Chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân trường trồng đến cả trăm cây hoa quế, vì thế nên nơi nơi tràn ngập hương quế nhàn nhạt, vừa lúc đêm về, mùi hương này liền càm thêm ngào ngạt.
Hirai Momo tựa vào lan can ở chỗ ngồi trong chòi nghỉ mát, nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, hít một hơi thật sâu: "Thơm quá, một đêm như vậy thực thích hợp để hẹn hò, vậy mà thế nào tao lại ngồi đây với mày nhỉ."
"Cô bé má lúm đồng tiền kia đâu? Mày có thể đi tìm người ta mà." Yoo Jeongyeon cười nói.
"Hì hì, tao đã nói rõ với em ấy rồi, chỉ làm bạn thôi, không làm người yêu được. Tao cũng không muốn yêu ai cùng Viện, nhỡ đâu chia tay, tình cờ gặp nhau lại thấy ngại."
"Cô bé đó nhìn thực hoạt bát đáng yêu, mày đừng có hại con nhà người ta."
"Xì! Nói gì vậy!" Hirai Momo lườm cô một cái.
Yoo Jeongyeon cười, dựa vào cây cột, mở lon coca, uống mấy ngụm.
"Phải rồi, Jeongyeon, chủ nhật mấy tuần nay mày không về nhà, không muốn gặp cô em gái xinh đẹp của mình sao? Nếu tao có một cô em xinh như thế thì tao chỉ ước được ngày ngày ở lì trong nhà thôi." Hirai Momo đùa cợt.
Yoo Jeongyeon trầm mặc một chút, mới nói: "Tao với ba có chút mâu thuẫn."
"Hả? Về vấn đề gì?"
"Lần trước tao tới chỗ ông đón Trung thu, ba tao không đồng ý, sau đó...sau đó tát tao một cái, rồi bảo tao cút tới chỗ ông mà ở." Yoo Jeongyeon hơi do dự, nhưng vẫn không giấu Hirai Momo.
"Cái gì! Tát á? Đây là bạo lực gia đình mà!" Hirai Momo căm giận nói: "Huống chi cùng đón Trung thu với ông ngoại thì làm sao, chỉ như vậy mà cũng đánh mày?!"
"Có lẽ là bởi đó là ngày hội truyền thống đầu tiên từ sau khi ông ấy tái hôn, nên ông ấy có vẻ rất coi trọng. Ba tao rất hy vọng mọi người có thể như người một nhà, thân thiết cùng bên nhau trong lễ đoàn viên."
"Vậy thì cũng không thể đánh mày được!"
"Quên đi, Momo, mày tức giận làm gì, ông ấy là ba tao, nếu đánh tao thì tao cũng đâu thể nói gì được." Yoo Jeongyeon vỗ vỗ vai cô, có chút buồn cười.
"Aish! Tao bỗng dưng hơi lo, mày nói xem ba mày là một người truyền thống cổ hủ như thế, đến lúc đó biết mày thích con gái thì ông ấy sẽ thế nào? Chỉ một việc nhỏ vậy đã có thể đánh mày, nếu ngày nào đó biết mày thích con gái, vậy còn không đánh chết mày chắc!" Hirai Momo có chút lo lắng nói.
Yoo Jeongyeon lặng người ngẩn ra, cười nói: "Mày nghĩ xa thế làm gì? Còn chưa tới nước đó mà."
"Xa á? Giờ bọn mình đã học ĐH năm thứ ba rồi, còn có hai học kỳ nữa, rồi thực tập thêm một kì là có thể đi làm. Mày đừng nói với tao, đến lúc mày đi làm lại vẫn cô đơn một mình đấy nhé?"
"Dù sao...thích một người lại không thể có được, vậy thì cô đơn một mình cũng chẳng có gì không tốt cả." Yoo Jeongyeon nhẹ giọng nói.
"Mày..." Hirai Momo thở dài, đứng dậy nói: "Quên đi, về nhà ngủ thôi. Ở vấn đề tình cảm, tao với mày luôn nói không hợp ý nhau, mày đúng là đồ đầu gỗ mà."
***
Thời tiết dần dần lạnh.
Mùng ba tháng mười một là sinh nhật mười tám tuổi của Myoui Mina. Tầm quan trọng của sinh nhật mười tám tuổi ở trong lòng mọi người không thua gì khi hai mươi tuổi cả. Yoo Jeongyeon vẫn nhớ rõ việc này, nhưng từ sau lần chia tay khi hai người trở về từ thành phố B, Myoui Mina vẫn chưa gọi điện cho cô, mà cô, cũng không biết làm cách nào để liên lạc với em.
Tối thứ sáu, Hirai Momo cùng Jongin hẹn nhau đi xem phim, có rủ cô đi nhưng cô từ chối. Cô ở trong phòng của mình, chơi một game gì đó trong chốc lát, đến khi cảm thấy mắt có chút mệt mỏi liền đi lên giường nằm, lòng đang tính toán xem ngày mai có nên đến Bát Trung thăm Myoui Mina không thì di động bỗng nhiên vang lên. Cô bắt lấy di động, nheo mắt nhìn, là số của Myoui Kimji.
Nghe hay không nghe đây? Cô vẫn còn hơi do dự.
Từ lần trước khi cô giận dỗi nói không trở về nhà, cứ chủ nhật Myoui Kimji lại gọi tới, kêu Yoo Jeongyeon cuối tuần về nhà, nhưng lần nào cô cũng lấy cớ hoặc là ở trường có việc bận, hoặc sinh nhật bạn học hay tụ tập gì đó để từ chối. Myoui Kimji sốt ruột, sau lại vài lần nói dối cô, nói Yoo Bakgun ở nhà hối hận đến mức nào, hy vọng cô trở về cỡ nào. Đương nhiên, Yoo Jeongyeon cũng chẳng phải đứa trẻ ba tuổi, tất nhiên sẽ không tin những lời bà nói, Yoo Bakgun trong lòng có ý hối hận thì có thể, nhưng nếu muốn nghe chính miệng ông thốt ra hai chữ "hối hận" thì trừ phi mặt trời mọc đằng tây. Cho nên, cuối tuần Yoo Jeongyeon vẫn chui trong phòng mình, nói đi nói lại, cô thấy vạn phần may mắn vì ông ngoại đã mua cho mình căn hộ nhỏ này, để cho cô ngoại trừ trường học ra thì vẫn còn có chỗ trú chân.
Di động vẫn không thuận theo không buông tha đổ chuông không ngừng.
Yoo Jeongyeon vạn phần bất đắc dĩ, nhấn nút nghe: "A lô?"
"A lô, Jeongyeon, cuối tuần này chắc không bận việc gì chứ? Ngày mai về nhà được không?" Thanh âm Myoui Kimji vẫn thực ôn nhu.
"Con không..." Yoo Jeongyeon còn chưa nói xong đã bị Myoui Kimji ngắt lời: "Sự tình lần trước, ba con làm vậy là không đúng, dì cũng đã nói với ông ấy mấy lần rồi. Đây là nhà của con mà, ông ấy bảo con đừng về, chẳng lẽ con thật sự không về nữa sao? Jeongyeon, nghe lời dì đi, ngay cả ba con có làm sai đi nữa thì thân làm con gái cũng không nên giận dỗi với ba mình như vậy."
Yoo Jeongyeon không nên tiếng.
"Khoảng thời gian này con không về, Mina cũng không về, căn nhà trống trải lắm, dì thật sự không quen." Myoui Kimji ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng thở dài: "Hôm nay dì tới Bát Trung đem canh gà cho Mina, con bé đồng ý chủ nhật này sẽ về. Jeongyeon, con cũng đừng giận ba con nữa, về đi, cùng cả nhà vui vầy một ngày cuối tuần, được chứ?"
"Vậy chủ nhật này con sẽ về." Yoo Jeongyeon nghe được Myoui Mina sẽ về, lòng đã dao động.
"Ngày mai con cũng được nghỉ mà..."
"Dì Myoui, cứ như vậy đi, con phải đi tắm bây giờ, con cúp máy nhé, chào dì!" Yoo Jeongyeon sợ bà nói tiếp, liền vội vàng cúp máy.
Cô tiếp tục dựa vào giường, di động cũng chưa buông, theo danh bạ điện thoại ấn xuống, một chuỗi tên dài nhanh chóng lướt qua, đến khi nhìn thấy ba chữ "Im Nayeon", lại ngừng lại, trong nháy mắt đôi mắt cô tràn ngập thống khổ.
Kỳ thật mà nói số của Im Nayeon đã sớm khắc sâu trong lòng cô. Vô số lần cô muốn nhấn dãy số đó, lại vô số lần tự ngăn cản chính mình. Cô biết, một khi điện thoại được nhấc lên, cô sẽ lại tự nhấn chìm mình vào cái vòng tuần hoàn ác tính ấy. Ngày ngày nhìn cảnh nàng thân mật cùng những chàng trai khác, nghe nàng kể từng sự kiện xảy ra giữa bọn họ, lại bị kéo đi làm bóng đèn, sau đó miễn cưỡng cười vui, mà nỗi ghen tị cùng thống khổ lại như hai con rắn độc, từng ngày gặm nhấm cõi lòng cô. Có đôi khi cô cảm thấy trái tim mình đã đau đớn đến chết lặng, nhưng mà sau khi đã chết rồi, lại bị thứ tình cảm lưu luyến hoặc sự tiến triển mới kích thích, khiến cho càng thêm đau đớn.
"Nayeon, mình biết cậu buồn vì mình không để ý tới cậu...nhưng mà, cậu lại không biết mình phải cần rất nhiều nghị lực mới có thể làm được như vậy...Nếu mình không yêu cậu, vậy tốt đẹp biết bao nhiêu, nhưng mà, mình thật sự không thể khống chế được tình cảm của chính mình!" Yoo Jeongyeon vùi mặt vào chăn, nước mắt lại cuồn cuộn tuôn rơi không dừng được. Cô thật sự rất nhớ Im Nayeon, nhớ nụ cười của nàng, nhớ giọng nói ngọt ngào ấy, thậm chí cả bộ dáng bướng bỉnh không phân rõ phải trái của nàng.
Yoo Jeongyeon càng nghĩ càng đau lòng, di động rơi xuống giường. Hồi lâu sau, cô hữu khí vô lực gượng dậy, lau nước mắt, sau đó cầm quần áo đi tắm. Momo...chắc cũng sắp về.
Tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ cộc tay với quần đùi, vì ngăn cản mình lại miên man suy nghĩ, cô lại ngồi xuống trước máy tính, miễn cưỡng chơi một trò chơi mới nổi trên mạng, mở âm lượng hết cỡ.
Hơn mười một giờ, từ phòng khách truyền đến thanh âm cửa mở, theo đó là cánh cửa phòng mình bị mở ra, một làn hương mê người truyền vào mũi, Yoo Jeongyeon quay đầu lại.
"Mày muốn chết à! Chơi cái gì mà để âm thanh to đến vậy chứ!" Hirai Momo một tay ôm một chiếc túi to, vốn là vẻ mặt tươi cười, vừa vào phòng liền nhịn không được hét to, vọt tới bên cạnh cô, vặn nhỏ tiếng xuống.
"Có món gì ngon thế?" Yoo Jeongyeon chưa ăn cơm tối, ngửi được mùi kia không khỏi nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn một bên cố tìm tòi.
"Hắc hắc, đây là bữa đêm tao mang cho mày. Vào phòng khách đi, bọn mình uống rượu, tao cũng mua một chai rượu vang về nữa." Hirai Momo kéo cô vào phòng khách, đặt gói đồ ăn lên bàn: "Đây, hương vị tuyệt lắm, sườn nướng bọc giấy bạc, bò bít tết, còn có cá nướng thơm chết người..."
Yoo Jeongyeon nhìn năm sáu món ăn được bày trên bàn, trợn mắt há hốc mồm: "Từ từ, không phải mày đi xem phim với má lúm đồng tiền sao, sao tự dưng lại đi ăn cái này? Còn hào phóng như vậy, gọi nhiều món ngon thế."
Hirai Momo lấy ra một chiếc li thủy tinh, rót rượt vang rồi đưa cho cô, lại tự rót cho mình một ly, rồi mới không chút vội vàng nói: "Đúng là xem phim, nhưng mà, trên đường lại đụng phải Jinyoung thiếu gia và bạn gái của hắn, sau đó cùng nhau đi xem phim. Hắn lại mời bọn này đi uống rượu ăn gì đó, tao nghĩ tới mày ở nhà, khẳng định tối lại lười không ra ngoài ăn, cho nên nói với hắn tao muốn mang vài món về cho mày, kết quả là hắn liền vung tiền mua đầy món thế này đó, hắc!"
"Cái gì? Bạn gái của hắn?" Yoo Jeongyeon kinh ngạc. Tuy ở trường Jinyoung cũng có không ít cô gái theo đuổi, nhưng cho tới nay trong lòng hắn cũng chỉ có Im Nayeon, ít nhất thì tới bây giờ cũng chưa từng nghe hắn thừa nhận có bạn gái gì đó, cũng cho tới bây giờ đều chưa thấy hắn đi một mình với nữ sinh nào. Hirai Momo vẫn cười hắn là người hiếm hoi trong số nam sinh.
Hirai Momo nhíu mày suy nghĩ một chút: "Không nhầm thì là thế. Cô gái kia trông không tệ, khá trắng trẻo, Jinyoung thiếu gia còn nắm tay người ta, vừa thấy bọn này, hắc, còn làm bộ xấu hổ, vội vàng rút tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, thật đúng là kì quan mà, chậc chậc! Thì ra Jinyoung thiếu gia là một tên con trai ngây thơ thế, khó trách vẫn thích Im công chúa lâu đến vậy. Im công chúa đúng là không có mắt nhìn hàng, tên họ Kim kia quả thực đẹp trai hơn Jinyoung thiếu gia, có điều tao cảm thấy nếu đi theo Jinyoung thì cả đời này đều được coi là công chúa." Nghĩ đến tình cảnh kia, cô lại nhịn không được cười hì hì.
Chuyện này quá đột ngột, Yoo Jeongyeon vẫn là vẻ mặt không dám tin.
Hirai Momo uống một hớp rượu, ăn một miếng, vẻ mặt rất say mê: "Ngon thật."
"Không phải mày đã ăn cơm tối rồi sao? Xem phim xong lại còn đi ăn với tên ngu ngốc Jinyoung, giờ lại còn ăn tiếp, mày là heo à!" Yoo Jeongyeon nhịn không được nói.
"Vớ vẩn! Đúng là tao ăn tối, nhưng sau đó cậu ta lại kéo tao đi uống rượu, tao nhưng ngay cả động đũa cũng chưa động, bắt hắn đóng gói một túi đồ ăn cho mày, rồi nói xin lỗi, vui vẻ trở về đây. Mày nghĩ lại mà xem, một người có trái tim thủy tinh như tao chẳng lẽ còn có thể đứng ỳ đó, ảnh hưởng tới việc người ta phát triển tình cảm sao? Cậu ta đó à, có thể yêu được một lần như vậy thật không dễ."
Yoo Jeongyeon cắn cắn môi, bỗng nhiên cầm lấy ly rượu, ngẩng cổ uống một hớp lớn.
"Giờ nhìn mày xem, Jinyoung đã khai thông tư tưởng rồi, chẳng lẽ mày vẫn cứ tiếp tục như vậy?!" Hirai Momo giương mắt nhìn cô, thanh âm rất nhẹ, nhưng giọng nói lại nghiêm túc hiếm có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro