Chương 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Jeongyeon ngẩn ra, theo bản năng dừng cước bộ. Im Nayeon vội vàng nói với Kim Taehyung: "Taehyung, em có việc muốn nói với Jeongyeon, giờ anh có thể về trước được không?"
"Nhưng không phải em nói muốn ra ngoài ăn thịt nướng sao?" Kim Taehyung nhìn nàng, lại quay đầu nhìn sang Yoo Jeongyeon.
Ánh mắt Im Nayeon mang theo một chút ý xin lỗi: "Mai mình lại đi, được không?"
"Ừ, cũng được." Kim Taehyung không tình nguyện gật gật đầu, nắm tay nàng, lại nhìn nhìn bóng dáng Yoo Jeongyeon, sau đó đi về phía Viện Thể thao.
Im Nayeon thấy hắn đi xa rồi, liền hít vào một hơi thật sau, xoay người đi tới trước mặt Yoo Jeongyeon, Yoo Jeongyeon vẫn cứng ngắc đứng bất động tại chỗ.
Hai người lại một trận trầm mặc.
"Cậu gọi mình lại là có chuyện gì?" Hồi lâu sau, Yoo Jeongyeon nhịn không được đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Nói chuyện gì?"
"Jeongyeon, gần đây rốt cuộc cậu làm sao vậy? Cậu đối xử với mình...đối xử với mình chẳng hề giống trước kia nữa." Nghe ngữ điệu như chẳng hề quan tâm của cô, rốt cuộc Im Nayeon mất kiên nhẫn, ngữ khí trở nên vội vàng kích động hẳn lên.
Yoo Jeongyeon bất đắc dĩ nói: "Mình chẳng sao cả."
"Vậy vì sao cậu lại làm vậy? Có phải là có bạn tốt của cậu, rồi cô em gái đáng yêu kia nữa, cho nên có thể đương nhiên gây xích mích với mình, phải không? Mấy hôm trước mẹ mình cũng hỏi, hỏi vì sao lâu như vậy cậu không tới nhà mình, mình cũng không biết phải giải thích thế nào cả, bà ấy thích cậu nhiều đến mức nào cậu biết không!" Im Nayeon nói một hơi xong những lời này, lại cúi đầu, thanh âm trở nên rất nhẹ: "Cậu đã từng nói, sẽ không đối xử với bất kì ai tốt hơn đối xử với mình." Nói tới đây, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
"Hiện giờ mình đối xử với người khác tốt như đối xử với cậu sao?!" Yoo Jeongyeon cố gắng khiến trái tim cứng rắn hơn, lạnh lùng nói.
Im Nayeon kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Yoo Jeongyeon, loại thái độ lạnh lùng này nàng chưa từng bao giờ thấy.
"Mình có ngày ngày đi đón người khác sau khi tan học sao? Mình có ngày ngày chạy tới căn tin của học viện của người khác để ăn cơm à? Người khác đi dạo phố mình thường xuyên đi cùng chắc? Khi người ta mua quần áo mình chẳng lẽ cũng một tấc không rời? Còn người ta thích ăn cái gì mình cũng nhớ kỹ hết à..." Ngữ khí Yoo Jeongyeon càng ngày càng lạnh như băng.
"Cậu..." Im Nayeon lặng người đứng đó, không biết nói gì mới phải.
"Nayeon, tự cậu nói xem, mình có đối xử với ai khác như thế không?" Yoo Jeongyeon nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi.
"Không...không có."
"Vậy tốt lắm. Mình vốn cũng đâu vi phạm lời hứa? Mình nào đối xử với ai khác tốt hơn đối xử với cậu đâu, vậy cậu nhắc tới những lời đó làm gì!"
"Nhưng gần đây cậu cũng không làm vậy với mình! Cậu căn bản không để ý tới mình!" Im Nayeon bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Cậu..."
"Đó là bởi vì gần đây cậu có bạn trai ở bên cậu, việc này vốn là việc hắn nên làm, mình để cho cậu có càng nhiều không gian và thời gian ở bên bạn trai, mình sai sao? Cho nên, đó là lý do để giờ cậu hỏi tội mình?" Yoo Jeongyeon không kiên nhẫn ngắn lời nàng.
Im Nayeon không khỏi giật mình, trực giác nói cho nàng biết, đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân thực sự, hoặc là, không phải là nguyên nhân duy nhất, nhưng mà mỗi một câu Yoo Jeongyeon nói lại khiến nàng không thể nào phản bác.
Nhìn biểu tình vừa nóng nảy vừa tức tối của nàng, Yoo Jeongyeon ngẫm nghĩ, lại cố ý nói: "Mình có một người bạn, trước kia thường nói với mình, đối xử với một người không nên quá tốt, nếu mình vẫn cứ đối xử với người ta tốt như vậy, nếu một ngày nào đó mình đối xử hơi không tốt như trước kia, nàng sẽ chỉ biết nghĩ tới chỗ không tốt của mình mà không nhớ tới những điều tốt đẹp ngày trước mình đã làm. Giờ nhìn cậu như vậy, mình đột nhiên nhớ tới những lời này."
Cô lúc này chính là muốn chọc giận Im Nayeon, tốt nhất khiến nàng tức giận đến nỗi một khoảng thời gian thật lâu về sau cũng không để ý tới cô, đến lúc ấy, cô cũng có đủ thời gian để điều chỉnh lại tâm tình của mình.
"Cái người bạn kia của cậu chính là Hirai Momo phải không? Cái kiểu nói như thế hoàn toàn chính là giọng điệu của cô ta." Im Nayeon cười lạnh, nước mắt cũng không nhịn được thi nhau rơi xuống: "Được lắm, Jeongyeon, thì ra mình ở trong lòng cậu chính là dạng người như vậy. Cứ nghĩ tới khoảng thời gian này cậu không thèm để ý tới mình, mười mấy năm tình cảm của chúng ta ở trong lòng mình đã chẳng còn là gì nữa, Yoo Jeongyeon ở trong lòng mình, cũng không còn là gì cả!"
Yoo Jeongyeon mím môi, cũng không phản bác lại lời nói giận dỗi của nàng.
Im Nayeon lại tức giận, nàng hít một hơi thật sâu, cắn răng nhìn Yoo Jeongyeon, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người xa lạ: "Jeongyeon, cậu thay đổi rồi...sao cậu có thể...có thể nói với mình những lời như vậy."
"Có lẽ, mình thấy mệt mỏi." Yoo Jeongyeon cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nayeon, mình không thể vẫn quay xung quanh cậu, che chở cho cậu được nữa, chúng ta cũng chẳng còn là trẻ con, còn hơn một năm nữa bọn mình sẽ tốt nghiệp, đều có công việc riêng, đều tự có cuộc sống của mình..."
Ánh đèn đường mỏng manh ảm đạm, che dấu đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô: "Sau đó...sau đó cậu sẽ kết hôn, có những đứa con...Ai trong chúng ta cũng sẽ không là trọng tâm trong cuộc sống của ai cả, quãng thời gian mười mấy năm đã đi qua sẽ chẳng thể trở lại. Nếu...nếu giờ mình cách xa cậu một chút mà cậu đã không chấp nhận được, vậy về sau...về sau phải làm sao bây giờ?"
"Jeongyeon, cậu sai rồi." Im Nayeon bình tĩnh nhìn cô: "Mình cũng không phải muốn cậu ngày ngày ở bên mình, muốn cậu lúc nào cũng nhớ tới mình, mình chỉ là cảm thấy gần đây cậu dần rời xa mình, không phải chỉ là việc chúng ta không gặp nhau, mà là...mình cảm thấy trái tim cậu đang dần rời xa mình. Mình biết, tính bá đạo tùy hứng cùng thích chiếm hữu của mình quả thực khiến người ta không chịu nổi, có lẽ điều này khiến cậu mệt mỏi, cậu ở bên người khác, có thể thoải mái hơn nhiều. Nhưng vì cậu, mình nguyện ý thử thay đổi, mình quan tâm đến cảm nhận của cậu, còn để ý hơn là một người bạn trai gì đó. Nhưng cậu, đừng nói với mình cái gì mà tự có cuộc sống của riêng mình, không cần nói cái quỉ quái gì mà trọng tâm, dù sao ở trong lòng mình." Nàng chỉ vào chính ngực mình, lớn tiếng nói: "Cậu vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của mình, dù cho hai mươi năm, ba mươi năm, cho đến tận khi chết cũng sẽ không thay đổi!"
Trong phút chốc Yoo Jeongyeon ngẩng đầu, nhìn cô, lại nhìn thấy khuôn mặt Im Nayeon đẫm nước mắt.
"Mình chán ghét cảm giác này, lúc cậu không quan tâm tới mình, mình thật sự rất khó chịu, nhưng mà chịu đựng lâu như vậy, mình rốt cuộc không chịu nổi. Mình đã từng nghĩ chúng ta là bạn bè thân thiết nhất, nhưng vì cái gì mà khoảng thời gian này cậu lại có thể khách khí lạnh nhạt chào đón mình như thế, mà mình lại cũng chỉ có thể ôm lấy sự dè dặt cùng lòng kiêu ngạo, làm như không trông thấy cậu. Nhưng Jeongyeon, trong lòng cậu cũng khổ sở giống mình phải không?"
Yoo Jeongyeon nhìn khuôn mặt động lòng người mà mình đã nhớ thương trăm ngàn lần trong mộng kia, bàn tay bất tri bất giác siết chặt. Cô biết, nếu giờ mình lại có chút mềm lòng, thì những ngày về sau sẽ như cùng lúc sống giữa thiên đàng và địa ngục.
"Nayeon, mình xin lỗi." Sau một lúc lâu, cô mở miệng nói: "Cậu vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của mình, mình chỉ là...chỉ là không thể giống trước kia, luôn ở bên cậu. Còn có hơn một năm nữa là tốt nghiệp, mình phải tốn chút công sức cho việc học hành, còn có...còn có mình cũng cần không gian của riêng mình."
"Mình hiểu, mình hiểu mà..." Im Nayeon ngắt lời cô, tiến lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Về sau mình sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu như vậy nữa, mình chỉ mong...chỉ cần chúng ta đừng như thể hai người xa lạ vậy, còn tiếp tục như thế, mình sẽ ức chế đến phát bệnh mất. Jeongyeon, mình làm hòa đi được không?"
"Ừ." Hương chanh nhàn nhạt khiến người ta mê say đột ngột bủa vây, Yoo Jeongyeon miễn cưỡng trấn định tâm thần, vỗ vỗ vai nàng, lui lại phía sau.
Nhìn thấy vẻ mặt Im Nayeon lóe lên nét bi thương, cô lại bổ sung nói: "Muộn quá rồi, để mình đưa cậu về ký túc xá."
Vẻ mặt Im Nayeon lập tức trở nên hớn hở: "Thật sao?"
Yoo Jeongyeon gật gật đầu, hai người liền cùng nhau trở về ký túc xá của Viện Ngoại Ngữ. Trên đường, Im Nayeon rất tự nhiên khoác lấy tay Yoo Jeongyeon, Yoo Jeongyeon nhớ lại lúc mới gặp nàng ban nãy, nàng đúng là khoác tay Kim Taehyung, hơn nữa là cùng một bên, không biết xuất phát từ dạng tâm lý gì, liền nhẹ nhàng rút cánh tay ra.
"Trước kia mình đều khoác tay cậu như vậy." Im Nayeon dừng lại, nhẹ nhàng nói, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
"Giờ mình đi đường đều quen thói đi một mình, người khác khoác tay mình thấy không thoải mái." Yoo Jeongyeon nghiêng đầu giải thích.
Im Nayeon không lên tiếng, lòng lại nổi lên một tia bi thương, nàng nhìn khuôn mặt mơ hồ mà quen thuộc của Yoo Jeongyeon trong bóng đêm, ẩn ẩn có cảm giác như giữa hai nàng, có thứ tốt đẹp gì đó đã thoát ra, biến mất......
***
Ở trong mall lượn lờ cả nửa ngày, Hirai Momo thật sự nhịn không được nữa: "Bạn Yoo Jeongyeon à, rốt cuộc bạn muốn mua cái kiểu quà sinh nhật gì vậy?"
"Không phải tao đang chọn sao?" Yoo Jeongyeon nói: "Bảo mày đưa ý kiến, mày lại không giúp tao."
"Tao không cho mày ý kiến?!" Hirai Momo vừa nghe những lời này, đầu liền bốc hỏa: "Tao bảo mày tặng cái này, mày nói thô tục, bảo mày tặng cái kia, mày nói không phong cách, giờ lại mở mồm nói như thế! Được, bà mày chính là loại thô tục đấy, tự mày đi mà chọn cái gì vừa thanh cao trang nhã vừa có phong cách đi!"
Yoo Jeongyeon cười nói: "Không phải tao chỉ thuận miệng nói thôi sao, mày cần gì so đo thế?"
"Hừ! Tao nhỏ mọn đấy được không?!"
"Được rồi, đừng giận nữa mà." Yoo Jeongyeon kéo cô, hai người tiếp tục đi.
"Này, chuỗi vòng pha lê kia đẹp đó, cũng không thô, chính mày cũng nói được mà, sao không mua?" Hirai Momo nói.
"Đắt lắm, hơn một ngàn chín trăm đồng."
"Không phải chứ, mày keo thế. Ông ngoại cho mày tiền tiêu, ba mày cũng cho mày tiền, rồi tiền riêng của mày, tiếc không muốn tiêu à? Một tiểu mỹ nhân như thế mà mày dĩ nhiên lại cũng tiếc tiền để cướp lấy trái tim nàng, đúng là đồ bủn xỉn, tao xấu hổ thay mày." Hirai Momo vẻ mặt hèn mọn than vãn.
"Xin mày, thứ nhất, tao không muốn tiêu bừa bãi tiền của ông ngoại cho, tiền mua quà, tao chỉ trừ vào tiền sinh hoạt thôi. Thứ hai, Mina đúng là tiểu mỹ nhân, nhưng cái kiểu mày nói, như thế nào mà nghe đáng khinh quá vậy? Cái gì mà kêu 'cướp lấy trái tim' chứ, mày lại ngứa da phải không?" Yoo Jeongyeon trừng mắt nói.
"Sao lại không dùng? Để dành cho con cháu chắc?" Hirai Momo vừa né tránh theo bản năng, vừa vặn lại.
"Ông già rồi, chỉ là một ông lão, vạn nhất đến lúc bệnh tật hay đau ốm gì thì chỗ tiền này có thể dùng được, mày thì biết gì!"
"Rồi rồi, mày hiếu thuận, tao không nói nữa."
Hai người đi chọn cả ngày, cuối cùng rốt cuộc thống nhất được ý kiến, tốn mấy trăm đồng mua một hộp chocolate được gói tinh xảo đẹp đẽ, vốn Yoo Jeongyeon còn muốn mua một tập thơ, nhưng Hirai Momo lại ở một bên lảm nhảm linh tinh đủ thứ. Định mua thơ Pushkin thì Hirai Momo nói người ta quyết đấu với tình địch, chết rất mất mặt; định mua thơ Cố Thành thì cô nói ông giết vợ mình, mua thơ thế làm gì; còn thơ Từ Chí Ma, cô lại nói người đó kết hôn rồi mà lại đi lăng nhăng bên ngoài, không chung thủy.
Yoo Jeongyeon thật sự không nhịn được nữa, quay qua quát cô: "Mày còn có thể mở miệng nói người ta lăng nhăng sao? Tự mình soi gương trước đi!"
"Ít nhất tao còn chưa kết hôn." Tố chất tâm lý của Hirai Momo cực kỳ tốt, phi thường bình tĩnh phản bác.
Yoo Jeongyeon trợn mắt, cuối cùng vẫn là dụng tâm chọn cho Myoui Mina một quyển tư liệu ôn tập thi vào đại học. Cuối cùng cũng mua xong quà, cô cũng đồng thời cảm thấy như buông xuống được tảng đá trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro