Chương 8: Đau quá, cút ngay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Anh mạnh mẽ lật cơ thể cậu lại, sau đó quả quyết thúc người một cái nhưng không hề mất đi sự dịu dàng, từ từ tiến vào trong cậu.

Biện Bạch Hiền điên cuồng hét lên........"A!"

Đau đớn như tê liệt khiến cậu lắc mạnh đầu như điên dại, nhắm lại hai mắt, đôi tay bấu chặt vào tấm ga trải giường thốt lên, "Đau quá, anh cút ngay. . . . . ."

Cùng với tốc độ ra vào, người đàn ông kinh ngạc khi phát hiện nơi đó của cậu vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ, mà từ từ thả chậm tốc độ lại.

Cậu đè nén nước mắt, ánh mắt ngước nhìn về phía người đàn ông như muốn nói rằng bây giờ cậu đang rất khó chịu. Đường đường là một nam nhi nhưng lại bị người ta thao như thế, đây lại còn là lần đầu nữa. Không phải là cậu không biết sự tình giữa nam với nam, nhưng cậu không nghĩ là cuối cùng chính mình lại phải nếm trải cảm giác đau đớn đó!

Tốc độ của anh dần dần chậm lại, cũng hiểu được lúc này cậu căn bản không thích ứng nổi với vật sưng tấy của anh.

Biện Bạch Hiền vì đau đớn mà không ngừng thốt ra mấy câu mắng chửi, "Khốn kiếp. . . . . ."

Người đàn ông lẳng lặng quan sát khuôn mặt đáng yêu của cậu, sau khi nhận thấy nếp nhăn ở giữa lông mày cậu từ từ giãn ra, anh tiếp tục cố gắng đẩy vào thật sâu.

Anh kiên cường mạnh mẽ, nhiều lần tiến thẳng vào, khiến cậu tưởng chừng như không thể nào chịu đựng nổi, cậu run rẩy càng thêm kịch liệt, xâm nhập mãnh liệt dường như làm cho Biện Bạch Hiền choáng váng hoa mắt.

Suốt cả một đêm, trong lúc mơ mơ màng màng cậu vẫn cảm giác được người đàn ông đó chưa từng rời khỏi cơ thể cậu.

Hôm sau.

Hàng lông mi dài cong vút của Biện Bạch Hiền giật giật, mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra.

Khi ánh mắt nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ của khách sạn, cậu vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng phía dưới của cậu lại lâm râm truyền đến đau đớn như bị xé thịt.

"A. . . . . ."

Nằm vật xuống giường lần nữa, Biện Bạch Hiền chợt nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua, hai gò má cậu lập tức nhuộm đỏ, cảm giác vừa thẹn vừa cáu khiến cậu lúc này cảm thấy muốn độn thổ cho xong.

"Tỉnh rồi sao?"

Bỗng nhiên một giọng nói đàn ông trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền giận dữ nhìn về phía người đàn ông cao lớn kiêu ngạo vừa đi ra từ phòng tắm.

Hạ thể anh chỉ quấn một cái khăn tắm, nước đọng trên người còn chưa kịp khô, hai mắt u ám lạnh nhạt yên tĩnh như mặt nước nghênh đón ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của cậu.

Lúc này Biện Bạch Hiền mới thấy rõ người đàn ông chiếm giữ cậu suốt cả đêm. . . . . .

Khuôn mặt điển trai như được gọt dũa, góc cạnh rõ ràng ngũ quan nghiêm nghị, đôi mắt tối đen như lốc xoáy biển sâu, đôi môi mỏng hoàn mỹ. . . . . .

Anh ta. . . . . .

Anh ta dường như là người đàn ông có dáng dấp tuấn tú nhất mà cậu từng gặp, hơn nữa thân hình anh cao ráo như người mẫu, làm cho cả người anh thoạt nhìn vững chãi hiên ngang, và bản thân phảng phất lộ ra khí chất mà người bình thường ít có được.

Không phải cậu thích con trai, nhưng đây thật là lần đầu tiên cậu trông thấy một người đàn ông mà có khí chất như vậy. Cậu hơi sững sờ, bởi vì chưa hề nghĩ tới người đàn ông giống như "Cầm thú" đêm qua lại đẹp trai đến thế này......

Biện Bạch Hiền nắm chặt tấm chăn, chỉ lộ ra hai con ngươi sáng nhìn thẳng vào anh, "Anh. . . . . . Rốt cuộc anh là ai?"

Ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt hồng hào đáng yêu của Biện Bạch Hiền, cúi đầu hờ hững nói, "Những lời này nên để tôi hỏi cậu."

Tối hôm qua bị thượng bởi một thằng đàn ông, cậu không thể không coi trọng, gằn từng chữ nói, "Tôi mặc kệ anh là ai, tóm lại, chuyện tối ngày hôm qua, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! !"

Thái độ của người đàn ông vốn lạnh lùng nhưng lúc này lại nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ ngả ngớn đáng ghét, anh nheo mắt lại, hứng thú hỏi, "Vậy sao? Tôi thật muốn xem cậu 'không bỏ qua cho tôi' như thế nào đây?"

Kiểu cách xem thường của anh khiến Biện Bạch Hiền oán hận nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi sẽ báo cảnh sát! !"

"Nếu như tôi không nhớ lầm, là cậu mặc đồ ngủ khiêu gợi chủ động đến phòng tôi, cậu nghĩ cảnh sát sẽ nhận định như thế nào?"Anh không thể kiềm chế được được, khi cậu đang thống khổ gào thét mà không thể phản kháng thì anh bắt đầu cởi hết quần áo ra, giải thoát cho hạ thể hùng dũng của mình. . . . . ."

Mi người thy thế nào? Nãy gi mt hết my lít máu ri? 😝😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro