Chương 44: Nôn khan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác thị.

Biện Bạch Hiền ngồi sau bàn làm việc, tay lật giở tập tài liệu nhưng tâm hồn đã vọt lên chín tầng mây.

Phác Xán Liệt đã đi một tuần rồi. . . . . .

Nhiều ngày như vậy, cậu vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, tại sao cậu không dám hỏi anh chuyện cậu vẫn đang nghi ngờ?

Đúng vậy, đêm đó Phác Xán Liệt rời đi, Biện Bạch Hiền đã muốn lên tiếng hỏi --

Tại sao anh sẵn lòng tuyên bố trên truyền hình quan hệ giữa anh và cậu? Đơn thuần chỉ vì giúp cậu?

Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, thế mà cậu ấp úng mấy lần cũng không thốt lên được. . . . . .

Cho đến lúc này, cuối cùng cậu cũng hiểu ra. . . . . .

Thì ra là. . . . . .

Không phải cậu không có dũng khí mở miệng hỏi anh, mà là cậu sợ biết đáp án của câu hỏi này.

Không ai biết mấy ngày anh rời khỏi cậu này, lấp đầy trong cậu đều là anh. . . . . .

Cậu chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ có một người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu như vậy, nhưng mà nghĩ tới anh mỗi phút mỗi giây, đáy lòng cậu đều tràn ngập rung động.

Ngay cả chính cậu cũng không ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, cậu lại học được cách nhớ anh. . . . . .

Những ngày anh đi khỏi này, mỗi phút mỗi giây cậu đều nhớ đến anh. . . . . . Ngay cả cậu cũng không dám tin cảm giác nhớ nhung da diết này.

Cậu nghĩ, đây chính là nguyên nhân tại sao cậu không dám hỏi anh câu hỏi này. . . . . .

Có lẽ cậu e sợ biết được đáp án của anh không đúng với suy nghĩ trong lòng cậu, cho nên cậu thà rằng không biết câu trả lời của anh, cứ từ dối lừa mình bằng tuyên bố trên ti vi của anh. . . . . .

Phác Xán Liệt. . . . . .

Cậu thích anh rồi!

Cậu biết cảm giác này không phải là thích bình thường, bởi vì cậu đã biết không nỡ để anh đi, biết đếm ngày anh trở về trong lòng, cậu. . . . . . rất nhớ anh.

Ngày đó ở trong vườn hoa nhà họ Biện, cậu ôm anh thật chặt. . . . . .

Thật ra anh không biết, cậu đã khóc trong ngực anh. . . . . .

Bởi vì lần đầu tiên cậu cảm thấy có anh ở bên cạnh thật tốt biết bao, cậu luôn muốn ở bên anh. . . . . .

-----

Khi Phác Xán Liệt đi Mỹ, anh vẫn không gọi điện cho Biện Bạch Hiền như những lần trước.

Tối nay, Biện Bạch Hiền nằm trên giường, lưỡng lự nhìn dãy số điện thoại di động quen thuộc hiển thị trên màn hình điện thoại.

Cuối cùng, cậu vẫn không kiềm chế được mà ấn phím gọi. . . . . .

Đây là lần đầu tiên cậu gọi điện thoại cho anh, cậu căng thẳng, trái tim đập thình thịch.

Điện thoại kết nối nhanh chóng, vậy mà đầu điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói véo von thanh nhã, "A lô. . . . . ."

Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nữ kia, Biện Bạch Hiền cũng nhanh chóng nhấn nút chấm dứt cuộc gọi.

Tại sao người nhận điện thoại của anh lại là một cô gái trẻ tuổi?

Biện Bạch Hiền mất hồn rất lâu.

. . . . . .

Trằn trọc trở mình cả đêm, hôm sau, Biện Bạch Hiền rời giường bằng đôi mắt gấu mèo 0.0.

Biện mẫu hiếm khi dậy sớm, lúc này đang chờ Biện Bạch Hiền cùng dùng cơm trong phòng ăn.

Biện Bạch Hiền vừa đi vào phòng ăn, đã cảm thấy dạ dày sôi ùng ục, sau đó cảm giác buồn nôn chợt ập tới. Biện Bạch Hiền còn chưa kịp chào hỏi Biện mẫu đã vội vã lao vào phòng vệ sinh.

Ehehe... Sp đến khúc ngược ri nè...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro