Chương 36: Chấn động trên xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ xa Biện Bạch Hiền đã thấy cánh cửa bên ghế lái phụ đã được mở ra giúp cậu.

Biện Bạch Hiền cảm thấy có phần bất thường, bởi khi tài xế tới đón cậu, bình thường sẽ mở cửa xe phía sau cho cậu.

Biện Bạch Hiền nghi ngờ đến gần Bentley, xuyên qua ánh sáng bóng vàng bên trong buồng xe mờ tối, cậu nhìn thấy gò má anh tuấn sắc nét của Phác Xán Liệt.

Cậu không thể nào ngờ được rằng đêm nay anh lại đích thân đến đón cậu. . . . . .

Cậu lặng lẽ ngồi vào ghế lái phụ, len lén quan sát anh.

Mặt anh không hề thay đổi, tay đặt trên tay lái, đôi mắt âm u tăm tối lặng lẽ nhìn về trước.

Cậu cảm thấy không khí có phần nhạt nhẽo, cố gắng đánh vỡ sự yên lặng này, "Ừm, anh về lúc nào vậy?"

Anh không trả lời cậu, nhưng xe đang chạy giữa quốc lộ đột nhiên dừng sát dưới một cây tùng xanh biếc.

Bóng đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, anh mở cửa, kéo cậu xuống xe.

Đối mặt với sự thô bạo bất chợt của anh, cậu cố gắng giãy giụa khỏi sự kiềm chế của anh, "Anh làm gì vậy. . . . . ."

Giờ khắc này, gương mặt của cậu bị gò má nóng bỏng của anh xẹt qua. Anh áp mạnh cậu lên cửa xe, môi mỏng của anh ức hiếp lấn lướt cậu.

Sống lưng đụng phải cửa xe lạnh như băng làm cậu hơi đau, cậu đẩy anh theo bản năng. "Ưm. . . . . ." Không biết làm thế nào mà miệng lại bị lấp kín, không nói nên lời.

Hình như bị đè nén đã lâu, toàn thân anh nóng bỏng như thể lửa đốt, khống chế được tay cậu, gần như điên cuồng dò xét môi lưỡi cậu, tần công bừa bãi.

"Không. . . . . ." Cậu quay đầu bởi vì không chịu nổi sự điên cuồng mãnh liệt của anh.

Ai ngờ một giây sau đó, mông cậu tiếp xúc được bề mặt lạnh băng của chiếc xe, lúc này cậu mới ý thức được anh nhấc cơ thể cậu lên cao.

Tiếng xé rách quần áo vang lên, trong thoáng chốc cơ thể cậu đã bị anh nhấc lên đến mức cao nhất. Anh tiến thẳng vào không hề lưu tình.

Thân thể va chạm với mặt xe lạnh như băng khiến cậu cảm thấy đau đớn và khó chịu, cậu đau khổ cầu xin anh, "Đừng mà. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."

. . . . . .

-----

Nhà họ Biện.

Hôm nay, Biện mẫu dậy sớm ghé qua phòng Biện Bạch Hiền, lại phát hiện ra Biện Bạch Hiền không có trong phòng.

Biện mẫu liền tìm người giúp việc dò hỏi, "Sáng ra Hiền nhi đã phải đi làm sao?"

Hình như người giúp việc cũng không ngờ rằng Biện mẫu sẽ hỏi chuyện này, sợ hãi tới mức trắng bệch, hốt hoảng gật đầu, "Đúng vậy, phu nhân."

Biện mẫu chất vấn, "Công ty gì mà lại phải đi làm sớm như vậy?"

Cha Biện cũng vào phòng ngủ Biện Bạch Hiền, "Mới sáng ra đã làm sao vậy?"

Biện mẫu đến bên cạnh chồng, hoang mang nói, "Tôi định bảo Hiền nhi hôm nay xin phép nghỉ, tới bách hóa Đại Dương với tôi để gặp cháu gái tổng giám đốc Lý mới vừa trở về nước, nhưng không thấy Hiền nhi ở trong phòng."

Ánh mắt nghiêm trang cha Biện nhìn lướt qua người giúp việc đang nơm nớp lo sợ, nói nghiêm túc, "Bà nói thành thật cho tôi biết, Hiền nhi đi đâu?"

Người giúp việc chỉ sợ khó giữ nổi chén cơm, run sợ nói đúng sự thật, "Hai giờ đêm qua thiếu gia đã ra ngoài, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu. . . . . ."

"Cái gì?" Cha Biện hoảng hốt.

"Tại sao có thể như vậy?" Biện mẫu lo lắng nói, "Hiền nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Cha Biện đang muốn lấy điện thoại gọi cho Biện Bạch Hiền, lúc này, một người giúp việc cầm điện thoại nội bộ cung kính nói với cha Biện, "Ông chủ, ông có điện thoại."

Cha Biện cầm điện thoại lên, sau đó điện thoại truyền đến một giọng nữ cực kỳ rõ ràng, "A lô, tổng giám đốc Biện phải không ạ? Tôi là nhà báo tòa soạn Quả Táo, tôi muốn xin hỏi ông, phải chăng thiếu gia Biện Bạch Hiền đang qua lại với tổng giám đốc tập đoàn 'Phác thị' Phác Xán Liệt?"

Sp đến khúc ra mt ri!! Khúc này hài chết! 😻😻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro