reup. Dịch truyện có mục đích phi thương mại)

"Tinh Tinh, mau tới ăn cơm!"

Nhóc con nghe thấy tiếng gọi lập tức chạy lon ton đến bên người Dụ Bạch.

Bé con ngoan ngoãn ngồi ở cái ghế nhỏ, chờ đợi Dụ Bạch đem đồ ăn đặt ở cái chén nhỏ của mình.

Tinh Tinh rất thông mình, hai tuổi đã có thể tự ăn cơm, sẽ không làm cơm rơi vãi trên người!

Dụ Bạch đem một phần cơm chiên vừa đủ cho trẻ em bỏ vào chén của Tinh Tinh, cơ gồ tất cả lạp xưởng trong chảo đều để trong chén của bé.

Khi Dụ Bạch còn tính tiếp tục tìm thêm lạp xưởng, bé con đương nhiên thấy rõ ý đồ của cậu. Tinh Tinh đưa bộ vuốt nhỏ nhỏ của mình đặt lên tay Dụ Bạch.

"Ba ba, con ăn nhiêu đó đủ lạp! Dư lại thịt thịt, ba ba ăn!"

Dụ bạch nhìn về phía bé.

Đôi mắt tròn tròn của Tinh Tinh cong lại thành hai cái trăng khuyết.

"Ba ba ăn nhiều thịt thịt, chân chân cùng thân thể mới sẽ không lại bệnh bệnh lạp!"

Bé còn nhỏ, khi nói chuyện lại rất thích nói từ láy.

Nhưng này một tiếng từ láy lại mềm lại ngọt, Dụ Bạch như là ăn một chuỗi kẹo hồ lô ngào đường, mềm mại sơn tra thịt, sớm đã bị kẹo mạch nha tẩm ngọt.

"Hảo hảo hảo, dư lại cha đều ăn luôn!" Dụ Bạch cười tủm tỉm, "Tinh Tinh lại ăn chút đồ ăn a......"

Tinh Tinh vẫn còn là trẻ con, mà trẻ con có một điểm chung —— không thích dùng bữa.

Nhìn đến dĩa rau xanh kế bên, đôi mắt tràn đầy ý người vừa nãy biến đi đâu mất, hai mắt bé trợn to, khẽ cắn môi.

"Ba ba, lấy, lấy ít thôi......" Tinh Tinh sốt ruột mà bắt lấy ống tay áo của Dụ Bạch, "Đồ ăn đắng giống thuốc a, không thể ăn......"

"Chính là thuốc tuy rằng đắng, nhưng là có thể trị bệnh. Đồ ăn đắng cũng rất tốt cho thân thể. Tinh Tinh muốn cao lên, thân thể cường tráng, không sinh bệnh...... ăn thật nhiều rau xanh mới được nga!"

Dụ bạch lập tức bắt được thứ uy hiếp với Tinh Tinh.

Cao lớn, thân hình vạm vỡ, không sinh bệnh, là nguyện vọng duy nhất của bé.

Nếu nói, nhất định phải dùng bữa đồ ăn mới có thể thực hiện nguyện vọng......

Tinh Tinh có điểm không tình nguyện, nhưng vẫn là không thể nề hà.

"Hảo, hảo đi...... Như vậy ba ba phải để con tự ăn!"

Dụ Bạch sau khi đem đồ đặt hết lên bàn rồi mới ngồi xuống.

Tinh Tinh cầm lấy muỗng nhỏ, bé cố ý lượt rau xanh sang một bên, múc một muỗng cơm, để vào trong miệng.

"Thế nào? Ăn ngon sao?"

Dụ Bạch háo hức chờ đợi con trai đánh giá tay nghề của mình.

Cơm chiên vừa để vào trong miệng, mắt của bé đột nhiên sáng lên.

"Hảo hảo ăn!"

Kế tiếp, Tinh Tinh không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm.

Dụ Bạch không biết hương vị cơm chiên của cậu như thế nào, có lẽ do lâu rồi chưa nếm lại. Dụ bạch thất thanh cười: "Có ăn ngon như vậy sao?"

Nói cũng vô ích, bé cứ chăm chăm mà ăn cơm, thấy vậy Dụ Bạch cũng cầm chén lên ăn thử.

Cơm chiên vừa mới chiên xong còn nóng hổi, ​​tỏa mùi thơm rất hấp dẫn.

Dụ Bạch nhấm nháp nhẹ đầu lưỡi và vòm miệng, từng hạt cơm bọc đều trong trứng không hề cứng mà có hương vị huyền diệu của độ mềm của trứng. Khi cậu nhai hạt cơm, mùi thơm của cơm quyện với mùi thơm của trứng từ từ lan tỏa trong miệng, quyện vào tạo thành một hương vị rất tuyệt mỹ.

Trong cơm chiên, cà rốt giòn tan làm bớt chút dầu còn sót lại trong cơm chiên trứng, mùi thơm của thịt của lạp xưởng hòa quyện hoàn hảo với toàn bộ cơm chiên, mùi vị mặn thơm thơm kích thích dạ dày của Dụ Bạch, ra hiệu bằng ngón tay trỏ.

Vị cơm chiên này, đã là cùng trù nghệ kiếp trước của cậu có tám phần giống.

Dụ Bạch lại gắp một chiếc đũa rau xanh.

Thời tiết này, rất thích hợp ăn rau xanh.

Bắp cải bản thân mang theo một tia vị ngọt cùng vị mặn hòa quyện vào nhau. Dụ Bạch xào với lửa vừa đủ. Cho nên nhai lên rất thanh thúy, lại không mất hương vị của nó.

Dụ Bạch nghĩ nếu nước rau còn đọng dưới đáy đĩa đổ lên trên cơm trắng ... tuyệt hảo!

Bên kia Tinh Tinh lần đầu ăn rau xào do Dụ Bạch làm, cả chữ kinh ngạc cũng được viết to đùng trên mặt.

Trời ơi! Nguyên lai đồ ăn cũng có thể trở nên ăn ngon như vậy!

Dụ Bạch đem rau xanh gấp cho Tinh Tinh, bé cũng không né tránh mà trực tiếp ăn một cách ngon lành.

Ăn uống nó say, lên một trang web tìm việc gửi hồ sơ lý lịch của mình lên, Dụ Bạch nhanh chóng ôm Tinh Tinh đến cái nệm trong góc phòng, hai cha con nhanh chóng chìm sâu vào mộng đẹp.

Dụ Bạch nghĩ.

Chờ đến ngày hôm sau, cậu tỉnh lại, hẳn là là có thể thu được thông báo tuyển dụng trang web đáp lại đi?

Kết quả......

Suốt hai ngày, không người trả lời.

——

Hiện tại đã là cuối năm, nhiều công ty tuyển ít người hơn, cộng với làn sóng sa thải gần đây, Dụ Bạch không thể tìm được một công việc là chuyện đương nhiên.

Đổi lại trước kia cậu sẽ chọn thời điểm thích hợp, nhưng mà bây giờ Dụ Bạch mới xuất viện, tiền cũng đổ hết vào phí thuốc men, hiện tại trên người chỉ có *500 tệ. Nếu không nhanh tìm việc làm, nếu không tháng sau phải ôm Tinh Tinh đi *uống gió Tây Bắc.

(*500 tệ = 1.806.849 VNĐ)

(*[喝西北风]uống gió Tây Bắc: dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát.)

Tìm không được công việc, chân mày Dụ Bạch không tài nào thả lỏng được, cậu còn lên một trang web tuyển dụng "Đầu bếp" tìm việc.

Chỉ tiếc, bất luận là nhà hàng hay công ty nào, các yêu cầu tuyển dụng đầu bếp ở đây đều bị giới hạn bởi kinh nghiệm.

Dụ- kinh ngiệm làm đầu bếp hơn mười năm -Bạch:......

Vị trí học việc mặc dùng không có hạn chế kinh nghiệm, nhưng là làm học việc không chỉ không kiếm được tiền, thậm chí có khi còn phải chi tiền ra.

Dụ bạch khẳng định cũng làm không được.

Cậu nhịn không được thở dài một hơi.

Chẳng lẽ...... Thật sự ôm Tinh Tinh đi uống gió Tây Bắc sao?!

Ông trời đúng là không chặn hết đường lui mà.

Trong khi Dụ Bạch vừa phiền não vừa ăn sáng, một người trong tổ dân phố tới gõ cửa thông báo.

Nội dung thông báo đại khái là, áp lực làm việc tăng vọt, Hoa Hạ gần đây mở giấy phép bán quầy hàng lưu động nhằm khuyến khích người dân thay đổi phương thức làm việc, lựa chọn nghề nghiệp linh hoạt.

Chỉ cần giấy chứng nhận xong, có thể lên đơn vị hành chính thành phố để xin giấy phép hoạt động bán quầy hàng lưu động, nhanh nhất là năm ngày.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, liền có thể đặt quầy hàng trong các quầy hàng do chính quyền thành phố chỉ định!

Dụ Bạch:......

Cậu giống như tìm được một việc, có thể giúp cậu nhanh thoát khỏi cái cảnh khốn khó này rồi ——

Mở quán ăn vặt!

Dụ Bạch một bên tìm công tác, một bên đi đối ứng quản lý đơn vị quản lí thành phố, dành hai ngày để thu thập tất cả giấy tờ.(Truyện chỉ đăng tại wattpad @LavenderLusion0104, vui lòng không reup. Dịch truyện có mục đích phi thương mại)

Vì thế, thẳng đến khi Dụ Bạch chưa lấy dược giấy chứng nhận, cậu vẫn chưa tìm được việc làm.

Dù sao nhàn rỗi cũng hoàn nhàn rỗi.

Dụ bạch quyết định chọn một ngày đi ra ngoài bày quán, thử xem phong thủy như nào.

Nhưng là, nếu cậu muốn mở quán ăn vặt, như vậy cậu sẽ ăn gì a?

Dụ bạch mở cửa tủ lạnh ra.

Tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ có hành lá hai ngày nay Tinh Tinh nỗ lực bày giọng ngọt ngọt chào hỏi, "A thúc hảo" "A di hảo".

Dụ bạch từ tủ lạnh lấy ra hai túi hành lá.

Tinh Tinh dựa cả thân thể mềm mại vào người cậu, ngước lên nhìn hai túi hành kia.

"Ba ba, vì cái gì lại đem hành ra xem nha? Là bởi vì hành hành quá ít sao? Con lần sau, sẽ càng nỗ lực mà kêu thúc thúc và a di! Thúc thúc và a di khẳng định sẽ đưa chúng ta thật nhiều thật nhiều hành hành!"

Dụ Bạch vẫn không lên tiếng đáp lại, cậu đã sớ chìm sâu vào suy nghĩ của mình rồi.

Bé con bĩu môi một cái: "Ba ba, vì cái gì không nói lời nào nha? Chẳng lẽ, hôm nay buổi tối chỉ ăn hành hành sao?"

Ăn hành, ăn hành, ăn......

Dụ bạch nhìn bé bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Cậu hô to: "Cha nghĩ đến làm cái gì!"

Dụ Bạch cũng không nói thêm gì, miệng cười không ngớt.

Tủm tỉm nói: "Hôm nay chúng ta...... Ăn hành nga!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh 【 mắt lấp lánh.jpg】: Đại gia cấp cho em một chút dinh dưỡng dịch được không? Tinh Tinh nghĩ uống dinh dưỡng dịch...... Tác giả tỷ tỷ nói, chỉ có uống dinh dưỡng dịch nhóc con mới có thể cao lớn được!

Editor: Sắp thi rồi, sau thi tôi sẽ ra chương mới cho các nàng :333

(Truyện chỉ đăng tại wattpad @LavenderLusion0104, vui lòng không reup. Dịch truyện có mục đích phi thương mại)

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro